Đường Nặc lấy ngân châm ra, châm lên đầu và cổ Triệu Uyên mười mấy cây, ra tay dứt khoát lưu loát, vừa nhìn đã biết là rất giỏi dùng châm.

Tiểu Yêu Nữ ngồi trên ghế trúc nhìn, đột nhiên đứng dậy, chậm rãi tới gần. Cuối cùng Đường Nặc lấy ra một cây ngân trâm rất dài, dài hơn những cây khác tới cả một gang tay, châm tại yết hầu Triệu Uyên, nói nhỏ:

- Không được cử động. Ta phải dẫn độc dịch ra cho ngươi.

Ngay từ đầu Triệu Uyên vẫn có lòng nghi ngờ đối với Đường Nặc nhưng hiển nhiên giờ phút này đã tin tưởng không ít, khẽ gật đầu. Trường châm của Đường Nặc đâm nhẹ một cái, tiến vào trong yết hầu Triệu Uyên. Thân thể y hơi chấn động. Dương Ninh ở bên cạnh nhìn rõ ràng cả, chỉ thấy sau khi ngân châm đâm vào liền có máu chảy xuống.

Dưới ngọn đèn dầu, màu máu kia tím sẫm, còn mang theo một mùi thối chết chóc.

Dương Ninh chỉ cảm thấy mùi kia cực kỳ khó ngửi, giơ tay che mũi. Mà lúc này Tiểu Yêu Nữ chỉ cách Đường Nặc có vài bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu Triệu Uyên. Dương Ninh vốn tưởng rằng ả nhìn xem Đường Nặc trị liệu thế nào, thầm nghĩ Tiểu Yêu Nữ này cố ý thi độc với mấy người, mục đích có phải là mượn cơ hội học trộm phương pháp trị liệu của Đường Nặc hay không?

Chợt thấy Tiểu Yêu Nữ giơ tay lên, đúng là hướng về phía Đường Nặc. Dương Ninh biết lòng dạ ả này độc ác, hơn nữa ra tay bất ngờ, lập tức kêu lên:

- Cẩn thận!

Quả nhiên thấy mấy tia sáng bay thẳng về phía Đường Nặc, tốc độ cực nhanh.

Trong lòng Dương Ninh tức giận. Tiểu Yêu Nữ này đúng là không còn thuốc gì cứu nổi rồi. Chỉ thấy chân Đường Nặc điểm một cái, toàn thân nhẹ nhàng tung bay như một chiếc lá, sau khi rơi xuống đất liền nhìn về phía Tiểu Yêu Nữ, mặt không chút thay đổi. Vốn Dương Ninh còn tưởng nàng chắc chắn sẽ tức giận nhưng lại thấy trong mắt nàng không có vẻ gì, ngược lại còn hiện lên một tia bất đắc dĩ và đồng tình.

- Võ công của ngươi lại cao hơn không ít rồi.

Tiểu Yêu Nữ hoàn toàn không có cảm giác có lỗi, cười tủm tỉm nói:

- Không phải ta muốn hại ngươi, chỉ muốn xem võ công của ngươi tiến bộ thế nào thôi.

Đường Nặc thản nhiên nói:

- Nhiều năm không gặp, người không chút thay đổi, ngược lại còn càng ác độc rồi? Là Thu Thiên Dịch dạy ngươi độc đạo, người kia cũng làm như không nghe không thấy sao?

- Ngươi nói người kia là ai?

Tiểu Yêu Nữ cười tươi như hoa, lộ má núm đồng tiền.

- Sư phụ ta là Cửu khê độc vương. Hắn không dạy ta ác độc thì còn có thể dạy ta cái gì nữa?

Đường Nặc than khẽ một tiếng nói:

- Hay là ngươi đi ngay đi, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi.

- Ta biết ngươi không nỡ giết ta đâu.

Tiểu Yêu Nữ nháy hai mắt nói:

- Nếu ngươi muốn giết ta thì ta chết từ lâu rồi. Rất nhiều năm ta không thấy ngươi, muốn gặp ngươi. Hiện tại gặp rồi thì sẽ không đi ngay đâu.

Đường Nặc không để ý đến ả nữa, trở lại bên người Triệu Uyên, càng đẩy cây ngân châm nọ vào cổ họng gã. Độc huyết chảy từ trong đó ra càng đậm hơn.

Trong lòng Dương Ninh đang tính toàn, lúc này Tiểu Yêu Nữ cách mình không xa, mặc dù thể lực của mình còn chưa khôi phục, hơn nữa hàn nhận cũng bị ả lấy mấy nhưng giờ phút này lại là cơ hội tốt nhất để khống chế ả. Chỉ cần có thể khống chế Tiểu Yêu Nữ, quyền chủ động liền nằm trong tay mình rồi.

Vẻ mặt hắn mặc dù rất bình tĩnh nhưng đã chuẩn bị thật tốt, muốn đột nhiên ra tay khống chế Tiểu Yêu Nữ.

Tiểu Yêu Nữ nhìn qua có vẻ như không nhận ra ý đồ của Dương Ninh. Khoảng cách giữa ả và Dương Ninh chỉ chừng ba bốn bước, lúc này ngược lại còn lui về phía sau một bước, cách Dương Ninh gần hơn vài phần. Trong lòng Dương Ninh mừng thầm, chỉ đợi Tiểu Yêu Nữ lùi lại vài bước liền có tám chín phần nắm chắc bắt được ả.

Hắn nén trấn định, biết không thể hành động vội vã. Nếu thất thủ thì nhất định Tiểu Yêu Nữ sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng mạng nhỏ sẽ mất trong tay ả.

Chợt nghe tiếng khẹc khẹc vang lên. Bạch mao hầu Bạch Linh vừa rồi không biết chạy đi đâu đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào. Nó rất quen thuộc với gian nhà tranh, chạy tới tự ngồi lên ghế trúc, lanh lợi tinh quái. Tiểu Yêu Nữ thấy thế liền đi qua giơ tay nói:

- Con khỉ thối, cút ngay. Đây la chỗ ta đang ngồi.

Bạch Linh chẳng ngại Tiểu Yêu Nữ chút nào, thậm chí còn kêu khẹc khẹc vài cái với ả, căn bản không có ý định nhường chỗ ngồi. Tiểu Yêu Nữ giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh tới. Bạch Linh phản ứng rất nhanh, nhảy khỏi ghế trúc. Tiểu Yêu Nữ thấy thế liền che miệng cười khanh khách, giống như đang cười nhạo Bạch Linh vậy.

Bạch Linh hình như cũng hiểu nhân tính, thấy Tiểu Yêu Nữ cười nhạo mình liền kêu khẹc khẹc mấy tiếng, đột nhiên lại nhảy quay về ghế, ra vẻ tuyệt đối không nhượng bộ. Tiểu Yêu Nữ lại giơ tay lên. Lúc này Bạch Linh không mắc lừa nữa, ngồi vững trên ghế trúc, giống như không tin Tiểu Yêu Nữ sẽ đánh tiếp vậy.

Dương Ninh còn tưởng rằng Tiểu Yêu Nữ có tính trẻ con, chỉ đang trêu chọc Bạch Linh mà thôi. Lại thấy Tiểu Yêu Nữ vung tay, một đám bụi phấn liền rơi lên người Bạch Linh.

Bạch Linh nhảy dựng lên khỏi ghế trúc, rơi xuống mặt đất, vươn tay như muốn cào Tiểu Yêu Nữ. Tiểu Yêu Nữ liền nhanh chóng lùi lại.

Bạch Linh chuẩn bị đuổi theo, Dương Ninh lại thấy nó xoay ngược lại, ngã lăn trên mặt đất, kêu lên khẹc khẹc, có vẻ vô cùng đau đớn. Dương Ninh giật mình, biết đám bột phấn kia tất nhiên là độc dược. Không ngờ Tiểu Yêu Nữ này lại hạ độc cả với một con khỉ.

Xem ra căn bản Tiểu Yêu Nữ không phải cố ý trêu chọc Bạch Linh mà có dấu ý đồ.

Đường Nặc thấy Bạch Linh giãy dụa trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh rốt cục lộ vẻ lo lắng, bước nhanh đi tới bên người Bạch Linh, đưa tay muốn ôm lấy nó nhưng hình như nhớ tới cái gì, lấy ra hai cái bao tay hơi mỏng đeo lên. Dương Ninh thấy cái bao tay nọ mỏng nhẹ dị thường, không biết chế tạo từ thứ gì.

Đường Nặc mang bao tay xong, lúc này mới ôm lấy Bạch Linh, lấy một viên thuốc đặt vào miệng nó. Vốn Bạch Linh đang giãy dụa kịch liệt, thuốc vừa vào miệng liền yên tĩnh lại rất nhanh.

Đường Nặc đứng lên, cuối cùng giận dữ nói với Tiểu Yêu Nữ:

- Tính tình ngươi nếu không thay đổi, cứ như vậy thì có ngày sẽ hại chết chính mình đấy.

Tiểu Yêu Nữ cười khanh khách nói:

- Ta không sợ chết, ai có thể giết được ta, ta còn phục gã đó.

Ả lại trừng mắt, nói:

- Đường Nặc, ngươi biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không? Chính là không theo sư phụ ta học độc thuật. Ta biết ngươi theo Lê lão đầu học cũng không ít bản lĩnh, trình độ giải độc chữa thương cũng trên ta. Chỉ tiếc là...

Ả lắc đầu, miệng tấm tắc nói:

- Ngươi cho rằng có thể phòng được độc của ta, đáng tiếc ngươi đã trúng độc rồi.

Đường Nặc nhíu mày nói:

- Ngươi nói gì?

Nàng đi về phía trước vài bước, đột nhiên hai chân mềm nhũn, yếu đuối hẳn. Mặt nàng biến sắc, mà Dương Ninh cũng thất kinh, muốn đứng dậy lại cảm thấy thể lực suy yếu không ít, dù chân tay còn có thể hoạt động nhưng hình như chỉ chốc lát đã mất đi hơn phân nửa sức lực.

Tiểu Yêu Nữ thấy Đường Nặc ngã xuống lại càng đắc ý, vỗ tay cười nói:

- Đường Nặc, ngươi nói đi, ai trong chúng ta lợi hại hơn? Ngươi biết giải độc thì có ích gì? Hiện tại ngươi chẳng động đậy được nữa, còn có thể giải độc cho bản thân sao?

Đôi mi thanh tú của Đường Nặc nhíu chặt nói:

- A Não, ngươi có biết mình đang làm gì không?

- Đương nhiên ta biết mình đang làm gì rồi.

Tiểu Yêu Nữ đột nhiên cười lạnh.

- Không phải ngươi coi thường ta sao? Hiện tại thế nào rồi? Bản lãnh của ngươi hay của ta lớn hơn đây?

Giờ Dương Ninh mới biết Tiểu Yêu Nữ này tên là A Não.

Đường Nặc thở dài nói:

- Ta nói coi thường ngươi khi nào chứ?

- Có những việc không cần phải nói ra.

Tiểu Yêu Nữ A Não cười lạnh nói:

- Trong lòng ta hiểu rõ là được. Lê lão đầu còn không ra cứu ngươi thì ngươi chết chắc rồi.

Ả ngẩng đầu nhìn nhìn, nói:

- Ta cũng phải thiêu cả gian nhà, hủy diệt hết dược thảo bên ngoài. Hắc hắc, các ngươi càng tức giận ta lại càng vui vẻ.

Ả chạy tới trước cửa liền nói lớn vọng ra ngoài:

- Đại quỷ, Tiểu quỷ, phá hủy hết thảo dược, sau đó thiêu hủy căn nhà này cho ta.

Lúc này Dương Ninh âm thầm kêu khổ, hối hận vừa rồi mình quá cẩn thận, bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp. Lúc nãy nên ra tay, chứ giờ thể lực thiếu thốn, muốn ra tay cũng không dễ rồi.

Tiểu Yêu Nữ A Não trở lại trong phòng, ngồi xổm xuống, hiển nhiên vẫn hơi e dè Đường Nặc, không dám tới gần, cách ba bốn bước nhìn lại, nói:

- Ngươi đừng sợ, ta sẽ không để ngươi chết sớm thế đâu.

- Rốt cục ngươi muốn gì?

Đường Nặc nói:

- Trừ tính mạng của ta ra thì nơi này không có gì ngươi cần đâu.

A Não cười nói:

- Thật ra ta cũng muốn học y thuật. Đường Nặc, có phải Bách Thảo Tập ở trong tay ngươi không? Nếu ở trong tay ngươi thì ngươi giao nó cho ta, ta sẽ tha cho ngươi lần này.

Đường Nặc cười khẽ nói:

- Hóa ra ngươi tới vì Bách Thảo Tập. Ta phải nghĩ tới từ sớm mới phải. Thu Thiên Dịch muốn Bách Thảo Tập, vì sao không dám tự tới lấy?

A Não thở dài nói:

- Thật ra sư phụ cũng muốn tự tới tìm Lê lão đầu luận bàn. Chỉ tiếc là ngài và Lê lão đầu vẫn luôn thủy hỏa bất dung. Hai người vừa thấy mặt, nhất định sẽ liều sinh tử.

- Ngươi nói thẳng ra là Thu Thiên Dịch nhát gan sợ chuyện là xong.

Đường Nặc nói:

- Lão biết chúng ta sẽ không giết ngươi cho nên mới để ngươi tìm đến.

A Não cười hì hì nói:

- Đường Nặc, hình như thành kiến của ngươi với sư phụ ta càng ngày càng sâu. Ừ, nhất định là hàng ngày Lê lão đầu đều nói bậy bên tai ngươi rồi. Sư phụ nói trong Bách Thảo Tập có chứa nhiều kỳ hoa dị thảo trong thiên hạ, là tích lũy dược thảo trên trăm năm. Chỉ cần có Bách Thảo Tập trong tay thì có thể chế tạo được bất cứ loại dược vật gì.

Ả giơ tay chống cằm, nói rất nghiêm trang:

- Ngươi cũng đừng nói oan cho sư phụ ta. Lão không phải bảo ta đến tìm Bách Thảo Tập. Là tự ta muốn xem muốn học. Ngươi có bằng lòng cho ta mượn Bách Thảo Tập xem không?

Đường Nặc lắc đầu nói:

- Không ở trong tay ta. Hơn nữa cả đời ngươi cũng không xem được đâu.

A Não hỏi:

- Tại sao? Tại sao cả đời ta cũng không xem được chứ?

- Ngươi có thể đi hỏi Thu Thiên Dịch. Thu Thiên Dịch sẽ nói đáp án cho ngươi. Chẳng qua lão sẽ không nói cho ngươi là dù là lão thì đến chết cũng không xem được Bách Thảo Tập.

Giọng nói của Đường Nặc trở nên lạnh lẽo:

- Bách Thảo Tập vốn không phải thứ các ngươi có thể xem.

A Não cười nói:

- Ta không lo. Lê lão đầu đối tốt với ngươi như vậy, nếu dùng mạng ngươi đổi Bách Thảo Tập, nhất định Lê lão đầu sẽ lấy ra.

Ả đứng dậy nói:

- Ta bắt được ngươi rồi, bảo Lê lão đầu làm gì lão nhất định sẽ không cự tuyệt.

Ả giơ ngón tay chỉ Bạch Linh nói:

- Con khỉ thối, suýt hại chết Đại quỷ, khiến trên người Đại quỷ đầy thương tích, đúng là đáng ghét nhất. Hiện tại ta phải cắt yết hầu nó.

Ả cầm hàn nhận đi về hướng Bạch Linh.

Ả mới đi hai bước, đột nhiên Đường Nặc thấy ả dừng lại, thân thể lung lay, lập tức mềm nhũn, ôi chao một tiếng liền ngã xuống đất.

 

0.14943 sec| 2438.602 kb