Mưc tuôn xối xả. Tiếng sấm vang lên không ngớt, kèm theo đó là những tia chớp nhá lên liên tục.
Những giọt mưa nện đồm độp trên nóc nhà. Hồ Bá Ôn bồn chồn và lo lắng, hỏi:
- Hầu gia, rốt cuộc họ đã thấy gì vậy?
Tề Ninh thở dài:
- Nếu ta biết rõ thì đã chẳng phiền lòng thế này.
Hồ Bá Ôn liếc nhìn ra cửa, rồi nghiêng người sang bên, nhỏ giọng:
- Hầu gia, nếu bị người quen giết chết, vậy thì số người có bản lĩnh như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cứ cho là ba gã thủ vệ đã nhìn thấy người quen, không hề đề phòng nên đã cho đối phương cơ hội ra tay bất ngờ, để rồi bị giết chết mà không kịp trở tay, nhưng nếu hung thủ không có võ công vô cùng lợi hại, muốn đánh chết ba người ngay lập tức, hơn nữa còn khiến ba người không kịp phản kháng cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tề Ninh gật nhẹ đầu, cũng hạ giọng hỏi lại:
- Vậy Hồ đại nhân có ý tưởng gì không?
Hồ Bá Ôn cười khổ, đáp:
- Hầu gia, ngài đối xử với hạ quan như tâm phúc, hạ quan cũng thành thật trả lời ngài bằng lời trong bụng dạ. Ngài biết đó, hoàng thượng vừa đăng cơ không lâu, thế cục triều đình chưa ổn, mà nay trong triều Tư Mã gia quyền thế ngập trời. Bên phía Hoài Nam Vương cũng không cam lòng chịu thua. Hai bên đều tự hành động theo ý mình, toàn bộ nha môn đều có người của họ cài vào. Lễ Bộ chúng tôi xem như là nha môn sạch rồi đó, có thể coi là thanh tĩnh!
Tề Ninh than nhẹ một tiếng, không nói lời nào.
- Lần đi sứ Đông Tề này là ý chỉ của hoàng thượng, nhưng trong lòng vài người chưa chắc đã đồng ý với quyết định này của hoàng thượng.
Hồ Bá Ôn than thở, nói với giọng cảm khái.
- Kể cả đoàn sứ thần của chúng ta còn chưa chắc trên dưới một lòng nữa.
- Hở?
Tề Ninh cười, nói rằng:
- Hồ đại nhân cũng cảm thấy có vấn đề?
Hồ Bá Ôn thấp giọng nói:
- Không dối gạt Hầu gia, sau khi hạ quan biết Ngô Đạt Lâm dẫn dắt đội ngũ cũng có không yên lòng cho lắm. Ngô Đạt Lâm này trước đây bị điều từ Hổ Thần doanh tới biên thùy là bởi bị Tề Đại tướng quân hạch tội, ít nhiều cũng có chút thành kiến với phủ Cẩm Y Hầu. Hạ quan chỉ lo vì có thù cũ, trên đường đi Ngô Đạt Lâm này sẽ tạo ra vài sự cố thôi.
Tề Ninh thì thầm:
- Hồ đại nhân vừa nói, trong sứ đoàn của chúng ta không có nhiều cao thủ đủ sức giết chết liên tiếp ba người trước khi họ kịp phản ứng nhỉ, phải chăng Ngô Đạt Lâm cũng có tên trong danh sách này?
Hồ Bá Ôn suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời:
- Hạ quan không dám suy đoán lung tung. Nhưng, sau khi hạ quan biết Ngô Đạt Lâm sẽ trở thành lĩnh đội của sứ đoàn, đã cẩn thận thăm dò tin tức về người này. Quả thật công phu của Ngô Đạt Lâm không kém. Hắn xuất thân bần hàn, phải dựa vào bản lĩnh thật sự mới có được địa vị như hôm nay.
Nếu nói hắn ta bất ngờ tấn công, giết chết ba người đó cũng có nhiều khả năng.
Dừng lại một chút, y nói tiếp:
- Tuy nhiên võ công của Lương Hùng cũng không kém, có lẽ y cũng có thể làm được.
Tề Ninh cau mày, nói:
- Hồ đại nhân nghi ngờ Lương Hùng?
- Nói thế cũng không phải.
Hồ Bá Ôn khoát tay, nói:
- Hạ quan chỉ cảm thấy trong sứ đoàn có lẽ chỉ có hai người này đủ bản lĩnh để giết chết ba người cùng lúc. Hơn nữa, họ lại là Chính và Phó Lĩnh đội của sứ đoàn, nếu thật sự ra tay đánh lén, vậy thì chắc chắn ba gã thủ vệ sẽ không phòng bị. Chẳng qua Lương Hùng là lão tướng của Vũ Lâm doanh, tính tình cũng rộng rãi, hạ quan không cảm thấy hắn ta sẽ có hành động khác thường gì.
Tề Ninh đang suy nghĩ điều gì đó.
Hồ Bá Ôn do dự, rồi nói khẽ:
- Hầu gia, chính ngài phải cẩn thận một chút. Nếu thật sự có người lẻn vào trong chuyến đi này, có lẽ sẽ làm điều bất lợi với Hầu gia.
Tề Ninh cười, nói:
- Làm phiền Hồ đại nhân lo lắng rồi. Hồ đại nhân, đường dài mệt mỏi, ngài hãy về nghỉ ngơi trước đi, kẻo ngày mai lên đường mệt mỏi.
Hồ Bá Ôn đứng dậy, chắp tay chào. Y thở dài thườn thượt, lui xuống.
Hồ Bá Ôn vừa mới rời khỏi, ngoài cửa đã truyền tới giọng Lương Hùng:
- Hầu gia, ty chức có việc bẩm báo!
Tề Ninh cho y vào. Lương Hùng dầm mưa tiến vào, khom người nói:
- Hầu gia, trong thôn, ngoài thôn đều đã kiểm tra một lần rồi, không có dấu vết của kẻ đột nhập. Ngô Lĩnh đội đã tăng cường số người phòng thủ, tự ngài ấy canh giữ hàng hóa, sai ty chức dẫn người canh giữ bốn phía xung quanh phòng của Hầu gia, đề phòng có thích khách hành thích.
Tề Ninh gật đầu. hắn quan sát Lương Hùng một lúc, đoạn nói:
- Lương Hùng, vừa rồi lúc gặp chuyện không may, ngươi có biết Ngô Lĩnh đội ở đâu không?
Lương Hùng khẽ giật mình. Sau một hồi do dự, y nói:
- Hầu gia, sau khi vào thôn, ty chức lo lắng còn có sơ hở nên đã đi kiểm tra một vòng xung quanh.
Lúc đó không ngờ lại không chú ý tới Ngô Lĩnh đội. Có lẽ ngài ấy đang nghỉ ngơi trong phòng mình.
Tề Ninh nói:
- Phía ta không cần quá lo lắng.
Lương Phó Lĩnh đội, phía bên Hồ đại nhân cần được tăng cường phòng thủ nghiêm ngặt hơn.
Ngươi dẫn người qua đó canh giữ, dù thế nào cũng không được để cho Hồ đại nhân xảy ra chuyện.
Lương Hùng khẽ giật mình, nhưng vẫn chắp tay đáp:
- Ty chức tuân mệnh.
Không nhiều lời thêm, y quay người đi ra cửa.
Đêm, mưa như trút nước. Tề Ninh tới trước cửa. Bên ngoài cánh cửa, vạn vật đều trở nên mơ hồ. Màn mưa như sương mù che phủ lên mọi thứ, càng khiến cho người ta không thể quan sát rõ cảnh tượng trong rừng đêm.
Ba thủ vệ bị giết, tất nhiên điều này đã dẫn tới nguy cơ bạo động trong đội ngũ. Cái chết của ba người này quá kỳ lạ, các binh sĩ chỉ cho rằng do kẻ thù bên ngoài xâm nhập vào gây ra, đều vực dậy tinh thần, cẩn thận hơn ngày thường gấp mấy lần. Để đảm bảo rằng sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào, Ngô Đạt Lâm tăng cường số người tuần tra ban đêm. Lúc mới đầu chỉ có hai ba mươi người thôi, nhưng sau khi vụ việc này xảy ra thì số người trực tiếp được tăng lên gấp đôi.
Tề Ninh tưởng rằng cơn mưa mùa hè đến nhanh sẽ nhanh chóng qua đi, chẳng ngờ trận mưa này giống như muốn trút ra hết cơn giận đã tích lũy từ lâu ra, trút nước liên tục mấy canh giờ. Đường đi trong thôn xóm ngập ngụa trong nước mưa.
Lúc nửa đêm, chợt nghe có tiếng kinh hô. Tề Ninh kịp thời phản ứng, lao thẳng ra cửa. Chỉ thấy mười mấy bóng người đang chạy về cùng một hướng. Theo hướng tiếng thét truyền ra, họ đuổi tới trước một gian phòng. Tề Ninh nhíu mày. Hắn vừa nhìn là nhận ra ngay đây là phòng của Hồ Bá Ôn.
Mặt hắn đanh lại, xông thẳng vào phòng, suýt tý nữa là tông ngã một bóng người ở trước. May mà Tề Ninh phản ứng nhanh, nghiêng người nhoáng lên, đỡ được người nọ. Là Lương Hùng! Lương Hùng quay đầu lại, thấy là Tề Ninh thì vội vàng la lên:
- Hầu gia, Hồ đại nhân! Hồ đại nhân…
Sắc mặt y hoảng loạn, lắp bắp mãi mà chẳng nói ra được một lời hoàn chỉnh.
Tề Ninh gằn giọng, quát:
- Hồ đại nhân làm sao?
- Hồ đại nhân… Hồ đại nhân bị đâm!
Rốt cục Lương Hùng cũng thốt ra được. Y chỉ tay vào trong phòng, run giọng nói:
- Ở ngay bên trong!
Tề Ninh chạy như bay vào phòng trong. Ở đó có hai gã võ sĩ Vũ Lâm lăm lăm bội đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón dịch. Tề Ninh vừa tiến tới, hai người lập tức chĩa mũi đao về phía hắn.
Thấy người tiến vào là Tề Ninh, họ vội thu đao lại, cúi người chào:
- Hầu gia!
Lúc này Tề Ninh đã kịp quan sát tình huống trong phòng. Hồ Bá Ôn ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ, mặt trắng ệch như tờ, mặt ngớ ra, mồ hôi túa ra đầy trên trán. Mặt Tề Ninh cũng cứng lại, tiến tới hỏi thăm:
- Hồ đại nhân, ngài?
Hồ Bá Ôn nghe được tiếng của Tề Ninh, rốt cuộc cũng phục hồi được tinh thần, cười khổ nói:
- Hầu gia, hạ quan… Suýt tý nữa là hạ quan không còn được nhìn thấy ngài nữa rồi!
Y nghiêng đầu đi, nhìn ra hướng cửa sau. Tề Ninh nhìn theo ánh mắt y, thấy cửa sau đã bị phá vỡ, bên ngoài mưa rới tầm tã. Gió lạnh thốc vào phòng, cuốn theo những giọt nước mưa lạnh như băng.
Bấy giờ Lương Hùng cũng đã tiến tới, bẩm:
- Hầu gia, thích khách lẻn vào từ cửa sau, có ý định ám sát Hồ đại nhân. May là Hồ đại nhân kịp thời hô lên. Thấy chúng tôi xông vào, tên thích khách bỏ chạy bằng cửa sau.
Tề Ninh nhíu mày, hỏi:
- Có bao nhiêu người canh phỏng ở đây?
Lương Hùng đáp:
- Ty chức vâng theo lời căn dặn của Hầu gia, tự mình dẫn theo bốn huynh đệ đứng gác ở ngoài. Hai trong số họ đứng giữ ngoài cửa, ta và hai huynh đệ khác thì canh giữ trong chánh đường. Nghe thấy tiếng kêu của Hồ đại nhân, ty chức là người đầu tiên chạy vào, vừa lúc nhìn thấy thích khách bỏ trốn qua cửa sau. Ty chức lập tức đuổi theo, nhưng người nọ lẩn đi nhanh quá, hơn nữa bên ngoài mưa to gió lớn, ty chức vô năng, đã để hắn chạy thoát.
Đúng lúc này mọi người lại nghe được tiếng bước chân chạy tới. Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Đạt Lâm bước nhanh tới. Cả người y ướt đẫm nước mưa. Thấy Hồ Bá Ôn ngồi đờ ra trên ghế, y nhíu mày hỏi:
- Hồ đại nhân, ngài có thấy rõ hình dáng của thích khách không?
Hồ Bá Ôn lắc đầu, cười ảo não:
- Bổn quan nằm trên giường, mải mê suy nghĩ về vụ việc ba người bị giết hại trong mơ hồ, không ngủ được. Đang lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy trong phòng đột nhiên mát hơn, ta quay đầu nhìn qua thì thấy cửa sau đã mở, một bóng người lách vào từ đó. Bổn quan biết kẻ đó chắc chắn là thích khách nên chẳng nghĩ ngợi gì mà hô hoán ngay.
Y giơ tay lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh đổ đầy trán. Xong xuôi, y nói tiếp:
- May có Lương Hùng phản ứng kịp thời, lập tức chạy vào. Hình như tên thích khách rất bất ngờ vì ta vẫn chưa ngủ. Ta vừa hô lên, hắn ta liền nhảy cửa sổ bỏ trốn.
Lúc Lương Phó Lĩnh đội tiến vào cũng nhìn thấy thích khách, lập tức đuổi theo ra ngoài!
Nói tới đây, có lẽ đã khơi gợi lại nỗi sợ trong lòng y, mồ hôi lạnh lại tuôn đầy trán.
Ngô Đạt Lâm nhìn Lương Hùng, hỏi:
- Lương Phó Lỉnh đội, sao ngươi không phái người canh giữ phía sau phòng?
Lương Hùng trả lời:
- Ty chức cho là cửa trước đã có người trông coi, chúng ta lại canh gác ở chánh đường, tuyệt đối sẽ không kẻ nào dám lẻn vào. Đây là sơ suất của ty chức, kính xin Hầu gia và Ngô Lĩnh đội trách phạt!
Tề Ninh nói:
- Ngô Lĩnh đội, chuyện này không thể trách Lương Phó lĩnh đội. Đều tại tên thích khách đó quá to gan lớn mật.
Hắn chuyển ánh nhìn sang Hồ Bá Ôn, nói:
- Hồ đại nhân, thân thể ngài không có gì đáng ngại đấy chứ?
Hồ Bá Ôn khoát tay, nói:
- Xin Hầu gia đừng lo lắng. Thích khách vừa nghe có động tĩnh đã bỏ trốn ngay, chưa kịp làm gì. Và, hạ quan cũng không bị thương.
Y khua khua tay:
- Không sao nữa rồi. Ngô Lĩnh đội, ngươi vẫn nên phái người đi tuần tra xung quanh một lần đi.
Tánh mạng của hạ quan không sao, nhưng ngàn vạn lần không được để thích khách tới gần Hầu gia.
Ngô Đạ Lâm chắp tay, nói:
- Hồ đại nhân, là ty chức thất trách, tội đang chết vạn lần. Ty chức lập tức phái người truy tìm thích khách ạ!
Y phất tay, ra lệnh:
- Mọi người ra ngoài trước hết đi.
Lương Phó Lĩnh đội, điều thêm huynh đệ tới. Bốn phía xung quanh phòng nghỉ của Hầu gia và Hồ đại nhân, không được bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào, phải có người thủ vệ hết.
Lương Hùng chắp tay, “dạ!” một tiếng rồi trước sau ra ngoài theo Ngô Đạt Lâm.
Chờ mọi người ra ngoài hết rồi, trong phòng chỉ còn lại Tề Ninh và Hồ Bá Ôn. Hồ Bá Ôn đứng dậy, bước tới cửa trước dõi mắt nhìn ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại. Sau khi y quay lại phòng trong, sắc mặt nom vô cùng lạnh lùng. Hạ giọng xuống thật nhỏ, y nói:
- Hầu gia, thật ra hạ quan nhận ra thích khách là ai, nhưng khó mà nói ra trước mặt mọi người.
Tề Ninh giật mình. cau mày lại, hắn hỏi:
- Thật sự nhận ra thích khách?
Hồ Bá Ôn đáp:
- Mặc dù thích khách vội vàng đào tẩu, nhưng ký ức về dáng người và động tác của hắn vẫn còn mới mẻ trong đầu hạ quan, tuyệt đối không nhận lầm người.
Mắt sắc lạnh như dao, y đè giọng xuống thấp, nói:
- Hầu gia, quả nhiên ngài đoán không sai. Ngô Đạt Lâm có vấn đề lớn. Thích khách lẻn vào phòng ám sát hạ quan, chính là Ngô Đạt Lâm!
Cả người Tề Ninh chấn động, sợ hãi hỏi ngược lại:
- Thật sự là y?
- Hạ quan tuyệt đối không nhận sai người.
Hồ Bá Ôn thì thầm:
- Hắn chỉ tưởng hạ quan đã ngủ, cho nên lẻn vào từ cửa sổ phía sau. May mà hạ quan chỉ mới chợp mắt, nếu không đã chết dưới đao của hắn rồi.
Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo