Mặt trời chiều đã ngả về tây, trong sân nhà hơi tối đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Một cơn gió nổi lên, cành lá tươi tốt của gốc hòe cổ thụ lay động theo gió, vài chiếc lá từ đầu cành nhẹ nhàng bay đi.

Đi tới trước cửa phòng, Thẩm Lương Thu dừng lại, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đi theo bên cạnh, chăm chú nhìn vào cửa phòng.

Cửa phòng rất bình thường, không có nhiều hoa văn trang trí. Hai cánh cửa đóng lại, Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy cửa phòng đã đóng lại, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Thẩm Lương Thu.

- Khi chuyện xảy ra cửa phòng không khóa.

Đương nhiên Thẩm Lương Thu hiểu ý của Tề Ninh, y lập tức giải thích:

- Hầu tổng quản có nói, tối hôm đó cửa phòng khóa từ bên trong, Hầu tổng quản mời phu nhân tới, lại sai hai người khỏe mạnh phá cửa phòng ra. Vì phải bảo vệ hiện trường, sau khi sắp xếp di thể của đại đô đốc, chúng ta lại khóa cửa lại, thời gian này không có bất cứ ai dám tới gần.

- Thẩm tướng quân kịp thời bảo vệ hiện trường, đã giúp ích rất nhiều cho vụ án này.

Thẩm Lương Thu cũng không nhiều lời, bước tới mở khóa cửa.

Tề Ninh không vội bước vào, mà đưa mắt ra hiệu cho Vi Ngự Giang, Vi Ngự Giang ngầm hiểu, quay sang chắp tay thi lễ với Thẩm Lương Thu, rồi đi vào phòng trước tiên.

Vi Ngự Giang là quan viên kỳ cựu của Hình bộ, trải qua rất nhiều vụ án, rất thành thạo đối với việc quan sát và kiểm tra hiện trường, Tề Ninh biết đối với vụ đại án này, kinh nghiệm rất quan trọng, cho nên hắn không giành đi vào trước, mà để Vi Ngự Giang đi đầu, cũng tiện xem xét hiện trường một chút.

Các quan viên Hình bộ khác cũng ngầm hiểu, đều chờ ở ngoài cửa, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dường như cũng hiểu nguyên do, Thẩm Lương Thu đứng lại trước cửa chứ không vào.

Vi Ngự Giang đi tới trước cửa, quay đầu lại nhìn Tề Ninh gật đầu, lúc này Tề Ninh mới từ từ bước vào trong.

Vừa vào trong phòng, Tề Ninh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới trước mặt, trái ngược với nhiệt độ bên ngoài phòng.

Trong phòng rất rộng rãi, nhưng bài trí rất đơn giản, gần cửa sổ bên trái, có đặt một cái bàn học, trên bàn sách vở bừa bộn. Cách bàn vài bước, là một loạt giá sách dựa vào tường, sách trên giá cũng không nhiều lắm. Ở giữa thư phòng là một cái bàn gỗ nhỏ, xung quanh bày bốn băng ghế dài bằng gỗ lim.

Trên bàn có ấm trà và một ngọn đèn, ngoài ra cũng không còn thứ gì khác.

Tề Ninh đưa mắt nhìn lướt qua, thấy giữa nhà đặt một cái ghế, cái ghế đó rõ ràng là đi đôi với cái bàn học, lý ra là đặt ở cạnh bàn học, nhưng vị trí của nó lúc này không hề bình thường. Tề Ninh ngẩng đầu lên, thấy ở phía trên cao chỗ chiếc ghế, có một sợi dây thòng xuống, đầu dưới sợi dây thắt thành thòng lọng: rõ ràng là Đạm Đài Chích Lân đã treo cổ tự sát bằng sợi dây này.

Theo Tề Ninh vào phòng, mấy viên quan Hình bộ liền quan sát bốn phía, xem xét hiện trường.

Những quan viên Hình bộ mà Tề Ninh mang theo, đều là tay lão luyện ở Hình bộ, rất có trình độ trong việc phá án. Lần này được tiểu Hầu gia chọn đến đây điều tra một vụ án lớn và quan trọng này, tất cả mọi người đều biết sự tình trọng đại, không thể làm việc qua loa được, bởi vậy ai nấy đều hết sức cẩn thận. Trong lòng mọi người đều mong muốn lần này lập được công lao trước vị tiểu Hầu gia không coi mình vào đâu này, bởi vậy họ cũng rất tích cực.

Tề Ninh nhìn quanh một vòng, rốt cuộc ánh mắt rơi vào một chỗ.  Nơi đó có một cái phản, dưới phản có một vũng nước lớn. Mặt phản được phủ bằng một tấm vải bố màu trắng. Tề Ninh biết, hẳn là phía dưới tấm vải bố là di thể của Đạm Đài Chích Lân.
 

Đường đường là thế tử Kim Đao hầu, đại đô đốc thủy quân Đông Hải, hôm nay lại lặng lẽ nằm ở nơi này, thật sự khiến người ta phải ngậm ngùi cảm khái.

- Hầu gia, ty chức đã xem qua một lượt, nếu như nơi này thực sự chưa bị phá hỏng hiện trường, vậy thì lúc chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người vào phòng.

Vi Ngự Giang kiểm tra xong, liền tới bên cạnh Tề Ninh bẩm báo:

- Phòng có tất cả hai cửa sổ, nhưng đều cài chốt từ bên trong, bên ngoài tuyệt đối không thể mở được.

- Đã xác định là không thể vào bằng lối nào khác chứ?

Vi Ngự Giang lắc đầu nói:

- Trong phòng cũng không có đường hầm bí mật nào!

Y ngước nhìn lên cao:

- Mái ngói trên nóc nhà cũng không dấu vết di chuyển.

Nhìn về phía Thẩm Lương Thu, y lại hỏi:

- Thẩm tướng quân, vụ án xảy ra ban đêm, ngươi liền cấp tốc chạy tới, vậy tất cả mọi vật trong phòng đều được giữ nguyên như lúc đó phải không?

Vẻ mặt ngưng trọng, Thẩm Lương Thu bước tới, nói:

- Về điểm này, Hầu gia và chư vị cứ yên tâm, từ sau khi phát hiện đại đô đốc bị hại, gian nhà này được giám sát cẩn thận. Lúc ta tới, cũng lập tức kiểm tra kỹ càng một lượt trong và ngoài phòng, điều đó có rất nhiều người làm chứng, cũng không đụng chạm tới cửa sổ và mọi vật bày biện trong phòng, ngoại trừ…

Y chỉ chỉ sơi dây thừng treo trên cao:

- Ngoại trừ di thể của đại đô đốc.

Lúc đó di thể của đại đô đốc treo trên đó. Sau khi Hầu tổng quản và phu nhân phá cửa mà vào, phát hiện thân thể đại đô đốc đã lạnh, đã bị hại lâu rồi, nhưng không dám gỡ di thể của đại đô đốc xuống. Sau khi ta chạy tới, mới sai người đỡ di thể của đại đô đốc xuống.

- Thẩm tướng quân lo lắng di thể của đại đô đốc bị hỏng vì khí trời nóng bức, cho nên…

Tề Ninh chỉ chỉ vào tấm vải đậy thi thể, không nói hết câu.

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Hồi bẩm Hầu gia, ti tướng thấy đại đô đốc treo cổ tự sát, hoàn toàn không tin là sự thật, bởi vậy một lòng mong triều đình phái người tới đây điều tra vụ án. Di thể của đại đô đốc là manh mối quan trọng nhất đối với vụ án, ti tướng biết nhất định phải gìn giữ kỹ di thể của đại đô đốc, cho nên đã phái người tìm về một khối băng, đặt di thể của đại đô đốc ở đó, khối băng giữ cho di thể của đại đô đốc không đến mức bị hư tổn.

Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn về phía viên quan Lại bộ tay cầm bao, nói:

- Trịnh chủ sự, di thể của đại đô đốc giao cho ngươi.

Vị Trịnh chủ sự này trước kia cũng xuất thân từ khám nghiệm tử thi, nghe Tề Ninh phân phó, liền đi tới bên cạnh thi thể, chắp tay nói:

- Đại đô đốc, mạo phạm rồi!

Rồi đưa tay vén một góc vải bố lên, đám Tề Ninh và Vi Ngự Giang chầm chậm tới gần.

Trong phòng rất tối, vải bố được vén lên, phía dưới tấm vải đương nhiên là một thi thể, búi tóc của Đạm Đài Chích Lân lộ ra trước tiên, lúc này, ở phía sau chợt sáng hẳn lên, Thẩm Lương Thu đã đốt một ngọn đèn dầu, bưng tới.

Trên mặt Đạm Đài Chích Lân phủ vải trắng, mép tấm vải ló ra bộ râu đen. Tề Ninh biết, dùng vải trắng che mặt Đạm Đài Chích Lân là cách thể hiện sự tôn trọng. Ánh mắt của Tề Ninh chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở cổ của Đạm Đài Chích Lân, ở đó có một vết hằn rất rõ, thoạt nhìn là vết hằn do treo cổ gây ra.

- Hầu gia, Thẩm tướng quân, nếu muốn khám nghiệm tử thi, tất nhiên phải mạo phạm di thể của đại đô đốc, thậm chí…có tổn hại đến da thịt vì mổ xẻ.

Trịnh chủ sự ngẩng lên nhìn Tề Ninh, dè dặt nói:

- Không biết…?

- Thẩm tướng quân, hoàng thượng và Kim Đao lão Hầu gia phái bổn hầu tới đây điều tra vụ án, đương nhiên là phải hết sức cẩn thận rồi.

Tề Ninh nhìn Thẩm Lương Thu:

- Thẩm tướng quân cũng nghi ngờ cái chết của đại đô đốc có vấn đề, vậy thì chúng ta cũng không nên kết luận quá sớm, rốt cuộc là đại đô đốc tự sát hay bị người sát hại, chúng ta cần điều tra rõ ràng từng bước một, nói lên sự thật mới tốt.

Thẩm Lương Thu nói:

- Ti tướng cũng nghĩ như vậy.

- Thế thì bước đầu tiên của chúng ta, đương nhiên là phải xác định nguyên nhân cái chết của đại đô đốc.

Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh nóí:

- Muốn xác định nguyên nhân cái chết, khó tránh khỏi việc phải khám nghiệm tử thi một cách tỉ mỉ. Lúc nãy Thẩm tướng quân đã chủ động yêu cầu khám nghiệm tử thi, đó cũng là ý của bổn hầu. Như vậy, kế tiếp Trinh chủ sự sẽ khám nghiệm tử thi, nếu có chỗ nào mạo phạm tới đại đô đốc, thì cũng là điều bất đắc dĩ.

Thẩm Lương Thu nói:

- Không dám giấu tiểu Hầu gia, trước khi mọi người tới, ti tướng đã xin chỉ thị từ phu nhân, phu nhân nói, chỉ cần có thể điều tra ra manh mối đại đô đốc bị hại, thì có thể khám nghiệm tử thi của đại đô đốc.

Y đưa mắt nhìn Trịnh chủ sự, nói:

- Làm phiền Trịnh chủ sự rồi!

Nhận được sự đồng ý từ Tề Ninh và Thẩm Lương Thu, Trịnh chủ sự không còn băn khoăn lo lắng nữa, liền mở bao ra, lấy từng dụng cụ ra.

Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, nhìn Tề Ninh nói:

- Hầu gia, thứ cho ti tướng thất lễ, để khám nghiệm tử thi của đại đô đốc, mọi người không nên ở trong này, có thể ra ngoài cửa chờ.

Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh khẽ gật đầu, lại nói với Vi Ngự Giang:

- Vi ti thẩm, ngươi ở lại hiệp trợ Trịnh chủ sự, những người khác đều ra ngoài, chúng ta chờ ở bên ngoài.

Người chết cần được tôn trọng tối đa, hôm nay tình thế bức bách, phải tiến hành kiểm tra di thể của Đạm Đài Chích Lân, đương nhiên mọi người không nên ở lại vây xem, bởi vậy Tề Ninh bảo mọi người ra bên ngoài chờ. Nghe hắn nói vậy, gương mặt Thẩm Lương Thu lộ vẻ cảm kích, đưa tay mời Tề Ninh đi trước. Tề Ninh để lại Vi Ngự Giang và Trịnh chủ sự, dẫn những người khác ra cửa.

Có lẽ do cây hòe cổ thụ kia rợp bóng, cho nên trong sân u ám một cách khác thường, thậm chí không khí khá nặng nề. Tề Ninh chắp hai tay sau lưng nhìn gốc hòe cổ thụ kia, đột nhiên hỏi:

- Thẩm tướng quân, hẳn là gốc cổ thụ kia đã ở trong sân nhiều năm?

Thẩm Lương Thu ngẩn ra, rồi liền lắc đầu nói:

- Ti tướng thật sự không biết gốc cổ thụ này được trồng khi nào.

Năm xưa khi lão Hầu gia tọa trấn Đông Hải, phủ đệ nằm ở góc đông nam của tòa thành. Về sau, lão Hầu gia quay về kinh, sau khi đại công tử…đại đô đốc phụng chỉ trấn thủ Đông Hải, liền dời phủ đệ tới đây, tòa nhà này ban đầu vốn là sản nghiệp của Giang gia Đông Hải, sau này lại hiến cho triều đình.

- Giang gia Đông Hải?

Tề Ninh hơi căng thẳng.

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Đúng vậy. bốn dòng họ ở Đông Hải, Hàn, Lô, Giang, Trần, cũng là bốn đại gia tộc có thực lực rất mạnh ở Đông Hải, Giang gia là một trong số đó.

- Thẩm tướng quân cũng biết Giang Tùy Vân chứ?

Thẩm Lương Thu gật đầu nói:

- Đó là đại công tử của Giang gia, trưởng tử của Giang Mạn Thiên.

Nghe nói hiện nay hắn đã làm quan ở kinh thành, đương nhiên Hầu gia biết người này.

Khóe miệng Tề Ninh lộ ra nét cười, nói:

- Hiện nay hắn làm quan ở Binh bộ.

Hơi trầm ngâm một chút, hắn lại nói:

- Theo ta được biết, Giang gia có thế lực rất lớn ở Đông Hải, được xưng là nhà buôn lớn nhất Đông Hải, không biết là thật hay giả?

- Danh phó kỳ thực (danh xứng với thực).

Thẩm Lương Thu cười nhẹ:

- Ba mươi năm trước, đương nhiên Giang gia không thể nào sánh bằng Hàn gia và Lô gia, nhưng hiện giờ thực lực của Giang gia hoàn toàn không dưới Hàn gia.

Giang gia có một đội tàu, hàng năm lui tới buôn bán. Hôm nay so về tiền bạc, có người nói Giang gia phú khả địch quốc (giàu ngang với một quốc gia), có thể là hơi khoa trương một chút, nhưng nếu xưng là nhà giàu nhất Đông Hải, thì quả là danh phó kỳ thực.

 

3.80980 sec| 2432.039 kb