Dương Ninh cũng không biết phế vật thiếu nữ nói là chỉ ai, lúc này lại phát hiện, cách đó không xa còn một người ăn mặc giống như đúc người bắt rắn, hai người này thân hình đều cao lớn, đều cầm đinh ba, giống như cặp song sinh.
Một gã đại hán bị đóng đinh lên cây, lúc này đã gục đầu xuống, không còn tiếng động, không biết đã chết hay ngất đi. Đại hán quay cuồng trên mặt đất kêu thảm thiết, một gã bắt rắn tiến tới, lấy một sợi dây từ trên người xuống, cũng không sợ độc xà trên người đại hán, trói đại hán kia lại.
Tên nỏ trong tay Triệu Uyên đã sớm vứt bỏ, giờ phút này bị độc xà trên người quấn cho kiệt sức, tựa vào một gốc đại thụ, hai tay bị quấn quanh, cổ cũng bị ghìm chặt, chậm rãi yếu đuối ngồi dựa vào đại thụ.
Dương Ninh nhìn người trên cây kia, tuy rằng đôi chân tuyết trắng và giọng nói quyến rũ rõ ràng cho thấy là thiếu nữ, nhưng nhất thời không thấy rõ tướng mạo.
Chợt thân thể cô gái kia rơi nhanh xuống đất, Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, cho rằng cô gái kia không cẩn thận rơi xuống từ chạc cây. Chạc cây kia cách mặt đất khoảng năm sáu mét, nếu ngã xuống không chết cũng trọng thương, hắn nghẹn ngào kêu lên:
- Cẩn thận… !
Thân thể cô gái kia rơi xuống, một tay giơ lên, tay nắm một cây roi, roi không ngắn, giống như dây thừng treo xuống dưới, thiếu nữ nắm roi dừng lại giữa không trung, có vẻ rất nhẹ nhàng, nàng cười hì hì, nói với Dương Ninh:
- Ngươi bảo ta cẩn thận sao?
Lúc này Dương Ninh cũng đoán được, hai người bắt rắn này chỉ sợ cùng một đám với thiếu nữ này. Hai tên bắt rắn này đều cực kỳ ác độc, thiếu nữ này không rõ lai lịch, chưa hẳn là người tốt lành gì, vừa rồi tình thế cấp bách hắn kêu ra tiếng, lúc này nghe thiếu nữ hỏi thăm lại không trả lời.
Thân thể thiếu nữ treo giữa không trung, bỗng nhiên thân thể bay ra như chim. Trong sự kinh ngạc của Dương Ninh, thiếu nữ kia đã hạ xuống mặt đất, cánh tay run lên, roi dài nhanh chóng thu lại. Thiếu nữ nắm chặt roi dài, lúc này đứng cách Dương Ninh ba bốn bước.
Lúc này Dương Ninh thấy rõ ràng, thiếu nữ này phía dưới mặc một chiếc quần đùi màu tím, trên người mặc một chiếc áo ngắn ba màu đỏ lam vàng, đầu thì quấn khăn trùm đầu, hai tai đeo khuyên tai vòng tròn, màu bạc lóng lánh. Hiện giờ đang giao mùa giữa thu và đông, ban đêm vốn rét lạnh, nhiệt độ trong núi càng thấp, nhưng thiếu nữ mặc áo ngắn quần cụt này lại hồn nhiên không có việc gì, dường như không thấy rét lạnh.
Nàng đeo vòng trên cổ tay, giờ phút này đứng trước mắt, tứ chi càng thêm trắng bóng chói mắt. Nhìn tướng mạo của nàng, đôi mắt giống như ngôi sao nhấp nháy, cực kỳ có thần, ngũ quan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, trắng trẻo trông rất đáng yêu, mặt mũi lại tràn ngập khí chất nghịch ngợm, đôi mày nháy nháy, lông mi dài chớp động, nhìn chằm chằm Dương Ninh, cười xinh nói:
- Này, ta hỏi ngươi đó, ngươi không hiểu lời ta nói sao?
Nàng nói giọng Thục Khang, nhưng Dương Ninh vẫn nghe hiểu được, không biết lai lịch của thiếu nữ này, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi coi như ta nghe không hiểu.
Hắn thầm nghĩ thiếu nữ này ở cùng một chỗ với rắn độc ong độc, tuy rằng tướng mạo xinh đẹp đáng yêu, nhưng chưa chắc là người tốt lành gì.
Hắn cảm thấy chỗ bị ong độc đốt hơi đau đớn, nhịn không được đưa tay sờ lên, mới phát hiện nơi đó đã sưng phồng.
- Bổn cô nương hỏi ngươi, ngươi hãy cẩn thận trả lời.
Nụ cười của thiếu nữ biến mất:
- Ngươi bị Đại Lang Phong đốt rồi, không có ta thì không sống được.
Dương Ninh không biết nàng nói thật hay giả, nhưng lại biết độc tính của ong độc kia quả thực không yếu, cau mày nói:
- Ta và ngươi không cừu không oán, vì sao lại để ong độc đốt ta?
Thiếu nữ hoàn toàn thất vọng:
- Ta thích thế nào thì làm như vậy, ngươi có thể quản lý ta sao?
Nàng nhìn xung quanh một chút, thấy mũi tên Triệu Uyên vứt trên mặt đất, hứng thú, giắt roi lên eo nhỏ, đi qua nhặt mũi tên nỏ, tay lay hoay vài cái, cười hì hì nói:
- Ta xem một chút cái nào lợi hại hơn.
Dương Ninh không hiểu nàng có ý gì, liền thấy thiếu nữ nâng mũi tên đi tới trước mặt Triệu Uyên, huýt sáo một tiếng. Nói cũng kỳ quái, rắn độc quấn quanh người Triệu Uyên dường như lại nghe hiểu tiếng huýt sáo, không hề động đậy, chỉ quấn chặt Triệu Uyên.
Thiếu nữ nâng mũi tên nỏ nhắm ngay Triệu Uyên, quan sát tỉ mỉ một phen, hỏi:
- Này, ngươi nói ta nên bắn ngươi ở đâu?
Đôi mắt Triêu Uyên lộ vẻ oán độc, nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi… ngươi có biết ta là ai không?
- Không biết.
Thiếu nữ ngồi xổm xuống, một tay cầm tên nỏ, một tay nâng má phấn, ngọt ngào cười nói:
- Ngươi là người nào?
Triệu Uyên bị rắn độc quấn chặt, thở hổn hển nói:
- Tốt nhất… tốt nhất ngươi mang theo người của ngươi lập tức rời đi, nếu không đời này của người chắc chắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Dương Ninh ở bên nghe thấy, thầm nghĩ tên này thực sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chẳng lẽ thấy đối phương là thiếu nữ trắng trẻo, liền nghĩ uy hiếp đối phương, thiếu nữ này lai lịch không rõ, chỉ sợ không phải hai câu có thể hù dọa, lúc này uy hiếp, chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng.
Thiếu nữ cười hì hì nói:
- Ta luôn thấy được người khác muốn sống không được muốn chết không xong, bản thân mình không biết là tư vị gì, ngươi để ta muốn sống không được muốn chết không xong, ta rất vui mừng.
Nàng đột nhiên nâng mũi tên, nhắm ngay cổ họng Triệu Uyên, nói:
- Nếu ngươi không nói ngươi là ai, ta sẽ bắn thủng yết hầu của ngươi, ngươi có tin không?
Triệu Uyên dĩ nhiên cười quái dị, nói:
- Phán quan là giết không chết, nếu như ngươi dám giết ta, dưới Cửu U, khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Dương Ninh ở bên nghe thấy, nghĩ thầm tên này thổi phồng quá lớn đi, dưới gầm trời này còn có người nào không thể giết chết? Chẳng qua hắn cảm thấy lời nói này của Triệu Uyên hơi cổ quái.
- Ngươi càng giả thần giả quỷ, ta càng muốn biết chân tướng.
Thiếu nữ tươi cười ngọt ngào, đặt tên nỏ xuống đất, lấy một mũi tên ngắn từ trong ra, quay đầu kêu lên:
- Đại Quỷ, tới đây!
Liền thấy người bắt rắn đóng đinh đại hán trên tàng cây đi nhanh tới bên cạnh thiếu nữ, thiếu nữ xốc vạt áo lông bên hông gã lên, lúc này Dương Ninh mới phát hiện bên hông người tên Đại Quỷ này treo năm sáu hồ lô nhỏ, thiếu nữ giống như lựa chọn vật phẩm, cuối cùng tháo một hồ lô nhỏ, mở nắp hồ lô, bỏ mũi tên ngắn vào trong hồ lô quấy quấy, sau đó cẩn thận lắp vào trong nỏ, cũng không ngẩng đầu lên đưa hồ lô nhỏ ra, Đại Quỷ nhận lấy hồ lô nhỏ, đóng nắp sau đó treo bên hông, rồi dùng vạt áo che lại.
Thiếu nữ lại nâng nỏ, cười hì hì nhìn Triệu Uyên, giống như thợ săn quan sát con mồi, nhìn trên dưới, nhắm ngay má trái Triệu Uyên, nói:
- Ta muốn bắn lỗ tai trái của ngươi xuống, xem thứ này rốt cuộc có chuẩn hay không.
Sắc mặt Triệu Uyên đột biến, còn chưa chờ y nói chuyện, thiếu nữ đã bóp cơ quan. Một tiếng vút vang lên, liền nghe Triệu Uyên kêu thảm một tiếng, tên nỏ bắn qua, xẹt qua mặt gã, trên mặt lập tức xuất hiện một vết thương bị mũi tên xẹt qua, tràn qua bên tai. Khoảng cách hai người rất gần, mũi tên kia mang lực cực mạnh, đã bắn thủng tai trái của Triệu Uyên, máu me đầm đìa, cực kỳ đáng sợ.
Dương Ninh cảm thấy lạnh lẽo, hắn vốn hoài nghi thiếu nữ này chưa chắc là người lương thiện gì, giờ phút này thấy nàng không chút do dự bắn thủng lỗ tai người khác, mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượng một thiếu nữ đáng yêu lại ra tay hung ác như thế.
Tai trái của Triệu Uyên không còn trọn vẹn, máu tươi chảy ròng, vô cùng đau đớn, nói như nguyền rủa:
- Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh, ngươi… ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh!
Thiếu nữ nhìn nỏ, bĩu môi nói:
- Hóa ra thứ này dùng cũng không hay.
Nàng ném qua một bên, lấy một ống trúng nhỏ bằng ngón tay cái trên người ra, cười nói:
- Ngươi thử xem của ta này.
Nàng đưa một đầu ống trúc vào trong miệng, đầu kia nhắm Triệu Uyên, phốc một tiếng, một thứ bắn ra từ trong ống trúc nhỏ, xuyên thấu lõ tai Triệu Uyên, giống như vô hình.
Thiếu nữ vỗ tay cười nói:
- Vẫn là của ta tốt hơn, ta đã nói đồ của các ngươi đều là trông thì ngon mà không dùng được, nhìn như rất lợi hại, dùng căn bản không có tác dụng.
Dương Ninh liếc ra sau, thấy được một tên bắt rắn khác vẫn cầm đinh ba đứng sau lưng mình năm sáu bước, nhìn mình chằm chằm, dường như sợ mình chạy trốn.
Trong lòng Dương Ninh biết thiếu nữ này khó đối phó hơn Triệu Uyên, phải sớm thoát thân, nhưng vẫn luôn bị người bắt rắn nhìn chằm chằm, hơn nữa chung quanh đều là cây cối, muốn thi triển bộ pháp Tiêu Dao Hành, nghĩ thế nào mới có thể thoát khỏi máy người Thục không rõ lai lịch này.
Chỗ bị ong độc châm lúc trước vẫn đau đớn, giờ phút này cảm giác đau đớn giảm đi không ít, lại trở nên hơi ngứa, không biết Đại Lang Phong kia rốt cuộc độc tính thế nào.
Chợt thấy thân thể Triệu Uyên co quắp kịch liệt, lập tức thấy Triệu Uyên ngã lăn xuống đất, thê lương nói:
- Ta sắp chết rồi… côn trùng… ah…. Nhanh cho ta giải dược, cho ta giải dược… !
Chỉ thấy y vặn vẹo giãy dụa trên mặt đất, run rẩy không thôi, hiển nhiên đang chịu đựng đau đớn rất lớn.
Dương Ninh nghĩ tới vừa rồi thiếu nữ bỏ mũi tên vào trong hồ lô, thầm nghĩ đích thị là trong hồ lô kia có nước thuốc. Triệu Uyên bị mũi tên bắn trúng đã trúng độc.
Triệu Uyên đau đớn giãy dụa, thiếu nữ lại vỗ tay cười vui:
- Không phải ngươi vừa nói muốn sống không được muốn chết không xong sao? Đây cũng là muốn chết không được muốn sống không xong, ngươi có thích không?
Nàng quay đầu nhìn Dương Ninh, hỏi:
- Này ngươi thấy ta có lợi hại không?
Dương Ninh nắm chặt hàn nhật trong tay, cười lạnh nói:
- Ngươi tuổi còn trẻ, ra tay tàn nhẫn như vậy, tâm địa độc ác như thế, là ai dạy ngươi?
Thiếu nữ vốn cười ngọt ngào, nghe Dương Ninh trách cứ, lập tức lạnh lùng, cả giận nói:
- Ngươi đang mắng ta sao?
- Ta đúng là mắng ngươi.
Dương Ninh nói:
- Chẳng lẽ ta mắng sai sao?
Thiếu nữ chỉ Triệu Uyên đau đớn giãy dụa trên mặt đất, nói:
- Vừa rồi họ uy hiếp muốn giết ngươi, ta giúp ngươi, ngươi nên quỳ xuống cảm ơn ta mới đúng, còn dám mắng ta?
- Ân oán giữa ta và hắn, chúng ta tự giải quyết, không cần ngươi quan tâm.
Dương Ninh duỗi một tay:
- Ngươi cho ta thuốc giải, lập tức rời khỏi nơi này, ta sẽ coi như không thấy gì hết.
Thiếu nữ mở to hai mắt, đôi mắt trong trẻo, hơi nghiêng đầu, dò xét Dương Ninh vài lần mới nói:
- Đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không? Ta giúp ngươi, ngươi không cảm ơn ta, tính mạng của ngươi trong tay ta, lại còn ra lệnh với ta, ngươi có tin ta cũng làm cho ngươi trở nên giống hắn hay không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo