Dương Ninh lui ra khỏi cửa động. Người hắn ở bên ngoài, nửa thân trên lại ở trong cố đưa tay nắm lấy vai của Cố Thanh Hạm kéo nàng ra ngoài. Tuy hắn biết bọn chúng đã lập nên cái bẫy này tuyệt đối không chỉ đơn giản là bắt đôi thông dâm. Phía sau nhất dịnh còn âm mưu lớn hơn, nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là thoát thân đã.

Hắn hết sức cẩn trọng, chỉ sợ nếu dùng sức mạnh có thể làm tổn thương đến Cố Thanh Hạm. Nghe thấy bên ngoài lại vọng tới tiếng nói:

- Thế tử, người cứ yên tâm. Chỉ cần người làm theo những điều chúng tôi nói, không những việc đêm nay không bị lộ ra ngoài mà sau này người vẫn có được vinh hoa phú quý.

Có tiếng cười lạnh rồi giọng nói lại tiếp tục:

- Nhưng nếu người vẫn tự cho mình đúng, Cố Thanh Hạm là thím của người. Thế tư phủ Cẩm Y Hầu thông dâm với thẩm nương của mình, nếu việc này truyền ra ngoài thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Dương Ninh cũng kệ y. Hắn cẩn thận kéo Cố Thanh Hàm ra từng chút một. Đêm tối om, nếu đi về hướng tây, chỉ cần qua được sông Hồng Sa, đối diện không xa sẽ là núi Lĩnh Sơn. Giờ chỉ cần tiếp tục đi về phía đó. Có điều, hắn cũng không biết Hồng Sa Hà nông sâu thế nào. Nghĩ ngợi mộtt lát, hắn bèn cõng Cố Thanh Hạm trên lưng, dù nước nông hay sâu thì cứ đi rồi tính.

Đột nhiên có một bóng người xẹt tới. Trong lòng Dương Ninh run lên. Nắm đấm vừa toan giơ lên thì dừng lại. Hắn nhìn kỹ hơn, phát hiện bóng người đó làngười đàn ông xấu xí.

Người đàn ông xấu xí mặc chiếc áo vải thô do người ở nhà cũ để lại. Tuy có cũ kỹ nhưng lại phù hợp với y. Nhưng y vẫn khoác chiếc áo khoác đen lên người như cũ, xuất hiện bất thần như ma quỷ hiện hình khiến Dương Ninh kinh hãi.

Sửu hán (từ chap này sẽ dùng từ sửu hản để thay thế cho người đàn ông xấu xí) nhìn thấy Dương ninh lại không có vẻ sợ hại mà khóe miệng như đang cười, vươn tay ra. Chưa để y kịp mở miệng, Dương Ninh đã khẽ nói:

- Đừng nói gì. Qua sông với ta, rồi ta sẽ tìm gì đó cho ngươi ăn.

Rồi hắn cũng không nói gì thêm mà cõng Cố Thanh Hàm, đi về phía sông. Sửu hán quả thật rất biết nghe lời. Y bọc áo khoác cẩn thận rồi đi ngay phía sau Dương Ninh.

Đang tiết thu đông, nước sông hơi lạnh. Lúc này Cố Thanh Hạm đang nóng, Dương Ninh chỉ lo lắng nàng bị nhiễm lạnh từ nước sông thì sẽ không chịu thêm được nữa. Nhưng lúc này hắn không có sự lựa chọn. Thế nên, hắn đành phải lao vào dòng nước, hướng sang bờ bên kia. Con sông Hồng Sa nói rộng cũng không phải nhưng nếu bảo hẹp thì lại càng không. Nó là con sông lớn nhất ở khu vực này.

Đột nhiên thấy bên kia có tiếng chó săn. Dương Ninh biết ngay là do hắn không nói gì nên đối phương đã sinh nghi, vội vàng qua bờ bên kia.

Cơ thể hắn vốn vô cùng khô nóng, nhưng dưới làn nước lạnh như băng cũng bắt đầu cảm thấy nhanh chóng hạ nhiệt. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ ngâm mình trong nước lại có thể giải được độc Hải Đường ư?

Một tay hắn vòng ra sau lưng đỡ lấy Cố Thanh Hạm, một tay gạt nước. Cơ thể mềm mại và bộ ngực tròn đầy của Cố Thanh Hạm đang áp vào lưng hắn. Nó không ngừng co dãn lên xuống theo chuyển động của cơ thể.

Đột nhiên hắn cảm thấy hình như cơ thể Cố Thanh Hàm khẽ động đậy. Ngay sau đó là tiếng nàng yếu ớt:

- Ninh nhi ... Ninh nhi...

Dương Ninh vừa bơi vừa nói:

- Tam nương, ta ở đây. Người không sao chứ? Đám người đó ở trong kho, chúng ta phải mau rời đi thôi.

Cố Thanh Hạm từ từ tỉnh lại. Tuy đầu nàng vẫn còn váng vất nhưng sau một lúc bị ngâm nước, thần trí đã tỉnh lại ít nhiều. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện thấy mình trên lưng Dương Ninh đang vượt sông. Hồi tưởng lai chuyện trước, biết Dương Ninh đã tìm được cách ra được khỏi nhà kho.

Lúc trước, nàng bị trúng khói độc Hải Đường, xuân tình dào dạt. Tuy mau chóng lấy lại được ý thức nhưng vẫn nhớ mang mãng dường như đã có những hành vi buông thả. Nghĩ lại, nàng không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận. Lúc này, Dương Ninh đang cõng nàng trên lưng, cơ thể hai người liền kề lại với nhau, ngực nàng úp lên lưng hắn. Mà một tay Dương Ninh lại đặt ở trên mông nàng. Điều này khiến cơ thể nàng khẽ run lên mà không biết làm sao.

Tới bờ bên kia, Dương Ninh cẩn thận đặt Cố Thanh Hạm xuống, lại thấy gã đàn ông xấu xí cũng đã vượt tới nơi, chìa tay ra trước mặt hắn:

- Ăn ... đói ...

Dương Ninh nghĩ bụng ngươi đói vậy, ta cho ngươi một ngày hai con lợn chắc cũng không đủ. Giờ cứ kệ ngươi đi đã. Đột nhiên, bờ bên kia xuất hiện mấy bóng người, có người gọi to:

- Hắn ở đó. Thằng chó con thật là gian ngoan, lại để nó chạy mất.

Lại có tiếng người kêu to:

- Đừng để hắn chạy thoát. Mọi người mau đuổi theo.

Rồi thấy ngay năm sáu bóng đạo nhân đuổi theo tới bờ bên kia. Mấy người đó đều là những tay bơi thiện nghệ, tranh nhau lao xuống nước.

Dương Ninh thấy cơ thể Cố Thanh Hạm hơi rung lên cũng không nói thêm gì. Hắn nắm lấy tay Cố Thanh Hạm chạy thẳng vào trong núi. Vừa mới chạy được đôi bước, Cố Thanh Hạm ối một tiếng rồi ngã xuống đất. Dương Ninh biết đám người đó nói được làm được nên không nói nhiều lời, cúi người bế Cố Thanh Ham. Cố Thanh Hạm biết tình thế nguy cấp nên cũng chỉ biết để cho hắn ôm.

Chạy được một đoạn, Dương Ninh thấy gã đàn ông xấu xí đã chạy nhanh như bay trước đó một quãng xa, bỏ hắn ở phía sau. Trong đầu hắn đột nảy ra một ý, gọi to:

- Có đồ ăn.

Chiêu này quả nhiên linh nghiệm. Gã đàn ông chạy vòng lại. Dương Ninh dừng bước, nói với Cố Thanh Hạm:

- Tam nương. Đám người này đã có chuẩn bị trước. Bọn họ kiểu gì cũng phải bắt được chúng ta mới thôi. Người cứ đi trước đi cùng với tên này. Ta sẽ dẫn chúng đi lối khác. Mục đích của chúng là ta.

- Ngươi nói bậy gì vậy.

Lông mày Cố Thanh Hạm dựng lên, cáu:

- Ngươi muốn bỏ mặc ta chứ gì?

- Đừng tranh luận nữa. Ta một mình, không có gì vướng, có thể thoát thân. Nếu không chúng ta đều không thể chạy thoát.

Dương Ninh lạnh lùng nói:

- Sửu hán nhanh nhẹn. Y mang người đi, bọn kia không bao giờ đuổi kịp. Tình hình ở nhà còn chưa biết sao, tạm thời không nên về. Ngươi cứ về Cố gia đi đã. Sau khi ta thoát thân, ta sẽ tìm người ở Cố gia.

- Ninh nhi ...

Vành mắt Cố Thanh Hàm đỏ lên, nói:

- Ngươi và hắn đi với nhau đi, không cần phải quan tâm tới ta.

Dương Ninh không phân tích thêm, đặt Cố Thanh Hạm lên lưng Sửu hán rồi nói:

- Sửu hán, ngươi nghe đây. Nàng đưa ngươi đi tìm cái ăn. Ngươi nghe lời nàng, nàng bảo đi đâu thì ngươi theo đó. Nàng sẽ cho ngươi rất nhiều đồ ăn theo ý ngươi. Còn nếu để người khác cướp mất nàng, ngươi chẳng có gì mà ăn đâu.

Sửu hán sững người lại ngạc nhiên rồi gật đầu. Mắt Cố Thanh Hàm mọng nước, cắn răng nói:

- Ngươi bỏ Tam nương sao?

- Tam nương, không có thời gian tranh cãi đâu. Các ngươi mau đi đi. Không cần phải lo cho ta. Ta mà thoát thân sẽ lập tức tìm người ngay.

Dương Ninh đưa tay chỉ về hướng nam, rồi nói với Sửu hán:

- Chạy mau đi.

Sửu hán cõng Cố Thanh Hạm, sải chân chạy như bay. Chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong màn đêm, không còn nhìn thấy bóng đâu.

Dương Ninh muốn lập tức chạy lên núi, nhưng nghĩ bọn kia nếu lên bờ không nhìn thấy mình sẽ không dẫn dụ bọn chúng được. Gã nắm chặt hàn đao, mắt lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ, vào đến núi, lão đây sẽ giải quyết từng đứa các ngươi.

Lúc này đã có kẻ lên được bờ. Từ xa nhìn thấy Dương Ninh, tên đó chỉ tay, nói:

- Đứng lại. Đừng có chạy. Hắn ở đằng kia.

Nói rồi co cẳng đuổi tới.

Dương Ninh cũng không chậm trễ quay người chạy về hướng núi. Rất nhanh sau đó, hắn đã nghe thấy tiếng chó săn. Vừa quay đầu lại chỉ thấy khoảng sáu bảy bóng người đuổi tới, có kẻ còn dắt theo hai con chó săn.

Hắn chạy phăm phăm, hướng thẳng vào phía núi. Núi rừng chật hẹp, cây cối um tùm, cỏ dại mọc khắp nơi, phía sau chó sủa không ngừng. Đám người đó đuổi gấp phía sau.

Càng chạy vào sâu, đường đi càng khó khăn. Dương Ninh biết việc dựa vào núi có nghĩa là thế nào. Dãy núi này kéo dài tới hai ba mươi dặm, cũng không thể coi là nhỏ, nhưng không biết kẻ đi săn bình thường có hay lên núi săn bắn hay không. Hắnbiết có một số thợ săn sẽ đặt bẫy để bắt mồi nên bản thân không thể không cẩn thận hơn một chút.

Vào sâu trong núi, bốn phía âm u, khó kiếm được con đường rộng nên hắn đành đi xuyên vào trong rừng. Ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng chó săn phía sau, nhưng rất nhanh, hắn chẳng còn nghe thấy gì cả. Hắn biết nghĩ chắc đám người kia không dễ gì bỏ qua. Có thể đối phương đuổi vào tới núi, lo lắng chó săn có thể làm lộ vị trí nên bịt miệng chó lại chăng.

Đám người này không rõ lai lịch nên tuyệt đối không phải là loại thiện lương gì.

Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Dương Ninh cũng không biết mình đang ở chỗ nào trong rừng. Đột nhiên thấy trước mặt có tiếng động, trong lòng thầm nghĩ hay là đám người đó đã vòng tới trước mặt mình rồi. Hắn nghiêng người tránh vào phía sau một gốc cây đại thụ. Nhìn ra phía đó chỉ thấy cách đó không xa có một bóng đen. Bóng đen đó vô cùng cao lớn, lưng hướng về phía hắn. Trong tay người đó là một thứ gì đó, y đang đâm thứ đó vào một bụi cỏ.

Dương Ninh nhíu mày, đang không hiểu người đó định làm gì lại thấy y giơ thứ vừa nãy trong tay lên. Hóa ra đó là một cái xiên thép, , lại thấy trên nĩa là một thứ gì đó đang vặn vẹo. Nhìn kỹ hơn, đó là một con rắn to bằng cả cánh tay. Con rắn đó bị cái nĩa xuyên ngang người, đang cố gắng giãy giụa. Người đó chìa một cánh tay ra, túm lấy đầu rắn một cách rất thành thục.

Vẫn tưởng con rắn cũng không thể bị khống chế nhanh như vậy. Thế mà sau khi người kia nắm được đầu rắn, chỉ chốc lát, con rắn đã mềm rũ xuống, không giãy giụa nữa.

Người đó cắm cái xiên thépxuống dất, quay người cầm cái túi da, lại lấy một thanh đao từ bên hông ra, ngồi xổm xuống, giơ tay chém. Nhát đao vừa xuống, đầu con rắn đã rời ra. Sau đó từng khúc từng khúc bị cắt ra. Cứ cắt xong một khúc, y lại bỏ vào trong túi da của mình.

Dương Ninh thầm nghĩ, chẳng nhẽ đây là kẻ chuyên vào rừng bắt rắn?

Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng lao xao ở ngay phía sau không xa. Dương Ninh không biết đám người kia đã đuổi tới nơi hay còn có người khác ở đây. Hắn nấp vào bóng của gốc đại thụ, nín thở. Người bắt rắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng có tiếng động. Sau đó, y cầm lấy cái xiên thép, quỳ xuống, lặng lẽ biến mất sau đám cỏ.

Chỉ thấy một bóng người tay cầm đao từ phía sau đi tới. Y cúi người xuống đất nhìn có vẻ vô cùng cẩn thận. Dương Ninh chỉ nhìn là biết người đó chính là kẻ đuổi theo mình. Cách ăn mặc của kẻ đó giống hệt mấy tên đàn ông hắn đã gặp lần trước ở thôn Lỗ Vương.

Lần đó La Tổng quản đã dẫn mấy tên đàn ông vào thôn Lỗ Vương lấy lương thực, cách ăn mặc giống hệt như vậy.

Kẻ đó nhìn xung quay rồi đi lên mấy bước. Đột nhiên y khịt mũi đánh hơi rồi nhanh chóng cúi đầu, phát hiện thấy con rắn đã bị chặt mất một nửa thân. Lại nhìn chiếc túi da vẫn nằm bên cạnh. Xáp lại gần, y dùng dao vạch túi ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm khẽ, người bắt rắn từ sau đám cỏ lao ra. Người vừa trờ tới, con dao trong tay đã bổ thẳng về phía tên đàn ông kia.

Dương Ninh quan sát và vô cùng kinh ngạc. Hắn thầm nghĩ kẻ bắt rắn này thật là bạo tay. Hai người có thể chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ra tay là lấy mạng nhau luôn.

Tên đàn ông quả nhiên bị bất ngờ, không nghĩ sau đám cỏ dại còn có người. Người bắt rắn như một con khỉ đột nhiên lao đến, tên đàn ông không kịp kêu lên một tiếng, thanh đao đã đâm vào cổ hắn. Đó là một cái đinh ba, xuyên thấu vào yết hầu của tên đàn ông. Dương Ninh thấy mặt người bắt rắn đầy vẻ dữ tợn, hung ác vô cùng, trong lòng bất giác chùng xuống.

 

0.11054 sec| 2433.266 kb