- Đất đỏ?
Hồ Bá Ôn khẽ giật mình, không tự chủ được mà cúi đầu nhìn giày.
Tề Ninh cười nói:
- Bây giờ Hồ đại nhân có thể cởi giày nhìn thử xem, có lẽ vẫn còn dính đất đỏ ấy. Khi ấy, thoạt nhìn đúng là không quá nổi bật, nhưng đột nhiên ta lại nghĩ, Hồ đại nhân, thân là Lễ bộ Thị lang, cực kỳ chú trọng đến ngoại hình của mình, không chỉ quần áo mỗi ngày đều sạch sẽ, mà mỗi buổi tối trước khi đi ngủ vẫn phái người rửa sạch giày, không phải chứ?
Dọc đường đi cùng nhau, mọi người cũng biết quả thực Hồ Bá Ôn có thói quen này, nhưng cũng không ai để ý, giờ Tề Ninh nhắc tới mới nhớ ra.
- Đêm qua, trước khi đi ngủ, Hồ đại nhân vẫn cho người giặt giày, sáng hôm nay chỉ nghỉ lại trên đường một lần, hơn nữa khi ấy Hồ đại nhân cũng không đi đâu. Ta cũng nhớ rõ, nơi nghỉ ngơi cũng không có đất đỏ.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Hồ đại nhân, trước khi đến cái thôn này, gần như ngươi luôn cưỡi ngựa, chẳng mấy khi giày chạm đất. Cho nên trước khi đến thôn hoang, đương nhiên trên giày ngươi không thể có đất đỏ.
Sắc mặt Hồ Bá Ôn rất khó coi, không nói gì.
- Cho nên, sau khi bản Hầu trở về phòng, cũng đã xem xét giày của mình. Vậy mà trên giày ta không có dính một chút đất đỏ nào.
Tề Ninh thở dài:
- Từ sau khi xảy ra chuyện, ta và Hồ đại nhân vẫn đi qua đi lại trong thôn, nếu như trên giày của HỒ đại nhân dính đất đỏ, có lẽ ta cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng tại sao lại không phải vậy? Cho nên, ta lại để cho Tề Phong kiểm tra cẩn thận, trong thôi không có nơi nào có đất đỏ lầy lội cả. Khi bọn họ đi tìm thích khách tới thôn phụ cận, Hồ đại nhân, ngươi đoán xem bọn họ thấy cái gì?
Hồ Bá Ôn thản nhiên hỏi:
- Tìm được cái gì?
- Ở ngoài cửa thôn có một con đường ao nhỏ.
Tề Ninh cười cười:
- Nói cũng thật lạ, đất ở bên cạnh hồ nước kia rất lạ, lại hơi hồng hồng. Tề Phong lấy bùn đất về, ta nhìn thấy là nhận ra giống hệt đất đỏ dính trên giày Hồ đại nhân.
Nếu Hồ đại nhân không tin, chúng ta có thể tới cái hồ đó so sánh.
Hồ Bá Ôn cười lạnh, nhưng sắc mặt rõ ràng trắng hơn.
Tề Ninh thở dài:
- Ta cẩn thận nghĩ lại, thật ra cũng không khó. Hồ đại nhân nói mình vẫn luôn ở trong phòng có lẽ không phải là thật. Ít nhất ngươi đã từng tới bên cạnh hồ nước kia một lần. Mưa to như trút nước như thế, ngươi không ở trong phòng mình lại đội mưa đến bên hồ nước là vì cớ gì? Vì vậy, ta liền nghĩ đến, Lương Hùng nói, từ sau khi sứ đoàn rời Kinh đã bị người ta theo dõi, điều này không sai, chỉ có điều, kẻ này không phải vây cánh của Ngô Đạt Lâm, mà là nhân mã của Hồ đại nhân ngươi.
A, lời này không nhất định là chính xác, nhưng ít nhất Hồ đại nhân cũng có quan hệ thân thiết với những kẻ đó. Hồ đại nhân đội mưa ra ngoài đương nhiên là có chuyện muốn thương lượng với người ta.
Hồ Bá Ôn cười nói:
- Tất cả chỉ là Hầu gia phỏng đoán, không có chứng cứ rõ ràng.
Ngươi nói ta bí mật gặp người, có chứng cứ gì không?
Tề Ninh không để ý đến câu hỏi của y:
- Hồ đại nhân ra khỏi thôn gặp người ta, đương nhiên phải có lý do. Nhưng Ngô Đạt Lâm bố trí bài thủ vệ tứ phía, Hồ đại nhân muốn ra khỏi thôn khó tránh sẽ bị người ta phát hiện. Đương nhiên, Lương Hùng cũng có thể điều người đi, nhưng nếu làm vậy sẽ có khe hở, ai có thể bảo chứng chuyện Lương Hùng điều người đi sẽ không bị lộ ra ngoài. Có lẽ các ngươi cảm thấy bản Hầu tuổi còn trẻ, nên dễ lừa gạt, nhưng các ngươi lại không dám coi thường Ngô lĩnh đội.
Sắc mặt Ngô Đạt Lâm lãnh đạm, đại đao trong tay vẫn dán sát vào Lương Hùng. Lương Hùng nằm dưới đất, đầu vai bị Lý Đường chém trúng, máu tươi chảy ròng ròng, hòa lẫn với nước mưa dưới đất.
- Hồ đại nhân có việc gấp cần phải rời thôn bí mật gặp người, khó tránh khỏi bị phát hiện. Bị phát hiện, chỉ có cách giết người diệt khẩu.
Tề Ninh thở dài:
- Chỉ tiếc cho ba huynh đệ Vũ Lâm, căn bản không ngờ nổi, vì nhìn thấy người ta rời thôn mà đưa tới họa sát thân.
Hồ Bá Ôn cười lạnh:
- Hầu gia nói thật buồn cười.
Ngươi nói Lương Hùng và ta thông đồng, nếu vậy, ta phái Lương Hùng ra khỏi thôn gặp người là được, cần gì phải tự mình đội mưa đi gặp? Lương Hùng nói rằng mình đi dò xét bốn phía khắp thôn, đương nhiên có rời khỏi thôn cũng sẽ không có ai nghi ngờ. Vì sao ta phải mạo hiểm tự mình rời thôn?
- Người cần gặp, ngươi có thể gặp, nhưng Lương Hùng chưa chắc đã có thể gặp. Mục đích của Lương Hùng và ngươi cũng khác nhau, hoặc có thể nói, ngay từ đầu Lương Hùng chỉ là một con cờ trong tay Hồ đại nhân ngươi mà thôi.
- Con cờ?
- Mục đích Lương Hùng tham dự vào âm mưu này, nếu ta đoán không sai, thì gã không phải nhắm vào sứ đoàn mà là nhắm vào Ngô Đạt Lâm. Ngô Đạt Lâm mới vào Vũ Lâm Doanh không được bao lâu đã được thăng cấp lên làm Phó Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh. Vốn chuyện này chẳng có gì, nhưng Lương Hùng vì vậy lại ghi hận trong lòng.
Lương Hùng đã mất rất nhiều máu, nhưng xuất thân quân nhân, thân thể cường tráng, nên gã vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được tới lúc này, bèn cười lạnh hỏi:
- Ghi hận trong lòng? Vì sao ta phải ghi hận trong lòng?
- Bản Hầu đã để cho bọn Tề Phong thăm dò trong đám binh sĩ Vu Lâm, từ miệng của bọn họ biết được một việc. Từ khi Lương Phó lĩnh đội ngươi tiến vào Vũ Lâm Doanh, đối xử với mọi người khá hòa khí, cũng có chút năng lực thậm chí quan hệ với Trì Phượng Điển cũng không tệ. Mấy năm gần đây ngươi từng bước thăng chức, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một hai năm, rất có thể ngươi sẽ được thăng lên làm Phó Thống lĩnh. Nhưng ngươi vạn lần không ngờ, đột nhiên có hai gã Phó Thống lĩnh được điều đến Vũ Lâm Doanh, thoáng cái đã phá hỏng con đường thăng chức của ngươi. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trong dăm ba năm tới, vị trí Phó Thống lĩnh cũng không đến lượt ngươi.
Ngô Đạt Lâm cười lạnh:
- Chỉ có thể cười ta, khi gia nhập Vũ Lâm Doanh, ngươi vẫn còn có vẻ chân tâm thật ý, tựa như chỉ hận chúng ta gặp nhau quá muộn.
Từ trên cao nhìn xuống Lương Hùng, y thản nhiên nói:
- Lương Hùng, ngày đó ngươi mời ta uống rượu, còn nói, ngươi rất khâm phục ta, ta được điều tới làm Phó Thống lĩnh, ngươi tâm phục khẩu phục.
Hai mắt Lương Hùng sáng lên hung ác, khàn giọng nói:
- Ta tiến vào Vũ Lâm Doanh, từng bước từng bước leo tới hôm nay, từ trên xuống dưới Vũ Lâm Doanh ta đều tươi cười, bình thường luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ xảy ra sai lầm gì. Trì Phượng Điển cũng đã hứa hẹn rất nhiều lần, rất nhanh thôi ta sẽ được làm Phó Thống lĩnh. Nhưng chỉ vì một mình ngươi mà mọi thứ đều hủy hết, bao nhiêu năm cố gắng của ta đều như nước chảy vào biển đông.
Gã nhìn chằm chằm Ngô Đạt Lâm:
- Năm xưa ngươi phạm tội, Cẩm Y Tề gia còn từng hạch tội ngươi, điều ngươi tới biên thùy. Mấy năm gần đây, ta không phạm một chút sai lầm nào. Dựa vào cái gì ngươi có thể cưỡi lên đầu ta?
Hồ Bá Ôn nghe Lương Hùng nói vậy, sắc mặt đại biến. Gã đã nói thế tức là đã thừa nhận có hận ý với Ngô Đạt Lâm rồi. Y chỉ sợ bị kích động gã sẽ nói toạc ra hết.
Nhưng hiển nhiên Lương Hùng cũng khá giảo hoạt, lại cố ý nhắc đến thù hận giữa Ngô Đạt Lâm và Cẩm Y Tề gia, rõ ràng cố ý gây chuyện.
Nhưng Ngô Đạt Lâm lại chỉ cười nhạt một tiếng, đáp:
- Ngươi không cần phải châm ngòi ly gián. Năm xưa vận lương chậm chạp đã phạm phải quân pháp, tất cả mọi người đều chứng kiến ta bị Đại Tướng quân hạ lệnh đánh năm mươi quân côn, cũng biết về sau Đại Tướng quân hạch tội ta.
Nhưng không mấy ai biết rõ, ngày ấy, sau khi bị đánh năm mươi quân côn, đến nửa đêm Đại Tướng quân đã tự mình tìm tới tự tay đắp thuốc trị thương cho ta. Đêm đó, ngài đã nói với ta, chúng ta vận lương chậm chạp, tuy vì mưa to gió lớn, nhưng quốc có quốc pháp, quân có quân quy, thưởng phạt nếu không rõ ràng sẽ rất khó khiến cho các tướng sĩ khâm phục, cho nên ngài đành dâng biểu hạch tội.
Y hơi ngửa đầu:
- Đêm hôm đó, ta cũng đã nói với Đại Tướng quân, thân là quân nhân, tất phải chịu phạt, ta tuyệt đối không nói hai lời. Đại Tướng quân còn đưa cho ta một thanh đao, hiện đến giờ vẫn còn giữ.
Hồ Bá Ôn và Lương Hùng lập tức biến sắc. Bọn họ chỉ cho là Cẩm Y Tề gia hạch tội Ngô Đạt Lâm, tất y sẽ ôm đầy lòng cừu hận với Tề gia, lại vạn lần không ngờ nổi năm xưa đã từng xảy ra chuyện như vậy. Lúc này Ngô Đạt Lâm kể ra, đương nhiên không thể có thù hận gì với Tề gia rồi.
Nhưng Tề Ninh lại cười nhạt một tiếng:
- Có một vài hán tử ân oán phân minh, hiểu được thị phi thiện ác, có vài kẻ vì tư oán của mình, không từ thủ đoạn, vô sỉ đến cực điểm.
Hắn nhìn Lương Hùng:
- Lần này đi sứ, Ngô Đạt Lâm là lĩnh đội, ngươi là phó lĩnh đội, từ khi biết được việc này, ngươi liền biết đây là cơ hội rất tốt. Lại thêm vừa lúc có người âm thầm tìm được ngươi, các ngươi ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có lẽ còn có người hứa hẹn gì đó với ngươi rằng một khi diệt trừ được Ngô Đạt Lâm ngươi sẽ leo lên vị trí Phó Thống lĩnh. Đây chính là ước mơ tha thiết của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt này. Vì vậy, ngươi đã tự biến mình thành một quân cờ mặc cho người ta điều khiển.
Hồ Bá Ôn hừ lạnh:
- Hầu gia suy đoán thật là đặc sắc.
- Có phải suy đoán hay không, các ngươi biết rõ, ta cũng biết.
Tề Ninh mỉm cười:
- Mục đích của Lương Hùng là muốn diệt trừ Ngô Đạt Lâm. Mà mục đích của Hồ đại nhân ngươi lại càng lớn, muốn ngăn cản sứ đoàn đi về phía đông. Tất cả mọi chuyện các ngươi đều có sắp xếp chu đáo chặt chẽ, trong sứ đoàn ngươi có Lương Hùng giúp đỡ, bên ngoài sứ đoàn, chính xác ngươi vẫn còn một đạo nhân mã tiếp ứng. Ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi đã chú ý bố mê trận, muốn lợi dụng Lương Hùng lừa dối bản Hầu, muốn bản Hầu nghĩ đội ngũ kia là vây cánh của Ngô Đạt Lâm.
- Đội ngũ?
Hồ Bá Ôn cười nói:
- Vậy mà đến giờ ta vẫn chưa thấy có nhân mã gì đâu.
- Không cần nóng lòng. Lúc nên ra nhất định bọn họ sẽ ra. Hơn nữa, ta rất tin tưởng, ngay tối nay, rất có thể bọn họ sẽ ra tay.
Hồ Bá Ôn nhíu mày. Tề Ninh tiếp tục nói:
- Ngươi rời thôn bí mật gặp người, hẳn là để thương lượng tiếp theo nên hành động thế nào. Còn một ngày nữa thôi là sẽ đến sông Hoài, sau khi qua sông, ngươi sẽ rời khỏi cảnh nội nước Sở, chỉ e đến khi ấy hành động lại bất tiện. Cho nên ngươi chỉ có thể nắm chặt thời cơ này. Ba gã thủ vệ kia phát hiện ngươi rời thôn, đương nhiên ngươi phải giết người diệt khẩu. Nếu ta đoán không sai, khi ấy, là Lương Hùng triệu tập ba người bọn họ lại. Lương Hùng thu hút sự chú ý của bọn họ, còn ngươi là đồng đảng, từ đằng sau nhân cơ hội đánh lén. Hồ đại nhân ngươi không có võ công cao như vậy, cho dù có bày hết lưng của ba người ra, với bản lãnh của ngươi cũng không thể giết cả ba cùng một lúc.
Hắn mỉm cười:
- Hồ đại nhân, không biết ta suy đoán lung tung được bao nhiêu phần chính xác?
Hồ Bá Ôn thở dài:
- Nếu Hầu gia tới quán trà thuyết thư, nhất định sẽ được rất nhiều người hoan nghênh.
- Nếu như đêm nay ta tin lời các ngươi, diệt trừ Ngô Đạt Lâm, đương nhiên lĩnh đội kế tiếp sẽ là Lương Hùng. Lương Hùng thành lĩnh đội, không có Ngô Đạt Lâm cản tay, toàn bộ sứ đoàn coi như nằm trong sự khống chế của các ngươi. Đến lúc đó, tiếp ứng đội ngũ kia của ngươi giết tới, lĩnh đội sứ đoàn lại là quỷ bên trong, tất nhiên số hàng hóa kia không thể giữ. Thậm chí các ngươi có thể mượn cơ hội này, trong chiến loạn, giết luôn cả bản Hầu. Sau đó về Kinh, sự tình sẽ là: Ngô Đạt Lâm cấu kết cùng người khác, phá hỏng chuyến đi của sứ đoàn. Cẩm Y Hầu cũng chết trong tay Ngô Đạt Lâm. Tuy Hồ đại nhân ngươi và Lương phó lĩnh đội cũng phải gánh một chút trách nhiệm, nhưng dù sao đằng sau các ngươi vẫn có người bảo vệ cho, đến khi ấy vẫn bình an vô sự.
Ho khan một tiếng, hắn cười hắc hắc, chậm rãi nói tiếp:
- Kết quả cuối cùng, Ngô Đạt Lâm đã chết, Lương Hùng trở thành Phó Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh, hàng hóa của sứ đoàn bị hủy, đương nhiên khó có thể cầu thân, việc cưới Công chúa Đông Tề hai nước làm thông gia coi như tan thành bóng nước. Cẩm Y Hầu bị hại, triều đình ban thêm trợ cấp sâu dày. Hắc hắc, hẳn là sẽ như vậy. Hồ đại nhân, đoạn thư này ta thuyết có đặc sắc không?
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo