Dương Ninh thấy đột nhiên ả ngã sấp xuống cũng hơi kinh ngạc, còn tưởng Tiểu Yêu Nữ này thích giả vờ. Nhưng lại thấy dường như ả giãy dụa muốn đứng dậy mà không đứng được, nghĩ thầm chẳng lẽ Tiểu Yêu Nữ này cũng trúng độc rồi.
Hắn không biết tại sao A Não hạ độc Đường Nặc thế nào, giờ phút này lại càng không biết làm sao ả bị trúng độc.
A Não giãy dụa vài cái, khó có thể đứng dậy, gọi vọng ra ngoài:
- Đại quỷ tiểu quỷ, các ngươi... Các ngươi mau tới đây...
Đường Nặc nói:
- Ngươi đừng gọi nữa, bọn chúng không vào được nữa đâu.
- Ngươi... Ngươi hạ độc chúng ta sao?
A Não tức giận nói:
- Sao ngươi làm được?
Đường Nặc thản nhiên nói:
- Ngươi cố ý dẫn người tới đây để ta giải độc cho bọn họ, ý đồ muốn phân tán sự chú ý của ta, sau đó xuống tay với Bạch Linh, làm ta rối loạn. Dược phấn ngươi rắc trên người Bạch Linh dù không đụng vào nhưng chỉ hít vào là có thể trúng độc rồi.
A Não nói:
- Hiện giờ ngươi biết thì đã sao? Không phải đã trúng diệu kế của ta rồi sao?
Lúc này Dương Ninh đã hiểu, A Não bắt mấy người mình lại đây là để phân tán lực chú ý của Đường Nặc, tìm cơ hội ra tay. Ngẫm lại cũng đúng. Nếu một mình A Não tới đây, tất nhiên Đường Nặc sẽ đề phòng với ả, lúc nào cũng có phòng bị, cũng không dễ ra tay.
Hiện tại xem ra mục đích cuối cùng của A Não là lấy Bách Thảo Tập từ tay Đường Nặc. Bách Thảo Tập kia là một bộ sách dược thảo, nếu A Não đã muốn lấy như vậy thì chắc nó phải là một quyển sách cực kỳ quý giá rồi.
- Không thể có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người khác.
Đường Nặc nói:
- Ngươi giảo hoạt hơn mấy năm trước rất nhiều. Thu Thiên Dịch dạy dỗ ngươi như vậy, đúng là không dễ dàng.
A Não cười nói:
- Lê lão đầu không không tồi, lại dạy ngươi hạ độc. Không phải lão phản cảm với độc dược nhất sao? Còn nói độc thuật là thủ đoạn vớ vẩn. Hóa ra lão già thối đó nói trái lòng mình, vụng trộm dạy ngươi thi độc.
Đường Nặc hơi giãy dụa nhưng mềm yếu vô lực, di động một bước cũng khó khăn, thản nhiên nói:
- Ta đã khuyên ngươi rời đi sớm nhưng chính ngươi không nghe lời khuyên.
Dừng lại một chút, nàng mới chậm rãi nói:
- Vốn đang đã cho ngươi thuốc giải nhưng ngươi không muốn, cũng không trách được người khác.
- Thuốc giải?
A Não ngạc nhiên nói:
- Ngươi cho ta thuốc giải bao giờ?
Đường Nặc đáp.
- Hai người bọn họ uống thuốc giải rồi cho nên bình yên vô sự.
A Não ngẩn ra. Vốn ả thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ngay, ánh mắt nhìn về phía bình nước ở góc nhà, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là... Nước trong bình kia...
Lúc này Dương Ninh cũng hiểu, vừa rồi chén nước Đường Nặc rót cho mình và Triệu Uyên cũng không phải chỉ để giải khát mà trong nước có thuốc giải rồi.
A Não tự cho mình thông minh, cũng không uống nước. Ả không biết không uống nước lại càng bị trúng độc.
Chỉ là nếu đã uống nước thì sao thân thể lại vẫn suy yếu như vậy. Trong đầu suy nghĩ, lập tức Dương Ninh hiểu rõ. Bột phấn A Não thả ra, dù mình không tới gần nhưng vẫn bay trong không khí. Vừa rồi mình cũng hít phải một ít, nhưng cũng chỉ rất ít nên mới không đến nỗi không thể động đậy như Đường Nặc.
Nghĩ đến đây, đang giơ tay che mũi, cố gắng không để độc phấn xâm nhập vào đường hô hấp.
Đường Nặc nói:
- Trong đám thảo dược bên ngoài có hai loại dược thảo nếu hợp mùi lại sẽ khiến người ta mất đi sức lực. Hai thủ hạ của ngươi chắc trúng độc còn nặng hơn ngươi nhiều lắm.
Giờ A Não mới hiểu không phải mình bị Đường Nặc hạ độc mà là bởi mình vừa tới nơi này đã bị độc khí xâm nhập rồi, ánh mắt đảo quanh, lộ vẻ vô cùng đáng thương nói:
- Tỷ tỷ tốt, là ta không tốt, không nên khiến ngươi tức giận... Ngươi mau giải độc cho ta đi. Ta không phải đối thủ của ngươi rồi. Sau khi giải độc xong ta sẽ lập tức dẫn người rời đi, không bao giờ đến làm phiền ngươi nữa.
Dương Ninh mắng thầm, ngươi tự làm tự chịu, lúc trước ra vẻ dương dương tự đắc, hiện tại trúng độc thì đừng có nói gọi tỷ tỷ, gọi bà nội chỉ sợ cũng vô dụng thôi.
Mặt Đường Nặc không hề thay đổi nói:
- Hiện tại ngươi cầu xin ta vô dụng. Ta không thể nhúc nhích được, hiển nhiên không thể giải độc cho ngươi. Trừ phi ngươi giải độc cho ta trước.
- Nhưng hiện tại ta cũng không nhúc nhích được.
A Não lộ vẻ đáng thương nói:
- Tỷ tỷ tốt, lúc nào ta có thể khôi phục từ độc dược này của ngươi?
Đường Nặc đáp:
- Ngươi không uống nước, độc tính chỉ càng ngày càng mạnh. Nếu không thể giải độc, cuối cùng toàn thân trên dưới sẽ biến thành như đá vậy.
Rốt cục đôi mắt A Não cũng lộ vẻ sợ hãi.
Ngay vào lúc này, Dương Ninh lại cảm thấy có người đi ở phía sau. Quay đầu lại liền thấy Triệu Uyên đã đứng dậy, không biết rút ngân châm từ cổ họng ra từ lúc nào. Động tác của y rất chậm nhưng lại bước từng bước một về phía A Não.
Hiển nhiên A Não cũng phát hiện ra Triệu Uyên đang đi về phía mình, đầu tiên ngẩn ra, sau đó mặt liền lạnh lẽo hẳn, kêu lên:
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây. Ngươi tới gần thêm ta sẽ giết ngươi đó.
Căn bản Triệu Uyên không để ý tới, dù miệng không thể nói nhưng cổ họng vẫn phát ra tiếng cười lạnh.
Đường Nặc thấy Triệu Uyên tới gần A Não, lập tức nói:
- Ngươi còn đang trúng độc, không thể nhúc nhích. Mau ngồi xuống đi.
Triệu Uyên lại không để ý tới, đi lại gần A Não. A Não thấy thần sắc của Triệu Uyên lạnh lùng thì cũng hơi sợ hãi, cất giọng uy hiếp:
- Ngươi tới gần chút nữa, ta ... Ta sẽ giết ngươi đó. Ngươi mau dừng lại...
Dương Ninh nghĩ thầm Triệu Uyên đang nghe tiếng để định hướng, nếu ngươi không lên tiếng còn tốt, giờ cứ lắm lời, Triệu Uyên càng nắm rõ vị trí của ngươi.
Đối với Dương Ninh mà nói cho dù là Triệu Uyên hay A Não cũng đều là kẻ địch. Trong hai người ai chết ai sống hắn cũng không thèm để ý. Chẳng qua thoạt nhìn Đường Nặc có vẻ là người lương thiện. Nếu nàng gặp nạn, mình dù sao cũng phải ra tay cứu giúp. Giờ phút này hắn giơ tay che mũi, loại cảm giác vô lực cũng không tăng lên nhưng khí lực lại không khôi phục được bao nhiêu.
Lúc Triệu Uyên bước đi, tiếng chân nhẹ bẫng. Dương Ninh biết người này cũng hít phải độc phấn rồi, thân thể không có bao nhiêu sức lực cả.
Khi tới cạnh A Não, Triệu Uyên ngồi xổm xuống, thấy chân chạm vào thứ gì liền cầm lên, hóa ra chính là thanh hàn nhận.
A Não thấy tay Triệu Uyên cầm hàn nhận, vẻ mặt dữ tợn, lúc này cũng lộ vẻ hoảng sợ, nói mang theo tiếng khóc:
- Ngươi muốn làm gì? Ta... Ta sẽ ra tay đó.
Dương Ninh thầm nghĩ, ngươi có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, cũng chẳng chờ tới giờ.
Đôi mày thanh tú của Đường Nặc nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng:
- Nơi này không được giết người. Ngươi buông đao đi.
Cổ họng Triệu Uyên phát ra tiếng cười quái dị, giơ tay lên, chỉ chỉ vào hốc mắt máu đã đọng của mình, lại chỉ chỉ miệng mình, ý tứ rất rõ ràng. A Não hại y hỏng mắt hỏng lưỡi, hiển nhiên y sẽ không dễ dàng bỏ qua, vương tay cầm trúng khăn trùm đầu của A Não, bỏ khăn xuống, lập tức túm tóc ả.
A Não lạnh lùng nói:
- Ngươi buông ta ra. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi... Ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Triệu Uyên cười hắc hắc, giơ tay lên, hàn nhận lóe lên hàn quang, đang định đâm xuống thì Đường Nặc bỗng quát to:
- Dừng tay, ngươi không thể giết nàng.
Biết nói như vậy vô dụng, nàng lại nói tiếp:
- Ngươi có muốn khôi phục tròng mắt, có muốn nói được nữa không? Ta có thể trị liệu cho ngươi. Nếu ngươi giết nàng thì vĩnh viễn đừng mong nhìn thấy nữa.
Triệu Uyên giơ hàn nhận trong không trung, dừng lại một chút.
A Não thấy thế liền biết Triệu Uyên đã động tâm rồi, vội nói:
- Không sai. Dù hai mắt ngươi mù rồi nhưng nàng có thể chữa cho ngươi. Y thuật của sư phụ nàng rất cao minh, dạy nàng rất nhiều bản lĩnh. Chỉ cần... Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, nàng có thể chứa khỏi hai mắt ngươi. Đúng rồi, còn cả... Còn cả lưỡi ngươi, ta có giải dược, có thể giúp ngươi... Giúp ngươi khôi phục...
Trán ả toát mồ hôi lạnh, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Hình như Triệu Uyên hơi do dự, đột nhiên mặt lạnh lùng hẳn, không do dự nữa mà giơ tay đâm về phía A Não. A Não kêu to một tiếng. Đường Nặc cũng kêu thất thanh. Thấy A Não sắp chết dưới dao của Triệu Uyên, một món đồ lại bay tới đánh vào cánh tay Triệu Uyên. Hàn nhận trong tay Triệu Uyên liền rời tay bay đi.
Cổ họng Triệu Uyên phát ra tiếng gầm gừ, không do dự mà vươn tay bóp cổ A Não.
Y giống như dã thú, mặt mày dữ tợn, cổ họng gầm nhẹ, nhất định dồn A Não vào chỗ chết. Mà A Não cố gắng giãy dụa, da dẻ vốn trắng nõn giờ lại càng trắng kinh người hơn.
- Mau, cứu nàng...
Vẻ mặt Đường Nặc lo lắng nói.
Lại chỉ thấy Dương Ninh đứng dậy, lảo đảo đi tới, không giúp A Não ngay mà nhặt hàn nhận lên trước, xoay người đi tới, nhấc chân đá vào người Triệu Uyên. Triệu Uyên bị đá lăn ra đất. A Não ho khan một hồi nhưng Triệu Uyên cũng không ngừng lại, đứng dậy xoay người muốn bóp cổ A Não lần nữa. Dương Ninh đi tới sau lưng gã, không do dự mà đâm hàn nhận vào sống lưng gã.
Một đao này hắn đâm vào chỗ yếu hại, Triệu Uyên bị đâm trúng lập tức ngã lăn ra đất, co quắp vài cái liền không nhúc nhích được nữa.
Đường Nặc thấy Dương Ninh giết chết Triệu Uyên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. A Não vẫn ho khan không ngừng, sau một lát mới nhìn thi thể Triệu Uyên, giọng căm hận nói:
- Đáng lẽ phải giết gã từ lâu rồi. Ta muốn bầm thây gã làm vạn đoạn.
Chợt nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ngươi có muốn bầm thây ta làm vạn đoạn không?
A Não ngẩn ra, lại thấy Dương Ninh cầm hạn nhận đứng bên cạnh, đôi mắt giống như hàn đao đang nhìn mình, không khỏi rùng mình một cái, cố gắng cười nói:
- Đa tạ ngươi... Đa tạ ngươi đã cứu ta. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, đương nhiên ta sẽ không hại ngươi.
Dương Ninh ngồi xuống cạnh A Não, cười lạnh nói:
- Người như ngươi nói còn ai tin nổi chứ? Ngươi có biết vì sao ta phải giết gã không?
- Ngươi là người tốt, gặp chuyện bất bình, cho nên... Cho nên rút đao tương trợ.
A Não nói:
- Lúc trước ta đối xử với ngươi không tốt. Ta đúng là đối xử với ngươi sai rồi.
- Hóa ra ngươi cũng biết nhận sai.
Dương Ninh hừ lạnh một tiếng:
- Chiêu trò của ngươi ta đều nhìn thấy hết rồi, hiện giờ nói lời ngon tiếng ngọt với ta, chờ tới khi khôi phục lại, chỉ sợ sẽ lại muốn hại ta.
- Sẽ không, tuyệt đối không đâu.
A Não thề thốt:
- Từ nay về sau, tuyệt đối ta sẽ không hại ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi.
Dương Ninh lắc đầu nói:
- Với kẻ địch phải nhổ cỏ tận gốc. Ta vẫn hiểu rõ đạo lý này. Ta giết gã không phải bởi muốn cứu ngươi. Loại Tiểu Yêu Nữ lòng dạ độc ác như ngươi cũng không đáng để ta cứu. Triệu Uyên là kẻ địch của ta, cho nên ta mới ra tay giết gã. Mà như ngươi cũng là kẻ địch của ta, ta sẽ không để cho người khác giết ngươi mà tự mình ra tay.
Hắn giơ hàn nhận trong tay lên, ra vẻ muốn đâm A Não.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo