Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của Điền phu nhân lập tức lộ vẻ lo lắng, liên tục nói:

- Hầu gia, ngài…ngài hiểu lầm rồi, ta thực sự không nghĩ như vậy, không có đâu!

Nàng nói năng lộn xộn, đôi mày thanh tú cau lại, vẻ mặt ảo não.

Tề Ninh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của nàng, trong lòng càng buồn cười, nhưng vẫn nghiêm trang nói:

- Phu nhân cũng không cần giải thích, ta cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, từ nay… - Hầu gia, không phải là ta muốn…muốn giữ khoảng cách với ngài, thực sự là không phải!

Điền phu nhân vội kêu lên:

- Ta…ta chỉ là lo lắng khi có người ngoài, bị người khác nhìn thấy, đối với ngài không tốt, đối với ta cũng không tốt, ngài…ngài đừng giận ta nữa!

Tề Ninh “Ồ” một tiếng, Điền phu nhân vội nói”

- Thực sự là ta không có ý gì khác, chỉ sợ liên lụy tới ngài. Nếu như… nếu như không có người, ta sẽ không giữ khoảng cách với Hầu gia!

Nói xong câu cuối cùng, mặt Điền phu nhân đỏ bừng, trông hết sức quyến rũ.

Tề Ninh nói:

- Nàng ngồi xuống trước rồi hãy nói.

Điền phu nhân hết sức ngoan ngoãn tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tề Ninh. Tề Ninh nhíu mày, Điền phu nhân vội vàng nhìn hắn, hỏi:

- Hầu gia, sao vậy?

- Phu nhân nói lúc không có ai, sẽ không giữ khoảng cách với ta, bây giờ dường như lại cách ta rất xa.

Tề Ninh thở ra:

- Cả tầng lầu này đều là người của ta, chúng ta cách khá xa như vậy, nói chuyện phải nói khá to, chẳng lẽ nàng muốn để họ nghe hết sao?

(!)

Điền phu nhân hiểu ra, vội vàng dậy, kéo ghế tới bên cạnh Tề Ninh, ngượng ngùng hỏi:

- Hầu gia, ta ngồi ở chỗ này được không?

Thấy Tề Ninh không nói gì, nàng cắn răng một cái kéo ghế tới sát một bên Tề Ninh, thấy hắn khẽ gật đầu, nàng mới ngồi xuống, nhưng chỉ đặt một bên mông ở một bên mép ghế.

- Phu nhân vừa nói, lúc không có ai, chúng ta có thể đến gần một chút, lời này có ý gì?

Tề Ninh cố ý hỏi:

- “Đến gần” trong lời nói của nàng, là chỉ cái gì?

Khuôn mặt Điền phu nhân đỏ bừng, trông như một đáo hoa đào, quyến rũ động lòng người, nàng thấp giọng nói:

- Chính là…tới gần một chút, không ai…không ai nhìn thấy, thì sẽ không liên lụy Hầu gia!

- À!

Tề Ninh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Điền phu nhân, nhẹ giọng hỏi:

- Phải tới gần như thế nào, thì mới gọi là…”tới gần”?

Phu nhân cúi đầu, hai tay nắm vạt áo, lộ vẻ hơi bất an, nhưng không nói lời nào.

- Sao phu nhân không nói?

- Ta…ta không biết!

Điền phu nhân bỗng đưa hai tay che mặt:

- Hầu gia nói như thế nào thì sẽ là như thế đó, chỉ cần…chỉ cần… Nàng không thể nói hết câu.

- Chỉ cần cái gì?

Tề Ninh hơi khom người về phía trước, ghé sát vào Điền phu nhân, mùi thơm từ trên người nàng càng nồng đậm.

- Không có gì!

Điền phu nhân thấy Tề Ninh kề sát tới, càng căng thẳng, tay nắm chặt vạt áo, hoàn toàn không giống một thiếu phụ trưởng thành, mà cứ như thể là một cô nương lần đầu tiên biết yêu vậy:

- Chỉ cần Hầu gia không tức giận là tốt rồi!

- Phu nhân sợ ta tức giận?

Tề Ninh thấp giọng hỏi:

- Vì sao nàng sợ ta tức giận? Vì lo lắng sau này ta sẽ không giúp nàng?

Điền phu nhân lập tức ngẩng đầu, vội vàng nói:

- Không phải, không phải! Chỉ là…chỉ là Hầu gia đối xử rất tốt với Điền gia ta, nếu như…nếu như ta làm Hầu gia tức giận, thì đó ta cái sai của ta! Ta…

- Thì ra là thế.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:

- Phu nhân trọng tình trọng nghĩa, là nữ nhân tốt.

Thấy Điền phu nhân vì quá căng thẳng mà tay nắm chặt đến mức trắng nhợt, hắn không kìm chế được, đưa tay cầm tay nàng. Thân hình mềm mại của Điền phu nhân run lên, theo phản xạ định hất ra, nhưng chỉ vừa cố sức, chợt nghĩ ra điều, lập tức không dám nhúc nhích, để mặc cho hắn cầm tay mình.

Thường ngày Điền phu nhân cũng không làm việc gì nặng, bởi vậy đôi tay được bảo dưỡng rất tốt, mịn màng mềm mại, ấm áp hồng hào, Tề Ninh nhẹ nhàng nắm bàn tay thon nhỏ, mềm mại ấy, nhẹ giọng hỏi:

- Phu nhân, như thế này có được coi là tới gần chưa?

- Ta…ta không biết!

Điền phu nhân đỏ mặt nói.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Sự thông minh của phu nhân, còn ai mà không biết? Phu nhân nói lúc không có ai, chúng ta có thể “tới gần” một chút, vậy thì sau này khi chỉ có chúng ta ở cùng nhau, chúng ta có thể “tới gần” không?

Cả người Điền phu nhân căng thẳng, thực sự không biết nên trả lời như thế nào. Tề Ninh đưa tay còn lại nâng chiếc cằm mềm mại của Điền phu nhân lên, khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền ngẩng lên, đôi mắt chớp chớp, ánh mắt vừa e thẹn vừa khẩn trương, lại có một chút sợ hãi và bất an.

Cặp mày ngài, đôi môi đỏ như son, khuôn mặt tươi đẹp như hoa đào, dưới ánh sáng của ngọn đèn, càng xinh đẹp mê người, nhất là đôi mắt long lanh như nước kia, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Bị một thanh niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nâng cằm, Điền phu nhân có cảm giác rất lạ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, không dám có chút phản kháng nào. Thấy đôi mắt đen sáng ngời như sao của Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt mình, nàng thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, liền đưa mắt nhìn sang phía khác.

- Vừa rồi hình như phu nhân nói, ta muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, không biết ta có nghe lầm không?

Tề Ninh như cười như không hỏi.

Thân thể mềm mại của Điền phu nhân run rẩy, cắn cắn môi, rồi mới nói:

- Ta…ta có nói như vậy, chỉ có điều…

- Chỉ có điều cái gì?

Mặt đỏ như tái bồ quân, Điền phu nhân nói gì đó, nhỏ như tiếng muỗi kêu, Tề Ninh ghé tai sát lại, hỏi:

- Phu nhân nói cái gì? Ta không nghe rõ? Phu nhân không muốn nói chuyện với ta sao?

Điền phu nhân lại đưa hai tay che mặt, như nghẹn ngào, nói:

- Hầu gia, ngài…ngài đừng ép ta!

Ngài biết mà, sao cứ bắt ta phải nói ra?

Tề Ninh thở dài:

- Vừa rồi phu nhân còn nói ta muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, bây giờ ta chỉ hỏi nàng một câu, phu nhân lại không muốn nói cho ta biết, ta thực sự không biết lời nói của phu nhân là thật hay giả.

Hắn rút tay lại, đứng lên, nói:

- Phu nhân, đêm đã khuya, nàng đi nghỉ sớm một chút đi.

Thấy Tề Ninh muốn đi, Điền phu nhân vội vàng đứng dậy, gấp gáp đến mức suýt khóc thành tiếng, run giọng nói:

- Hầu gia, ngài bảo ta nói cái gì, ta sẽ nói cái đó! Ta…

Nhắm mắt lại, hàng mi thật dài chớp chớp, nàng thấp giọng nói:

- Chỉ cần Hầu gia không ép ta chuyện đó, chuyện gì ta cũng đều nghe theo Hầu gia.

- Vậy sao?

Tề Ninh vờ nghi hoặc hỏi:

- Chuyện đó là chuyện gì?

Đương nhiên Điền phu nhân biết Tề Ninh biết ý mình nói cái gì, nhưng lại cố ý không hiểu, trong lòng nàng vừa giận vừa gấp gáp, nhưng không biết phải làm sao, đành cắn răng, thấp giọng nói:

- Chỉ cần Hầu gia không bảo ta làm chuyện đó, ngoài ra ta sẽ nghe theo Hầu gia.

Nàng rất sợ Tề Ninh lại hỏi nữa, cuống quít đến mức giậm chân một cái, một thiếu phụ xinh đẹp làm một động tác nũng nịu như vậy, lại có một vẻ thú vị khác biệt.

Tề Ninh mỉm cười, thấp giọng nói:

- Có phải phu nhân luôn lo sợ ta sẽ ép phu nhân lên giường?

Điền phu nhân càng ngượng ngùng, lắp bắp nói:

- Chỉ cần…chỉ cần Hầu gia không làm như vậy, ta sẽ luôn nghe lời Hầu gia, cũng không…cũng không chọc giận ngài nữa, lại càng không giữ khoảng cách với ngài.

Tề Ninh khẽ cười nói:

- Ta biết trước đây có một số việc khiến phu nhân hiểu lầm ta, tuy nhiên ta có thể đảm bảo với nàng, chỉ cần phu nhân không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép nàng bất cứ điều gì.

Điền phu nhân thầm nghĩ ngươi nói như vậy, xem ra quả thật vẫn có tâm tư đó, chỉ có điều nếu như ngươi quả thật giữ lời, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa.

Muốn ta đồng ý ư? Thực sự là hy vọng hão huyền! Nghĩ vậy, lập tức tâm trạng nàng hơi thả lỏng, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, nói:

- Hầu gia, ngài ngồi xuống đi đã.  Tề Ninh thấp giọng nói:
 

- Phu nhân, giờ này đã muốn quá rồi, ta cứ ở bên cạnh phu nhân như thế này, có bất tiện gì không?

Một khi tâm trạng đã thả lỏng, sự sợ hãi cũng tiêu tan, đầu óc của Điền phu nhân lập tức trở nên sáng suốt, thầm biết lời này của Tề Ninh chỉ là làm bộ làm tịch, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Vậy có phải là Hầu gia không còn giận ta nữa?

Tề Ninh như cười như không, nói:

- Phu nhân đối xử chân thành, đương nhiên ta không có ý kiến gì.

Dừng một chút, hắn làm ra vẻ nghi hoặc, nói:

- Chỉ có điều…

Rồi bỏ lửng.

- Chỉ có điều cái gì?

Điền phu nhân mở to hai mắt.

Ánh mắt của Tề Ninh như có như không lướt qua trước ngực Điền phu nhân, thấp giọng hỏi:

- Lúc phu nhân rời kinh, ta vẫn có một điều thắc mắc, nhưng không tiện hỏi.

Điền phu nhân ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi:

- Ngài thắc mắc điều gì?

- Phu nhân!

Tề Ninh nhìn trước ngực Điền phu nhân, bĩu môi:

- Chỗ đó sao không thấy nữa?

Nàng dùng vật gì đó bó lại phải không? Như vậy hẳn là rất khó chịu?

Điền phu nhân còn tưởng Tề Ninh sẽ hỏi một điều gì đó thật nghiêm túc, lại nghe hắn hỏi như vậy, mặt nàng đỏ tới mang tai, thấp giọng nói:

- Hầu gia…hỏi cái này…hỏi cái này làm cái gì?

- Chỉ là hiếu kỳ thôi.

Đêm thanh vắng, bốn bề yên lặng, da mặt của Tề Ninh vốn cũng không mỏng, lúc này lại mặt đày hỏi tiếp:

- Ta đoán đúng rồi?

Điền phu nhân ừ nhẹ một tiếng, sợ Tề Ninh sẽ tiếp tục gặng hỏi chi tiết, không kìm được, nói:

- Hầu gia, ta…ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngài.

- Xin phu nhân cứ hỏi!

Ánh mắt lóe sáng, Điền phu nhân liếc nhìn Tề Ninh, hơi do dự một chút, cuối cùng ngại ngùng nói:

- Thôi bỏ đi, ta không có muốn hỏi, nếu Hầu gia mệt mỏi, thì về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.

Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ nào có cái chuyện “hoãn sự sung sướng lại” như thế này được, bèn cầm lấy tay của Điền phu nhân, Điền phu nhân chớp mắt, nhưng không vùng ra. Vừa rồi nàng đã hứa, bây giờ cũng không tiện nuốt lời, kẻo vị tiểu Hầu gia này lại tức giận, cả ngày xa lánh mình, cảm giác đó thực sự là rất khó chịu.  - Phu nhân đừng băn khoăn lo lắng, ở đây không có người khác, chỉ ta và nàng, chúng ta thẳng thắn thành khẩn, nàng muốn hỏi gì cứ hỏi, ta biết thì đương nhiên sẽ trả lời nàng.
 

Tề Ninh dẫn dắt từng bước, dịu dàng nói:

- Nếu trong lòng có chuyện không nói ra, thì chúng ta sẽ thành xa lạ, như vậy không tốt.

Điền phu nhân khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi mới nhẹ giọng hỏi:

- Năm nay Hầu gia…Hầu gia bao nhiêu niên kỷ rồi?

Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ nàng hỏi chuyện này để làm gì, mỉm cười đáp:

- Hẳn là mười tám tuổi rồi.

Trong lòng hắn lại nghĩ, ta đây hai kiếp làm người, cộng lại đã hơn bốn mươi rồi.

Điền phu nhân cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ mười tám thì nói là mười tám, sao lại “hẳn là”, nhưng nàng cũng không vặn hỏi hắn, chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi:

- Vậy…vậy Hầu gia cũng biết năm nay ta bao nhiêu tuổi chứ?

- Ta thấy phu nhân tối đa là hai mười mốt, hai mươi hai gì đó.

Tề Ninh biết trên đời này không có phụ nữ nào không thích người ta khen mình còn trẻ, cho dù biết là nói dối, cũng cảm thấy rất dễ chịu.

Khuôn mặt đỏ lên, Điền phu nhân liếc nhìn Tề Ninh, thấp giọng nói:

- Hầu gia thật thích nói đùa! Thật ra…thật ra thì năm tháng nữa ta đã ba mươi mốt tuổi rồi, đã là một lão thái bà rồi!

Ở thời đại của Tề Ninh ở kiếp trước, tuổi ba mươi vẫn còn là tuổi thanh xuân, nhưng ở thời đại này, một phụ nữ ba mươi tuổi đã hoàn toàn được xem là người ở tuổi trung niên. Chỉ có điều Điền phu nhân dung mạo xinh đẹp, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, cho nên trông nàng còn rất trẻ, hầu như tuổi tác không để lại dấu vết trên người nàng, tuy nhiên, so với những cô nương trẻ tuổi, trông nàng thành thục hơn rất nhiều.

- Nếu lão thái bà trên đời này đều giống như phu nhân, thì quá tuyệt vời!

Tề Ninh nắm lấy bàn tay thon nhỏ, mềm mại của Điền phu nhân, cảm thấy mịn màng như lụa, hết sức dễ chịu.

Điền phu nhân không dám nhìn vào mắt Tề Ninh, hơi lắp bắp nói:

- So với Hầu gia, ta…ta lớn tuổi hơn rất nhiều, nhiều lúc ta muốn hỏi Hầu gia, vì sao…vì sao…lại… Nàng cứ ấp a ấp úng, không nói hết câu.

- Ý phu nhân muốn hỏi, vì sao ta lại thích nàng chứ gì?

Tề Ninh nhìn đăm đăm Điền phu nhân, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

(1) Dục cự hoàn nghênh: muốn cự còn nghênh, làm điệu làm bộ, ý tương tự như câu trong truyện Kiều “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.

 

1.65363 sec| 2461.039 kb