Điền phu nhân càng ngượng, khẽ ừ một tiếng.
Tề Ninh khẽ cười, hỏi ngược lại:
- Vậy ta hỏi phu nhân một câu, ta không thể có cảm tình với phu nhân được sao?
Điền phu nhân ngẩn ra, thầm nghĩ ngươi có cảm tình với ai, ta há có thể quản được sao, câu hỏi này thật sự là không có đáp án. Nàng đành trả lời:
- Không phải như vậy!
- Không phải là tốt.
Nắm tay Điền phu nhân, Tề Ninh khẽ nói:
- Con người bao giờ cũng tin vào duyên phận, kinh thành có hơn trăm ngàn nhân khẩu, theo lý mà nói, ta và phu nhân vốn không có cơ hội quen biết, nhưng ông trời vẫn cứ cho chúng ta quen biết. Ta tin rằng đây là sự ưu ái của ông trời dành cho ta, để ta có thể quen biết phu nhân trong biển người mênh mông kia.
Trong lòng run lên, Điền phu nhân có chút cảm động.
Thật ra Tề Ninh còn có thể nói ra những lời lãng mạn hơn thế này, nhưng Điền phu nhân chưa từng nghe nam nhân nói với nàng những lời ngọt ngào êm ái như vậy, nhiều năm cõi lòng trống trải, giờ phút này lại nghe được những câu nói ấm áp như vậy, bảo sao nàng không xúc động.
- Thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, ta cảm thấy như đã từng quen biết.
Tề Ninh hạ giọng, ghé sát vào người Điền phu nhân, dịu dàng nói:
- Dường như đã gặp trước đó vậy.
Điền phu nhân hết sức kinh ngạc, nói:
- Trước đó Hầu gia…Hầu gia gặp ta ở đâu?
Tề Ninh nói:
- Lần đó sau khi trở về, ta vắt óc cố nhớ lại, rốt cuộc từng gặp phu nhân ở nơi nào, sau đó, ta nhớ ra, thì ra…trước khi gặp mặt phu nhân, ta từng thấy phu nhân trong mộng.
Điền phu nhân ngẩn ra, lập tức lộ vẻ suy nghĩ. Đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ trong phòng, Tề Ninh lại nói chuyện một cách mập mờ, Điền phu nhân có cảm giác rất khác lạ, liền nhẹ giọng nói:
- Hầu gia…Hầu gia lại nói đùa rồi, ngài chưa gặp ta, làm sao có thể nằm mơ thấy ta được?
- Bởi vậy ta mới nói đây là duyên phận.
Tề Ninh cầm tay Điền phu nhân, cúi người tới trước, kề sát vào người Điền phu nhân. Lúc này, gương mặt hai người rất gần, chỉ cách một khoảng bằng chiều dài của ngón tay, hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Nhìn đôi môi hồng thơm tho của Điền phu nhân, Tề Ninh cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn:
- Phu nhân không tin lời nói của ta sao?
- Đâu có…đương nhiên…đương nhiên Hầu gia không nói gạt ta.
Điền phu nhân không kìm chế được, hơi uốn éo thân thể, có chút ý loạn tình mê, buột miệng hỏi:
- Vậy…vậy Hầu gia mơ thấy ta như thế nào?
- Ta thấy phu nhân đang khảy đàn.
Tề Ninh cười nói:
- Tiếng đàn êm ái, khiến ta lưu luyến quên về.
Đưa tay nâng cằm Điền phu nhân, ngắm nhìn khuôn mặt quyến rũ như một quả đào chín tới, Tề Ninh không khống chế được nữa, liền cúi xuống hôn lên môi Điền phu nhân, cả người Điền phu nhân lập tức căng lên, nhưng không né tránh.
Thân hình nhích tới, một tay Tề Ninh đã vòng qua ôm eo Điền phu nhân, mạnh mẽ hôn nàng. Ban đầu, Điền phu nhân rất căng thẳng, cả người có rúm lại, nhưng sau đó nhanh chóng thả lỏng, một cánh tay giơ lên choàng qua vai Tề Ninh, thậm chí đã bắt đầu ngượng nghịu hưởng ứng nụ hôn mạnh bạo của Tề Ninh.
Lúc này, thân thể mềm mại, thơm tho ấm nóng của nàng cũng đã áp sát vào người Tề Ninh, thân thể hai người dán sát vào nhau. Trong tiếng thở nhẹ của Điền phu nhân, Tề Ninh đã mạnh mẽ dùng sức, ôm ngang người nàng, đưa mắt liếc nhìn, rồi bế nàng đi tới chiếc giường êm ái ở góc phòng. Khuôn mặt Điền phu nhân đỏ bừng, một tay khoác lên vai Tề Ninh, tay còn lại đặt ở trước ngực, nắm lấy vạt áo, lúc này nàng đã nhận ra Tề Ninh muốn tới chỗ nào, lập tức căng thẳng.
Đi tới bên cạnh giường, Tề Ninh cẩn thận đặt Điền phu nhân xuống, nhân thể đè cả người lên thân thể mềm mại của Điền phu nhân. Thân thể của Điền phu nhân mềm mại đến mức hắn có cảm giác đè lên một đám bông gòn.
Điền phu nhân hết sức sợ hãi, vội vàng đưa hai tay chống trước ngực Tề Ninh, thở hổn hên, hoảng sợ nói:
- Hầu gia, ngài…
- Phu nhân đừng sợ.
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Đêm đã khuya, ta chỉ ôm phu nhân lên giường, để phu nhân nghỉ ngơi mà thôi.
Điền phu nhân lo lắng, thân thể mềm mại vùng vẫy, gượng cười nói:
- Vậy…vậy Hầu gia cũng nghỉ sớm một chút.
- Được!
Tề Ninh ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của Điền phu nhân như ngắm một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ giọng hỏi:
- Thật ra ta cũng có một vấn đề muốn hỏi phu nhân.
- Là…là vấn đề gì?
- Lúc nằm mơ, phu nhân có từng mơ thấy ta không?
Tề Ninh đăm đăm nhìn vào mắt Điền phu nhân, thấp giọng nói:
- Nhưng không được nói dối, hễ nàng nói đối, ánh mắt sẽ tố cáo nàng, ta sẽ rất tức giận!
Điền phu nhân bị Tề Ninh nhìn chằm chằm, thực sự rất ngượng ngùng, liền quay mặt nhìn sang chỗ khác, lúng túng nói:
- Ta…ta không nhớ rõ. Hầu gia… Hầu gia đừng hỏi nữa!
Tề Ninh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Điền phu nhân. Môi nàng đường nét thanh thoát, hình dáng rất đẹp, hơn nữa cánh môi dày và mọng, trông càng hết sức gợi cảm, ngón tay hắn lướt qua, đôi môi nàng mềm mại mà ấm áp. Động tác của hắn khiến cả người Điền phu nhân lại căng cứng, chỉ nghe Tề Ninh thấp giọng nói:
- Một khi ta đã hỏi, phu nhân nên trả lời ta, bằng không đêm nay có thể ta sẽ không rời khỏi phòng nàng.
Điền phu nhân lộ vẻ hơi khó xử, bộ ngực đẫy đà nhấp nhô lên xuống theo hơi thở, do dự một chút, rồi đỏ mặt nói:
- Thật ra…thật ra cũng có một lần…
- Một lần?
Như cười như không, Tề Ninh nhìn vào đôi mắt mê người của Điền phu nhân, trên mặt lộ vẻ hoài nghi.
Điền phu nhân không dám nhìn Tề Ninh, đỏ mặt nói:
- Là…là hai lần, ta …ta không nhớ rõ.
Cả người Tề Ninh áp lên thân thể mềm mại của Điền phu nhân, hắn sợ trọng lượng của mình đè ép nàng quá mức, cho nên chống một tay ở phía dưới, nhằm giảm bớt áp lực lên người nàng. Lúc này, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tươi đẹp nõn nà như hoa đào, quyến rũ mê người của Điền phu nhân, thật sự khiến hắn muốn cắn một miếng.
- Vậy là hai lần?
Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.
- Có thể không nói…không nói được không?
Một tay che khuôn mặt nóng bừng, tay còn lại của Điền phu nhân chống trước ngực Tề Ninh:
- Ta…ta cũng không nhớ rõ.
- Phu nhân có thể nhớ là hai lần, vậy nhất định nàng nhớ rõ là xảy ra vào lúc nào.
Tề Ninh ghé sát bên tai Điền phu nhân, thấp giọng nói:
- Sau khi phu nhân trả lời ta, ta sẽ để phu nhân đi nghỉ, đêm nay nhất định không quấy rầy nữa.
Điền phu nhân nhắm mắt lại, giọng run run, thấp giọng nói:
- Lần đầu tiên…lần đầu tiên là tối hôm đó, ngài uống chén rượu đó, ta giải độc…giải độc giúp ngài!
Nhắc tới lần giải độc cho Tề Ninh, khuôn mặt của Điền phu nhân lập tức đỏ tới tận mang tai, gương mặt như trái bồ quân.
Trong đầu Tề Ninh lập tức hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó, hắn thấy lòng rung động, hơi thở hơi gấp gáp, vội vàng nói:
- Lần thứ hai…lần thứ hai chính là…chính là buổi tối hôm gã người xấu kia muốn hại ngài!
- Vậy nàng mơ thấy ta như thế nào?
Điền phu nhân đưa tay che mắt, bộ ngực đẫy đà phập phồng, thở hổn hển nói:
- Ta…ta thực sự không nhớ rõ, ngài…ngài để ta nhớ lại xem, sau đó ta…ta lại nói với ngài.
- Nàng thực sự quên rồi?
Tề Ninh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Điền phu nhân:
- Nhưng nàng không được gạt ta.
- Không có lừa ngài, không có lừa ngài. Hầu gia, ta…ta van ngài, khi nào ta nhớ ra, nhất định sẽ nói cho ngài nghe!
Điền phu nhân mềm giọng cầu xin:
- Bây giờ…đầu óc ta…rất rối loạn, xin ngài hãy để ta…ta suy nghĩ kỹ lại một chút!
Ánh mắt Điền phu nhân long lanh như nước, tròng mắt xoay chuyển, gương mặt hồng hào, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, toát ra vẻ quyến rũ kinh người của một thiếu phụ thành thục. Tề Ninh biết, phòng tuyến của Điền phu nhân mười vòng đã đổ hết sáu, bảy, hắn rất kiên trì, không nóng vội, huống chi ngày mai còn có chính sự phải làm, tuy lúc này trong lòng hắn rất kích động, nhưng cũng không hành động gấp gáp. Vả lại, cho dù hắn muốn làm gì đó, thì vào lúc này chưa chắc Điền phu nhân đã chấp nhận.
Thấy Tề Ninh không nói lời nào, Điền phu nhân tưởng hắn không hài lòng, vội lấy lòng:
- Hầu gia, ta nói là sẽ giữ lời, hễ nhớ ra ta sẽ lập tức nói với ngài, tuyệt đối không lừa ngài!
Tề Ninh khẽ cười, xoay người ngồi dậy, lúc này Điền phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Biểu hiện của phu nhân đêm nay rất tốt, sau này cứ ngoan ngoãn như thế nhé!
Điền phu nhân ngượng ngùng khẽ ừ một tiếng, Tề Ninh lại cố ý thấp giọng hỏi:
- Nàng nói cái gì? Ta không nghe thấy.
Mặt đỏ bừng, Điền phu nhân nói:
- Sau này…sau này trước mặt Hầu gia, ta…ta đều nghe lời, không để Hầu gia phải tức giận!
Tề Ninh rất hài lòng, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt Điền phu nhân một chút, Điền phu nhân cũng không né tránh, để mặc hắn vuốt ve. Thấy Tề Ninh muốn rời đi, nàng liền đứng dậy, thấp giọng nói:
- Hầu gia chờ một chút.
Nàng nhẹ nhàng đi tới trước cửa, mở cửa ra, ló đầu nhìn ra ngoài một chút, rồi mới quay đầu lại, nói:
- Bên ngoài không có ai, Hầu gia…Hầu gia có thể đi ra.
Tề Ninh đi tới bên người Điền phu nhân, thấp giọng trêu đùa:
- Phu nhân, chúng ta lén lút như vậy, thật giống như… Cười hì hì, hắn bỏ lửng câu nói.
Điền phu nhân gượng cười, chờ Tề Ninh bước ra khỏi cửa, lúc này mới vội vàng đóng cửa lại. Nàng dựa lưng vào cửa, đưa tay vỗ vỗ trước ngực, cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nghĩ tới đêm này mình hầu như dùng sắc đẹp để làm tiểu Hầu gia tiêu tan lửa giận, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, Thế nhưng vừa nhớ tới cảnh tượng hai người ở chung phòng một cách ám muội lúc nãy, nàng lại có cảm giác vô cùng kích động, cảm giác giống như yêu đương vụng trộm này thật sự khiến nàng cảm thấy hết sức thú vị.
Trước khi biết Tề Ninh, Điền phu nhân vốn là người theo khuôn phép, giữ thân như ngọc, thế nhưng từ sau khi quen biết tiểu Hầu gia, trái tim của nàng càng ngày càng bị tiểu Hầu gia làm cho kích động không yên, đối với sự tiếp cận của tiểu Hầu gia, trên thực tế nàng đã sớm không còn chống cự như lúc đầu. Có đôi khi, từ tận đáy lòng, ngược lại nàng thích cái cảm giác kích thích khi ở bên tiểu Hầu gia.
Đây giống như một trò chơi, và nàng dường như đã bắt đầu chìm đắm trong trò chơi này mất rồi.
Suốt đêm Điền phu nhân nằm trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được, trong đầu cũng không suy nghĩ khi đến thành Cổ Lận, làm thế nào tiếp xúc với thương hộ Đông Hải, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Tề Ninh. Hơn nữa, nàng càng không muốn nghĩ tới hắn, thì lại càng nghĩ tới nhiều hơn, vừa nghĩ tới Tề Ninh ở sát vách phòng mình, còn mình là một người đã làm vợ người ta từ lâu, nhưng cả đêm lại nhớ tới một nam nhân ở bên cạnh, nàng rất ngượng, nhưng điều đó vẫn không ngăn được nàng nghĩ tới hắn.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người liền lên đường từ huyện Đông Dương. Khi Điền phu nhân lên xe ngựa, vừa lúc Tề Ninh đi tới, hai người liếc nhìn nhau, trên khuôn mặt Tề Ninh lộ ra vẻ tươi cười.
Suốt đêm Điền phu nhân nghĩ tới nam nhân này, sáng sớm thấy hắn, rốt cuộc Tề Ninh thản nhiên như không, ngược lại Điền phu nhân cảm thấy hơi xấu hổ. Nàng gượng cười lên xe, nghĩ tới Tề Ninh không còn xa cách với mình như trước nữa, tâm trạng nàng cũng dễ chịu đi nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo