Tề Ninh cười lạnh nói:

- Quả nhiên người này đã chuẩn bị rất kỹ càng. Y ám sát Hồ đại nhân, tất nhiên là muốn ngăn cản sứ đoàn tiến về Đông Tề. Lần này nếu để y thành công thì đương nhiên chúng ta chỉ có thể dừng lại dùng ngựa phi nước đại bẩm báo triều đình, không thể tiếp tục đi về Đông Tề nữa. Trì hoãn ở đây, nói không chừng chính là đúng ý đồ của y.

Hồ Bá Ôn than thở:

- Mặc dù hạ quan biết y có cừu oán với phủ Cẩm Y hầu nhưng nghĩ y cũng không thể bởi thù oán cá nhân mà làm chậm trễ chuyện lớn của quốc gia.

Nói xong, khẽ lắc đầu:

- Thế này xem ra ba tên binh sĩ bị giết hại lúc trước cũng là do y làm rồi.

- Hồ đại nhân, ngươi đừng quên Ngô Đạt Lâm là do nhà Tư Mã đề bạt nhé.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Hoàng thượng muốn đi Đông Tề cầu thân, nhà Tư Mã tất nhiên không cam lòng. Ta vẫn suy nghĩ nhà Tư Mã sẽ không để chúng ta thuận lợi hoàn thành chuyện cầu thân. Hiện giờ ta chỉ lo lắng là sau chuyện này còn có âm mưu khác.

- Có âm mưu khác sao?

Hồ Bá Ôn sâu lo nói:

- Xin Hầu gia chỉ dạy cho?

- Hồ đại nhân, sau khi chúng ta xuất kinh vẫn có người âm thầm rình rập.

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Trước đó ta còn đang suy nghĩ đám người này lấy đâu ra lá gan ra tay với sứ đoàn, hiện tại xem ra rất có khả năng đám người đó là đồng đảng của Ngô Đạt Lâm. Bọn chúng muốn trong ứng ngoài hợp, tùy lúc phá hoại lần xuất sứ này.

Hồ Bá Ôn hoảng sợ nói:

- Hầu gia, ý người là đám người vẫn theo dõi sứ đoàn chúng ta là người của Ngô Đạt Lâm sao?

- Hiện tại xem ra hẳn là như thế rồi.

Tề Ninh thở dài nói:

- Hồ đại nhân, đại nhân thử suy nghĩ một chút xem. Đêm nay nếu Ngô Đạt Lâm thành công, người thân là phó sứ bị hại bỏ mình, vậy kết quả sẽ ra sao? Nói xấu thì chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn, bản thân ta cũng sẽ hoảng loạn.

Hồ Bá Ôn suy nghĩ cẩn thận, gật đầu nói:

- Hầu gia, Ngô Đạt Lâm muốn giết hạ quan, có phải là vì muốn tạo sự hỗn loạn không? Sau đó đám người theo dõi chúng ta kia sẽ thừa dịp xông vào, trong ứng ngoài hợp với Ngô Đạt Lâm, phá hủy lễ phẩm?

- Hẳn là như thế rồi.

Tề Ninh đáp.

- Hồ đại nhân bị hại, lễ phẩm bị hủy, việc đi sứ Đông Tề biến thành bọt nước ngay. Tề Ninh ta chỉ có thể chật vật về kinh. Thân là chính sứ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Đến lúc đó chắc chắn tấu sớ luận tội sẽ nhiều như tuyết rơi, cho dù là bản Hầu có thể giữ được tính mạng, muốn tổ chức sứ đoàn lần nữa chắc chắn cũng khó khăn muôn vàn.

Hồ Bá Ôn bùi ngùi thở dài, cười khổ nói:

- Không ngờ thủ đoạn của Trấn quốc công lại tàn nhẫn như vậy, vì đạt mục đích, căn bản không để ý tới lợi ích của Đại Sở.

- Ta đoán là ba gã thủ vê bị sát hại nhất định đã thấy được chuyện không nên thấy, cho nên mới bị giết người diệt khẩu.

Tề Ninh nói nhỏ:

- Mặc dù lúc này còn chưa có bằng chứng xác đáng như chuyện này hẳn không nằm ngoài suy đoán của ta. Tối nay nhất định Ngô Đạt Lâm sẽ len lén đi ra ngoài liên hệ với đồng đảng của gã. Ba gã binh sĩ tuần tra nhìn thấy, Ngô Đạt Lâm lo lắng ba tên binh sĩ này tiết lộ tin tức, cho nên ra tay đánh chết. Hồ đại nhân, đại nhân cho rằng suy đoán của ta có đúng hay không?

Hồ Bá Ôn khẽ gật đầu nói:

- Việc này vốn kỳ quái, nhưng giải thích một hồi như vậy thì đã sáng tỏ rồi.

Y lại hạ giọng nói tiếp:

- Hầu gia, tối nay Ngô Đạt Lâm hành thích hạ quan, xem ra đã bắt đầu hành động rồi. Chúng ta nên đối phó thế nào? Nếu không giải quyết kịp thời thì hạ quan lo rằng sẽ càng có nhiều chuyện nguy hiểm hơn xảy ra.

Tề Ninh hơi trầm ngâm rồi mới nói:

- Hồ đại nhân, theo ý kiến của ngài thì chúng ta nên xử lý việc này thế nào?

Hồ Bá Ôn vội đáp:

- Hầu gia, cũng không phải hạ quan đùn đẩy trách nhiệm, nhưng việc này rất quan trọng, xin Hầu gia quyết định. Cho dù Hầu gia quyết định thế nào, hạ quan cũng nhất định tuân lệnh.

Tề Ninh ngồi xuống ghế, lại nghĩ tới điều gì, sau một lát mới nói:

- Nếu không trừ Ngô Đạt Lâm thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu diệt trừ kẻ này, tuyệt mối hậu hoạn thì ngài thấy sao?

- Hầu gia, nếu thật sự diệt trừ Ngô Đạt Lâm thì có khiến nhà Tư Mã tức giận hay không?

Hồ Bá Ôn nhíu mày, lo lắng nói:

- Hiện nay quyền thế của nhà Tư Mã quá lớn, chúng ta không tiện trêu chọc đâu.

- Sao rồi, Hồ đại nhân sợ hãi rồi à?

Tề Ninh cười nhạt nói:

- Ngài yên tâm. Nếu có người muốn truy cứu thì cứ bảo là do bản hầu làm là được.

Hồ Bá Ôn vội nói:

- Hầu gia hiểu lầm rồi. Không phải hạ quan có ý này. Nếu Hầu gia quyết định muốn diệt trừ người này thì nhất định hạ quan sẽ cùng tiến cùng lui với Hầu gia.

Tề Ninh cười nói:

- Như thế là tốt rồi. Chúng ta cũng chỉ vì mục tiêu sứ đoàn đi Đông Tề thuận lợi, vì đại sự của quốc gia, tất nhiên sẽ không thể quan tâm tới một số chuyện được.

Hồ Bá Ôn đi tới trước cửa sổ, hé cửa nhìn ra ngoài một chút. Lúc này mưa gió trong đêm, bên ngoài đen kịt. Y đóng cửa sổ lại nói:

- Hầu gia, theo hạ quan thấy, cho dù muốn ra tay diệt trừ Ngô Đạt Lâm thì cũng phải vô cùng cẩn thận, vạn lần không thể để sứ đoàn chấn động được.

Y hạ giọng nói:

- Hai trăm Vũ Lâm quân kia chúng ta cũng không rõ trong đó có tâm phúc của Ngô Đạt Lâm hay không, thế nên khó nói rồi.

Tề Ninh hơi gật đầu nói:

- Hồ đại nhân nói rất đúng. Ta và ngài trước đây cũng không tiếp xúc với Vũ Lâm Doanh, không hiểu rõ ràng bọn họ lắm. Nếu như trong đó có không ít người của Ngô Đạt Lâm thì khi ra tay, chỉ sợ sẽ xảy ra nội chiến. Trước đây ta thấy dường như quan hệ giữa Ngô Đạt Lâm và binh sĩ dưới tay cũng hơi hòa hợp, nếu dễ dàng ra tay với Ngô Đạt Lâm thì chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

Hắn hơi nhíu mày, như nghĩ tới điều gì đó.

Hồ đại nhân suy nghĩ một chút, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nói:

- Hầu gia, có một người có lẽ có thể giúp chúng ta giải quyết phiền toái này đấy.

- Là ai?

- Lương Hùng!

Hồ đại nhân nghiêm nghị nói:

- Lương Hùng là người Vũ Lâm Doanh, quan hệ với những binh sĩ này cũng không kém, hơn nữa gã cũng hiểu rất rõ tình huống Vũ Lâm Doanh. Nếu gã có thể hỗ trợ ra tay thì hẳn là một người giúp đỡ không tồi đâu.

Tề Ninh cười nói:

- Không sai. Lương Hùng là người cảnh giác cao. Hồ đại nhân, không gạt ngài, Lương Hùng này đã sớm phát hiện ra Ngô Đạt Lâm không ổn, hơn nữa trước kia rời kinh, Trì Phượng Điển cũng đã dặn dò gã, muốn gã cẩn thận đề phòng Ngô Đạt Lâm. Tìm người này giúp đỡ nhất định có thể thành công.

Hồ đại nhân vui mừng nói:

- Nếu là như thế thì quá tốt rồi.

Hầu gia, Lương Hùng là phó lĩnh đội, nếu lúc đó có người truy cứu chuyện Ngô Đạt Lâm thì ba người chúng ta cũng có thể chứng minh Ngô Đạt Lâm có ý đồ phá hoại sứ đoàn, người khác cũng không làm gì được nữa. Hầu gia, người ở chỗ này, hạ quan đi gọi Lương Hùng tới bàn bạc.

Tề Ninh nói nhỏ:

- Càng ít người biết càng tốt.

Hồ Bá Ôn gật đầu nói:

- Hạ quan hiểu rồi.

Lúc này y mới mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng rời đi. Không bao lâu sau, lại thấy Hồ Bá Ôn dẫn Lương Hùng vào phòng. Hồ Bá Ôn sau khi vào phòng liền tiện tay đóng cửa lại. Lương Hùng tiến tới chắp tay nói:

- Hầu gia, các huynh đệ còn đang lục soát tìm thích khách, tạm thời chưa tìm được tung tích.

Tề Ninh gật đầu, liếc Hồ Bá Ôn rồi mới ho khan một tiếng, vẫy tay ý bảo Lương Hùng tới gần một chút. Lương Hùng hơi nghi hoặc nhưng vẫn tiến sát lại. Tề Ninh hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:

- Đã tìm được thích khách rồi!

Lương Hùng ngẩn ra, giật mình nói:

- Tìm được rồi?

- Lương phó lĩnh đội, vừa rồi nhiều người nên ta cũng không tiện nói thẳng trước mặt mọi người.

Hồ Bá Ôn tới gần, hạ giọng nói tiếp:

- Thích khách mưu đồ hành thích bổn quan tối nay chính là hộ vệ lĩnh đội Ngô Đạt Lâm của sứ đoàn!

Thân thể Lương Hùng chấn động, đôi mày rậm căng ra, trầm mặc trong chốc lát mới nói:

- Hồ đại nhân, ngài có nhìn rõ ràng hay không? Mặc dù Ngô lĩnh đội có hơi kỳ quái nhưng cũng không có nghĩa là gã hành thích đại nhân chứ?

Tề Ninh nói:

- Hồ đại nhân đã khẳng định, hơn nữa bản hầu cũng cho rằng Ngô Đạt Lâm là người bị hiềm nghi lớn nhất.

Lương Hùng cười khổ nói:

- Trước khi rời kinh, Trì thống lĩnh cũng từng dặn dò, ty chức chỉ tưởng là Trì thống lĩnh cẩn thận quá mà thôi, thật không ngờ!

Dừng lại một chút, gã mới nói:

- Hầu gia, Hồ đại nhân, hai ngài tìm ty chức tơi đây báo việc này, nhất định có gì sai bảo. Cho dù là thế nào, ty chức cũng cố hết sức hoàn thành.

Tề Ninh cười nói:

- Chỉ chờ những lời này của ngươi thôi.

Ánh mắt hắn lạnh lùng hẳn, nói:

- Lương phó lĩnh đội, bổn hầu dẫn đội xuất sứ, mục đích chính là muốn hoàn thành ý chỉ của Hoàng thượng, cầu thân thành công với Đông Tề. Cho nên tất cả những hòn đá chắn được xuất sứ Đông Tề đều phải bị đá văng.

Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Lương Hùng, hỏi:

- Ngươi đã hiểu rõ ý tứ của bản hầu chưa?

Lương Hùng khẽ gật đầu, nói:

- Có phải hầu gia muốn bắt Ngô Đạt Lâm lại không?

Hồ Bá Ôn hạ giọng nói:

- Lương phó lĩnh đội, trong hai trăm tên binh sĩ có thể có người của Ngô Đạt Lâm không?

Lương Hùng nói:

- Mặc dù Ngô Đạt Lâm đến Vũ Lâm Doanh không lâu nhưng trước đó y đã có danh tiếng ở ngoài rồi. Y là người xuất thân nghèo khổ, đại bộ phận binh sĩ Vũ Lâm Doanh cũng đều xuất thân nghèo khổ, cho nên cũng hơi kính phục gã.

- Hầu gia, xem ra thật sự không thể trừng trị Ngô Đạt Lâm quang minh chính đại rồi.

Hồ Bá Ôn nói:

- Phải dứt khoát lưu loát, lại phải âm thầm không chút tiếng động.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Lương phó lĩnh đội, chuyện này hệ trọng, ngươi có ý kiến gì hay không?

Lương Hùng hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Hầu gia, ty chức đã hiểu rõ ý của ngài và Hồ đại nhân rồi. Cần phải làm bí ẩn, tất nhiên càng ít người biết càng tốt. Ty chức có một biện pháp, không biết có thể dùng hay không?

Gã tiến sát hơn, hạ giọng nói nhỏ một hồi. Tề Ninh vừa nghe vừa gật đầu. Chờ Lương Hùng nói xong, Tề Ninh lại cười nói:

- Như thế rất tốt, dựa theo ý kiến của Lương phó lĩnh đội mà làm đi.

Trong cơn mưa to, giờ phút này Ngô Đạt Lâm đang dẫn binh sĩ đi truy tìm thích khách ở các góc trong thôn nhưng không thu hoạch được gì. Chợt nghe có người gọi:

- Ngô lĩnh đội!

Một người đi từ trong bóng tối ra, Ngô Đạt Lâm liếc một cái liền nhận ra là Lương Hùng, lập tức hỏi:

- Có tung tích gì của thích khách không?

Lương Hùng tiến đến thật sát, hạ giọng nói:

- Ngô lĩnh đội, Hầu gia phát hiện ra dấu vết, đã dẫn người ra cửa thôn rồi, lệnh cho ty chức đến báo cho ngài, kêu ngài nhanh chóng tới nơi.

Ngô Đạt Lâm cau mày hỏi:

- Hầu gia ra khỏi thôn sao? Phát hiện ra dấu vết gì?

- Hẳn là tung tích của thích khách.

Lương Hùng nói nhỏ:

- Hầu gia lệnh cho chúng ta không được đánh rắn động cỏ, những người khác tiếp tục tìm kiếm trong thôn cho có vẻ, hai người chúng ta len lén đi tới thôi.

Ngô Đạt Lâm lộ vẻ kỳ quái, do dự một chút, rút cục vẫn gật đầu nói:

- Hầu gia ở đâu, mau dẫn ta tới đó.

Lương Hùng đi phía trước dẫn đường, Ngô Đạt Lâm đi theo phía sau. Hai người một trước một sau đi tới cửa thôn. Đám thủ vệ hiển nhiên không dám cản lại, đi một đoạn, chỉ thấy phía trước có một rừng cây nhỏ, bên cạnh rừng còn có một cái ao. Ngô Đạt Lâm cau mày nói:

- Lương phó lĩnh đội, rốt cục Hầu gia ở đâu?

Lương Hùng giơ ngón tay chỉ về phía trước:

- Ở đó kìa.

Ngô Đạt Lâm giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy phía trước có một bóng người đang đứng cạnh rừng, lại nhanh chóng bước tới. Đi khoảng năm sáu bước, y thấy rõ ràng là Tề Ninh thật, đang muốn hành lễ thì Tề Ninh lại xoay người đi vào trong rừng. Ngô Đạt Lâm nhíu chặt mày, quay đầu liếc Lương Hùng một cái, vẫn đi theo vào.

 

2.58037 sec| 2452.289 kb