Thành Cổ Lận ở ven bờ Đông Hải, cách nơi đóng quân của thủy quân Đông Hải khoảng ba mươi dặm.

Mặc dù triều đình cho thủy quân đóng ở Đông Hải với ý định trấn áp, nhưng trong tình thế thông thường, cho tới bây giờ quân đội cũng không tùy tiện can thiệp vào công việc của địa phương, dù sao thì việc quân nhân can thiệp vào nội chính, xưa nay đều là điều tối kỵ.

Nhưng có “mãnh hổ” kề bên, cũng tạo ra sự uy hiếp, bởi vậy cho tới nay, Đông Hải luôn ổn định, ít ra là ở bề ngoài, trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng tấp nập.

Trước khi quân Hội Kê bị chia làm hai, thành Cổ Lận chỉ là một tòa thành nhỏ ven biển, sau khi quận Đông Hải được thiết lập, tòa thành này mới được tu bổ và xây dựng thêm. Nhưng dù sao thì việc này cũng bắt đầu chưa lâu lắm, tuy các nha môn lớn của quận Đông Hải đều đặt ở thành Cổ Lận, nhưng xét về tổng thể, thành Cổ Lận vẫn chỉ được xem là một tòa thành trung bình, trong thành có chưa tới hai mươi vạn nhân khẩu.

Lúc đoàn người của Tề Ninh vào thành, trời đã chạng vạng. Sau khi vào thành, Điền phu nhân liền phải chia ra mà đi.

Mỗi địa phương đều có thương hội, nhằm xúc tiến mua bán vãng lai ở các nơi. Thương hội cũng đều xây dựng hội quán, để bố trí cho khách thương vãng lai. Dược hành thương hội ở kinh thành của Điền phu nhân xem như là thương hội hàng đầu, Điền phu nhân có danh thiếp của Dược hành thương hội, khi tới gặp Đông Hải thương hội, đương nhiên cũng được chiếu cố nhiều hơn.

Tề Ninh phân công hai người hộ tống Điền phu nhân đi tới hội quán của Đông Hải thương hội, còn mình thì vẫn tiếp tục dẫn mọi người đi tới phủ đại đô đốc của thủy quân Đông Hải.

Thủy quân Đông Hải đóng quân ở phía đông của thành Cổ Lận, nhưng đô đốc phủ được đặt ngay trong thành Cổ Lận. Mỗi tháng, Thủy sư đại đô đốc Đạm Đài Chích Lân chỉ ở mấy ngày trong phủ, mà gia quyến của Đạm Đài Chích Lân cũng đều ở nơi này.

Vừa tới gần đô đốc phủ, Tề Ninh liền cảm thấy bầu không khí thực sự là không tầm thường, tuy thoạt nhìn như chỉ có vài hộ vệ canh giữ trước cửa đô đốc phủ, nhưng ở xung quanh đô đốc phủ, có khá nhiều hán tử mặc thường phục tới tới lui lui, nhất định đây là những binh lính canh phòng vùng phụ cận đô đốc phủ, nhưng lại sợ huy động nhiều người sẽ bị chế trách, cho nên mới cải trang thành hộ vệ.

Tề Ninh vừa bước xuống xe ngựa, Ngô Đạt Lâm đã cấp tốc tiến lên phía trước, thông báo có Cẩm Y hầu đến, hộ vệ giữ cửa không dám chậm trễ, lập tức vào phủ bẩm báo. Chỉ chốc lát sau, đã thấy từ bên trong một người vội vã đi ra, mình khoác chiến giáp màu xám, cũng không mang mũ giáp, ở vai, khuỷu tay và đầu gối có những mảnh giáp như vảy cá khắc hoa văn, hẳn là tướng lĩnh thủy quân.

Người này đã ngoài bốn mươi tuổi, bởi vì quanh năm ở ven biển, cho nên da dẻ có màu đồng cổ, khí chất trầm ổn, lông mày rậm, mắt to, trông tướng mạo có thể thấy lúc còn trẻ hẳn là một người đàn ông tuấn tú. Tuy người nọ mang giáp trụ, nhưng trông khí chất văn nhã như một nho tướng.

Nhìn lướt qua, thấy Tề Ninh, người nọ tiến lên hai bước, quỳ một gối, cung kính nói:

- Ti tướng là phó tướng Thẩm Lương Thu của thủy quân Đông Hải, bái kiến Hầu gia!

Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ hóa ra người này là Thẩm Lương Thu.

Trước khi Tề Ninh đến Đông Hải, Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng đặc biệt nhắc tới người này. Thẩm Lương Thu và Đạm Đài Chích Lân là huynh đệ kết nghĩa, có quan hệ sâu đậm với Đạm Đài gia, có thể xem là trung thành và tận tâm với Đạm Đài gia. Sau khi Đạm Đài Chích Lân tự sát, Thẩm Lương Thu trước hết phong tỏa tin tức, sau đó phái người cấp tốc vào kinh báo tin.

- Xin Thẩm tướng quân đứng lên.

Tề Ninh bước tới nâng Thẩm Lương Thu dậy, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Phụng ý chỉ của hoàng thượng, lại được Kim Đao lão Hầu gia giao phó, ta đặc biệt đến xử lý việc của đại đô đốc.

Thẩm Lương Thu giơ tay lên nói:

- Hầu gia vào nhà nói chuyện.

Y lại ra lệnh:

- Người đâu, các huynh đệ ở kinh thành đi đường vất vả, dẫn bọn họ đi dùng cơm trước!

Gần đó lập tức có người dẫn binh sĩ thủ hạ của Tề Ninh đi dùng cơm, Tề Ninh cũng không ngăn cản, nhưng giữ mấy quan viên Hình bộ lại, để Ngô Đạt Lâm đi trước sắp xếp.

Lúc này Thẩm Lương Thu mới dẫn đám Tề Ninh vào đại đường.

Sau khi ngồi xuống Thẩm Lương Thu chắp tay, nói:

- Đương nhiên Hầu gia đã biết đại đô đốc đột nhiên bị mất đi, lúc đó quá bất ngờ, để đề phòng phát sinh biến cố, ti tướng đã phong tỏa tin tức, cho tới bây giờ, cũng không tiết lộ ra ngoài.

- Thẩm tướng quân, ngươi nói là đại đô đốc đã mất?

Khuôn mặt đám Vi Ngự Giang biến sắc, ai nấy thất kinh, tuy mọi người theo Tề Ninh từ kinh thành tới đây, nhưng Tề Ninh vẫn giữ kín như bưng, không tiết lộ mảy may tin tức về việc Đạm Đài Chích Lân tự sát, giờ đây Thẩm Lương Thu nói ra, khiến bọn họ hết sức kinh ngạc, có người thậm chí đứng bật dậy.

Thẩm Lương Thu nhìn thấy cảnh đó, liền biết Tề Ninh che giấu tin tức, gương mặt lộ ra vẻ tán thưởng.

Tề Ninh giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng, nhìn Thẩm Lương Thu hỏi:

- Thẩm tướng quân, bổn hầu biết được tin tức này từ lão Hầu gia, nhưng tình huống cụ thể như thế nào, còn phiền ngươi kể lại kỹ càng một lượt.

Hắn giơ tay lên, nói tiếp:

- Các vị đều là quan viên giỏi giang được lựa chọn từ Hình bộ, hỗ trợ bổn hầu điều tra vụ án này, cần biết rõ ràng chi tiết cụ thể.

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Cần phải như vậy.

Vẻ mặt ngưng trọng, nhưng nhìn chung có thể nói là điềm tĩnh, Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm một chút, lại nói:

- Hôm nay là ngày tám tháng Tám, tướng quân gặp chuyện không may ngày hai mươi chín tháng Bảy, tới hôm nay đã là mười ngày.

Tề Ninh khẽ gật đầu. Lúc này, một viên quan Hình bộ đi theo đã ngồi bên bàn, chuẩn bị sẵn giấy bút, ghi lại lời nói của Thẩm Lương Thu.

- Quanh năm, đại đô đốc đều ở bên quân doanh, đồng cam cộng khổ với các tướng sĩ.

Thẩm Lương Thu nói:

- Tuy nhiên gia quyến của đại đô đốc ở nơi này, hơn nữa cách đây nửa năm, đại đô đốc vừa có thêm một cậu con trai, đại đô đốc hết sức vui mừng, trân quý như mạng, bởi vậy mỗi tháng đều dành ra vài ngày trở về, nghỉ ngơi chơi đùa với tiểu công tử.

Tề Ninh thầm nghĩ quả nhiên là Đạm Đài gia là hết sức khiêm nhường, Đạm Đài Chích Lân có thêm con trai, lẽ ra là đại sự, với địa vị của Đạm Đài gia, ít ra phải ăn mừng long trọng và rình rang, nhưng ở kinh thành lại không nghe nói tới việc này, Đạm Đài gia cũng không tổ chức yến tiệc ăn mừng, nếu mình không tới Đông Hải, thì cũng không biết Đạm Đài gia có thêm nhân khẩu.

- Đô đốc phu nhân và tiểu công tử…?

- Phu nhân đau buồn muốn chết.

Thẩm Lương Thu nhình sự mày:

- Tình cảm giữa đại đô đốc và phu nhân rất sâu đậm, đô đốc đột nhiên bị giết hại, làm sao phu nhân có thể chịu nổi? Mấy ngày phu nhân không chịu ăn uống gì, thực sự không ổn. Ti tướng sai người nấu cho phu nhân bát canh sâm, phu nhân mới đứng vững được, hơn nữa ti tướng còn khuyên bảo, tuy đại đô đốc mất đi, nhưng còn tiểu công tử  - Lát nữa ta có thể gặp phu nhân không?
 

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu do dự một chút, rồi nói:

- Để ti tướng đi hỏi phu nhân trước, nếu phu nhân đồng ý, thì có thể…Xin Hầu gia thông cảm.

- Ta hiểu mà.

Tề Ninh gật đầu, lại hỏi:

- Lúc chuyện xảy ra, Thẩm tướng quân có ở trong thành không?

Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:

- Tuy mỗi tháng ti tướng và đại đô đốc đều vào thành, nhưng không về cùng một lúc, phải có một người ở lại bên thủy quân Đông Hải, đề phòng có việc xảy ra.

- Thì ra là vậy!

Tề Ninh hiểu, Đạm Đài Chích Lân và Thẩm Lương Thu là hai trụ cột của thủy quân Đông Hải, để đề phòng phía thủy quân xảy ra tình huống khác thường, lúc nào cũng có một người ở lại quân doanh, thực sự là phương pháp ổn thỏa.

- Ti tướng dự tính sau hai ngày hẳn là sẽ có người ở kinh thành tới, bởi vậy chiều hôm qua ti tướng chạy về đây.

Thẩm Lương Thu giải thích:

- Nhưng không thể ở lại trong thành lâu được.

- Một khi tin tức đại đô đốc qua đời truyền ra ngoài, sẽ khiến lòng người hoảng sợ.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Triều đình cũng thực sự lo lắng cái chết của đại đô đốc sẽ khiến Đông Hải đột ngột phát sinh biến cố.

Thẩm Lương Thu cũng gật đầu nói:

- Tuy tin tức đại đô đốc bị giết hại đã bị phong tỏa, nhưng ti tướng cũng thực sự lo lắng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, bởi vậy đã ra lệnh cấm đi lại vào ban đêm ở thủy quân Đông Hải. Vào ban đêm, bất kỳ người nào trong thủy quân cũng không được rời khỏi doanh trại, người nào vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Cũng may là đại đô đốc luôn giữ nghiêm quân kỷ, trước đây luôn là như vậy, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không khiến người khác hoài nghi.

- Đêm đó, Thẩm tướng quân nhận được tin tức?

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Đúng vậy. Vào giờ Tý đêm đó, bên đô đốc phủ có người tới gọi ti tướng đi!

Ngồi bên cạnh, Vi Ngự Giang hỏi:

- Thẩm tướng quân, lượng thứ cho ta cả gan hỏi một câu, lúc đó là ai thông báo cho ngươi?

- Là Hầu tổng quản.

Thẩm Lương Thu đáp:

- Hầu tổng quản là lão nhân của Kim Đao hầu phủ, cũng là một trong những người theo bên cạnh lão Hầu gia sớm nhất, từ khi lão Hầu gia theo Thái Tổ hoàng đế.

- Thì ra là một công thần lớn tuổi.

Tề Ninh khẽ gật đầu. Lúc này đã có người mang trà lên, Thẩm Lương Thu dặn bảo:

- Đi mời Hầu tổng quản tới đây.

Người hầu vâng dạ rồi liền lui ra.

- Thẩm tướng quân tiếp tục nói đi.

Tề Ninh nâng chung trà lên, thổi thổi bọt trà, nhưng không uống.

Thẩm Lương Thu gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Ti tướng còn nhớ rõ, suốt đêm đó Hầu tổng quản đến tìm ti tướng. Thấy lão nhân đó nửa đêm chạy tới quan đoanh, ti tướng đã đoán được có chuyện lớn xảy ra, bèn hỏi có việc gì, nhưng Hầu tổng quản chỉ nói là đại đô đốc có việc gấp triệu kiến, cần phải cấp tốc trở về thành.

Vẻ mặt ngưng trọng, y nắm chặt tay:

- Lúc đó ti tướng hoàn toàn không nghĩ tới đại đô đốc xảy ra chuyện, chỉ tưởng có chuyện gì quan trọng, cho nên lập tức chạy về thành.

Viên quan Hình bộ vẫn liên tục ghi chép một cách cẩn thận và kỹ càng, y đã biết vụ án này liên quan tới Đạm Đài Chích Lân, cũng biết đây là đại án phức tạp, nào dám làm việc qua loa.

- Ti tướng trở lại thành, đi thẳng tới đô đốc phủ.

Thẩm Lương Thu hồi tưởng:

- Lúc đó hẳn là vào khoảng giờ Tý canh ba. Hầu tổng quản tới quân doanh trước giờ Tý, ti tướng sắp xếp sơ lược rồi liền nhanh chóng lên đường, nói chung là trước giờ Sửu đã tới đô đốc phủ.

- Lúc đó hiện trường như thế nào?

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:

- Lúc ti tướng trở về, cũng không được đưa tới thư phòng ngay. Hầu tổng quản dẫn ti tướng tới Đông viện, đó là nơi ở của đại đô đốc và phu nhân. Ti tướng thân là thuộc cấp, vốn không nên đến đó, nhưng lúc đó ti tướng tưởng đó là quân lệnh của đại đô đốc, cho nên không dám cãi lời, liền đi tới.

- Khi đến đó, người đầu tiên Thẩm tướng quân gặp là phu nhân?

Tề Ninh hỏi.,

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Đúng vậy. Lúc đó dáng vẻ của phu nhân vô cùng kinh hoảng, không thể kìm chế được. Ti tướng rất kinh ngạc, khi phu nhân nhận ra ti tướng, câu đầu tiên phu nhân nói là…Đại đô đốc đã tự sát!

 

1.27377 sec| 2441 kb