Tư Mã Thường Thận lập tức nói:

- Phụ thân, người tuổi tác đã cao, lại bị thương như vậy, liệu... liệu có thể tiếp tục đi tới hoàng lăng?

Hoài Nam Vương cũng nói, vẻ mặt nghiêm trọng:

- Phạm Viện sử, lão Quốc công có bị thương ở xương không, hay thực sự chỉ bị gân cốt?

- Vương gia yên tâm, hạ quan có thể dùng tính mạng đảm bảo, thương thế của lão Quốc công chỉ cần điều dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, không có vấn đề gì lớn.

Hoài Nam Vương lúc này mới bớt căng thẳng hơn, y nói:

- Lão Quốc công, lần này tới hoàng lăng hiến tế, ngài cũng biết là vô cùng quan trọng. Trong Tứ đại thế tập hầu, thì Đạm Đài Lão Hầu gia bệnh không thể tới, cũng chỉ có ngài là lão thần tam triều.

Quan lại tuy nhiều nhưng không có lão Quốc công ở đây thì không ổn. Ngài xem...

- Vương gia, gia phụ bị thương, ngài cho rằng có thể cố đi tới hoàng lăng sau?

Tư Mã Thường Thận sầm mặt xuống, cười lạnh:

- Chẳng lẽ muốn ép gia phụ đến mức chết tại hoàng lăng?

- Câm mồm.

Mắt Tư Mã Lam phát lạnh:

-Tư Mã Thường Thận, ai cho ngươi ở đây làm càn?

Lão nhìn về phía Hoài Nam Vương:

- Vương gia nói đúng. Đại Sở ta đối với Tư Mã gia ân sâu nghĩa trọng, việc hiến tế ở hoàng lăng là chuyện lớn, ta tuyệt đối không thể vắng mặt.

Lão nhìn đội ngũ đang dừng lại chờ, nói tiếp:

- Vương gia, long giá không nên chờ ở đây. Lúc này, tuy rằng ta không thể cử động nhưng ngự y Thái Y Viện đều là những cao thủ hạnh lâm, chỉ cần bọn họ khám và chữa thêm chút, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lão nhúc nhích người, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn, nét mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

Phạm Viện Sử vội vàng giữ cánh tay Tư Mã Lam lại nói:

- Lão Quốc công ngàn vạn lần không thể cử động, nếu không sẽ làm thương thế nặng hơn. Hạ quan sẽ phái thuộc hạ đi triệu tập người của Thái Y Viện mang dược liệu tới.

Y nói với Tư Mã Thường Thận:

- Hầu gia, thánh giá không thể trì hoãn, mời ngài dẫn người đưa lão Quốc Công né sang vệ dường, tạm thời dựng doanh trướng. Đại đội nhân mã cứ đi tới hoàng lăng trước. Chúng hạ quan sẽ dốc sức chữa bệnh cho lão Quốc công, chỉ mong ngài sẽ kịp đến dự đại điển ngày mai.

Tư Mã Thường Thận chưa kịp đáp, Hoài Nam Vương đã nói:

- Phạm Viện Sử, nơi này là giao lộ không an toàn chút nào cả. Hay là cho người khiêng Lão Quốc công đến hoàng lăng?

- Tuyệt đối không thể.

Phạm Viện Sử nghiêm nghị đáp:

- Vương gia, chớ nói từ nơi này đến hoàng lăng còn cách gần trăm dặm. Với tình hình như hiện nay, lão Quốc công chỉ cần đi mười dặm cũng có thể gây ra thương tổn lớn cho xương lưng. Thương thế hiện nay chỉ cần trị liệu đúng cách thì không xuất hiện vấn đề quá lớn, nhưng nếu khiến thương thế nặng hơn thì hạ quan lo rằng cho dù dốc toàn lực cứu chữa vẫn để lại di họa, thậm chí... Thậm chí...

Bị liệt.

Lúc này đã thấy một thanh âm lanh lảnh vang lên:

- Lão Quốc công, bên này xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người nhìn lại thì đã thấy Tổng quản Thái giám Phạm Đức Hải đi đến.

- Phạm công công, gia phụ sơ ý té xuống ngựa, xương lưng bị thương, không thể nhúc nhích.

Tư Mã Thường Thận lập tức cẩn thận đáp:

- Cầu Phạm công công bẩm báo với hoàng thượng, gia phụ không thể đi đến hoàng lăng được.

- Lão Quốc công té ngựa?

Phạm Đức Hải lắp bắp kinh hãi.

Lão vội nói:

- Tạp gia sẽ bẩm tấu lên Hoàng thượng ngay.

Tư Mã Lam thở dài:

- Không thể tưởng được vì sự sơ sẩy của lão phu là làm long giá bị chậm lại. Thường Thận, lập tức phái người dựng lều trại ven đường, khiêng ta qua đó, tránh cản đường của mọi người.

Lão lại quay sang Phạm Viện Sử:

- Phạm Viện Sử, phiền ngươi phái người đắp thuốc.

Tư Mã Thường Thận có chút bất đắc dĩ, nhưng tình thế lúc này, cũng biết không thể chậm chạp. Y lập tức hạ lệnh dựng lều trại ngay ven đường, lại sai người dùng cáng khiêng Tư Mã Lam vào lều.

Sau một lát, Phạm Đức Hải đã quay lại nói:

- Hoàng thượng có chỉ, lão Quốc công thương thế quá nặng lập tức hồi kinh trị liệu.

- Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm.

Tư Mã Lam nói:

- Phạm công công, cựu thần không sao. Phạm Viện Sử cũng nói, chỉ cần dành chút thời gian trị liệu sẽ không có vấn đề gì lớn. Cựu thần tạm thời ở lại, ngày mai, trước đại điển tế thiên, cựu thần nhất định sẽ đến hoàng lăng kịp lúc.

Hoài Nam Vương thở dài:

- Việc đã đến nước này, lão Quốc công cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ này.

Y liếc sang Phạm Đức Hải:

- Phạm công công, ngày mai, khi nào thì tiến hành đại điển?

- Bẩm Vương gia, Lễ bộ đã xác định, giờ Thìn ngày mai đúng là giờ lành, đại điển hiến tế sẽ bắt đầu cử hành từ giờ Thìn.

Phạm Đức Hải cung kính đáp.

Tư Mã Lam lập tức nói:

- Ngày mai, trước giờ Thìn, cựu thần chắc chắn sẽ đến nơi.

Hoài Nam Vương nắm tay Tư Mã Lam, khẽ thở dài:

- Lão Quốc công, mặc dù ta và ngài có chút hiểu lầm, nhưng so với quốc gia đại sự thì tình riêng phải gạt sang một bên. Ngài là trọng thần nước Sở, trong triều, việc lớn này đều phải dựa vào Quốc công, mong rằng ngài nhanh chóng hồi phục, đừng để Hoàng thượng và bổn vương phải lo lắng.

Tư Mã Lam cười, vẻ mặt cảm động:

- Vương gia yêu mến như vậy, cựu thần vô cùng cảm kích.

Hoài Nam Vương lúc này mới nói:

- Truyền lệnh xuống, tiếp tục lên đường.

Có người khiêng cáng lại, cẩn thận nâng Tư Mã Lam đặt lên cáng. Lều trại cũng nhanh chóng được dựng lên ở ven đường. Hoài Nam Vương thân thiết nói:

- Lão Quốc công, bổn vương sẽ cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ lưu lai một số hộ vệ Vũ Lâm Doanh, bảo vệ an toàn cho lão Quốc công.

Tư Mã Lam nằm trên cáng, khẽ lắc đầu:

- Vũ Lâm Doanh là hộ vệ của hoàng thượng, đâu thể dành thời gian cho cựu thần. Vương gia, cựu thần sẽ cho người đi điều binh sĩ Hắc Lân Doanh

- Một khi đã như vậy, lão Quốc Công bảo trọng nhé.

Hoài Nam Vương hơi vuốt cằm:

-Bổn vương và hoàng thượng đến hoàng lăng trước, chờ lão Quốc công.

Tuy rằng Tư Mã Lam bất ngờ té ngựa, làm hành trình bị chậm một lúc, nhưng đội ngũ rất nhanh lại tiếp tục đi về phía trước.

Tề Ninh cưỡi ngựa đi được một đoạn quay đầu nhìn lại, thấy có người đã nâng Tư Mã Lam vào trong trướng.

Mới vừa rồi, hắn đứng ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng vẫn quan sát tuấn mã của Tư Mã Lam.

Con ngựa kia quả thật là lương câu, nhìn qua không có gì bất thường cả. Tề Ninh rất tò mò, thầm nghĩ vừa rồi vì sao con ngựa đột ngột chấn kinh, hất Tư Mã Lam té xuống đất. Hay là có người động tay động chân với nó?

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ miên man, trong tiếng lễ nhạc, chỉ khoảng nửa khắc đã đi được một đoạn đường.

Trăm dặm nói xa thì không xa nhưng gần cũng không gần. Trong đám triều thần có không ít người đi bộ. Đám quan viên này ngày thường đều áo quần là lượt lên xe xuống ngựa, bây giờ phải đi bộ trăm dặm nhiều người chịu không nổi. Mới đi được 20 dặm thì đã thở hồng hộc.

Hơn nữa, trời nắng, đám quan viên lại mặc triều phục nên toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Long Thái cũng rất quan tâm đến quan viên trong triều cứ cách một đoạn lại hạ lệnh nghỉ. Đến giờ ăn trưa, thì có người hầu đến trước chuẩn bị đồ ăn.

Đi đến xế chiều mới đến hoàng lăng.

Trì Phượng Điển lập tức sai binh mã bảo vệ các con đường đi vào hoàng lăng. Lại điều binh thủ vệ xung quanh hoàng lăng. Tất cả nhân thủ bảo vệ hoàng lăng đều do Trì Phượng Điển quản lý.

Tuy nhiên ngày mai mới diễn ra lễ tế điển, cho nên hôm nay hoàng đế và chúng thần cũng không cần phải tiến vào hoàng lăng. Còn chúng tăng Đại Quang Minh Tự và đạo sĩ Long Hổ Sơn thì vào hoàng lăng tục kinh tác pháp trước. Lễ bộ cử quan viên dẫn hai phái Phật Đạo tiến vào hoàng lăng. Còn Hoàng đế và văn võ quan viên nghỉ ở bên ngoài.

Trước khi long giá đến nơi, lều trại đã được dựng xong. Lều lớn màu vàng dành cho hoàng đế ở trung tâm, cực kỳ tráng lệ. Hai trăm tinh binh Vũ Lâm Doanh vây quanh đại trước màu vàng ba tầng bốn lớp chật như nêm cối. Dựa theo thể chế của nước Sở, đêm nay, Hoàng đế hải tắm rửa sạch sẽ, chép kinh Phật, không tiếp triều thần.

Mà lều trại quần thần thì đóng xung quanh đại trướng màu vàng, tựa như sao sáng vây quanh mặt trăng. Dựa theo quan chức, chức quan càng cao thì đóng càng gần lều của hoàng đế.

Quần thần đi suốt một ngày, không ít người kiệt sức, sau khi tiễn hoàng đế nhập hoàng lăng, quần thần lục tục quay vào trướng của mình ngủ. Bên ngoài hoàng lăng hoàn toàn ngược lại, hoàn toàn yên tĩnh. Có một số quan viên thì nằm nghỉ, một số quan viên tỏ lòng thành kính bằng cách cùng chép kinh Phật.

Sau khi vào lều, Tề Ninh đi một vòng xác định xung quanh lều lớn thủ vệ kín không một kẽ hở. Lại biết, trước khi đại điển hiến tế diễn ra, bất cứ ai cũng không được tới gần lều lớn, lúc này mới an lòng. So với những đại thần khác, chuyến đi này với hắn chẳng khác nào là bữa ăn sáng. Không hề có cảm giác mệt mỏi.

Doanh địa có tinh binh Vũ Lâm Doanh hộ vệ, mà tinh binh Vũ Lâm Doanh đều là những võ sĩ nhất đẳng, lấy môt chọi mười thì hơi quá nhưng một chọi dăm người thì không phải nói chơi.

Hơn nữa, Tề Ninh đã sớm phát hiện kiếm khách cung đình Hướng Thiên Bi đã cải trang thành thái giám trong cung, luôn ở bên cạnh Hoàng đế. Hắn biết trong đám thái giám kia chưa chắc chỉ có Hướng Thiên Bi này là cao thủ duy nhất.

Chỉ sợ sẽ có không ít cao thủ cung đình trà trộn vào. Không nói đến căn bản không có ai có thể tới gần lều lớn màu vàng, cho dù tới gần thì cũng khó lòng vượt qua đám thái giám vẫn vòng tay cúi đầu xung quanh lều này. Bản thân họ cũng là một lớp phòng hộ hiệu quả rồi.

Tề Ninh biết thực lực của đám người Ảnh Háo Tử kia, cho dù am hiểu ám sát nhưng tuyệt đối không thể có cơ hội đánh lén hoàng đế.

Trì Phượng Điển phụ trách hộ vệ, cho nên sau khi vào doanh trại cũng không nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối luôn mang theo hộ vệ đi tuần tra xung quanh doanh trại. Y sai gần một trăm người liên tục tuần tra, toàn bộ doanh trại chỉ cần có một sợi tơ lạ xuất hiện, lập tức sẽ bị Vũ Lâm Doanh phát hiện.

Lúc này, Tề Ninh không hề lo lắng cho an nguy của Long Thái mà chỉ canh cánh lo Thái tử Đông Tề đang ở kinh thành.

Hắn cũng không phải có tình cảm gì với Thái tử Đông Tề , chỉ có điều hiện giờ y đang ở nước Sở.

Nếu phát sinh biến cố, vậy thì tất cả nỗ lực trước đây của nước Sở đều đổ xuống bể. Sở Tề hai nước chắc chắn sẽ trở mặt với nhau. Đối với nước sở mà nói thì sẽ là tai họa lớn.

Đương nhiên, bên cạnh đó cũng có không ít kẻ mong thái tử Đông Tề gặp chuyện.

Thái tử Đông Tề sống hay chết, Tề Ninh không quan tâm. Hắn chỉ hy vọng vị thái tử điện hạ này ngàn vạn lần không được phép gặp bất cứ vieejc gì trong đất nước Sở. Sau khi tiễn y ra khỏi biên giới, thì dù y gặp bất kể chuyện gì, Tam lão thái gia cũng không bận tâm.

 

0.05764 sec| 2445.078 kb