Xích Đan Mị cười quyến rũ:
- Đoàn Thiều và Lâm Truy vương ở chung với nhau mười năm. Đối với Đoàn Thiều, Lâm Truy vương còn có bí mật nào nữa? Đoàn Thiều hiểu rõ tính tình của y như trong lòng bàn tay, mỗi câu nói, mỗi sự kiện thậm chí Đoàn Thiều còn đoán được trước. Chưa kể rất nhiều người biết, Lâm Truy vương tuy không có bản lĩnh nhưng uống rượu lại rất giống lão già kia, là người có rượu mới vui.
Tề Ninh cảm thấy lạ khi Xích Đan Mị nhắc tới lão già Đoàn Hạo.
Hắn biết đó chính là quốc quân của Đông Tề. Nhưng Xích Đan Mị là người Đông Tề, không hề có lòng kính sợ đối với quốc quân, ăn nói không chỉ vô lễ. Nhưng Xích Đan Mị nói cũng có lý.
Thái tử Đoàn Thiều tiếp xúc với Lâm Truy vương bao nhiêu năm, nên hiểu rõ tính tình như trong lòng bàn tay.
- Thạch Đường là người phủ Thái tử, đi theo y nhiều năm. Xích Đan Mị nói:
- Vì che giấu bằng chứng dùng thuốc độc giết Lâm Truy Vương, y cũng đổ nó cho một bộ tướng tâm phúc. Thật ra tâm địa của vị thái tử điện hạ này vô cùng độc.
Tề Ninh thở dài:
- Lúc ấy y còn định ban thưởng rượu cho Tề Phong. May là Tề Phong không nhận.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy sợ hãi.
Nếu lúc ấy tỷ thí, Tề Phong không hiểu ý mình, không nể mặt người Đông Tề, thắng Thạch Đường thì người thắng uống rượu, chết phải là Tề Phong.
- Ai chết cũng không quan trọng. Xích Đan Mị nói:
- Đối với Đoàn Thiều mà nói chỉ để che giấu chân tướng Lâm Truy vương bị hại mà thôi. Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy Lâm Truy vương và Thạch Đường là kẻ chết thay nhưng mục tiêu thực sự chính là Lâm Truy vương. Lâm Truy vương mà chết, thì Đoàn Thiều xóa được một mối họa trong lòng.
Tề Ninh im lặng một lúc sau mới nói:
- Lần này, Đoàn Thiều dẫn người tới Từ Châu săn bắn là để giải quyết Lâm Truy vương?
- Lâm Truy vương?
Xích Đan Mị cười duyên dáng, nói:
- Đó chỉ là chuyện nhân tiện mà thôi. Với Đoàn Thiều thì giải quyết Lâm Truy vương ở đâu cũng được, chỉ có điều lần này có cơ hội tốt mà thôi.
- Nhận tiện giải quyết?
Xích Đan Mị cười cười, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết mục đích thực sự khi hắn đến Từ Châu? Ai cũng biết năm đó Thái Sơn vương bị điều tới Từ Châu chính là để đề phòng y cản tay Đoàn Thiều. Đưa Thái Sơn vương rời kinh thành, Đoàn Thiều có thể thuận lợi lên vị trí Thái tử. Thái Sơn vương có tính tình nóng nảy nhưng không phải kẻ ngu. Y là trưởng từ, trong lòng y người thừa kế phải là mình, do Đoàn Thiều đoạt mọi thứ của y. Ngươi nghĩ Thái Sơn vương có ghen ghét Đoàn Thiều hay không?
Tề Ninh nghĩ hỏi vậy cũng chẳng cần thiết. Hắn có trải nghiệm của bản thân. Sau khi Tề Cảnh qua đời, Tề Ngọc liền nói Tề Ninh thân là trưởng tử nhưng là kẻ ngu, không nên kế tước vị Hầu. Nhưng cuối cùng vẫn bị Tề Ninh đoạt được. Tề Ngọc bị đưa tới Đại Quang Minh tự xuất gia. Sự oán hận của Tề Ngọc thế nào thì Thái Sơn vương cũng thế.
Tới bây giờ, Tề Ngọc ở Đại Quang Minh tự bị Mộ Dã Vương kèm sát, sau cũng không biết thế nào. Chẳng biết Tề Ngọc sống hay chết. Có điều đối với Tề Ngọc, thật ra Tề Ninh chẳng hề...đồng tình. Cho dù có chết, Tề Ninh cũng không để ý.
- Ý của ngươi nói là lần này Thái tử tới Từ Châu săn bắn là giả, đối phó với Thái Sơn vương mới là thật?
Tề Ninh hỏi.
Xích Đan Mị nói:
- Đừng nói là ý của ta, trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy. Hai người này như nước với lửa. Đoàn Thiều biết Thái Sơn vương hận mình thấu xương, y lại vẫn dẫn ngươi tới Từ Châu, chẳng lẽ là ngẫu nhiên?
Tề Ninh thở dài:
- Dẫn rắn ra khỏi hang.
- Khá lắm.
Xích Đan Mị cười quyến rũ:
- Đoàn Thiều tới Từ Châu cũng giống như là đưa thị tới miệng Thái sơn vương, đồng thời xem Thái sơn vương có lá gan đó không. Nhưng Thái Sơn vương vốn là một người to gan lớn mật.
Tề Ninh lắc đầu:
- Cho dù to gan lớn mật cũng không thể tìm đường chết. Ngươi cũng nói quá. Thái Sơn vương không phải người ngu, dẫn người giết Đoàn Thiều cũng chính là mưu phản nên phải tính tới hậu quả.
Tới đây, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Xích Đan Mị mà nói:
- Cho nên ta luôn nghĩ, cuối cùng thì ai cho Thái sơn vương lá gan to đến vậy mà dám ra tay.
- Ngươi cảm thấy được Thái Sơn vương có người đứng sau?
Xích Đan Mị hỏi.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đó là điều chắc chắn. Nhưng có thể sai khiến Thái Sơn vương xuất binh tạo phản, ta vắt hết óc cũng không biết là ai. Đoàn Thiều đã nói rằng có khả năng người Bắc Hán bị cuốn vào nhưng ta cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
- Vì sao?
Tề Ninh nói:
- Nếu ta là Thái sơn vương, thật sự có người Bắc Hán đứng sau thì khi khởi binh diệt Đoàn Thiều cũng phải suy xét đối diện với quan binh Đông Tề chinh phạt.
Lúc này chắc chắn người Bắc Hán phải xuất binh trợ giúp. Cho nên người Bắc Hán phải dàn binh ở biên cảnh. Nhưng nếu Bắc Hán thật sự phái binh tới biên cảnh, phía Đông Tề cũng phải có phản ứng, như vậy Đoàn Thiệu cũng không tới Từ Châu.
Nghĩ một chút, hắn lại thở dài rồi nói tiếp:
- Nếu Thái Sơn vương có thực lực đủ mạnh, đủ để chống lại triều đình Đông Tề như vậy thêm Bắc Hán đứng sau, tất nhiên là có sự giúp đỡ cực mạnh. Nhưng trên thực tế Thái sơn vương cũng không mạnh đến vậy, hơn nữa Từ Châu cũng không phải hoàn toàn nằm trong tay y, cơ bản không có sức đối đầu với triều đình Đông Tề. Trong tình hình như vậy, người Bắc Hán mà nhúng tay thì chính là lá bùa đòi mạng Thái Sơn Vương. Đó là lý do ta tới giờ vẫn chưa hiểu.
Xích Đan Mị cười ha hả:
- Nhìn ngươi chưa lớn tuổi lắm nhưng suy nghĩ đúng là chín chắn.
- Thực ra ta cảm thấy lạ nhất là nếu quả thật Đoàn Thiều tới Từ Chân dẫn rắn ra khỏi hang, dụ dỗ Thái Sơn vương khởi binh tạo phản, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới sự an nguy của mình?
Tề Ninh cau mày nói:
- Thái Sơn vương dẫn mấy ngàn binh mã tới, suýt nữa Đoàn Thiều đã bị bắt. Nếu y là người sâu sắc vì sao lại mắc phải sai lầm này, suýt nữa thông minh quá bị thông minh hại?
Xích Đan Mị thở dài:
- Thực ra ngay từ đầu ta cũng không ngờ như thế này, thậm chí ta còn nghĩ Đoàn Thiều đi vào Từ Châu là để cố tình thị uy với Thái Sơn vương. Nhưng sau đó mọi chuyện phát triển, ta mới từ từ hiểu được.
Tới đây, nàng lắc đầu rồi nói tiếp:
- Cái vấn đề của ngươi, lúc đầu ta nghĩ mãi không rõ nhưng sau đó những chuyện xảy ra giúp ta hiểu được bí mật.
- A?
Tề Ninh cười hỏi:
- Bí mật nào?
Xích Đan Mị nói:
- Sau khi ngươi bắt Thái Sơn vương, Đoàn Thiều xử lý phản quân thế nào?
- Cũng không làm khó họ. Tề Ninh nói:
- Hắn tuyên bố trước mặt mọi người, chỉ giết đầu đảng không xét tới tòng phạm.
Xích Đan Mị cười nói:
- Cho nên sau trận chiến này, thực sự không hay chỉ có Thái sơn vương. Thủ hạ của Thái Sơn vương cơ bản bình yên vô sự. Nếu không, khi Đoàn Thiều cho tướng phản quân Thành Võ dẫn quân đi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có vấn đề?
Tề Ninh gật đầu:
- Thành Võ là thuộc hạ của Thái Sơn vương. Theo lý, Đoàn Thiều không nên giao phản quân cho y.
Nếu ý định làm phản chưa mất, Thành Võ ngóc đầu dậy thì tình hình sẽ rất nguy hiểm.
Xích Đan Mị gõ đầu:
- Vấn đề ở chỗ này. Rất nhiều người nghĩ Đoàn Thiều rộng lượng, thu mua lòng người nhưng thực tế có thể nó là màn kịch.
- Ý của ngươi....
Tề Ninh nhướng mày:
- Thật ra Thành Võ là người của Đoàn Thiều?
Xích Đan Mị cười duyên:
- Xem ra ngươi thật sự suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại ngươi biết vì sao bị người ta đũa giỡn chưa?
Hôm nay cho dù ngươi không bắt Thái Sơn vương thì cuối cùng, Thành Võ cũng sẽ phản lại.
Nhưng không phải phản lại Đoàn Thiều mà là Thái Sơn vương.
Tề Ninh thở dài, cười khổ:
- Cho nên nói, từ lúc đầu, Thành Võ chính là nội ứng mà Đoàn Thiều sắp đặt bên cạnh Thái Sơn vương. Lần này kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang, Đoàn Thiều đã tham dự từ trước nên từ lúc mới diễn ra, Thái Sơn vương chỉ có con đường chết.
- Thành Võ là nhân tài năm đó được Thân Đồ La tiến cử, sau lại bị điều tới tiền tuyết sông Hoài. Xích Đan Mị thở dài:
- Thái Sơn vương tới Từ Châu, bỏ cũ thay Thành Võ. Thành Võ bị lạnh nhạt nửa năm. Theo ta được biết, sau đó Thành Võ đưa rất nhiều kỳ trân dị bảo, mới được Thái Sơn vương đề bạt. Từ đó về sau, Thành Võ tỏ ra trung thành với Thái Sơn vương, hơn nữa giúp Thái Sơn vương đối phó với quan viên mà Đoàn Thiều xếp vào Từ Châu. Nhờ đó mà Thái Sơn vương coi y là tâm phúc. Ta chỉ sợ tới cuối, Thái Sơn vương đã quên, Thành Võ được Thân Đồ La đưa lên. Mà Thân Đồ La lại là chỗ dựa của Đoàn Thiều.
Tề Ninh bừng tỉnh, nói:
- Thì ra là vậy. Cho nên hết lần này tới lần khác, mọi sự bố trí đã bắt đầu từ lâu. Thành Võ thể hiện tận tâm với Thái Sơn vương, thậm chí giúp đỡ đối phó với người của Đoàn Thiều, tất cả là do sự sắp xếp của Đoàn Thiều, muốn Thành Võ được Thái Sơn vương tin tưởng, chuẩn bị cho ngày hôm nay.
- Hiện tại ngươi phải biết, tính cả ngươi vào đó, tất cả những người này đều là quân cờ của Đoàn Thiều.
Xích Đan Mị như nói chuyện hơi lâu, tỏ ra mệt mỏi, tay phải buông xuống đất, người hơi ngả về sau tạo một tư thế thoải mái. Nhưng cái tư thế đó lại càng làm cho nàng thêm quyến rũ. - Ta nói ngươi bị y đùa giỡn cũng là đúng.
Tề Ninh cười nói:
- Đa tạ Mị cô cô chỉ điểm, nếu không nhờ một câu cảnh tỉnh của người, ta còn không biết gì.
- Thôi đi.
Xích Đan Mị liếc Tề Ninh một cái đầy quyền rũ nhưng miệng thì nói như tức giận:
- Hóa ra ngươi đã thấy được có gì đó hơi lạ.
Tề Ninh lắc đầu:
- Thật ra lúc đầu ta chỉ nhìn ra Lâm Truy vương bị hại có liên quan tới Thái Tử. Nhưng chuyện Thái Sơn vương mưu phản ta thật sự không nghĩ là do mưu của Thái tử. Nếu không ta cần gì xen vào việc của người khác? Có điều khi Thái tử đã lệnh cho Thành Võ dẫn phản quân bỏ chạy, ta mới phát hiện chuyện này có vấn đề. Chỉ có điều chưa dám khẳng định. Hiện tại Mị cô cô nói vậy, ta hoàn toàn hiểu rõ.
Xích Đan Mị cười duyên:
- Vậy ngươi phải cảm tạ ta đúng không?
- Phải tạ ơn ngươi. Tề Ninh nói:
- Ta vừa mới nói tạ ơn, Mị cô cô không nghe thấy sao?
Xích Đan Mị nói:
- Chẳng có chút thành ý, nói trên đầu lưỡi tác dụng gì?
Nàng hơi rướn về phía trước, gần như nằm trên bàn khiến cho hai trái đào tiên đầy đặn bị ép tràn ra ngoài. Nàng cười tươi như hoa:
- Ta nói cho ngươi biết một bí mật lớn như vậy, ngươi nên giúp cô cô một chuyện. Chỉ cần ngươi giúp cô cô, bất kể ngươi có điều kiện gì, ta cũng đồng ý.
Tề Ninh không kìm nổi nhìn phần ngực đày đặn chật ních sau lớp áo, cổ họng giật giật mà nói:
- Ngươi...ngươi muốn ta giúp cái gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo