Ngày mười lăm tháng bảy nguyên niên Long Thái Sở lịch, vạn dặm không mây, với đế quốc Sở mà nói, là thời gian cực kỳ quan trọng.
Hoàng đế đại hôn ấn định ngày mười tám tháng bảy. Nhưng trước ngày đại hôn, dựa theo truyền thống hoàng gia, nhất định phải tiến về Hoàng lăng tế tổ. So với Hoàng đế đại hôn, tế tự Hoàng lăng cũng là chuyện lớn cực kỳ quan trọng.
Hoàng lăng nằm cách kinh thành Kiến Nghiệp trăm dặm góc đông nam. Năm đó vì lựa chọn địa điểm Hoàng lăng, nước Sở hao tốn rất nhiều thời gian, để Âm Dương Sư tính toán phương vị phong thủy tốt nhất, lại sai người đo lường tính toán cẩn thận lộ trình, cuối cùng xác định địa điểm Hoàng lăng. Chẳng những long cốt ba đời đế quân nước Sở trước đó an nghỉ tại đây, thời điểm Thái Tông Hoàng đế, ngay cả phần mộ tổ tiên Tiêu thị cũng đều chuyển đến đây.
Hoàng lăng chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, phương viên hai mươi dặm đều thuộc phạm vi của Hoàng lăng. Mặc dù mấy đời đế quân nước Sở đều tiết kiệm, bởi vì chiến sự với Bắc Hán, tài chính đế quốc hao tổn to lớn, nhưng triều đình vẫn thông qua một số tiền lớn, dùng để xây dựng Hoàng lăng.
Qua mấy chục năm, Hoàng lăng hiện giờ quy mô hùng vĩ, một rừng cây xanh um tươi tốt quấn quanh một vòng Hoàng lăng.
Trong khu vực Hoàng lăng, còn xây dựng đài tế tự khổng lồ. Ở gần Hoàng lăng, có một quân doanh trông lăng biên chế hai trăm người, hai trăm người này quanh năm suốt tháng đóng ở đây, chăm sóc Hoàng lăng.
Ngày mười sáu tháng bảy là ngày hoàng đạo Ti Thiên Đài lựa chọn để tế tự, cho nên thời điểm ngày mười lăm tháng bảy, Hoàng đế sẽ thống lĩnh văn võ bá quan tiến tới Hoàng lăng.
Sáng sớm ngày mười lăm tháng bảy, trăm quan tập trung, xếp hàng từ hoàng thành theo sát phía sau long liễn, rời khỏi cửa nam, đi trên quan đạo rộng lớn, tinh kỳ phấp phới, che khuất bầu trời. Dẫn đầu là một đội kỵ binh tạo thành phương trận, đều là thiết giáp hàn quang, vô cùng uy nghiêm. Đám binh sĩ cầm mâu chạy chậm rãi, hai nhóm cầm cờ, thần sắc nghiêm túc.
Theo sát phía sau lại là một đội kỵ binh phương trận, áo giáp giống nhau, bề ngoài sáng chói mắt, hàn quang lập lòe, rất uy nghiêm.
Phụ trách hộ vệ tế tự lần này đương nhiên là Võ Lâm Doanh Hoàng gia, Trì Phương Điển tự mình dẫn tám trăm tinh binh Võ Lâm Doanh đảm đương chức trách hộ vệ. Triều đình hiển nhiên đề phòng sau khi Hoàng đế rời kinh, sẽ có người thừa cơ quấy rối tại kinh thành, cho nên Hổ Thần Doanh vẫn đóng bên trong kinh thành, trong mấy ngày Hoàng đế rời kinh, toàn thành cấm đi lại ban đêm.
Từng đội phương trận ngay ngắn trật tự tiến lên, đội ngũ trước sau đều mặc thiết giáp cầm lưỡi mác, tràn ngập không khí nghiêm túc, mọi người nhìn thấy không khỏi sinh ra kính sợ trong lòng.
Tinh kỳ phấp phới, khiến người ta hoa mắt. Trăm quan dựa theo đẳng cấp cao thấp, xếp hàng trước sau, toàn đội ngũ khí thế bàng bạc, uy nghiêm túc mục.
Chính giữa đội ngũ, sắc vàng lóa mắt, chính là long liễn màu vàng của Hoàng đế. Dưới ánh mặt trời, long liễn màu vàng chiếu rọi vạn trượng, xa hoa trắng lệ, dường như ánh sáng trong trời đất đều sinh ra từ đây.
Mọi người đương nhiên không cách nào nhìn thấy Hoàng đế bên trong long liễn.
Nhưng lại nhìn thấy tám con tuấn mã kéo long liễn toàn thân đều tuyết trắng. Bạch mã khó cầu, huống chi tám con bạch mã gần như giống nhau như đúc, trên người chúng không có một sợi lông tạp, cực kỳ mềm mại, giống như tám con thần câu từ thiên cung hạ phàm.
Phía trước long liễn là một đám tăng lữ mặc tăng y vàng nhạt.
Dưới ánh mặt trời, tăng y mới tinh phát ra ánh sáng, chúng tăng đều chắp tay trước ngực, bước chân nhẹ nhàng. Dẫn đầu là hai lão tăng râu bạc trắng, khoác cà sa trên người, càng thêm uy nghiêm. Mặc dù hai lão tăng nhìn qua tuổi tác không nhỏ, nhưng bộ pháp vững vàng, lúc đi đường tăng bào bất động, có thể thấy được tu vi không thấp.
Mọi người đều biết, đám tăng chúng này đều là cao tăng đến từ Đại Quang Minh Tự. Đại Quang Minh Tự sớm đã được triều đình ban thưởng làm chùa chiền Hoàng gia, phàm là Hoàng gia có việc tế tự siêu độ, cao tăng Đại Quang Minh Tự ắt không thể thiếu được.
Chẳng qua lần này trong Quang Minh Thập Tam Tăng, chỉ có hai vị cao tăng trình diện, ngươi không rõ chân tướng nhìn không ra manh mối gì, nhưng rất ít người lại nhìn thấy chỉ sợ Đại Quang Minh Tự có gì đó không đúng.
Phía sau long liễn, là một đám đạo sĩ áo bào xam. Đám đạo sĩ đều trải đạo kế cao cao, thân mang đạo bào màu xám, trong tay là một chiếc phất trần. Ở chính giữa đám đạo sĩ, bốn đạo sĩ thân hình cao lớn nâng tòa đài hình tròn, một lão đạo tóc bạc bồng bềnh khoanh chân ngồi trên đài.
Đám đạo sĩ này, chính là đạo trưởng tới từ Lông Hổ Sơn.
Tế tự Hoàng lăng không phải tầm thường, chẳng những cần hòa thượng niệm kinh, còn cần đạo sĩ thi pháp. Lực ảnh hưởng của Phật đạo tại nước Sở vượt xa Đạo giáo.
Đạo môn ngày càng suy thoái hiện giờ nổi tiếng cũng chỉ có Long Hổ Sơn có thể chống đỡ thể diện. Cho nên lần này triều đình gọi Chưởng giáo Linh Hư Long Hổ Sơn đến, chủ trì tế tự thi pháp.
So với cao tăng Đại Quang Minh Tự, vị đạo trưởng Linh Hư này hiển nhiên phô trương hơn một chút.
Tuy nói phần lớn văn võ triều thần đều cưỡi ngựa, nhưng lại có rất ít người ngồi kiệu tiến tới Hoàng lăng.
Tế tự Hoàng lăng, phần lớn triều thần nếu không thể cưỡi ngựa thì chỉ có thể đi bộ, đây là lễ chế triều đình. Ngay cả Trấn Quốc Công Tư Mã Lam cũng cưỡi ngựa mà đi.
Thế nhưng Viễn lão Thượng Thư Lễ Bộ tuổi tác đã cao, lại là một kẻ văn nho, đương nhiên không thể cưỡi ngựa, khoảng thời gian gần đây lại mệt mỏi không chịu nổi. Lão thần như vậy chớ nói đi bộ trăm dặm đường, coi như đi mười dặm đường cũng không chịu được. Cho nên Tiểu Hoàng đế Long Thái sớm hạ ý chỉ, phàm là lão thần tuổi tác đã cao, căn bản không có cách nào đi bộ, có thể ngồi kiệu đi theo. Trong triều cũng có hơn mười lão thần không thể cưỡi ngựa lại không cách nào đi bộ quá xa đều ngồi kiệu.
Đội ngũ tạo thành một hàng dài, chậm rãi rời khỏi kinh thành trong tiếng lễ nhạc.
Tề Ninh ngay trong bách quan.
Hắn mặc triều phục, ngồi ngựa mà đi. Trước sau đều là đầu người san sát, nhưng Tề Ninh đã sớm phát hiện Thái tử Đông Tề lần này cũng không cùng rời kinh tế tự Hoàng lăng, đây là chuyện trong dự liệu của Tề Ninh.
Mặc dù Đông Tề là nước nhở, nhưng Thái tử Đông Tề Đoàn Thiều lại là người cực kỳ ngạo mạn. Trên triều đình nước Sở, gã chưa từng quỳ trước Long Thái.
Thân là Thái tử Đông Tề, đương nhiên càng không có khả năng tiến tới Hoàng lăng nước Sở bái tế lịch đại Hoàng đế nước Sở.
Mà Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng cũng không đi theo tùy giá.
Tề Ninh nghĩ thầm xem ra thân thể của Kim Đao Hầu quả thực ngày càng yếu, nếu không chuyện lớn như tế tự Hoàng lăng, Đạm Đài Hoàng không có khả năng không có mặt. Lão chinh chiến cả đời, hiện giờ chỉ có thể nằm dài trên giường bệnh, Tề Ninh cảm thấy hơi xúc động.
Phía trước đội ngũ có trinh sát mở đường, hai cánh trái phải còn có du kỵ binh Võ Lâm Doanh tới lui, cam đoan đội ngũ không bị bất cứ kẻ nào kinh nhiễu.
Đội ngũ tế tự trùng điệp ra khỏi thành chẳng qua hơn mười dặm đường, Tề Ninh ngồi trên lưng ngựa như có suy nghĩ. Chợt hắn nghe phía trước truyền đến tiếng kinh hô, lập tức trông thấy phía trước hơi hỗn loạn. Tim Tề Ninh trầm xuống, nắm chặt dây cương, giục ngựa về phía trước, lúc này chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu:
- Trấn Quốc Công ngã ngựa rồi!
Trấn Quốc Công Tư Mã Lam đứng đầu quần thần, cưỡi ngựa đi đầu quần thần. Mặc dù Tề Ninh là một trong tứ đại thế tập, theo lý mà nói có thể đi theo sau lưng Tư Mã Lam, nhưng bởi vì đám lão thần Viên lão Thượng Thư ngồi kiệu, Tề Ninh cũng biểu hiện ý kính lão, đi theo phía sau mấy chiếc kiệu, cho nên giữa hắn và Tư Mã Lam cách mười mấy chiếc kiệu.
Hắn nghe phía trước truyền đến tiếng kinh hô, cảm thấy lo lắng cho Long Thái, không chút do dự giục ngựa tiến lên. Lúc này nghe người ta hô Tư Mã Lam ngã ngựa, hắn rất kỳ quái trong lòng, lúc này đã giục ngựa tới, nhìn thấy một đám người đang chen chúc bên cạnh Tư Mã Lam. Lúc này Tư Mã Lam đang nằm trên mặt đất, Tư Mã Thường Thận ôm Tư Mã Lam từ phía sau, vẻ mặt lo lắng, liên tục hô:
- Phụ thân, phụ thân!
Tề Ninh tung người xuống ngựa, hơi kỳ quái, áp sát hỏi:
- Lão Quốc Công thế nào?
Có người bên cạnh nói:
- Ngựa của lão Quốc Công đột nhiên chấn kinh, nhảy lên một cái.
Lão Quốc Công vô ý ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Tề Ninh cau mày nói:
- Ngựa chấn kinh?
Hắn kỳ quái trong lòng, thầm nghĩ gần đây cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, tại sao con ngựa này lại chấn kinh, nhưng người này đã nói như vậy, chắc chắn rất nhiều người đều trông thấy.
Tư Mã Lam nằm trong ngực Tư Mã Thường Thận, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn. Có người bên cạnh muốn tiến lên nâng đỡ, Tư Mã Thường Thận đã trầm giọng nói:
- Không cần động tới, có thể phụ thân tổn thương tới gân cốt. Ngự y ở nơi nào, nhanh để Ngự y tới nhìn một cái.
Lúc này Hoài Nam Vương cũng chạy tới, nhìn thấy Tư Mã Thường Thận nằm trên mặt đất, cau mày nói:
- Lão Quốc Công làm sao thế?
Y nhìn chung quanh hơi bối rối, cao giọng nói:
- Không cần loạn, cũng không cần lại gần.
Lúc này Hoài Nam Vương nhìn thấy Thái Y Viện Phạm Viện Sử vội vàng tới, y lập tức nói:
- Phạm Viện Sử, tranh thủ thời gian xem lão Quốc Công một chút, xem thân thể có bị thương hay không?
Tề Ninh thấy vẻ mặt Hoài Nam Vương nghiêm túc, nghĩ thầm chỉ sợ Hoài Nam Vương này lại giả vờ giả vịt trước mặt người khác.
Từ khi Quỷ Ảnh A Cưu chết tại phủ Tư Mã, Hoài Nam Vương này và Tư Mã Lam đã không nể mặt mũi, ngày thường lúc vào triều, coi như đối mặt cũng không chào hỏi không nói chuyện, hôm nay Hoài Nam Vương lại biểu hiện dường như cực kỳ lo lắng.
Phạm Viện Sử tiến tới, trước tiên để mọi người tản ra, lại phân phó hai người đỡ Tư Mã Lam nằm xuống. Tề Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy Phạm Viện Sử đưa tay liên tục sờ vai và eo Tư Mã Lam.
Thần sắc của Phạm Viện Sử nhanh chóng ngưng trọng. Tư Mã Thường Thận vẻ mặt lo lắng, thấy thần sắc Phạm Viện Sử không đúng, trầm giọng hỏi:
- Phạm Viện Sử, tình huống rốt cuộc thế nào?
- Hồi bẩm Hầu gia, dường như xương lưng của lão Quốc Công hơi sai chỗ.
Phạm Viện Sử nói:
- Tạm thời còn chưa thể đứng lên.
- Xương lưng sai chỗ?
Tư Mã Thường Thận vội la lên:
- Vậy phải làm thế nào?
Phạm Viện Sử vội nói:
- Hầu gia không cần sốt ruột, xương lưng của lão Quốc Công sai chỗ, chỉ là trên gân cốt, không có vấn đề quá lớn, chỉ cần để ngự y hiểu gân cốt chỉnh vị trí lệch, lại đắp thuốc, điều dưỡng một phen, sẽ không có vấn đề quá lớn.
Hoài Nam Vương cau mày nói:
- Phạm Viện Sử, theo ý của ngươi, lão Quốc Công phải về kinh trị liệu?
- Hồi bẩm Vương gia, cần phải lập tức trở lại kinh thành.
Phạm Viện Sử nghiêm mặt nói:
- Xương lưng sai chỗ, không thể kéo dài, thời gian càng dài, tổn thương càng lớn, coi như trị liệu ở nơi này, cũng không có dược vật thích hợp.
- Không thể về kinh.
Trấn Quốc Công Tư Mã Lam giơ tay lên, dường như đang nhẫn nhịn đau đớn, khoát tay:
- Chuyện lớn như tế tự Hoàng lăng, lão phu… lão phu sao có thể vắng mặt? Phạm Viện Sử, ngươi… ngươi phái người đi lấy dược vật, lão phu… lão phu chờ ở nơi này, các ngươi trị liệu tại chỗ đi. Sau khi dời xương, nhấc lên cũng phải nhấc lão phu tới Hoàng lăng!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo