Điền phu nhân do dự một chút, rồi dè dặt nói:
- Hầu gia, ta có mang theo thuốc an thần, hay là cho nàng ta uống vài viên?
- Hả?
Tề Ninh thầm nghĩ như vậy nếu được như vậy thì rất tốt, nên gật đầu nói:
- Vậy làm phiền phu nhân.
Suốt mấy ngày nay cho tới giờ này, không dễ dàng mới có thể làm được chút việc nhỏ cho Tề Ninh, Điền phu nhân thầm vui mừng, vội vàng nói:
- Bây giờ ta đi lấy thuốc.
Nàng nói như thể đây là chuyện vô cùng quan trọng, liền rảo bước về phòng lấy thuốc.
Lúc này Vi Ngự Giang đi tới, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia nghỉ ngơi sớm một chút đi, khi nào huyện lệnh Đông Dương tới, ty chức có thể nói chuyện với hắn.
Tuy chỉ là Ty thẩm của Thu phán xử, nhưng phẩm cấp của y cao hơn nhiều so với một huyện lệnh.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Nhất thời cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
- Hầu gia đang nói về nữ nhân điên kia phải không?
- Nàng ta nói chồng của mình bị ác quỷ bắt đi, ác quỷ trong lời nói của nàng ta thực chất là gì?
Tề Ninh hơi đăm chiêu:
- Là do nàng ta tưởng tượng ra, hay là nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Vi ty thẩm, mới vừa rồi ngươi cũng thấy đó, khi nữ nhân kia nhắc tới ác qủy, cả người run rẩy, nỗi sợ như thâm nhập vào tận xương tủy, dường như trong đầu nàng lưu lại một ký ức rất kinh khủng.
- Ý Hầu gia là lời nói của nữ nhân kia có thể là sự thật?
Vi Ngự Giang hơi giật mình.
Tề Ninh nói:
- Ta cũng không đoán được, dù sao thì tâm trí của nàng ta mơ hồ, đúng như ngươi nói không thể phán đoán được chuyện đó là nàng tưởng tượng ra, hay là có thật.
- Nếu là có thật, nàng ta có thể nhìn thấy ác quỷ không?
Vi Ngự Giang nhíu mày:
- Hầu gia, chẳng lẽ là lúc chồng của nàng ta sắp chết, bị quỷ bắt hồn, lại bị nàng ta nhìn thấy?
Tề Ninh ngẩn người, thầm nghĩ sao ngươi có thể nói nhảm như thế, làm gì có ma quỷ trên đời này? Nhưng hắn chợt nghĩ ra, dù sao vào thời đại này, ai cũng có chút tin tưởng vào quỷ thần, tuy Vi Ngự Giang là quan lại, nhưng sống ở thời này cũng không tránh khỏi việc tin có quỷ thần, cũng không có gì đáng trách.
Tề Ninh mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Thật ra đối với chuyện quỷ thần, ta cũng không tin. Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần, cái gọi là “quỷ thần”, đơn giản là xuất phát từ lòng người mà thôi.
Vi Ngự Giang khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Hai người chờ trong khách điếm cũng không lâu lắm, chừng nửa canh giờ, Ngô Đạt Lâm đã dẫn huyện lệnh Đông Dương tới.
Huyện lệnh Đông Dương mặc quan bào (áo dài của quan lại), vừa vào khách điếm, đã nhìn thấy Tề Ninh ngồi trên ghế, liền quay đầu lại liếc nhìn Ngô Đạt Lâm.
Ngô Đạt Lâm khẽ gật đầu, huyện lệnh Đông Dương lập tức bước vội tới, quỳ rạp xuống trước mặt Tề Ninh, cung kính nói:
- Hạ quan là Mạnh Đạt, huyện lệnh Đông Dương bái kiến Hầu gia!
Trán y dán sát mặt đất, vô cùng cung kính.
Là một huyện lệnh nho nhỏ, địa vị cách biệt một trời một vực với thế tập hầu của đế quốc, đêm nay y có thể gặp được Cẩm Y hầu ở chỗ này, dĩ nhiên là hết sức sợ hãi.
Tề Ninh đưa tay ra, nói:
- Mạnh tri huyện, đứng lên mà nói.
Huyện lệnh Đông Dương Manh Đạt vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ khoanh tay đứng một bên.
Mạnh Đạt tuổi chừng năm mươi, vóc người hơi mập, dưới cằm có một chòm râu đen. Tề Ninh liếc nhìn y, ra hiệu cho y ngồi xuống bên cạnh, Mạnh tri huyện vội nói:
- Hạ quan không dám, hạ quan không dám!
Tề Ninh cũng không ép, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Mạnh tri huyện, ở đây có một chuyện muốn giao cho ngươi làm, lát nữa ngươi lập tức dẫn người đi, phái người điều tra kỹ càng.
Mạnh tri huyện không hiểu ra sao, nhưng vẫn nói:
- Dạ, dạ, hạ quan nhất định sẽ cố gắng hết sức.
- Ngươi biết là chuyện gì chứ?
Tề Ninh chăm chú nhìn y, hỏi.
Mạnh tri huyện lúng túng, nói:
- Ha quan không biết, nhưng chuyện Hầu gia phân phó, cho dù hạ quan phải lên núi đao, biển lửa, cũng sẽ cố gắng hết sức mà làm.
Tề Ninh cười nhẹ, liếc nhìn Vi Ngự Giang, lúc này Vi Ngự Giang mới nói:
- Mạnh tri huyện, ở đây chúng ta phát hiện một nữ nhân, chồng của nàng ta bị mất tích, nàng dẫn con đi tìm, nghe nói đứa con chết vì bệnh, nữ nhân đó chịu không nổi đả kích, cho nên phát điên. Nhưng rốt cuộc vì sao chồng của nàng ta mất tích, ngươi là quan phụ mẫu của địa phương, phải điều tra rõ ràng việc này.
Mạnh tri huyện vội hỏi:
- Hầu gia nói chính là việc này sao? Hạ quan biết việc này!
- Ngươi biết việc này?
Tề Ninh nhíu mày:
- Nếu đã biết, vì sao không điều tra?
Mạnh tri huyện lập tức nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, cách đây hơn một tháng, nữ nhân kia đã tới nha môn, công bố chồng của mình bị ác quỷ bắt đi, cầu xin hạ quan tìm chồng của nàng ta trở về.
Y ngửa hai tay ra, mặt lộ vẻ khó xử:
- Hầu gia, ngay từ đầu, nữ nhân đó đã nói nhảm, làm sao hạ quan giúp nàng tìm chồng được? Hạ quan đã hỏi nàng kỹ càng, nhưng chuyện gì nàng ta cũng không nói được rõ ràng, chỉ nói chồng mình bị ác quỷ bắt đi!
- Lúc đó con của nàng ta còn không?
- Dạ còn, đó là một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi.
Mạnh tri huyện nói:
- Lúc đó hạ quan bảo nàng ta dẫn con về trước, suy nghĩ cẩn thận rồi lại đi báo án tiếp. Sau đó, hạ quan phái người đưa nàng ra khỏi huyện nha.
- Đưa ra khỏi?
Tề Ninh nhìn thẳng vào mắt Mạnh tri huyện bằng ánh mắt sắc bén.
Trong lòng phát lạnh, Mạnh tri huyện cúi đầu nói:
- Lúc đó…lúc đó hạ quan cho rằng nàng ta hồ đồ, cho nên phái người đưa nàng ta ra ngoài.
Tề Ninh hừ lạnh một tiếng, hỏi:
- Sau đó nàng ta có tới nha môn nữa hay không?
- Chuyện này…
Mạnh tri huyện hơi do dự, Ngô Đạt Lâm ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Hầu gia hỏi, còn không thành thật trả lời?
Y từng là phó thống lĩnh của Vũ Lâm doanh của hoàng gia, một huyện lệnh nho nhỏ chẳng là gì trong mắt y.
Mạnh tri huyện không dám giấu diếm, lập tức nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, sau đó nữ nhân kia lại tới hai, ba lần, nhưng hạ quan cho rằng nàng ta ăn nói lung tung, cho nên không cho nàng ta vào nha môn.
- Ngươi biết lai lịch của nữ nhân đó chứ?
Vi Ngự Giang ở bên cạnh hỏi:
- Nếu nàng ta đến huyện nha Đông Dương, hẳn là người ở huyện Đông Dương. Nhà nàng ở đâu, còn có người nhà nào khác không? Ngươi có thể phái người điều tra rõ ràng?
- Hạ quan…
Trán toát mồ hôi, Mạnh tri huyện cúi đầu, không dám nói.
Vi Ngự Giang nhíu mày:
- Ngươi thân là quan phụ mẫu, đã có người tới huyện nha bẩm báo, bất luận là chuyện lớn nhỏ gì, cũng phải phái người điều tra rõ ràng chân tướng, cho dù là nữ nhân kia nói năng lung tung, ngươi cũng phải làm rõ tại sao nàng ta lại nói những lời hoang đường như vậy chứ?
Mạnh Đạt quỳ thụp xuống đất, sợ hãi nói:
- Hạ quan không làm tròn chức trách, tội đáng chết muôn lần, cầu xin Hầu gia tha thứ.
- Mạnh tri huyện, hôm nay bổn hầu không trị tội ngươi, cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Đêm nay ngươi dẫn nữ nhân kia đi, rồi điều tra rõ ràng vụ này.
Mấy ngày nữa bổn hầu sẽ quay trở lại, đến lúc đó sẽ hỏi lại ngươi về vụ án này. Nếu ngươi không thể cho bổn hầu một câu trả lời thuyết phục, thì đừng trách bổn hầu trở mặt vô tình.
Mạnh Đạt vội vàng nói:
- Hạ quan nhất định sẽ dốc sức điều tra rõ ràng việc này.
- Ngươi ở đây chờ một lát.
Tề Ninh đứng dậy:
- Chờ nàng ta ăn xong, ngươi dẫn nàng ta đi.
- Dạ dạ dạ!
Mạnh Đạt lồm cồm ngồi dậy, thấy Tề Ninh muốn rời đi, bỗng nói:
- Hầu gia, hạ quan có một việc, không biết có nên nói hay không?
- Hả?
Tề Ninh hỏi:
- Chuyện gì?
Mạn Đạt suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Tuy hạ quan không điều tra vụ án này, nhưng có điều tra một vụ án khác.
Tề Ninh lại ngồi xuống, hỏi:
- Vụ án mà ngươi là chuyện gì?
Có liên quan gì tới nữ nhân kia không?
- Hồi bẩm Hầu gia, vụ án này cũng là vụ án mất tích.
Mạnh Đạt dè dặt nói:
- Bắt đầu từ năm ngoái, cho tới năm nay, có tất cả năm, sáu vụ án như vậy, đều là có người đột nhiên mất tích một cách khó hiểu, không tìm thấy tăm hơi.
Tề Ninh liếc nhìn Vi Ngự Giang, hai người đều cảm thấy chuyện này có vấn đề. Tề Ninh lại hỏi:
- Ngươi nói là bắt đầu từ năm ngoái đã có vụ án mất tích?
- Hồi bẩm Hầu gia, tháng Sáu năm ngoái, có người chạy tới nha môn báo án, đó là một cặp vợ chồng già, con của họ đột nhiên mất tích vào ban đêm.
Mạnh Đạt nhớ lại:
- Hạ quan còn nhớ rõ, bọn họ nói, thường ngày con của họ đều là mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì đi ngủ, hết sức nề nếp.
Năm đó, con của họ đã định việc hôn nhân, sắp đến ngày kết hôn, một buổi sáng sớm không thấy con ra khỏi phòng, hai người vào phòng hắn xem, thấy trên giường còn có vết tích người ngủ, nhưng không thấy bóng dáng con của họ đâu cả.
Tề Ninh nhíu mày, Vi Ngự Giang đã hỏi:
- Về sau thế nào?
- Hai vợ chồng kia lập tức tìm kiếm chung quanh, nhưng tìm khắp cả thôn, thậm chí tìm cả ở ruộng nhà, cũng không thấy tung tích đứa con đâu.
Mạnh đạt nói:
- Họ tìm kiếm như vậy bốn năm ngày, không một chút tin tức, cứ như thể người bốc hơi biến mất, tất cả người thân và bạn bè cũng không thấy tung tích của người kia, thực sự là không còn cách nào khác, mới tìm tới nha môn.
- Người con kia bao nhiêu tuổi?
Vi Ngự Giang hỏi.
Mạnh Đạt đáp:
- Năm đó hắn mười bảy tuổi, do làm nông, cho nên thân thể khỏe mạnh.
- Mười bảy tuổi?
Vi Ngự Giang hơi đăm chiêu, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi cũng có phái người điều tra?
- Lúc đó chiến sự ở tiền tuyến chưa chấm dứt, các nơi đều đang chuẩn bị thóc lúa cung cấp cho chiến sự nơi tuyền tuyến.
Mạnh Đặt nói:
- Tất cả tinh thần và sức lực của hạ quan đều tập trung vào việc chuẩn bị thóc lúa, trừ phi là vụ án lớn, chứ một số vụ án thông thường chỉ có thể ghi lại đó. Vụ án mất tích tuy khác thường, nhưng người trong nha môn cũng không đi tìm, bởi vậy…
Tề Ninh có thể thông cảm việc này, dù sao lúc đó Sở quốc đang đại chiến với Bắc Hán ở Tần Hoài, tình hình chiến sự đang căng thẳng, đôi bên đương nhiên cần hậu phương cung cấp lương thảo, các địa phương lo liệu cung ứng lương thực cho tiền tuyến, đương nhiên không thể xử lý việc khác.
- Vậy còn mấy vụ án khác thì sao?
Vi Ngự Giang hỏi.
Mạnh Đạt vội đáp:
- Mấy vụ án khác đều đại để giống nhau, đều có người mất tích một cách khác thường, người đột nhiên biến mất, không thấy tăm hơi.
Cuối năm ngoái, khi nhận được vụ án mất tích thứ năm, hạ quan liền sai người cũng điều tra cả mấy vụ án tương tự trước đó.
- Vậy ngươi có thể điều tra ra được manh mối gì không?
Mạnh Đạt lúng túng nói:
- Mấy vụ án đó, hạ quan phái bộ đầu của huyện đi điều tra, tuy nhiên cho tới giờ này, cũng không tìm được chút manh mối nào.
Tề Ninh nhìn về phía Vi Ngự Giang, hỏi:
- Vi ty thẩm, ngươi nghĩ mấy vụ án mất tích trước kia và vụ chồng của nữ nhân kia mất tích mới đây, phải chăng cùng thuộc một vụ án?
Vi Ngự Giang suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Hầu gia, cho dù là không phải cũng một người gây nên, thì đương nhiên là có liên quan rất lớn.
Chợt nghĩ ra điều gì, y nhìn về phía Mạnh Đạt, hỏi:
- Mạnh tri huyện, những người mất tích đó, có phải đều là nam không?
- Đúng vậy!
Mạnh Đạt trả lời:
- Nhỏ nhất là mười sáu tuổi, lớn nhất là hai mươi bảy tuổi, đều là nam đinh trai tráng khỏe mạnh.
- Vậy những người khác có nhắc tới ác quỷ không?
Mạnh Đạt lắc đầu nói:
- Tuyệt đối không có. Những người khác đều chỉ phát hiện sau khi nam đinh nhà họ mất tích, hơn nữa hầu như đều là mất tích lúc nửa đêm.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục nói:
- Chỉ có nữ nhân điên kia nói chồng của mình bị ác quỷ bắt đi, hạ quan nghĩ đó chỉ là lời nói vô căn cứ, nói năng lung tung mà thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo