Chờ Mạnh Đạt nói xong, Vi Ngự Giang lập tức nói:

- Hầu gia, nếu như ty chức phán đoán không lầm, rất có thể sự mất tích đột ngột của Đại Tráng có cùng nguyên nhân với những vụ mất tích kia. Tuy nhiên, khi những vụ án đó xảy ra, không có người chứng kiến, chỉ duy nhất lúc Đại Tráng mất tích, nữ nhân kia đúng lúc nhìn thấy.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Hẳn là như vậy rồi. Bây giờ có thể thấy, cũng không phải nữ nhân đó nói năng lung tung, mà lời nói của nàng ta rất có thể là sự thực.

Mạnh Đạt không nhịn được, hỏi:

- Hầu gia, chẳng lẽ những người đó thật sự bị ác quỷ bắt đi?

- Vớ vẩn!

Tề Ninh nhíu mày:

- Ác quỷ oan hồn cái gì chứ, thế gian này làm gì có ma quỷ?

Mạnh Đạt liền ngậm miệng không dám nói gì nữa. Tề Ninh trầm ngâm một lát rồi nói:

- Vi ty thẩm, nữ nhân kia phát hiện Đại Tráng bị cái gọi là “ác quỷ” bắt đi vào ban đêm, nếu không phải là nói năng lung tung, vậy thì ngươi nghĩ vì sao nàng ta lại nói như vậy?

- Cải trang!

Vi Ngự Giang buột miệng:

- Hầu gia, có lẽ nàng ta cũng không nhìn lầm, vụ mất tích xảy ra lúc nửa đêm, nàng rõ ràng thấy được ác quỷ bắt người, nhưng ác quỷ mà nàng ta nhìn thấy, không phải là ác quỷ thực sự, mà là có người giả ma giả quỷ bắt người đi.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Suy nghĩ của ngươi cũng giống như ta, hẳn là có người muốn che giấu khuôn mặt thật, sợ bị người ta nhận ra, để lại manh mối, cho nên mới giả ma giả quỷ.

Mạnh Đạt ngạc nhiên nói:

- Hầu gia, nếu quả thật là như vậy, vì sao những người đó phải giả ma giả quỷ bắt những nam đinh kia đi? Hiện giờ những nam đinh đó còn sống hay đã chết?

- Nếu bổn hầu biết được điều này, chẳng phải vụ án đã được phá rồi sao?

Tề Ninh liếc nhìn y:

- Những vụ án mất tích bắt đầu từ năm ngoái và vẫn tiếp tục diễn ra tới năm nay, đây quả thật là rất kỳ lạ.

Vi Ngự Giang trầm ngâm một lát, rồi nói:

- Mạnh tri huyện, muốn bắt tay điều tra vụ án này, trước hết phải điều tra rõ ràng bối cảnh của những nam đinh bị mất tích, điều tra rõ ràng bọn họ có điểm nào tương đồng hay không, phải làm rõ trước khi bọn họ mất tích, có tiếp xúc với những người khác không.

Dừng một chút, y lại nghiêm nghị nói:

- Nói chung là phải cố gắng điều tra ra những người mất tích này có cái gì tương đồng.

Mạnh Đạt lập tức nói:

- Hạ quan nhất định làm theo lời dặn bảo của ty thẩm, đích thân điều tra vụ án.

- Vậy thì phải xem ở năng lực của Mạnh tri huyện rồi!

Tề Ninh nói:

- Nếu thực sự có thể điều tra ra manh mối, thậm chí điều tra ra được chân tướng sự việc, đương nhiên bổn hầu sẽ báo công lên triều đình cho ngươi, nếu không thì…

Mạnh Đạt sợ hãi nói:

- Hạ quan đã hiểu rõ, hạ quan đã hiểu rõ rồi ạ!

Chờ nữ nhân điên kia tắm rồi ăn uống xong, Mạnh Đạt lập tức sai người dẫn nàng ta đi. Vì Tề Ninh, cho nên Mạnh Đạt cũng hết sức chiếu cố nữ nhân điên kia. Sau khi uống thuốc của Điền phu nhân đưa, rõ ràng tâm trạng của nữ nhân điên đã dịu đi rất nhiều, không còn la hét nữa, nhưng trông vẫn hơi đờ đẫn,

Đợi Mạnh Đạt dẫn người rời đi xong, Vi Ngự Giang mói nói:

- Hầu gia, vụ án này xảy ra liên tục mấy năm, thực sự không hề đơn giản. Hiện giờ ty chức có ý nghĩ, nếu đã xảy ra một thời gian dài như thế, thì không biết vụ án này có phải chỉ xảy ra ở huyện Đông Dương hay không.

- Hả?

Tề Ninh cười nói:

- Chẳng lẽ Vi ty thẩm cho rằng vụ án này không chỉ giới hạn ở địa phận của huyện Đông Dương?

Vi Ngự Giang nói:

- Thứ nhất, vẫn chưa xác định được có phải huyện Đông Dương chỉ xảy ra mấy vụ mất tích hay không, hay là còn có người mất tích, nhưng người nhà cũng không báo án với quan phủ. Thứ nhì, những người mất tích đó đều có một điểm chung, đó là đều là nam đinh khỏe mạnh, không có nữ nhân mất tích, đây rõ ràng là rất kỳ lạ.

- Nói có lý!

- Nếu như là nữ nhân mất tích, thì có thể đoán là một đám người xấu xa cướp đoạt dân nữ, nhằm ép họ làm kỹ nữ.

Vi Ngự Giang suy xét chặt chẽ:

- Thế nhưng bắt nam đinh đi vì lý do gì? Nam đinh khác nữ nhân ở chỗ, họ có sức dài vai rộng, có thể làm được việc nặng.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:

- Người bị bắt đi đều là nam đinh, ta nghĩ cũng có thể bị sử dụng để lao động.

- Hầu gia, nam đinh có sức khỏe, có thể bị đưa vào rừng làm cướp.

Năm xưa thiên hạ đại loạn, không ít bọn thổ phỉ bức bách tráng đinh vào rừng làm cướp, vào nhà cướp của.

Vi Ngự Giang chậm rãi nói:

- Ngoài ra, cũng có thể những nam đinh đó bị đưa đi làm phu, nhưng rốt cuộc là làm cái gì, thì không thể đoán ra được.

Tề Ninh lại cười, nói:

- Ngươi có thể ra được điểm này, cũng không phải dễ dàng. Ta thấy Mạnh tri huyện cũng không phải là người ngu, nếu thật sự để tâm đi điều tra vụ án đó, hẳn là hắn cũng có thể nghĩ tới điểm này, sau đó theo manh mối này mà tiếp tục lần dò, không hẳn là không có thu hoạch.

Vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lại nói:

- Nếu không vì chuyện gấp ở Đông Hải, ngươi ở lại đây vài ngày, có lẽ sẽ điều tra ra manh mối.

- Ty chức không dám.

Vi Ngự Giang khiêm tốn.

Sáng sớm mai đã phải tiếp tục lên đường, nhưng vì vụ án của nữ nhân điên mà mất một đoạn thời gian, Tề Ninh liền bảo mọi người đi nghỉ. Khi lên lầu về phòng, đi ngang qua phòng của Điền phu nhân, Tề Ninh chợt nghe “két” một tiếng, cửa phòng hé ra, rồi tiếng của Điền phu nhân vang lên:

- Hầu gia đi nghỉ phải không?

Dọc đường, mỗi lần trọ ở khách điếm, Điền phu nhân đều ở phòng sát vách với phòng Tề Ninh, nhưng hai người cũng không nói chuyện, chủ yếu là Tề Ninh cố ý lảng tránh, không cho Điền phu nhân có cơ hội bắt chuyện.

Tề Ninh vừa đi tới trước cửa phòng của Điền phu nhân, nàng lập tức mở cửa ra, hắn biết chắc chắn nàng vẫn luôn chờ mình lên lầu. Hắn dừng bước, nhìn thoáng qua, hơi gật đầu nói:

- Phu nhân vẫn chưa đi nghỉ sao?

Sáng mai đã phải lên đường, dọc đường phu nhân cũng đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Phu nhân do dự một chút, ló đầu ra, nhìn hai bên hành lang một chút, rồi đỏ mặt, cố lấy dũng khí nói:

- Hầu gia…Hầu gia có thể dành cho ta chút thời gian không? Ta… ta có mấy câu muốn nói với ngài.

- À?

Tề Ninh cố ý nhíu mày:

- Là…vào phòng phu nhân nói chuyện?

Phu nhân vội vàng mở cửa rộng thêm một chút, ý tứ rõ ràng là để Tề Ninh đi vào. Tề Ninh đứng trước cửa, cố ý lắc đầu:

- Phu nhân, đêm khuya thanh vắng, chúng ta là cô nam quả nữ, nếu lúc này ở chung một phòng, có thể sẽ khiến người ta bàn tán?

Ta biết phu nhân rất xem trọng chuyện này, cho nên không muốn làm phu nhân khó xử.  Trong lòng hơi buồn bực, nhưng Điền phu nhân cố dằn lòng, nói:
 

- Hiện giờ ta là nữ giả nam, người ta không nhận ra đâu, Hầu gia đừng lo lắng.

Lần này nàng đi ra ngoài, dù sao cũng là đi cùng Tề Ninh, kế tiếp còn phải thương lượng công việc ở Đông Hải, chỉ sợ là còn có nhiều lúc phải dựa vào Tề Ninh, nhưng dọc đường hai người không nói chuyện, như gần như xa, điều này khiến Điền phu nhân rất phiền muộn và bất an. Nàng biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, không phải là chuyện tốt, sự ngăn cách giữa hai người cần phải được dỡ bỏ.  Tề Ninh hơi trầm ngâm, đôi mắt đẹp long lanh như nước, Điền phu nhân vẫn đang nhìn hắn với vẻ đầy chờ mong, hắn thở ra một tiếng, rồi mới đi vào phòng của nàng.
 

Điền phu nhân hết sức vui mừng, vội vàng tránh qua một bên, chờ Tề Ninh vào phòng, liền đóng cửa lại. Tuy nàng nói không lo lắng, nhưng nàng là một người thông minh, nàng biết trên đường đi, e rằng trong đoàn đã có người đoán ra nàng là nữ, đêm hôm khuya khoắt, nếu có có người nhìn thấy Tề Ninh vào phòng nàng, thì khó mà nói cho rõ được.  Trong phòng đốt một ngọn đèn, cũng không sáng lắm, Tề Ninh đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Điền phu nhân vội vàng bước tới, cầm ấm trà rót cho hắn một ly, sau đó đứng bên cạnh hắn, đôi môi hồng căng mọng mấp máy, nhưng rốt cuộc không nói gì.
 

Cảm nhận được tâm trạng lúc này của Điền phu nhân đang hết sức hồi hộp, Tề Ninh buồn cười, chậm chạp nâng chén trà lên, thổi những cọng trà vụn trong chén, đột nhiên hỏi:

- Phu nhân có thích ứng với trà ở đây không?

Điền phu nhân vốn là người hay nghĩ ngợi, vừa nghe Tề Ninh nói như vậy, tưởng là hắn không ưa trà của khách điếm, lộ vẻ hơi lúng túng:

- Hầu gia, ở đây chỉ có loại trà như vậy, ta quên mang trà theo rồi!

- Phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý đó.

Tề Ninh nhấp một ngụm trà, nói:

- Ý ta là nàng ra ngoài cũng không nhiều, chuyến đi này khá xa, hơn nữa độ ẩm ở Đông Hải này cao hơn ở kinh thành, nàng có quen không?

- Dạ, cũng không sao.

Điền phu nhân nói:

- Chỉ ở vài ngày, xong việc là trở về ngay mà.

Tề Ninh gật đầu, không nói gì nữa.

Bầu không khí nhất thời trở nên hơi gượng gạo, Điền phu nhân khẽ cắn môi, nói:

- Hầu gia, có phải ngài…ngài vẫn luôn giận ta?

- Giận?

Mặt không đổi sắc, Tề Ninh hỏi ngược lại:

- Vì sao phu nhân lại nghĩ như vậy?

Điền phu nhân đỏ mặt nói:

- Ta…ta biết nhất định Hầu gia giận ta! Là do ta không tốt, Hầu gia…Hầu gia đừng giận ta nữa được không?

Nàng yếu ớt cầu xin, khiến Tề Ninh không kìm lòng được, đưa mắt nhìn sang: dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt Điền phu nhân như hoa đào, tuy nàng mặc y phục nam giới, nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ động lòng người.

Trong phòng im phăng phắc, đêm dài sâu thẳm, từ người Điền phu nhân tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, bất chợt chui vào mũi Tề Ninh. Tề Ninh trầm ngâm một chút, rồi nhẹ giọng hỏi:

- Phu nhân phải che giấu thân phận, sao còn tô son điểm phấn?

- Hả?

Điền phu nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội, nói:

- Đâu có? Sau khi ra ngoài, ta…ta chưa hề tô son!

Nàng ghé sát lại một chút, chỉ vào mặt mình, nói:

- Hầu gia không tin thì hãy nhìn xem, thực sự là không có tô son điểm phấn!

Da thịt mềm mại, vô cùng mịn màng gần ngay trước mắt, Tề Ninh thầm khen ngợi, thiếu phụ này bảo dưỡng nhan sắc thật tốt, trên da thịt nàng, hoàn toàn không nhận ra dấu vết của một phụ nữ sắp bước vào tuổi trung niên, da thịt nõn nà như trứng gà bóc, dường như chỉ cần đưa ngón tay chạm nhẹ vào một cái, là có thể đâm thủng vậy.

Thấy Tề Ninh ngắm nhìn khuôn mặt mình, Điền phu nhân chợt nghĩ điều gì, mặt đỏ lên, vội vàng lui về phía sau một bước.

- Là do ta hiểu lầm rồi, nghe mùi thơm kia, ta còn tưởng là phu nhân tô son điềm phấn mà ra.

Tề Ninh nâng chén uống trà, vẻ mặt vẫn không đổi sắc, lời lẽ cũng bình tĩnh tự nhiên.

Điền phu nhân thấp giọng giải thích:

- Đây là mùi thơm trước đó còn lưu lại trên người, nhất thời chưa tan đi được, ta…ta cũng không biết phải làm sao.

Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới hỏi:

- Phu nhân nói ta giận nàng, vì sao nàng lại nói như vậy? Ta giận nàng vì lý do gì chứ?

Điền phu nhân cắn cắn môi, cúi đầu nói:

- Nếu như…nếu như Hầu gia không tức giận, vì sao…vì sao mấy ngày nay cũng không để ý đến ta, cố ý tránh nói chuyện với ta? Ta biết là ngài cố ý né tránh ta, nếu như ngài không tức giận, thì sẽ không có thái độ như vậy.

Tề Ninh thở ra:

- Phu nhân hơi quá lời rồi. Trước kia ta tiếp cận nàng, nói chuyện với nàng, nhưng nàng luôn đề phòng ta, cứ như thể…cứ như thể ta muốn chiếm tiện nghi của nàng vậy. Ta hiểu rõ ý của nàng, cho nên mấy ngày nay không tiếp cận nữa, cố ý giữ khoảng cách, chính là hy vọng phu nhân được hài lòng, nào ngờ…

Hắn lắc đầu, cười khổ nói:

- Nào ngờ bởi vì chuyện này mà phu nhân trách cứ ta! Phu nhân, rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao thì mới vừa lòng?

 

1.53916 sec| 2447.242 kb