Tề Ninh hòa nhã nói:
- Xin Thẩm tướng quân nén bi thương.
Hắn lại liếc nhìn Vi Ngự Giang nháy mắt ra hiệu, Vi Ngự Giang hiểu ý, hỏi:
- Thẩm tướng quân, vừa rồi ngài hai lần nhắc tới cái chết của đại đô đốc, đều dùng từ “bị giết hại”, chẳng lẽ Thẩm tướng quân nghĩ trong chuyện này có điều kỳ lạ? Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm, rồi mới nói:
- Hầu gia, ti tướng đã biết được, hiện nay nha môn Hình bộ do Hầu gia chưởng lý, nếu như triều đình nghĩ vụ án này không có vấn đề kỳ lạ, vì sao lại phái ngài tới đây?
Tề Ninh mỉm cười, Vi Ngự Giang đã nói:
- Đại đô đốc là danh tướng của đế quốc, hắn đột nhiên mất đi, đương nhiên triều đình phải hành động thận trọng rồi.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
- Ta là quân nhân, không hiểu về luật pháp. Nhưng đại đô đốc và ta quen biết nhiều năm, ta rất hiểu tính cách của hắn!
Ngừng lại một chút, y lại nói:
- Hắn lòng mang chí lớn, một lòng muốn giúp Đại Sở ta nhất thống thiên hạ, bởi vậy mấy năm nay luôn tăng cường luyện binh, chưa từng trễ nãi. Hơn nữa, hắn và phu nhân phu thê hòa thuận, lại vừa có tiểu công tử!
Đưa mắt nhìn lướt qua mọi người một lượt, y nghiêm mặt nói:
- Xin hỏi chư vị, ở trong tình huống như vậy, cho dù là người bình thường cũng không thể có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, huống hồ là một đô đốc thiết huyết thống lĩnh mấy vạn tướng sĩ?
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, cảm thấy Thẩm Lương Thu nói rất có lý.
- Thẩm tướng quân, theo như lời ngài nói, đại đô đốc là bị người khác giết hại, thế nhưng trong phạm vi Đông Hải, kẻ nào lại có gan lớn như vậy, dám hạ thủ Đạm Đài đô đốc?
Tề Ninh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lương Thu, hỏi:
- Thẩm tướng quân có hoài nghi đối tượng nào không? Ngài không cần xác định là ai, chỉ cần nói cho chúng ta biết có thể là ai, chúng ta cũng sẽ dễ tìm được manh mối.
Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:
- Hầu gia, như ngài nói, ti tướng cũng rất khó tưởng tượng được ở Đông Hải lại có người dám hạ thủ đại đô đốc. Đại đô đốc chủ yếu ở bên thủy quân, qua lại không nhiều với những người khác, hơn nữa theo trí nhớ của ti tướng, dường như đại đô đốc cũng không gây thù kết oán với ai cả.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Thẩm tướng quân nói vậy là sai rồi!
Thẩm Lương Thu ngẩn ra, Tề Ninh lại nói:
- Năm xưa Kim Đao lão Hầu gia lĩnh binh chinh phạt Đông Hải, nhất tướng công thành vnaj cốt khô, tuy bình định được Đông Hải, nhưng cũng khiến Đạm Đài gia kết thù kết oan vô số ở Đông Hải!
Thẩm Lương Thu hơi nhíu mày, gật đầu nói:
- Nói như vậy cũng không sai, tuy nhiên Đạm Đài chinh phạt Đông Hải, là vì nước làm việc, ý của ti tướng muốn nói, đại đô đốc cũng không có thù oán cá nhân ở Đông Hải.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa có một người vội vã chạy vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía đó, đó là một ông già tuổi ngoài sáu mươi. Thẩm Lương Thu đứng dậy bước tới, nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, vị này là Hầu tổng quản.
Y lại nói với ông già kia:
- Hầu tổng quản, vị này chính là Cẩm Y hầu cùng các quan viên Hình bộ, phụng chỉ đến đây điều tra vụ án của đại đô đốc.
Tuy Hầu tổng quản đã qua tuổi lục tuần, nhưng lưng chưa còng, hẳn là bởi vì năm xưa ở trong quân ngũ, cho nên mới được như vậy.
Ông lão bước tới vài bước, định quỳ xuống hành lễ với Tề Ninh, Tề Ninh đã đứng dậy nói:
- Lão tổng quản không cần giữ lễ tiết, cứ đứng nói là được rồi.
- Đa tạ Hầu gia.
Hầu tổng quản vừa nói một câu, vành mắt đã đỏ lên, chắp tay nói:
- Hầu gia, xin ngài nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân đại đô đốc bị hại, bằng không đại đô đốc chết không nhắm mắt.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Lão tổng quản cũng cho rằng đại đô đốc bị giết hại?
Khóe mắt Hầu tổng quản đã lấp lánh ánh lệ:
- Lão nô theo đại đô đốc đã gần mươi năm, hơn nữa đã nhìn đại đô đốc lớn lên, lão nô tuyệt đối không tin người lại coi thường mạng sống của mình, tự tìm đến cái chết! Tuyệt đối không tin!
Giọng ông ta hết sức kiên định.
Tề Ninh liếc nhìn mấy quan viên, rồi lập tức ra lệnh:
- Mang cho lão tổng quản cái ghế.
Vi Ngự Giang đứng dậy mang một cái ghế tới, Hầu tổng quản hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xuống. Lúc này Tề Ninh mói hỏi:
- Lão tổng quản, chuyện xảy ra vào ban đêm, vậy ai là người đầu tiên phát hiện đại đô đốc tự sát?
- Có…có mấy người.
Hầu tổng quản kìm chế cảm xúc của mình, nhớ lại nói:
- Tối hôm đó, đại đô đốc luôn ở trong thư phòng, khi sắp tới giờ Hợi, phu nhân bảo lão nô mời đại đô đốc đi nghỉ. Khi lão nô tới thư phòng, trong phòng đang sáng đèn, lão nô gọi vài lần, nhưng đại đô đốc không trả lời.
Tất cả mọi người đều nhìn Hầu tổng quản, tập trung chú ý lắng nghe ông ta kể lại tình cảnh đêm đó, không nói lời nào. - Lúc đó lão nô thấy rất lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ đại đô đốc ngủ trong thư phòng?
Hầu tổng quản hồi tưởng; - Sau đó lão nô đẩy cửa đi vào.
Thường ngày cho dù đại đô đốc ở trong thư phòng cũng rất ít khi khóa cửa, nhưng khi lão nô đẩy cửa, lại phát hiện tư phòng đã bị chốt ở bên trong.
Ông ta liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới tiếp tục nói:
- Trong lòng lão nô càng thấy kỳ lạ, lại gọi vài tiếng, nhưng đại đô đốc vẫn không đáp, lão nô nghĩ có chuyện không ổn, cho nên lập tức đi báo cho phu nhân.
Tề Ninh chống cằm, chăm chú nhìn Hầu tổng quản, lại nghe ông ta tiếp tục nói:
- Sau khi biết chuyện, phu nhân cũng thấy kỳ lạ, liền đi tới thư phòng, lúc đó còn có hai nha hoàn đi theo phu nhân. Khi chúng ta tới thư phòng, phu nhân cũng gọi mấy tiếng, đại đô đốc vẫn không lên tiếng trả lời. Phu nhân biết đã xảy ra chuyện, liền sai người đạp cửa ra. Lão nô bảo hai tên gia nô đạp tung cửa thư phòng, sau khi vào phòng, liền…liền thấy…!
Hầu tổng quản giơ tay lên, nắm chặt lấy nhau, cả người run rẩy.
Vi Ngự Giang đứng dậy, bưng chén trà của mình đưa tới, sau khi được dâng trà, y vẫn chưa uống.
Hầu tổng quản nhận lấy chén trà, nhưng cũng không uống, chỉ liếc nhìn Vi Ngự Giang, giọng bi thương:
- Chúng ta đều nhìn thấy, đại đô đốc…đại đô đốc đã treo cổ tự sát!
- Treo cổ tự sát?
Tề Ninh nhíu mày.
Hắn đã sớm biết Đạm Đài Chích Lân tự sát mà chết, nhưng y tự sát bằng cách nào, đến bây giờ hắn mới biết.
- Lúc đó phu nhân rũ người ngã xuống trước cửa, lão nô chỉ cho rằng có thích khách, liền dẫn theo hai gia nô chạy vào, định kéo đại đô đốc xuống. Nhưng phu nhân nghĩ ra điều gì đó, bảo ta không nên động chạm vào di thể của đại đô đốc, ra lệnh cho lão nô lập tức đi tìm Thẩm tướng quân trở về.
Lúc này những giọt nước mắt đã tuôn rơi trên khuôn mặt của Hầu tổng quản:
- Lúc đó tay chân của đại đô đốc đã hoàn toàn lạnh lão, lão nô biết đây là chuyện vô cùng hệ trọng, liền tuân mệnh phu nhân, lập tức tới đại doanh thủy quân mời Thẩm tướng quân trở về.
Vi Ngự Giang hỏi:
- Lão tổng quản, lúc đó trong thư phòng còn có những người khác?
- Hoàn toàn không có.
Hầu tổng quản nói chắc như đinh đóng cột:
- Trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một bàn học, một cái ghế.
Tính đại đô đốc rất giản dị, bởi vậy thư phòng cũng rất đơn giản, liếc mắt là có thể thấy rõ mọi ngõ ngách của thư phòng. Hơn nữa, lúc đó hai người hầu còn kiểm tra trong phòng, tất cả các cửa sổ đều được chốt ở bên trong.
Vi Ngự Giang nhíu mày: - Cửa sổ thư phòng đều được chốt từ bên trong, nói cách khác, khi chuyện xảy ra, hoàn toàn không thể có người từ bên trong đi ra.
- Đúng vậy, cửa phòng đều khóa từ bên trong, bị gia nô đá văng ra, cửa sổ cũng khóa từ bên trong, nếu là như thế, không thể có người từ bên trong đi ra.
Tề Ninh cũng hơi đăm chiêu.
Một quan viên đứng dậy, chắp tay nói:
- Hầu gia, chúng ta có đi xem hiện trường không?
- Có chứ.
Tề Ninh đứng dậy:
- Xem xét hiện trường mới có thể biết đại khái tình hình thực tế. À, lão tổng quản, thư phòng của đại đô đốc, có từng sửa chữa lần nào không?
Thẩm Lương Thu ở bên cạnh nói:
- Hầu gia, ti tướng lo có người phá hỏng hiện trường, do đó manh mối bị mất đi, cho nên đã phái người canh phòng thư phòng vào ban đêm, đến hôm nay mới thôi.
Ngoại trừ di thể của đại đô đốc được xử lý sơ qua, tất cả hiện trường đều không bị thay đổi.
- Di thể của đại đô đốc đã được xử lý?
Vi Ngự Giang ngẩn ra, nhíu mày.
Thẩm Lương Thu nói:
- Thời tiết nóng bức, ta sợ di thể của đại đô đốc bị hỏng, cho nên lúc đó ta cùng Hầu tổng quản gỡ di thể của đại đô đốc xuống, sau đó ướp trong băng, phòng ngừa di thể bị biến đổi. Ngoài điều đó ra, cũng không đụng chạm tới di thể của đại đô đốc.
Y quay sang Tề Ninh:
- Lúc gỡ di thể của đại đô đốc xuống, phu nhân cũng có mặt!
Tề Ninh hơi gật đầu, nói:
- Đây cũng là điều bất đắc dĩ, Thẩm tướng quân, xin dẫn đường!
Thẩm Lương Thu giơ tay lên, nói:
- Mời Hầu gia!
Lại quay sang Hầu tổng quản:
- Lão tổng quản, ngươi tới nói với phu nhân, triều đình phái Cẩm Y hầu đến đây, điều tra rõ ràng vụ án này. Nếu như đại đô đốc thật sự bị người làm hại, Hầu gia nhất định có thể điều tra ra manh mối.
Hầu tổng quản đáp ứng, vẻ mặt đau buồn, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau khi Đạm Đài Chích Lân chết đi.
Thẩm Lương Thu đi trước dẫn đường, đoàn người đi về phía thư phòng của Đạm Đài Chích Lân.
Đi được một đoạn, đột nhiên Thẩm Lương Thu hỏi:
- Hầu gia, không biết trong mấy vị đây, có ai là cao thủ khám nghiệm tử thi không?
- Khám nghiệm tử thi?
Thẩm Lương Thu gật đầu nói:
- Đại đô đốc qua đời, tuy tùy tiện động chạm vào di thể của hắn thật sự là bất kính, nhưng để điều tra rõ ràng chân tướng, ti tướng mong muốn Hầu gia phái người khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân thực sự gây ra cái chết của đại đô đốc.
Một viên quan phía sau Tề Ninh lên tiếng:
- Thẩm tướng quân yên tâm, hạ quan am hiểu kiểm nghiệm di thể, hơn nữa còn mang theo dụng cụ tới đây.
Thẩm Lương Thu gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Thật ra đô đốc phủ cũng không quá lớn, có lẽ là do thanh danh, hoặc là tính tình của Đạm Đài Chích Lân như vậy, cả đô đốc phủ có quy mô không lớn, nhưng có thể vì uy thế, phủ đệ (nơi ở của quan lại hoặc quý tộc) lại lớn hơn những phủ đệ thông thường.
Bố cục trong phủ cũng rất bình thường, nhưng khắp nơi đều trồng hoa và cây cảnh. Có lẽ Đông Hải là vùng ven biển, trông nhiều hoa cỏ, sẽ khiến không khí trong phủ được tươi mát. Dọc đường đi, đủ loại hoa khoe màu đua sắc, trong không khí cũng thoang thoảng mùi thơm của hoa và cây cảnh.
Thư phòng nằm đơn độc trong một viện tử, ngoài viện bao quanh bởi một vườn hoa, sắc màu rực rỡ, ngoài cửa có hộ vệ canh giữ. Nhìn thấy Thẩm Lương Thu, một tên hộ vệ liền mở cửa. Thẩm Lương Thu đi tới trước cửa viện, đưa tay mời Tề Ninh đi trước, Tề Ninh cũng không khách khí, bước vào trong.
Đây là một cái viện tử khá rộng rãi, góc sân có một gốc cổ thụ um tùm rậm rạp. Sát tường là một giá binh khí, trên đó vẫn còn bày đao thương. Dưới gốc đại thụ có một cái bàn đá nhỏ hình tròn, hai bên bàn là hai cái đôn đá, có lẽ lúc rảnh rỗi Đạm Đài Chích Lân vẫn thường luyện võ ở chỗ này.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía gốc đại thụ. Đó là một gốc hòe rất to lớn, cành lá xum xuê xanh um, trông như một cột trụ khổng lồ chống trời, rõ ràng là một gốc hòe cổ thụ rất lâu năm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo