Mặt Tư Mã Lam không hề thay đổi. Tư Mã Thường Thận đã trầm giọng nói:

- Vương gia, ngài nói gian thần không biết là chỉ ai?

Ai cũng biết đệ nhất trọng thần trong triều bây giờ là Trấn Quốc Công Tư Mã Lam. Rất nhiều tấu chương đều do Tư Mã Lam chuyển vào cung. Lúc này Hoài Nam Vương lớn tiếng nói có gian thần, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ đến Trấn Quốc Công Tư Mã Lam đầu tiên.

Tô Trinh cũng biến sắc mặt, vội la lên:

- Vương gia, hôm nay là đại điển hiến tế. hay là...

- Vũ Hương Hầu, ngươi cũng là một trong Tứ đại thế tập hầu của nước Sở, nhận ơn sâu của triều đình. Nước có gian thần, chẳng lẽ ngươi bo bo giữ mình không thèm quan tâm?

Hoài Nam Vương trầm giọng:

- Đại điển hiến tế đương nhiên là để cầu nguyện tổ tiên phù hộ quốc thái dân an. Hiện giờ nước Sở có gian thần loạn chính, khiến đất nước sớm lâm vào cảnh nguy nan.

Nếu không thanh trừ hắn ở đây, thì đại điển hiến tế cũng có ích gì?

Tề Ninh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoài Nam Vương, âm thầm thở dài.

Hắn biết đại điển hiến tế hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh nhưng không tưởng được chuyện lại đến nhanh như vậy. Hơn nữa, Hoài Nam Vương nói không hề lưu tình, tuy rằng không chỉ mặt gọi tên nhưng gian thần mà y nhắc tới không ai không rõ hết.

Tô Trinh há miệng thở dốc, không nói được lời nào.

- Hoàng thượng, tổ tiên gây dựng nên giang sơn này cũng không dễ dàng.

Hoài Nam Vương thở dài:

- Người là Hoàng đế, ta là huyết mạch hoàng gia, là vương thúc của người. Tuy rằng vương thúc không có năng lực gì nhưng nếu đã thấy có người muốn làm rối loạn giang sơn Đại Sở ta thì tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù là liều mạng cũng phải giữ được sự an bình của giang sơn Đại Sở.

Quần thần thất sắc, đều hiểu chuyện hôm nay không thể đừng được rồi.

Ai cũng biết mối quan hệ giữa Hoài Nam Vương và Tư Mã Lam như nước và lửa, kỳ thật nhiều người cũng hiểu mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, tranh đấu như vậy tuyệt đối không có đường lùi. Trừ phi đối phương hoàn toàn sụp đổ, còn nếu như có một người vẫn sống thì sẽ không dừng lại. Cho nên rất nhiều người đã đoán được, sớm hay muộn thì họ cũng sẽ đối đầu trực diện, gây ra một trận sóng gió lớn trong triều.

Chỉ là không ai ngờ tới Hoài Nam Vương lại chọn đại điển hiến tế để châm ngòi cuộc chiến.

Tư Mã Thường Thận cười lạnh:

- Hoài Nam Vương, ngài luôn miệng nói trong triều có gian thần, gian thần mà ngài nói là ai vậy?

Hoài Nam Vương cũng lạnh lùng cười, không đáp lời Tư Mã Thường Thận mà chắp tay hướng về phía Long Thái nói:

- Hoàng thượng, thần mời Hoàng thượng xử lý đại án này ngay trước mặt mọi người, để giữ gìn công đạo với Thái Tổ Thái Tông và tiên hoàng đế.

Lễ bộ Viên lão Thượng thư cau mày nói:

- Vương gia, đại điển hiến Tế không phải trò đùa. Hiện giờ đã vào giờ lành, các nghi thức của đại điển hiến tế không thể sơ sẩy. Nếu giải quyết đại án ngay lúc này thì không hợp nghi lễ chút nào cả.

- Viên lão Thượng thư, ngươi là cựu thần thông kim bác cổ của Nước Sở ta.

Hoài Nam Vương thở dài:

- Hẳn ngươi hiểu, nếu nước không yên, lễ chế không có giá trị. Chỉ có quốc thái dân an mới là đại lễ.

Hiện giờ, gian thần đã xuất hiện, nếu không diệt trừ thì đại điển hiến tế có ích gì?

Hình bộ Thượng thư Tiền Nhiêu Thuận quỳ lạy trên mặt đất, cao giọng nói:

- Thần khẩn cầu Hoàng thượng xử lý dứt điểm án này, đảm bảo thế gian trong sạch ổn định càn khôn.

Lúc này Long Thái vẫn vô cùng bình tĩnh, hỏi:

- Vương thúc cảm thấy trẫm nên làm thế nào để dứt điểm án này?

- Hoàng thượng, lời khai này chính là bằng chứng, đương nhiên chân tướng đã rõ.

Hoài Nam Vương nghiêm mặt nói.

Long Thái trầm ngâm một lát rồi nói:

- Giao lời khai này cho Trấn Quốc Công xem.

Tiền Nhiêu Thuận cầm tờ khai bằng cả hai tay, đứng dậy, đi đến trước mặt Tư Mã Lam, dâng lên cho lão. Tư Mã Lam vẫn ung dung thản nhiên, nhận lời khai, nhìn qua vài lần, nét mặt không thay đổi.

Long Thái liếc lão rồi hỏi:

- Trấn Quốc Công, lời khai này là thật hay giả.

Tư Mã Lam thở dài:

- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do. Hoàng thượng, lời khai này buộc tội cựu thần sai sử Hồ Bá Ôn, quả thực là quá mức hoang đường.

Dù Tề Ninh không được đọc lời khai nhưng hắn cũng đoán được vài phần, trong lòng biết lời khai này tuyệt đối gây bất lợi cho Tư Mã Lam.

Hồ Bá Ôn và Lương Hùng cấu kết với nhau làm việc xấu, cố ý phá hỏng chuyến đi sứ Đông Tề của hắn, tuy Tề Ninh vạch trần âm mưu này nhưng đến cuối cùng Hồ Bá Ôn cũng chưa hề khai ai là người đứng đằng sau sai khiến y.

Lời khai này, hẳn là chỉ đích danh kẻ sau màn chính là Tư Mã Lam.

Chẳng qua lời khai này là thật hay giả, Tề Ninh lại vô cùng nghi ngờ.

Ai chẳng biết, án này đã được chuyển cho Hình bộ, mà Tiền Nhiêu Thuận Hình bộ là người của Hoài Nam Vương. Nếu Hoài Nam Vương sai Tiền Nhiêu Thuận chĩa đầu mâu vào Tư Mã Lam, thì chẳng có gì khó khăn cả.

Hoài Nam Vương đã cười:

- Hoàng thượng, trọng án như thế, đương nhiên không thể chỉ dựa vào một lời khai mà đã phán xét.

Xin Hoàng thượng hãy cho triệu kiến Hồ Bá Ôn, để y đích thân bẩm báo chân tướng sự việc.

- Hồ Bá Ôn cũng ở đây sao?

Long Thái cau mày.

Hoài Nam Vương nói:

- Tiền Thượng thư đã cho người giải y đến hoàng lăng, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu kiến.

Lời vừa nói ra, quần thần đều hiểu, chuyện hôm nay nay đều do một tay Hoài Nam Vương bố trí.

Nếu Hồ Bá Ôn cũng được áp giải đến đây, chứng tỏ Hoài Nam Vương đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Nếu Hoài Nam Vương đã dám công khai làm khó dễ đệ nhất quyền thần ngay tại đại điển hiến tế thì chắc chắn sẽ phải chuẩn bị kỹ càng. Chuyện hôm nay, khó mà nói là sẽ cho qua một cách đơn giản được.

Một số đại thần suy nghĩ sâu xa bắt đầu đảo mắt nhìn bốn phía. Hộ vệ dưới đài hiến tế đều là võ sĩ tinh nhuệ Vũ Lâm Doanh do Trì Phượng Điển thống lĩnh. Lúc này, quần thần đều do Vũ Lâm Doanh bảo vệ. Nói cách khác, là do Vũ Lâm Doanh khống chế.

Không ít người biết, Trì Phượng Điển và Kim Đao Đạm Đài gia có quan hệ sâu xa. Mà năm đó Kim Đao Đạm Đài gia lại ủng hộ Hoài Nam Vương. Nếu Trì Phượng Điển nể Kim Đao Đạm Đài gia, ủng hộ Hoài Nam Vương, vậy thì Tư Mã gia sẽ lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Tuy rằng chiến lực của Hắc Đao Doanh khá kinh khủng nhưng đối mặt với Vũ Lâm Doanh tinh nhuệ chưa chắc đã hoàn toàn tự tin.

Chưa nói, hộ vệ đại điển hiến tế lần này đều là người của Vũ Lâm Doanh, cho dù Hắc Đao Doanh tiếp ứng đúng lúc nhưng giờ mới xuất phát thì cũng sẽ không tới kịp.

Hoàng đế còn chưa kịp trả lời thì Tư Mã Thường Thận đã lạnh lùng lên tiêng:

- Hoàng thượng, Tiền Nhiêu Thuận cấu kết với Hoài Nam Vương cố ý hãm hại Tư Mã gia.

Xin Hoàng thượng minh xét, nghiêm tra rõ ràng.

- Trung Nghĩa Hầu nặng lời rồi.

Hạ quan không dám nhận.

Tiền Nhiêu Thuận lập tức nói:

- Hạ quan nguyện trung thành với Đại Sở, tận trung với Hoàng thượng. Xưa nay mỗi lần xử án đều làm theo lẽ công bằng, không hề dám trái vương pháp.

Y nhìn thẳng vào Tư Mã Thường Thận:

- Trung Nghĩa Hầu nói hạ quan cấu kết với Vương gia, xin hỏi bằng cớ đâu ạ?

Hoài Nam Vương cười lạnh:

- Tư Mã Thường Thận, xem ra ngươi ngày thường quen ngang ngược, giữa ban ngày dám đường đường vu hãm Hình bộ Thượng thư cấu kết với bổn vương. Chẳng lẽ Đại Sở này đều là thiên hạ của Tư Mã gia các ngươi sao, nên ngươi muốn nói gì thì nói nấy?

Giọng của y tràn đầy hàn ý.

Tề Ninh vẫn giữ im lặng, lúc này nghe Hoài Nam Vương nói giọng ngập tràn oán hận, hắn có cảm giác dường như oán hận đó y đã nung nấu trong lòng quá lâu. Tư Mã Thường Thận còn đang định đáp trả thì Tư Mã Lam đã trầm giọng:

- Im ngay.

Lão cũng không nhìn Hoài Nam Vương mà chắp tay hướng Long Thái nói:

- Thánh thượng, cựu thần đi theo Thái Tông Hoàng đế nam chinh bắc chiến, coi như là cựu thần ba triều. Năm đó, khi cựu thần đi theo Thái Tông Hoàng đế, đã lập lời thề cả đời này nguyện trung thành với Đại sở, dù chết cũng không sờn. Những năm gần đây, cựu thần ngày đêm cẩn trọng, không dám sơ sẩy. Hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, cựu thần nhớ nhung long ân của Thái Tông và tiên hoàng, mặc dù đã già cả lẩm cẩm, nhưng vẫn cố gắng tận khả năng, chỉ mong có thể chia sẻ lo phiền với thánh thượng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Trong mắt Hoài Nam Vương lộ ra vẻ khinh thường.

- Ngày thường, cựu thần xử lý chính sự, tuy rằng không xuất sắc nhưng làm việc gì cũng gắng hết sức, đều vì lợi ích của Đại sở ta.

Bởi vậy, nên khiến một số người bất mãn.

Tư Mã Lam thở dài:

- Nhưng cựu thần tin sau này trăm tuổi gặp lại Thái Tông và tiên hoàng cũng không thẹn.

Lão nhìn tờ khai trong tay:

- Tờ khai này nói cựu thần sai Hồ Bá Ôn phá hỏng việc đi sứ, để ngăn cản công chúa Đông Tề trở thành Hoàng hậu Đại sở. Lại nói cựu thần tham lam muốn Tư Mã Uyển Quỳnh trở thành Hoàng hậu.

Cựu thần không biết tranh cãi như thế nào, xin thánh thượng hãy triệu kiến Hồ Bá Ôn ba mặt một lời đối chất với cựu thần.

Hoài Nam Vương cười:

- Hoàng thượng, nếu lão quốc công đã muốn rửa sạch oan khuất trước mặt các quan viên, nếu không có gì bất tiện thì mời hoàng thượng triệu kiến Hồ Bá Ôn, tránh làm lão quốc công oan khuất không rửa được.

Long Thái hơi trầm ngâm một lát rồi nói:

- Truyền gọi Hồ Bá Ôn.

Hoài Nam Vương đưa mắt ra hiệu cho Tiền Nhiêu Thuận, Tiền Nhiêu Thuận lập tức khom người lui ra. Quần thần lúc này bắt đầu thấy bất an nhưng không ai dám lên tiếng. Tất cả mọi người đều cúi đầu suy nghĩ.

Cũng không lâu lắm, mọi người liền thầy Tiền Nhiêu Thuận quay lại. Phía sau có hai võ sĩ Vũ Lâm Doanh áp giải một phạm nhân tóc bay trong gió đi lên đài hiến tế.

Người nọ thân hình tiều tụy, xanh xao vàng vọt nhưng vẫn nhận ra đó chính là Hồ Bá Ôn.

Viên lão Thượng thư đứng ở trên đài hiến tế, nhìn Hồ Bá Ôn đi lên thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Hồ Bá Ôn nhìn thấy Viên lão Thượng thư thì hơi khom người.

Viên lão Thượng thư thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Hồ bá Ôn lúc này mới tiến về phía trước hai bước, lập tức bị võ sĩ Vũ Lâm Doanh ấn ngã xuống đất, quỳ xuống.

Tề Ninh thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà Hồ Bá Ôn đã trở thành một người khác hẳn, cũng đoán quãng thời gian này y chịu không ít đau khổ.

- Khởi tấu Hoàng thượng. Tội thần Hồ Bá Ôn đã được giải đến đây.

Tiền Nhiêu Thuận cung kính nói.

Long Thái nhíu mày, rốt cuộc hỏi:

- Hồ Bá Ôn, tờ khai này là của ngươi? Ngươi khai rằng Trấn Quốc Công sai ngươi phá hỏng việc đi sứ lần này, có việc đó không?

Hồ Bá Ôn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, tội thần nhận thánh ân, đi theo Cẩm Y Hầu sang Đông Tề , vốn cũng muốn một lòng cống hiến. Nhưng tội thần bị người ức hiếp, nếu không làm việc cho họ, thì cả nhà sẽ chết thảm. Tội thần nhất thời hồ đồ, bỏ công lo tư, bí quá hóa liều.

- Nói như thế lời khai này đều do ngươi tự cung khai?

Long Thái lạnh lùng hỏi.

Hồ Bá Ôn do dự một chút rồi chợt kêu lên:

- Hoàng thượng, tội thần không dám lừa gạt Hoàng thượng. Tội thần cũng là bị ngươi bức bách phải viết lời khai như thế này.

 

0.15636 sec| 2460.219 kb