Bạch mao hầu nghe thấy tiếng gọi, lập tức chạy ra nhanh như chớp. Hình như Hắc Thiểm không cam lòng, còn muốn đuổi theo nhưng Tiểu Yêu Nữ lại huýt sáo, khiến Hắc Thiểm dừng lại.

Bạch mao hầu chạy tới trước người nữ tử kia, giơ một tay lên, chỉ về phía Đại quỷ, miệng phát ra tiếng khẹc khẹc. Dương Ninh nhìn được, chỉ cảm thấy Bạch mao hầu này quả thực đáng yêu, cũng rất thông minh. Nếu không có gì bất ngờ thì nữ tử này hẳn là chủ nhân của Bạch mao hầu.

Nữ tử ngồi xuống, đưa tay xoa đầu Bạch Linh. Bạch Linh nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn. Sau đó nữ tử giơ tay ra hiệu, lúc có Bạch Linh mới nhảy về phía trước.

Nữ tử đứng dậy, trong tay cầm một cái giỏ trúc, bước nhẹ tới gần. Dương Ninh thấy cô nương này cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, da tay dù màu tiểu mạch khỏe mạnh nhưng khuôn mặt lại rất xin xắn. Chẳng qua mặt nàng không biểu hiện gì, đi qua đám người Dương Ninh, đi vào đường mòn giữa vùng hoa cỏ. Con đường mòn kia nối thẳng tới ba gian nhà tranh.

Tiểu Yêu Nữ thấy cô nương nọ không nói lời nào, lập tức chống nạnh kêu:

- Ngươi không thấy ta sao?

Cô nương kia dừng bước, cũng không quay đầu lại, nói:

- Ngươi đi đi, đây không phải nơi ngươi có thể ở lại.

- Muốn ta đi đơn giản như vậy sao?

Tiểu Yêu Nữ cười nói.

- Đường Nặc, đã nhiều năm rồi ta không gặp ngươi, ngươi không nhớ ta sao?

Dương Ninh thầm nghĩ, hóa ra cô nương này tên là Đường Nặc. Nghe Tiểu Yêu Nữ nói, hóa ra hai người đã quen biết từ lâu, hẳn là cố nhân gặp lại. Chỉ là hai người nhiều năm không gặp, Đường Nặc thấy Tiểu Yêu Nữ lại hoàn toàn không có cảm giác gặp lại sau xa cách khiến Dương Ninh thầm nghi hoặc.

Đường Nặc xoay người lại, nhìn qua đám hoa cỏ bị Đại quỷ phá hủy, nhíu mày nói:

- Những dược thảo này nếu trưởng thành có thể chế thành dược vật, cứu được không ít người. Tại sao ngươi lại cho người phá hủy chúng?

- Cần bao nhiêu bạc ta đền cho ngươi là xong.

Tiểu Yêu Nữ hoàn toàn thất vọng.

- Ta tốn bao nhiêu công phu mới tìm được tung tích của các ngươi, vượt đường xá xa xôi tới tìm ngươi, ngươi cũng không thèm mời ta vào nhà ngồi sao? Hiện giờ ta khát nước, ngươi cho ta chén trà uống đi.

Dương Ninh nghe ả nhắc tới "các ngươi", thầm nghĩ hẳn nơi này không chỉ có một mình Đường Nặc rồi, cũng không biết còn những ai ở đây.

Đường Nặc cũng không để ý tới ả, chỉ nói:

- Người trúng độc để lại, hiện tại ngươi rời đi, đi càng xa càng tốt.

Thái độ của nàng bình tĩnh, giọng điệu bình thản nhưng lại thể hiện ác cảm với Tiểu Yêu Nữ.

Dương Ninh nghe vậy, chỉ cảm thấy quả nhiên Đường Nặc không đơn giản, liếc mắt một cái liền nhận ra có người trúng độc.

- Ta biết ngươi sẽ không đi ngược lại lời thề mà.

Tiểu Yêu Nữ cười khanh khách nói:

- Được rồi, cái lão gia kia đâu rồi? Sư phụ ta vẫn tưởng nhớ lão.

Ả nói vọng về phía nhà tranh:

- Lê lão đầu, lão trốn trong phòng làm gì? Còn không ra đi? Nếu không ra ta sẽ cho người đốt phòng của lão đó.

Dương Ninh không biết Lê lão đầu là nhân vật thế nào, lại nghe Tiểu Yêu Nữ nói Đường Nặc sẽ không đi ngược lại lời thề, cũng không biết rốt cục là lời thề gì. Mà sao Tiểu Yêu Nữ lại biết lời thề của Đường Nặc? Lại nghe Đường Nặc lạnh lùng đáp:

- Người đã không ở chỗ này từ lâu rồi. Nếu sư phụ ngươi muốn gặp người thì chờ một năm rưỡi nữa hãy tới.

- Ồ?

Tiểu Yêu Nữ cười nói:

- Ta không tin.

Sau đó liền chạy về phía mấy gian nhà tranh kia. Đường Nặc cũng không cản lại, để ả chạy tới. Nàng đi tới, hai mắt quét một vòng, vươn một tay ra. Bàn tay nàng rất đẹp, ngón tay nhỏ nhắn, chắc hẳn rất linh hoạt nhưng có lẽ bởi thường xuyên lao động nên da tay hơi thô ráp, thậm chí ngăm đen. Hai ngón tay mang theo một viên thuốc, nói với Triệu Uyên:

- Há mồm!

Triệu Uyên cảm thấy có người tới trước mặt mình, mặt lập tức lộ vẻ đề phòng, ngậm chặt miệng lại, thậm chí bước lui về phía sau. Y vừa sợ vừa hận Tiểu Yêu Nữ, lại thấy Đường Nặc quen biết với ả, cũng coi Đường Nặc như kẻ địch.

Đường Nặc thản nhiên nói:

- Ngươi sắp chết rồi. Viên thuốc này tạm thời bảo vệ được tâm tạng cho ngươi, có thể kéo dài thêm mười hai canh giờ nữa. Nếu không ngươi không qua được hai canh giờ đâu.

Hai mắt Triệu Uyên đã mù, miệng không thể nói, lúc này chỉ có thể nghe nghe khác nói. Tất nhiên y nghe rõ lời Đường Nặc, do dự một chút, cuối cùng mở miệng ra. Ngón tay Đường Nặc búng nhẹ, viên thuốc liền rơi vào miệng Triệu Uyên. Dương Ninh nhìn chiêu thức này của nàng rất xinh đẹp, thầm nghĩ chỉ sợ cô nương này cũng biết chút võ công.

Đường Nặc đi tới trước người đại hán cạnh Triệu Uyên, nhìn kỹ sắc mặt đại hán nọ, đưa tay tới. Đại hán nọ đang muốn né tránh, Đường Nặc thản nhiên nói:

- Đừng cử động.

Giọng nàng bình tĩnh nhưng lại có khí thế khiến người ta không dám cãi lời. Đại hán nọ đứng yên, Đường Nặc đưa tay vén mi mắt gã, lập tức nhíu mày, hơi trầm ngâm liền chỉ vào hồ nước nọ nói:

- Trước tiên ngươi nhảy xuống hồ đi. Không được ta cho phép thì không được đi lên.

Đại hán ngẩn ra. Dương Ninh cũng thấy quái lạ. Đại hán kia cẩn thận hỏi lại:

- Cô nương, ta...

- Nếu ngươi không muốn chết thì xuống ngay đi.

Đường Nặc nói.

- Các ngươi trúng độc trong người, hiển nhiên ta sẽ cố hết sức cứu chữa. Nhưng nếu thật sự không cứu được thì cũng đừng trách ta.

Đại hán do dự một chút, cuối cùng xoay người, bước nhanh tới hồ nước, sau đó không hề do dự mà nhảy ùm xuống hồ.

Đợi tới khi Đường Nặc tới trước mặt Dương Ninh, Dương Ninh nghĩ thầm mình chỉ bị độc phong đốt một cái, hẳn phải nhẹ hơn hai người khác, lại cười nói:

- Cô nương xem giúp ta một chút.

Đường Nặc đánh giá một hồi, đôi mi thanh tú nhíu chặt:

- Ngươi bị thương sao?

- Bị thương?

Dương Ninh ngẩn ra. Đường Nặc lại nói:

- Ngươi trúng phải độc của Đại lang phong, cũng không phải quan trọng lắm. Nhưng ngươi lại còn bị nội thương, lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi.

Dương Ninh thầm nghĩ, ta còn chưa đánh nhau với ai, tâm can tỳ phế hình như cũng không có thương thế gì, cô nương này có nhìn lầm không thế. Hắn đang muốn giải thích, đột nhiên nghĩ tới chuyện đan điền của mình có lực khí độn tích, chẳng lẽ nội thương mà Đường Nặc nói là chỉ đan điền của mình sao?

Võ công Đoạn Thương Hải cao cường nhưng ngay cả y cũng từng bắt mạch mới xác định được đan điền của mình có vấn đề. Đường Nặc chỉ nhìn qua một cái, chẳng lẽ xem được đan điền của mình có vấn đề? Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ nữ tử trẻ tuổi như Đường Nặc này lại còn lợi hại hơn cả Đoạn Thương Hải sao?

- Nội thương của ngươi không phải hai ba ngày là chữa tốt được. Gã trúng độc sâu nhất, chỉ có thể giải độc cho gã trước.

Đường Nặc thản nhiên nói.

- Thương thế của ngươi phải có thời gian chuẩn bị kỹ càng sau.

Dương Ninh không nhịn được hỏi:

- Đường cô nương, ngươi biết chúng ta là người tốt hay xấu sao? Vì sao lại giải độc trị thương cho chúng ta? Nếu trong chúng ta có người xấu, chẳng lẽ ngươi cũng giải độc cho kẻ xấu?

Nói xong hắn lại liếc nhìn Triệu Uyên, ý nói rằng Triệu Uyên này cũng không phải người tốt, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Đường Nặc không hay cười nói nhưng cũng không tính là lạnh lùng băng giá, chỉ có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nói:

- Trước mặt ta không có người tốt người xấu, chỉ cần bị thương hoặc bị bệnh tật là ta đều cố hết sức điều trị.

- Trái tim y giả như phụ mẫu.

Dương Ninh than thở nói:

- Trái tim cô nương nhân hậu, đúng là một đại phu tốt hành y cứu thế.

Đôi mắt vốn bình tĩnh như nước mùa thu của Đường Nặc bỗng lộ vẻ lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên giá rét:

- Ta không phải là đại phu.

Lúc này lại nghe thấy Tiểu Yêu Nữ quát to ở đằng kia:

- Lê lão đầu, ngươi sợ sư phụ ta phải không? Rùa đen rút đầu, có dám ra đây không?

Ả tìm trong ba gian nhà tranh một hồi cũng không thấy người đâu.

- Hai người các ngươi theo ta vào nhà.

Đường Nặc nhặt một cây mộc côn rồi đưa cho Triệu Uyên. Triệu Uyên cầm lấy một đầu. Đường Nặc lại cầm đầu còn lại dẫn Triệu Uyên đi về phía nhà tranh.

Dương Ninh thấy thế, chỉ cảm thấy tâm địa của Đường Nặc này thật lương thiện.

Dương Ninh đi theo phía sau Triệu Uyên, vừa tới ngoài nhà tranh đã thấy Tiểu Yêu Nữ ngồi trước cửa gỗ, nói về phía Đường Nặc:

- Ngươi có bản lãnh thì chữa khỏi cả tròng mắt cho gã đi.

Đường Nặc căn bản không để ý tới ả, đẩy cửa đi vào phòng, dẫn Triệu Uyên vào. Dương Ninh do dự một chút, cũng đi theo vào trong.

Trong phòng thiết kế hết sức đơn giản. Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời tối dần, trong phòng cũng mờ mịt. Đường Nặc châm đèn, cởi dây trói hai người ra, lại rót hai chén nước, cho Triệu Uyên uống trước, sau đó tới Dương Ninh. Dương Ninh nhận bát nước, thấy nước vô cùng trong trẻo, do dự một chút liền ngửa đầu uống sạch.

Triệu Uyên cũng khát nước, không do dự uống ngay.

Hai tay Tiểu Yêu Nữ chắp sau lưng, đi vào trong phòng đầy vẻ gian xảo, nhìn Dương Ninh cười nói:

- Ngươi không sợ trong nước có độc sao? Độc của ta mặc dù lợi hại nhưng cũng không phát tác ngay lập tức, các ngươi có thể sống tới hiện tại. Đường Nặc cũng dùng độc, đừng để bị chết ở đây đấy.

Hai tay Dương Ninh được tháo dây, cảm thấy toàn thân thoải mái, cười lạnh nói:

- Ngươi làm như trong thiên hạ ai cũng ác độc giống ngươi vậy? Lòng dạ ngươi độc ác, coi mạng người như cỏ rác, sau này không biết sẽ chết như thế nào.

Mặc dù Triệu Uyên không nhìn thấy nhưng cũng có cùng kẻ thù, mặt hướng về phía Tiểu Yêu Nữ phát ra tiếng ô ô, mặt đầy vẻ phẫn nộ.

- Tự mình uống nước đi.

Đường Nặc chỉ bình nước ở góc phòng, nói với Tiểu Yêu Nữ:

- Nếu ngươi cảm thấy bên trong có độc thì có thể không uống.

Tiểu Yêu Nữ cười nói:

- Ta không thèm uống đồ của ngươi. Ta biết ngươi một lòng muốn ta chết. Nước bọn họ uống có thể không có độc nhưng lúc ta uống thì nhất định trong nước sẽ có.

- Là Thu Thiên Dịch dạy ngươi đề phòng khắp nơi như vậy sao?

Đường Nặc thản nhiên nói:

- Ngoài việc dạy ngươi dùng độc, hắn còn dạy ngươi thứ gì nữa?

Tiểu Yêu Nữ cười hì hì, đi tới ngồi xuống một cái ghế trúc, gác chân chữ ngũ, đôi trân trắng nõn lần lượt đổi chỗ, đắc ý dạt dào nói:

- Cho dù là dạy cái gì thì cũng hữu dụng hơn so với Lê lão đầu nhiều.

Ả rung rung đùi hỏi:

- Đường Nặc, mấy năm nay các ngươi vẫn trốn ở đây à? Thảo nào tìm khắp nơi cũng không thấy các ngươi.

Đường Nặc đi tới trước giá gỗ ở góc phòng, mang một hộp gỗ ra đặt lên bàn rồi mở ra. Dương Ninh nhìn lại, thấy trong đó toàn ngân châm, đại khái có chừng hai mươi cái. Dưới ánh lửa, màu bạc lấp lóe. Dương Ninh nhìn tới đây liền biết Đường Nặc sẽ châm cứu để trị liệu.

Nói có vẻ đơn giản nhưng chỉ dùng châm cứu để trị bệnh là một liệu pháp cực kỳ cao thâm, chẳng những thủ pháp phải tinh diệu, hơn nữa còn phải tích lũy kinh nghiệm tháng ngày. Tuổi Đường Nặc còn trẻ, đang không ngờ nàng lại dùng châm cứu.

Vừa rồi hắn còn khen ngợi Đường Nặc là đại phu tốt, nàng phản ứng lại rất lạnh lùng, càng bảo mình không phải đại phu. Điều này khiến trong lòng Dương Ninh nghi hoặc, thầm nghĩ rõ ràng Đường Nặc làm việc mà đại phu làm, sao lại không muốn nhận xưng hô đại phu? Rõ ràng nàng và Tiểu Yêu Nữ đã quen biết từ trước nhưng hai người nhìn có vẻ hết sức lạnh nhạt, cũng không biết rốt cục bọn họ là quan hệ gì?

 

0.51265 sec| 2442.484 kb