A Não kêu lên sợ hãi, nhắm mắt lại, lúc này Đường Nặc lại bình tĩnh tự nhiên.
- Không phải người nào đó dõng dạc, muốn biết tư vị sống không được chết không xong sao?
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Sao hiện giờ cũng sợ hãi rồi?
A Não hơi mở mắt, thấy hàn nhận cách đôi má mình chỉ một chút, gượng cười nói:
- Ngươi… ngươi là nam nhân, bắt nạt một nữ tử yếu ớt, không sợ người khác chê cười sao?
- Ngươi là nữ tử yếu ớt sao?
Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Ngươi giết người mắt cũng không chớp, chỉ sợ ngay cả tội phạm cùng hung cực ác cũng không sánh bằng ngươi.
Hắn đánh giá một phen, nói:
- Trước tiên chém mấy đao trên mặt ngươi, lưu cho ngươi mấy ký hiệu, cũng tiện để ngươi ghi nhớ thật lâu, ngươi nói, trước tiên vạch má trái hay là má phải?
A Não tội nghiệp nói:
- Có thể không vạch hay không? Nếu như trên mặt có vết đao, sẽ không đẹp nữa.
- Không xinh đẹp? Hiện giờ ngay cả tính mạng ngươi cũng sắp không còn rồi, còn ở đây nghĩ tới xinh đẹp?
Dương Ninh tức giận nói:
- Huống chi tướng mạo ngươi bình thường, cũng không thể coi là xinh đẹp.
Hắn quơ đao nhỏ, nói:
- Cũng được, trước tiên ta đâm mù hai mắt ngươi, để ngươi nếm thử tư vị không thấy đông tây.
Hắn làm bộ muốn đâm vào mắt nàng.
A Não hoảng sợ nói:
- Đừng, van cầu ngươi, ngươi để ta làm gì cũng được, đừng đâm mù mắt ta.
Dương Ninh hừ lạnh một tiếng, mới nói:
- Giải dược ở nơi nào?
- Giải dược gì?
- Còn đang giả bộ hồ đồ, giải dược ong độc.
Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Lão tử bị ong độc của ngươi châm, giải dược đương nhiên ở trên người ngươi.
A Não vội đáp:
- Có giải dược, ở trên người ta, ngươi đi lấy chén nước giúp ta, sau khi ta giải độc xong sẽ giải độc giúp ngươi.
- Đến lúc này vẫn còn đùa nghịch bịp bợm sao?
Dương Ninh đưa tay gõ đầu A Não một cái:
- Nếu ngươi khỏe, ai biết ngươi còn có thể hại người hay không.
Hắn bị ong độc châm, biết rõ nên giải độc sớm không nên để muộn, cũng không nói nhiều, vươn tay sờ bên hông A Não .
A Não lập tức kêu lên:
- Ngươi là nam nhân, không thể sờ lung tung.
Dương Ninh căn bản không để ý tới, lột xuống mấy cái túi bên hông nàng, biết rõ trong ngực nàng còn có không ít thứ, vươn tay sờ qua ngực nàng. A Não nhắm mắt lại nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng vào ta.
Dương Ninh vươn tay vào ngực nàng, liền đụng phải một chỗ mềm mại, giống như gò núi nhỏ. Tiểu Yêu Nữ này tuổi không lớn lắm, nhưng phát dục không tệ, bộ ngực đã nhô lên. Hắn quả thực không có tâm tư muốn lợi dụng Tiểu Yêu Nữ này. Hắn cần tìm được giải dược, chỉ có thể tự mình ra tay. Hắn vừa đụng vào bộ ngực của A Não, Tiểu Yêu Nữ lập tức kêu lên:
- Bỏ ra, tên dâm tặc ngươi, ngươi muốn lợi dụng ta.
Dương Ninh hơi xấu hổ, thu tay lại, nhíu mày, chợt nghe Đường Nặc nói:
- Trước tiên ngươi đừng đụng vào nàng, ta tìm thuốc giải giúp ngươi.
Mặc dù Dương Ninh cực kỳ chán ghét Tiểu Yêu Nữ, nhưng dù sao nàng cũng là cô nương, mình đường đường nam tử, muốn giết nàng thì giết, nhưng lúc này đụng chạm, luôn có chút khó chịu. Hắn đứng dậy rời đi, thấy Đường Nặc cũng không thể động đậy, hỏi:
- Ta muốn giúp ngươi thì cần làm gì? Ngươi có thể đứng dậy không?
Đường Nặc nhìn ngân châm trên bàn, nói:
- Trước tiên ngươi cầm ngân châm tới.
Dương Ninh cầm hộp qua, Đường Nặc mới hỏi:
- Ngươi có biết huyệt Tân Thức và huyện Phong Phủ không?
Dương Ninh gật đầu, hai huyệt đạo này đều ở gáy, rất dễ tìm được. Đường Nặc nói:
- Trước tiên ngươi đâm một châm vào huyệt Phong Phủ, sau đó đâm một châm vào huyệt Tân Thức, cuối cùng đâm một châm vào Duy huyệt trên đầu ta.
Dương Ninh nói:
- Đường cô nương, ta không sử dụng châm, huyệt vị có thể nhận ra được, nhưng lực đâm không biết, chỉ sợ… !
Đường Nặc nói:
- Cũng không cần ngươi giải độc giúp ta, chỉ là phong bế mấy huyệt đạo này, có thể khiến ta tam thời khôi phục khí lực, ngươi không cần lo lắng đến lực độ đâm kim.
Dương Ninh không do dự nữa, lấy ngân châm, dựa theo lời Đường Nặc, liên tục đâm ba châm. Quả nhiên, sau khi đâm ba châm, thân thể Đường Nặc liền hơi nhúc nhích, lập tức ngồi dậy. Dương Ninh ngầm tán thưởng, thầm nghĩ Đường Nặc này tuy còn trẻ tuổi, nhưng năng lực rất cao, ít nhất phương diện châm cứu quả thực rất cao minh.
Đường Nặc đứng dậy, khẽ gật đầu với Dương Ninh, lúc này mới đi đến bên người A Não, cũng không nhiều lời, lấy ra một đống đồ vật trong ngực nàng.
- Trong bình màu đen là giải dược.
A Não nói.
Đường Nặc cũng không để ý tới, tìm một lần trong số mười cái bình, lúc này mới lấy ra một bình, quay đầu lại ném cho Dương Ninh, nói:
- Trong này là giải dược độc ong, ngươi trúng độc thời gian dài, phải dùng ba viên.
Dương Ninh nhận lấy bình, mở ra, bên trong có hơn mười viên thuốc lớn bằng hạt gạo, hắn cũng không do dự, đổ ra ba viên, cho vào miệng. Đường Nặc thấy hắn không do dự, trong mắt ánh lên vẻ mừng. Thấy Dương Ninh nhét bình sứ vào lòng mình, bên môi Đường Nặc nở nụ cười.
Nàng lại lấy một bình sứ, đi tới bên người Bạch Linh, lấy thuốc đặt vào miệng Bạch Linh, bản thân mình lại dùng hai viên thuốc.
A Não lúc này lại nói:
- Các ngươi đã dùng giải dược rồi, còn không giải độc giúp ta.
Dương Ninh đi tới bên người A Não , nói:
- Há miệng!
A Não khẽ giật mình, lại nhanh chóng ngậm miệng. Dương Ninh cầm lấy đao, hung ác nói:
- Hoặc cắt mất lỗ mũi của ngươi, hoặc là há miệng, tự ngươi chọn.
Lưỡi đao chĩa về cái mũi của A Não, A Não không thể làm gì, mở cái miệng nhỏ nhắn. Dương Ninh búng ngón tay một cái, một thứ rơi vào trong miệng A Não , A Não đang muốn nhổ ra, Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Nuốt vào, nếu không lập tức cắt mũi.
Vánh mắt A Não đỏ lên, chỉ có thể nuốt vào, tức giận nói:
- Ngươi… ngươi để ta nuốt cái gì?
Dương Ninh cười nói:
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi hiểu được độc dược sao?
Hắn thu đao nghiêm túc nói:
- Vừa rồi ngươi uống dược vật kịch độc, chẳng qua nhất thời không cần tính mạng của ngươi, nhưng nếu phát tác, toàn thân ngươi sẽ thối rữa, trở nên giống như quái vật, chậm rãi đau đớn chết đi.
A Não sợ hãi nói:
- Ngươi… ngươi hạ độc ta?
- Ngươi có thể hạ độc với ta, ta đương nhiên cũng có thể hạ độc với ngươi.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Loại độc này, cách nửa năm phải dùng giải dược một lần, nếu như ngươi thành thật, ta có thể suy nghĩ mỗi nửa năm cho ngươi giải dược một lần, nếu không… !
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Tự ngươi chờ chết là được rồi.
Giờ phút này Đường Nặc bưng một chén nước tới, cho A Não uống. A Não uống nước xong, mới phì phò nói:
- Tỷ tỷ, hắn… hắn hạ độc ta, tỷ mau giúp ta.
Đường Nặc thản nhiên nói:
- Nếu ngươi vẫn vô pháp vô thiên giống như trước kia, chỉ có thể nói gieo gió gặt bão. Độc dược của hắn, ta cũng không giải được.
Dương Ninh cười nói:
- Ngươi nghe rõ ràng rồi chứ? Đường cô nương cũng sẽ không giải độc cho ngươi.
A Não lập tức tội nghiệp nói:
- Về sau ta sẽ không như vậy nữa, sẽ không hại người nữa, ngươi cho ta thuốc giải đi, về sau ta đều nghe lời ngươi nói.
- Muốn giải dược, phải xem thái độ của ngươi rồi.
Dương Ninh nói:
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi thành thật không hại người, giải dược vẫn có thể thương lượng.
Hắn nhìn lướt qua ống tên nhỏ trong tay, lại cầm ống trúc chứa Đại Lang Phong trong tay, lạnh lùng nói:
- Hai món đồ này không giữ lại được, sẽ khiến ngươi tiếp tục gây họa người khác, một lát nữa sẽ thiêu đi.
- Đừng mà.
A Não vội la lên:
- Đại Lang Phong là ta bỏ ra rất nhiều thời gian mới huấn luyện ra, ngươi… không được phép thiêu nó, về sau ta không dùng chúng đốt ngươi là được.
Dương Ninh căn bản không để ý tới, đặt ống trúc bắn tên vào ngực, ống trúc Lang Phong thì cầm trong tay.
A Não tức giận, chỉ một lát sau, thân thể nàng bắt đầu cử động được. Bạch Linh cũng đã khôi phục, bò dậy từ dưới đất, kêu chít chít hướng về phía A Não, vẻ mặt tức giận.
A Não đứng dậy, thò tay nói với Dương Ninh:
- Trả lại cho ta.
Dương Ninh một tay cầm hàn nhận, một tay cầm ống trúc, nói:
- Không có quyền thương lượng, ngươi chớ quên, ngươi đã trúng độc của ta, hôm nay ta không giết ngươi, là cho ngươi cơ hội sửa đổi, nếu như ngươi còn diễu võ dương oai trước mặt ta, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Trong mắt hắn xuất hiện hàn ý.
Trong lòng A Não biết Đại Lang Phong chắc chắn không thu lại được, oán giận nói:
- Ngươi… ngươi sẽ phải hối hận.
Lúc này Đường Nặc đã gỡ ngân châm trên huyệt vị của mình xuống, lại bưng hộp ngân châm, gỡ một cây ngân châm trên thi thể Triệu Uyên, cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi nên sớm rời đi, ở chỗ này không hề có lợi cho ngươi. Trở về nói cho Thu Thiên Dịch, bảo hắn không nên nghĩ tới Bách Thảo Tập nữa, dù hắn chơi chiêu trò gì, cũng không thể đạt được.
A Não vừa tức vừa giận, oán hận giậm chân một cái, quay người rời đi. Ra tới cửa, nàng nhanh chóng quay lại, cầm hai cái chén múc nước trong vạc nước đi ra ngoài. Dương Ninh biết rõ nàng đi giải độc cho hai tên Đại Tiểu Quỷ.
Đường Nặc gỡ ngân châm, đứng dậy, cất kỹ hộp kim chân, lúc này mới nhìn Dương Ninh, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng có thể rời đi.
Dương Ninh nói:
- Đường cô nương, Tiểu Yêu Nữ kia am hiểu dụng độc, ta chỉ lo lắng nàng còn có thể tìm ta phiền toái, ta thấy ta vẫn nên chờ một chút thì tốt hơn.
- Hả?
Đường Nặc nói:
- Nếu như nàng vẫn cứ ở bên ngoài, chẳng lẽ cả đời ngươi cũng không rời đi?
- Thực sự không có ý này.
Dương Ninh cười nói:
- Thể lực của ta chưa khôi phục, chờ khôi phục hoàn toàn, đương nhiên không cần lo lắng nàng.
Hắn do dự một chút, mới nói:
- Đường cô nương, thuật châm kim của cô, theo ta được biết, không phải người bình thường có thể biết được, thủ pháp có vẻ cao thâm, tuổi cô còn trẻ, sao lại học được châm thuật như thế?
Đường Nặc cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
- Vừa rồi ngươi thực sự hạ độc nàng sao?
Dương Ninh cười nói:
- Chẳng qua cho nàng nuốt một viên bụi, độc không chết người.
Đường Nặc sững sờ, lập tức cười nhạt nói:
- Kỳ thực nàng cũng không thực sự sợ hãi. Thu Thiên Dịch là Độc Vương Cửu Khê, trong thiên hạ, có rất ít loại độc hắn không giải được.
Dương Ninh ồ một tiếng, rốt cuộc nói:
- Đường cô nương, ta có một chuyện muốn nhờ, không biết… không biết Đường có nương có nguyện ý ra tay giúp đỡ?
Đường Nặc nói:
- Ngươi là muốn để ta chữa thương giúp ngươi sao?
- Ồ?
Dương Ninh cười nói:
- Hóa ra Đường cô nương đã đoán được.
- Chân khí trong đan điền của ngươi tản mát mất trật tự, đã cực kỳ nguy hiểm.
Đường Nặc cau mày nói:
- Ta xem mạch tượng của ngươi, dường như cũng không tu tập phương pháp thổ nạp, nhưng tại sao trong đan điền của ngươi lại có chân khí hùng hậu như vậy.
Nàng dừng một chút mới nói:
- Ta cũng chưa từng thấy loại tình huống này, cho nên không thể tùy tiện ra tay, nếu không chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng, không trị được thương thế của ngươi, còn hại ngươi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo