Dương Ninh biết rõ viên thuốc chắc chắn là độc dược, cười nhạt một tiếng, hỏi:

- Xem ra ta không có lựa chọn gì. Chẳng qua ta còn một số việc không rõ, không biết ngươi có thể chỉ giáo hay không?

- Thế tử muốn hỏi cái gì?

Triệu Uyên biết rõ hết thảy đều nằm trong tầm khống chế, cũng không nóng nảy.

Dương Ninh hỏi:

- Thực ấp thu bốn phần thuế má, đây đương nhiên không phải giả dối, những sổ sách mà Tam phu nhân nhìn thấy, đương nhiên đều là ngụy tạo ra.

Triệu Uyên nói:

- Đúng vậy, muốn chế tác sổ sách giả, kỳ thực cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Y mỉm cười:

- Những khoản kia, vốn là vì nghênh đón các ngươi tới, ta biết Cố Thanh Hạm chắc chắn muốn kiểm toán, đã sớm chuẩn bị trước.

- Là nghênh đón chúng ta?

Tim Dương Ninh trầm xuống:

- Chẳng lẽ các ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ tới?

Triệu Uyên cười nói:

- Sao Thế tử không suy nghĩ một chút, liên tục vài năm chưa từng gián đoạn bạc thuế đưa tới cho các ngươi, tại sao lại chỉ lựa chọn ngay lúc này? Các ngươi trở lại Giang Lăng, căn bản nằm trong kế hoạch của chúng ta, ngụy tạo sổ sách, đương nhiên đã sớm chuẩn bị.

Lông mày Dương Ninh xiết chặt:

- Các ngươi tự tin chúng ta sẽ trở về như vậy sao?

Triệu Uyên thản nhiên nói:

- Tin tưởng không nghi ngờ, phủ Cẩm Y Hầu thiếu bạc dùng, bạc thuế chậm chạp không đưa tới, phái người cũng không thể trở về bẩm báo, cuối cùng các ngươi sẽ tới.

Dương Ninh cảm thấy lạnh lẽo, thầm nghĩ thuế bạc của Hầu phủ chưa tới, liên tục phái người từ trong phủ đi nghe ngóng tin tức, nhưng người phái đi chưa hề trở về bẩm báo, phía Hầu phủ mới phát giác được chuyện này kỳ quặc, cau mày nói:

- Chẳng lẽ người phái tới đều bị các ngươi… ?

- Thế tử biết rõ còn cố hỏi.

Triệu Uyên cười nói:

- Họ chưa tới khu nhà cũ, đã chết ở nửa đường, đương nhiên không cách nào trở về bẩm báo.

- Ý của các ngươi là nói, các ngươi cũng có tai mắt ở Hầu phủ, nắm rõ hành tung của họ như lòng bàn tay?

Dương Ninh hỏi:

- Ngay từ đầu, các ngươi đã sắp đặt kế xong rồi?

Triệu Uyên cười ha ha nói:

- Thế tử uống thuốc vào, rất nhiều chuyện sẽ rõ ràng.

Dương Ninh nắm chặt bình kia, hỏi:

- Ta muốn biết, các ngươi rốt cuộc muốn ta phối hợp với các ngươi làm gì? Các ngươi trăm phương ngàn kế muốn khống chế bản Thế tử, cuối cùng ta phải biết ta cần làm gì?

- Kỳ thực Thế tử không cần làm gì.

Triệu Uyên nói:

- Vốn là nếu ngươi và Cố Thanh Hạm loạn luân, có gièm pha này, chỉ sợ ngươi không có mặt mũi để kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu… !

Dương Ninh đột nhiên hiểu được cái gì, lạnh lùng nói:

- Là Tề Ngọc? Các ngươi là người của Tề Ngọc?

Hắn đột nhiên nghĩ tới, Tề Ngọc con thứ luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Cẩm Y Hầu. Hai mẹ con kia vẫn muốn cướp vị trí Cẩm Y Hầu tới tay, dường như Triệu Uyên này áp chế để mình buông tha vị trí Cẩm Y Hầu, một khi mình không cách nào kế thừa Hầu tước, xếp phía sau cũng chỉ có Tề Ngọc, chẳng lẽ đám người này là người của Tề Ngọc?

Triệu Uyên ồ một tiếng, khinh thường nói:

- Ngươi nói Tề Ngọc, có phải vị con vợ kế của phủ Cẩm Y Hầu kia không? Ngươi đánh giá quá cao hắn rồi, chúng ta không phải người của hắn, nhưng hắn vẫn là quân cờ chúng ta có thể điều khiển.

Dương Ninh cảm thấy giật mình, đám người này quả nhiên có liên quan tới Tề Ngọc, chẳng qua giọng điệu của Triệu Uyên hiển nhiên không coi Tề Ngọc vào đâu. Dương Ninh cũng tin tưởng với năng lực của Tề Ngọc, không có bổn sự bố trí bẫy như thế. Triệu Uyên nói Tề Ngọc chỉ là quân cờ trong tay chúng, hẳn không sai.

Đám người này chiếm lấy khu nhà cũ, muốn tạo chuyện loạn luân cưỡng ép Thế tử, ý đồ để Tề Ngọc lên vị, hơn nữa sử dụng Tề Ngọc giống như quân cờ, hết thảy thận trọng, không nóng vội cầu thành, thực sự khó có thể tưởng tượng được, mục đích cuối cùng của đám người này rốt cuộc là gì?

Dương Ninh đương nhiên biết nuốt viên thuốc này vào, sinh tử nằm trong tay đối phương, hai chân căng cứng, lại nghĩ tới bộ pháp Tiêu Dao Hành kia.

Đã ra tay một lần ở thôn Lỗ Vương, võ công của hai đại hán sau lưng bình thường, rất dễ đối phó, quan trọng nhất là tên nỏ trong tay Triệu Uyên.

Loại binh khí này hắn cũng hiểu một chút, biết tốc độ bắn cực nhanh, lúc này hai người chỉ cách vài bước, một khi đối phương bóp cơ quan, tên nỏ bắn ra, mình thực sự khó có thể nẻ tránh, nhưng một khi có thể thoát khỏi tên nỏ của đối phương, chưa hẳn không có cơ hội đổi bị động thành chủ động.

Bộ pháp Tiêu Dao Hành huyền diệu khó lường, chỉ là bên này đều là gốc cây già thân cây khô, cũng không dễ thi triển.

Hắn đang suy nghĩ phải chăng nên đánh bạc một lần, chợt nghe Triệu Uyên nói:

- Thế tử, thời gian còn rất dài, ngươi uống thuốc vào trước, sau đó ngươi muốn biết cái gì, không cần ngươi hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi.

Dương Ninh mở nắp bình, một mùi hôi thối ập vào mặt, chỉ ngửi mùi vị kia, biết rõ thuốc bên trong không phải thứ gì tốt.

Triệu Uyên lại chĩa mũi tên nỏ, hướng tới Dương Ninh, dường như đề phòng Dương Ninh sẽ giở thủ đoạn.

Đúng lúc này, một thứ hạ xuống từ không trung, lập tức quấn lấy cổ tay Triệu Uyên. Triệu Uyên cảm thấy thứ này lạnh băng nhơ nhớp, vừa quấn cổ tay, đã bắt đầu nhúc nhích. Triệu Uyên chấn động, cánh tay co lại, chỉ thấy quấn trên cổ tay dĩ nhiên là một con rắn xanh đỏ rực rỡ, cực kỳ đáng sợ.

Triệu Uyên biến sắc, buông tay ra, dùng tay vung vung, muốn quăng con rắn kia xuống. Nào ngờ con rắn kia quấn cực nhanh, giống như đã hợp thành một thể với cánh tay, dù vung thế nào cũng không rơi ra.

Dương Ninh thấy tình trạng như vậy, thầm kêu trời cũng giúp mình, thừa cơ lăn một vòng dưới mặt đất, bắt lấy hàn nhận, hắn biết rõ bắt giặc trước bắt vua, lăn về phía Triệu Uyên.

Triệu Uyên phản ứng cũng nhạy bén, cánh tay bị quấn, không cách nào dùng tên nỏ, thấy Dương Ninh nhào về phía mình, lập tức lui về phía sau, tới gần một cây đại thụ, đập mạnh cánh tay bị rắn quấn vào đại thụ, một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, gã vừa đập mạnh, lập tức đập trúng đoạn giữa con rắn kia, thân rắn nới lỏng.

Giờ phút này hai gã đại hán đã khôi phục tinh thần, đều gầm nhẹ một tiếng, vung đao chém Dương Ninh.

Chỉ đi được hai bước, một người thất thanh la lên:

- Rắn… rắn… !

Gã không dám đi lên phía trước nữa, chỉ thấy trên không trung rơi xuống hơn mười con rắn, giống như mưa.

Dương Ninh vốn muốn nhân cơ hội chế trụ Triệu Uyên, lại cảm giác được có rắn rơi lên người mình, nhất thời không để ý Triệu Uyên, vung hàn nhận trong tay, lập tức chém hai con rắn đang rơi xuống thành hai đoạn.

Những con rắn này tới rất kỳ quặc, Dương Ninh không tới gần Triệu Uyên nữa, mà nhanh chóng né tránh sang bên cạnh.

Triệu Uyên đập chết một con rắn, nào ngờ từ không trung rơi xuống mười con rắn nữa, lập tức có ba bốn con rắn rơi lên người gã, đều nhanh chóng quấn lấy, có con quấn lên cánh tay gã, có con quấn lên cổ gã.

Hai gã đại hán kia mặt mũi hoảng sợ, không dám bước lên, đột nhiên nhìn thấy một người nhảy lên như điện giật, vứt bỏ đại đao trong tay, vươn tay sờ tới cổ áo mình, sờ qua sau lưng, hai chân nhảy loạn, kinh hãi hét lớn:

- Không được, có rắn ở trên người ta, mau lấy ra giúp ta.

Đồng bạn bên cạnh nào dám giúp gã, trái lại lui về sau, đột nhiên kinh hãi hô một tiếng, xoay người chạy, chỉ chạy được hai bước, liền thấy một bóng người khôi ngô cản lại trước mặt, lập tức thấy một người tay cầm đinh ba đi về phía mình.

Người này hơi giật mình, lại không dừng bước, giơ đao trong tay, bổ tới người nọ. Người nọ lại nâng đinh ba trong tay, đâm tới đại hán, tốc độ cực nhanh, ra sau mà đến trước. Đại hán đang muốn chém đinh ba, liền thấy đinh ba kia xoay tròn một cái, quấn vào cổ tay gã, lập tức chọc lên trên, đâm vào cổ tay gã, đại hán nhất thời đau đớn kịch liệt, đại đao rời tay rơi xuống.

Đối phương cầm đinh ba nhẹ nhàng lắc một cái, dùng đinh ba kéo đại hán qua một cây đại thụ bên cạnh, sau đó nâng lên để cánh tay đại hại giơ lên đỉnh đầu, lập tức đâm mạnh lên thân cây, đính một cánh tay của đại hán kia lên cây, đại hán kêu thảm thiết, tiếng kêu truyền khắp nơi.

Trong lòng Dương Ninh biết có chuyện cổ quái, muốn né qua bên cạnh, chỉ đi được vài bước, trước mặt cũng xuất hiện một bóng người, khôi ngô tráng kiện. Dương Ninh chỉ liếc mắt nhìn, liền nhận ra trang phục của người nọ giống như đúc người bắt rắn lúc trước, hắn biết rõ người này tâm ngoan thủ lạt, ra tay không lưu tình, nhìn thấy đối phương nâng đinh ba đâm tới, cũng không né tránh, hàn nhận trong tay xẹt qua, chỉ nghe tiếng vang đinh đinh, lập tức chém đứt toàn bộ mũi xiên của đinh ba.

Người bắt rắn khẽ giật mình, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng vang giống như dã thú, vung vẩy đinh ba không xiên, đánh tới Dương Ninh.

Khí lực đối phương rất lớn, đinh ba nện xuống, kình phong sắc bén. Dương Ninh thấy đối phương cao lớn, mình tối đa chỉ tới ngực gã, không thể va chạm khí lực. Hắn lui về phía sau hai bước, né tránh đinh ba, đột nhiên cảm thấy cánh tay xiết chặt, một con rắn đã rơi từ trên không xuống cánh tay của hắn. Dương Ninh phản ứng cực nhanh, tốc độ của con rắn kia cũng không chậm, dường như đã được huấn luyện, nhanh chóng quấn tay Dương Ninh. Dương Ninh không do dự, hàn nhận xẹt qua, ánh đao lóe lên, đã chém rụng đầu con rắn trên cánh tay.

Hắn vốn tưởng rằng người bắt rắn kia sẽ nhân cơ hội nhào lên, nào ngờ người bắt rắn lui về phía sau mấy bước. Dương Ninh đang kỳ quặc, chợt nghe tiếng ông ông vang lên từ phía sau, lòng hắn mát lạnh, xoay người sang chỗ khác, thấy được một đám côn trùng bay tán loạn chung quanh, nghe tiếng kia, rõ ràng là ong.

Chém rắn dễ xua ong khó, trước mắt có hơn mười con ong độc nhào tới, Dương Ninh muốn cắt vạt áo che kín đầu đã không được, cảm giác cổ đau đớn một hồi, đã bị ong độc châm một cái.

Giờ phút này trên người Triệu Uyên đã bị bảy tám con rắn quấn, Triệu Uyên cố gắng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì, một gã đại hán khác lăn lộn trên mặt đất, trên người cũng có ba bốn con rắn độc quấn quanh.

Chợt nghe một loạt tiếng động, giống như tiếng thổi sáo trúc, ong độc vốn bay loạn chung quanh đột nhiên đều bay lên. Dương Ninh nhìn về phía ong độc bay đi, chỉ thấy trên đại thụ vươn ra một chạc cây, trên chạc cây rõ ràng có một người ngồi đó, hai chân lắc lu, tay cầm một ống trúc ngắn, những ong độc kia đang chui vào trong ống trúc kia.

Dương Ninh nhìn kỹ một chút, chỉ thấy người ngồi trên chạc cây dĩ nhiên là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù ở trong đêm, nhưng hai chiếc đùi trắng chói mắt, hai cánh tay cũng để lộ hơn một nửa, trắng hơn sương tuyết, nghe cô gái kia nói:

- Mấy tên phế vật này thực vô dụng, hại bổn cô nương không được xem trò hay, đều đáng chết!

Đều là khẩu âm đất Thục.

 

0.10854 sec| 2432.469 kb