Triệu Uyên hét lên một tiếng đau đớn. Hai chân đại hán bên cạnh mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

Tiểu yêu nữ cười khanh khách hỏi đại hán nọ:

- Ta không bảo móc hai mắt ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?

Đại hán kia toát mồ hôi lạnh như mưa, giọng run run nói:

- Cô nương ... Cô nương tha cho ta đi...

Gã lắp bắp, cũng không biết nói cái gì nữa.

- Gã luôn giả thần giả quỷ, vừa rồi cũng không nói thật.

Tiểu yêu nữ đứng trước mặt đại hán kia, hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết, rốt cục gã là ai?

- Gã... Gã là Phán quan...

Đại hán đa biết thủ đoạn độc ác của tiểu yêu nữ, giọng run rẩy nói:

- Ta... Ta chỉ nghe theo lời gã sai khiến. Cô nương thả ta đi đi.

- Phán quan là thế nào?

Tiểu yêu nữ hỏi:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì chưa chắc đã phải chết đâu.

Đại hán đáp:

- Phán quan... Phán quan chính là Phán quan ở Địa phủ, nắm giữ sổ sinh tử...

- Sổ sinh tử sao?

- Là... Là Cửu u địa phủ, sinh tử luân hồi, có Phán quan phán định tội nghiệt, sau đó... Sau đó đánh vào mười tám tầng địa ngục...

Sắc mặt đại hán tái nhợt, toàn thân run rẩy, hiển nhiên đã bị tiểu yêu nữ này dọa cho ruột gan co quắp.

- Chúng ta... Chúng ta chỉ cần đi theo Phán quan là có thể... Có thể kéo dài tuổi thọ, sau đó không bị tiến vào mười tám tầng địa ngục...

Nhất thời Dương Ninh hơi ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đại hán này đã bị tiểu yêu nữ dọa thành ngớ ngẩn nên mới toàn nói linh tinh như vậy.

Hiển nhiên tiểu yêu nữ cũng thấy đại hán đang nói hươu nói vượn, cất lời:

- Nếu ngươi còn nói luyên thuyên thì giờ ta sẽ cho Hắc Thiểm móc hai mắt ngươi ra.

- Cô nương, ta... Ta không dám nói dối. Đây đều là sự thật.

Đại hán quỳ trên mặt đất, cúi đầu:

- Phán quan đang ở đây, ngươi... Ngươi có thể hỏi ngài.

Tiểu yêu nữ cười nói:

- Ngươi nói chỉ cần nghe lời gã là ngươi có thể kéo dài tuổi thọ sao? Sao không nói là ngươi có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn không chết đi.

Đại hán nói:

- Nếu... Nếu lập công lao thì... Thì có thể trường sinh bất lão.

Tiểu yêu nữ cười khanh khách, nhìn Triệu Uyên. Chỉ thấy Triệu Uyên đã bị Đại quỷ dùng hai tay đè lên đầu vai, không thể nhúc nhích, hai hốc mắt chảy máu đầm đìa, trông đáng sợ đến cực điểm.

Tiểu yêu nữ nói với Triệu Uyên:

- Gã nói nghe lời ngươi có thể trường sinh bất lão. Ngay cả bản thân mình ngươi cũng không bảo vệ được, còn có thể giúp người ta trường sinh bất lão sao? Ngươi là phán quan, gã nói ngươi nắm giữ sinh tử. Vậy hiện giờ ngươi có bản lĩnh khiến ta chết không?

Đi về phía y, nàng châm chọc:

- Hiện giờ sinh tử của ngươi đang trong tay ta, vậy ta có phải Phán quan không?

Toàn thân Triệu Uyên rung động nhưng lại đau đớn quát:

- Ngươi khinh nhờn U Minh, sẽ không... Không có kết cục tốt đâu. U Minh Địa Tạng nhất định sẽ không bỏ qua... Cho ngươi.

Tiểu yêu nữ nói:

- Ta cũng không tin có U Minh Địa Tạng thật. Giỏi thì ngươi bảo lão tới tìm ta đi.

Trong bàn tay trắng trẻo nhỏ bé không biết có thêm một viên thuốc từ bao giờ. Triệu Uyên nọ còn đang muốn mở miệng chửi bới, tiểu yêu nữ thừa dịp y há mồm liền thả viên thuốc vào miệng y. Đại quỷ vươn một bàn tay to ra che miệng Triệu Uyên, không cho gã nhổ viên thuốc ra.

Dương Ninh nhìn thấy, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu yêu nữ này muốn hạ độc chết Triệu Uyên sao?

Hiển nhiên Triệu Uyên cũng cảm thấy tiểu yêu nữ ném viên thuốc vào miệng mình, liều mạng giãy dụa nhưng đại quỷ lại như một con cự thú, ấn chặt y xuống. Căn bản Triệu Uyên không thể thoát thân, càng không thể nhổ viên thuốc trong miệng ra. Chỉ trong chốc lát sau, đại quỷ thả bàn tay ra, Triệu Uyên phun ra hai lần nhưng chỉ toàn nước bọt, không thấy viên thuốc đâu nữa.

Tiểu yêu nữ cười khanh khách nói.

- Thuốc vào miệng liền tan rất nhanh. Ngươi muốn nôn ra cũng không nôn được.

- Yêu nữ, ngươi... Chắc chắn trọn đời ngươi sẽ không được siêu sinh đâu.

Triệu Uyên nguyền rủa, lập tức niệm kinh:

- An nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tàng, U minh Địa tàng... A a...

Tiếng nói của y đột nhiên khàn khàn, chỉ nói được thêm hai tiếng a a liền không thể nói chuyện nữa.

- Cho ngươi tha hồ giả thần giả quỷ, nói hươu nói vượng.

Tiểu yêu nữ vỗ tay cười nói:

- Hiện giờ ngươi biết thành kẻ câm, xem ngươi còn nói được gì nữa.

Dương Ninh giờ mới biết, viên thuốc vừa rồi hóa ra khiến người ta không thể nói nữa.

Tiểu yêu nữ tưởng rằng Triệu Uyên đang nói linh tinh nhưng Dương Ninh cảm thấy đoạn ngôn ngữ cổ quái phía sau của Triệu Uyên có rất nhiều bí ẩn.

Triệu Uyên mang theo một đám người tới khống chế nhà của của Tề gia, vốn đã quỷ dị hết sức. Dương Ninh sớm đoán được chắc chắc y phải có chỗ dựa, nếu không thì lấy lực lượng mấy người này tuyệt đối không có gan động tới Tề gia Cẩm Y hầu. Hiện tại xem ra phía sau Triệu Uyên có cao nhân là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng cuối cùng là người nào, vì sao lại ra tay đối phó với Tề gia?

Mấy lần Triệu Uyên nhắc tới U Minh Địa Tạng. U Minh Địa Tạng này là thần thánh phương nào?

Chẳng qua võ công của Triệu Uyên này thật sự không đáng nhắc tới. Mà võ công của U Minh Địa Tạng theo lời y cũng chưa chắc đã cao, chỉ sợ là một kẻ am hiểu âm mưu quỷ kế mà thôi.

Chỉ tiếc tiểu yêu nữ đã dùng dược vật biến Triệu Uyên thành kẻ câm, nếu không chưa chắc đã không thể bức ra một số tin tức có ích từ miệng y.

Tiểu yêu nữ cũng không ngừng lại nữa, đi về phía rừng trúc trước mặt. Đại quỷ, Tiểu quỷ bức bách đám người Dương Ninh đi theo.

Dương Ninh âm thầm thử xem có thể cởi trói hai tay hay không. Kiếp trước hắn đã từng được huấn luyện chuyên môn để thoát khỏi dây thừng, thử mấy lần biết là không được. Hai sợi dây trói tay hắn cũng không phải dây bình thường, cứng cỏi rắn chắc phi thường. Trừ phi dùng hàn nhận sắc bén vô cùng cắt đứt, nếu không dù là binh khí bình thường cũng chưa chắc cắt nổi.

Trong lòng hắn đang suy tư, chờ thể lực khôi phục một chút, tìm cơ hội xem có thể dùng bộ pháp Tiêu Dao Hành thoát thân hay không. Tiểu yêu nữ này tâm ngoan thủ độc, tuyệt đối không thể để ả tiếp tục sắp đặt. Nếu có cơ hội, cho dù là cơ hội bắt ả cũng không phải không ổn. Chẳng qua tiểu yêu nữ này rất tinh quái, cũng không dễ đối phó.

Đi xuyên qua khu rừng trúc, hai bên liền trở nên chật hẹp. Lại đi một chốc át nữa, phía trước bỗng nhiên trống trải, chợt thấy một hồ nước xuất hiện. Đối diện hồ nước là một vùng xanh biếc, đủ loại hoa cỏ. Dương Ninh nhìn thấy, trong lòng thầm kinh ngạc, nghĩ đã đến mùa này, vạn vật điêu linh, cây cối trên núi đa số đều đa rụng lá héo tàn, sao ở đây còn có hoa cỏ xanh biếc như vậy.

Cách đó không xa là ba gian nhà tranh, đưa mắt nhìn quanh cũng không còn người nào khác ở.

- Hóa ra quả nhiên sơn cốc này có người ở thật.

Dương Ninh thầm nghĩ.

- Người tiểu yêu nữ muốn giải độc cho chúng ta hẳn là ở đây rồi.

Trong lòng hắn cũng tò mò, không biết rốt cục tiểu yêu nữ muốn làm gì.

Vòng quanh hồ nước cả nửa vòng, tới trước khu cây cỏ kia, Dương Ninh thấy đám hoa cỏ thứ tự chỉnh tề, cây cối đều đặn, hơn nữa đất còn ươn ướt, giống như vừa được tới vậy.

Tiểu yêu nữ nhìn chằm chằm vào mấy gian nhà tranh kia, đột nhiên vung tay ra hiệu. Chỉ thấy Đại quỷ mang theo đinh ba tới quét ngang đám hoa cỏ. Khí lực của gã rất lớn, ba chia vừa đảo qua liền khiến hoa cỏ gãy nát bay tán loạn, thoáng cái đã phạt đứt rất nhiều nhưng Đại quỷ cũng không có ý dừng tay lại, vừa đi vừa quét.

Dương Ninh nhíu mày, nghĩ thầm không biết tiểu yêu nữ này đang muốn làm cái quỷ gì, chạy tới đây, chưa thấy ai đã phá hủy cây cỏ nhà người ta.

Hắn có thể nhận ra hoa cỏ nơi này cũng không phải vật bình thường, hơn nữa đều được người trồng trọt rất tỉ mỉ.

Liền vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng khẹc khẹc vang lên. Dương Ninh thấy có một bóng mờ đột nhiên hiện ra từ bên cạnh, lao về phía Đại quỷ, tốc độ cực nhanh. Dương Ninh còn chưa nhìn rõ đó là vật gì, chỉ nghe thấy tiếng Đại quỷ gầm khẽ. Nhìn kỹ lại, hóa ra có một con Bạch mao hầu (khỉ lông trắng) đang ngồi xổm trên đầu vai Đại quỷ, vừa túm đầu gã vừa kêu khèng khẹc, nhìn có vẻ hết sức phẫn nộ.

Hình thể Bạch mao hầu kia không lớn nhưng tốc độ cực nhanh, vung tay một cái đã xé khăn quấn đầu Đại quỷ xuống, lộ ra cái đầu trọc lốc.

Trên mặt Đại quỷ đầy lông vàng nhưng trên đầu lại chẳng có nổi một cọng tóc.

Đại quỷ đã bỏ lại đinh ba, hai tay vươn qua vai muốn bắt Bạch mao hầu. Tốc độ của Bạch mao hầu cực nhanh, tay của Đại quỷ còn chưa tới, nó đã tụt xuống sau lưng Đại quỷ, cào loạn lên lưng gã, trong chớp mắt đã xé rách lưng áo, cũng để lại trên lưng gã vài vết máu.

Vóc người Đại quỷ dù cao nhưng động tác cũng không chậm. Hai tay gã chộp tới trước sau nhưng chỉ tiếc vẫn không cản nổi tốc độ của Bạch mao hầu, nóng ruột nhảy dựng lên.

Liền vào lúc này chợt nghe thấy tiếng kêu quác quác vang lên. Dương Ninh ngẩng đầu, thấy một bóng đen xuất hiện, đang gào thét như lôi điện lao tới từ trên không.

Tiểu yêu nữ cười khanh khách nói:

- Hắc Thiểm, móc hai tròng mắt của con khỉ nhỏ này ra.

Hắc Thiểm nhoáng lên trong không trung, chỉ trong chớp mắt đã vung hai móng sắc về phía Bạch mao hầu trên người Đại quỷ. Thần sắc Dương Ninh lạnh lùng nhìn hắn vuốt sắc bén như móc câu của Hắc Thiểm. Nếu Bạch mao hầu thật sự bị túm được thì hẳn sẽ phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Mắt thấy móng vuốt của Hắc Thiểm chỉ còn cách Bạch mao hầu khoảng một thước, Bạch mao hầu liền nhẹ nhàng xoay người, né tránh thoát ngay, khiến móng vuốt của Hắc Thiểm chụp lên người Đại quỷ. Đại quỷ gầm khẽ một tiếng, lưng đã bị móng vuốt của Hắc Thiểm móc đi hai miếng thịt.

Hắc Thiểm bắt trượt nhưng lại không dừng lại, bay vòng quanh thân thể Đại quỷ, muốn bắt Bạch mao hầu kia. Mà Bạch mao hầu chỉ chạy trên người Đại quỷ, khiến Hắc Thiểm chụp mấy lần đều bị Bạch mao hầu né tránh dễ dàng, lại khiến trên người Đại quỷ bị Hắc Thiểm chụp trúng mất mấy miếng thịt, máu tươi đầm đìa.

Vốn Dương Ninh tưởng với tốc độ của Hắc Thiểm thì chỉ sợ trong chớp mắt Bạch mao hầu sẽ chết trong móng sắc. Ai ngờ tốc độ của Bạch mao hầu này lại không dưới Hắc Thiểm, hơn nữa thân hình còn linh hoạt hơn Hắc Thiểm. Loài khỉ vốn nhanh nhẹn mà Bạch mao hầu này còn có tốc độ cao hơn hầu tử bình thường nhiều, hơn nữa kỹ xảo né tránh cũng không phải loài khỉ bình thường có thể so sánh được.

Dương Ninh rất ghét tiểu yêu nữ, cũng phản cảm với Hắc Thiểm, lúc này thấy Bạch mao hầu trêu chọc Hắc Thiểm, hơn nữa thấy Đại quỷ cúi đầu gầm rú, không khỏi cảm thấy rất thoải mái.

Mặt tiểu yêu nữ lạnh hẳn, lấy ống trúc nhỏ ra, tới gần một bên, hình như định tìm cơ hội đánh lén Bạch mao hầu. Dương Ninh nhìn thấy, thầm nghĩ tỷ này thật không biết xấu hổ. Đại quỷ và Hắc Thiểm liên thủ không bắt được Bạch mao hầu, hiện giờ ngươi còn định ra tay, đúng là lấy nhiều bắt nạt ít rồi.

Chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Bạch Linh, lại đây!

Giọng nói truyền ngay từ bên cạnh Dương Ninh tới.

Dương Ninh nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc váy xanh đang đứng ở đó, vóc người thon tả, ống quần xắn tới gối. Làn da nàng không trắng nõn mềm mại như tiểu yêu nữ nhưng lại có màu tiểu mạch nha rất khỏe mạnh, bắp chân rắn chắc tròn lẳn, dù ăn mặc rất đơn giản chất phác, trang phục như thôn nữ nhưng lại có khí chất thanh lệ, xinh đẹp như ngọc.

 

0.30380 sec| 2434.945 kb