Tình thế kinh thành Kiến Nghiệp đúng như Đoạn Thương Hải dự đoán. Hắc Đao doanh được điều vào kinh phòng ngự hoàng thành, Vũ Lâm doanh vốn phòng ngự hoàng thành liều bị điều ra khỏi kinh, phòng ngự tại thành bắc cách đó mười lăm dặm.

Tối đến trong thành liền bắt đầu thi hành giới nghiêm.

Cho dù là biên thành chưa tới thời khắc khẩn trương cũng không giới nghiêm dễ dàng được, đừng nói là kinh đô của một đế quốc, giới nghiêm tức là có chuyện đại sự kinh thiên động địa xảy ra.

Hắc Đao doanh hộ vệ hoàng thành, mà ngoài thành Kiến Nghiệp và các cổng là do Hổ Thần doanh thủ vệ. Ngoài ra một bộ phận binh lực của Hổ Thần Doanh cũng bị rút ra, hợp tác với nha dịch của các phủ trong kinh thành tuần tra đường xá trong thành.

Đối với thành Kiếp Nghiệp mà nói, chuyện nghiêm trọng như vậy chưa từng xuất hiện trong rất nhiều năm rồi.

Ngày tổ chức tang lễ cho Cẩm Y hầu Tề Cảnh, trong thành vẫn giới nghiêm như cũ. Quan viên về kinh đưa tiễn cũng không nhiều nhưng dân chúng trên đường trong thành lại tự phát đứng hai bên đường yên lặng đưa tiễn.

Với địa vị và công huân của Cẩm Y hầu Tề Cảnh, đội ngũ tống táng có vẻ hơi thiếu thốn.

Tề Cảnh được an táng ở cạnh Chung Sơn phía đông kinh thành. Nơi này có một vùng lăng tẩm rộng lớn, được gọi là Trung lăng. Quân vương khai quốc của Đại Sở đặc biệt sai người xây dựng vùng Trung lăng này để an táng những trung thần lương tướng có công hiến lớn với quốc gia. Có thể được đưa vào an táng tại Trung lăng này đúng là vinh dự vô thượng.

Tề Cảnh là rường cột của Đại Sở, hiển nhiên cũng có một chỗ tại Trung lăng này.

Xuất phát từ kinh thành phải đi một ngày trời mới có thể đến Trung lăng, thời gian chôn cất ít nhất cũng phải mất ba ngày. Dương Ninh là con trưởng của Tề Cảnh, lần này tự nhiên cũng phải dẫn tang đội đi trước.

Tam lão thái gia cũng đi theo đội ngũ, nhưng Ngũ gia và Lục gia lại không thấy xuất hiện.

Sau khi đội ngũ xuất phát từ phủ Cẩm Y hầu, nhân số tính ra cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng hai trăm người nhưng trên đường đi về phía đông, người phía sau đội ngũ lại càng ngày càng nhiều hơn, hầu hết là dân chúng kinh đô vốn tôn kính Tề Cảnh. Đến lúc tới Đông môn, đội ngũ đã lên tới gần ngàn người, giống như một con trường long đang uốn lượn tiến tới vậy.

Tuy nói rằng kinh thành giới nghiêm, cửa đều đóng chặt nhưng khi đội ngũ đi tới đông môn, lập tức đông môn mở rộng. Hai bên cứ cách vài bước lại có một binh sĩ mặc áo giáp, cầm trường mâu đứng nghiêm trang. Khi đội ngũ đi qua, binh sĩ hai bên đều cầm mâu quỳ xuống, lấy đó thể hiện sự tiếc thương với vị danh tướng của đế quốc.

Dương Ninh nhìn thấy, trong lòng càng hiểu rõ Tề Cảnh có địa vị không tầm thường trong lòng người Sở.

Ngay trước Đông môn không xa, Dương Ninh thấy có một đám người đang đứng. Đợi tới khi đội ngũ tới gần, đám người này nhanh chóng tới đón.

Đi đầu là một người mặc áo giáp màu đen, thân hình cao lớn, không tới bốn mươi tuổi, khi đi chuyển trông như long hành hổ bộ, uy phong lẫm lẫm, rõ là một hảo hán tử.

Khâu tổng quản giơ tay, ý bảo đội ngũ dừng lại. Chỉ thấy người mặc hắc giáp nọ nhan chóng tiến tới, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, tháo mũ sắt xuống. Binh tướng phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, tháo mũi. Sau khi đặt mũ sang một bên, bọn họ cùng người mặc áo giáp đen kia liên tục vái lạy linh cữu của Tề Cảnh.

Lúc này Khâu tổng quản mới đi tới cạnh Dương Ninh, nói nhỏ:

- Thế tử, vị này là thống lĩnh Hổ Thần doanh Tiết Linh Phong, Tiết thống lĩnh, là bộ hạ cũ của tướng quân.

Trước khi tổ chức lễ tang, Cố Thanh Hạm đã dạy Dương Ninh hết các lễ tiết có thể gặp phải trên đường. Dương Ninh nhớ kỹ trong lòng, biết lúc này mình phải tiến lên đáp lễ.

Hắn đi cùng Khâu tổng quan, tiến tới liền thấy ánh mắt Tiết Linh Phong nghiêm túc, vành mắt ửng hồng, vái lạy không ngừng, lúc này trán không ngờ đã rách, có máu chảy ra.

- Tiết thống lĩnh, xin hãy đứng dậy, xin mau đứng dậy.

Khâu tổng quản vội đi tới đỡ Tiết Linh phong.

- Tâm ý của thống lĩnh, tất nhiên tướng quân dưới cửu tuyền sẽ cảm thấy an ủi lắm.

Lúc này Dương Ninh đã hành lễ với Tiết Linh Phong và tướng lĩnh. Tiết Linh Phong đứng dậy cũng không nhìn Khâu tổng quản mà đi tới trước mặt Dương Ninh.

Thân hình y cao lớn, cao hơn Dương Ninh không ít, đứng từ trên nhìn xuống Dương Ninh, hơi trầm ngâm mới nói:

- Thế tử, ta từng là bộ hạ của tướng quân. Cả cuộc đời này ta sẽ không bao giờ quên ân tình của tướng quân đối với ta. Sau này nếu có việc gì khó khăn thì cứ tới tìm ta. Chỉ cần đủ khả năng, tuyệt đối ta sẽ không chối từ!

Dương Ninh chắp tay nói:

- Tiết thúc thúc, gia phụ đã qua đời, sau này chắc có không ít việc cần làm phiền Tiết thúc thúc. Tiểu chất xin cảm tạ trước.

Mắt Tiết Linh Phong lộ vẻ ngạc nhiên, dường như cũng kinh ngạc vì Dương Ninh lại có thể hiểu biết như thế, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, hơi gật đầu, cũng không nói nhiều, tránh sang một bên mở đường, trầm giọng nói:

- Tiễn tướng quân!

Y lại quỳ gối ở một bên đường. Tất cả tướng sĩ ngoài thành đều quỳ xuống, lộ vẻ nghiêm túc và tôn trọng.

Khâu tổng quản đang định cho đội ngũ khởi hành lần nữa, lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói:

- Chậm đã!

Tiếng nói vừa phát ra liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên. Mọi người vội vàng quay đầu. Chỉ thấy đám người phía sau đã tránh một con đường ra, rất nhanh liền có một đám ngựa chạy tới. Dương Ninh nhìn lại, thấy đi đầu là một người mặc cẩm bào màu vàng, đầu đội mũ quan, phía cằm râu dài tung bay, tới gần liền xoay người nhảy xuống ngựa.

- Là Hoài Nam vương!

Khâu tổng quản thất thanh nói:

- Thế tử, mau mau đi nghênh đón Hoài Nam vương.

Dương Ninh ngẩn ra. Mặc dù hắn còn chưa rõ ràng thể chế của Sở quốc nhưng cũng biết Vương tước cao hơn Hầu tước rất nhiều. Không ngờ lần này đột nhiên lại có một vị Hoài Nam vương xuất hiện.

Hoài Nam vương cũng chỉ khoảng trên bốn mươi, khí chất quý phái, xuống ngựa liền bước nhanh tới xe ngựa lớn kéo linh cữu. Tới cạnh linh cữu, đột nhiên y nằm trên linh cữu, nước mắt chảy ra, thất thanh nói:

- Thiên đạo bất công, Cẩm Y hầu nửa đời anh hùng, đánh đâu thắng đó trên sa trường, không gì cản nổi, hôm nay hồn lại về cửu tuyền. Đại Sở ta mất đi rường cột, trái tim Bổn vương đau như dao cắt!

Đội ngũ tống táng vốn đã thương tâm, lúc này Hoài Nam Vương lại khóc lớn thành tiếng, không ít người cũng khóc to. Nhất là binh tướng đang quỳ hai bên, lúc này cũng giơ tay gạt nước mắt.

Dương Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ rốt cục Hoài Nam Vương này là thần thánh nơi nào. Nhìn y tình chân ý thiết như vậy, hình như thật sự đau lòng vì Tề Cảnh tạ thế thật, sức cuốn hút cũng cực lớn. Chỉ là vì sao Cố Thanh Hạm lại chưa từng nhắc tới vị Hoài Nam vương này, hơn nữa cũng chưa từng thấy Hoài Nam vương đến phủ Cẩm Y hầu tế bái.

Khuôn mặt Hoài Nam vương đau đớn, đột nhiên lui về phía sau hai bước bái lạy. Khâu tổng quản lúc này đã tới cạnh y, vội vàng kéo lại nói:

- Vương gia, vương gia, không được, không được. Thế này không hợp lễ pháp!

Hoài Nam vương nói:

- Sao lại không được? Chẳng lẽ bởi vì Bổn vương là vương tước thì không thể quỳ lạy Cẩm Y hầu sao? Cẩm Y hầu lập công lao hãn mã cho Đại Sở ta. Đại Sở ta được hưởng quốc thái dân an cũng đều là nhờ Cẩm Y hầu mang theo vô số tướng sĩ đổi bằng máu tươi mới được. Đừng nói là quỳ một cái, dù là dùng tính mạng Bổn vương đi đổi cho Cẩm Y hầu, Bổn vương tuyệt đối cũng không nói hai lời.

Y đẩy Khâu tổng quản ra, thật sự quỳ xuống.

Lúc này liền nghe bốn phía đầy tiếng xì xào. Trên mặt rất nhiều người đều lộ vẻ khâm phục.

Hài Nam vương vái lạy liên tục mấy cái, sau đó mới được nâng dậy, quay đầu thấy Dương Ninh đứng một bên liền đi tới, đưa tay kéo tay Dương Ninh, ôn hòa nói:

- Vị này tất nhiên là Cẩm Y thế tử rồi?

Khâu tổng quản vội nói:

- Đúng vậy!

Sau đó nháy mắt với Dương Ninh. Lúc này Dương Ninh mới nói:

- Tề Ninh ra mắt Vương gia!

Khi hắn chuẩn bị vái lạy, Hoài Nam vương liền kéo lên nói:

- Không cần đâu. Bổn vương chỉ tiễn Cẩm Y hầu một đoạn cuối, không muốn để người đi lạnh lẽo được.

Lời này của y nghe cũng không có gì không ổn nhưng Dương Ninh âm thầm cảm thấy trong lời này có ý khác, thầm nghĩ người hôm nay tới tiễn đưa không ít, ven đường không ít dân chúng tế bái hai bên, dù không nói là cực kỳ náo nhiệt nhưng nói là lạnh lẽo thì cũng không ổn.

Hoài Nam vương này nói không để cho Cẩm Y hầu ra đi lạnh lẽo, lời này có vẻ quái dị.

Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên. Lập tức một giọng nói the thé vọng tới:

- Chờ một chút, chờ một chút. Thánh thượng có chỉ. Thánh thượng có chỉ!

Chỉ thấy một con ngựa phóng nhanh tới. Dương Ninh thấy tình cảnh này, nghĩ thầm đám người này thật biết chọn thời điểm. Lúc phủ Cẩm Y hầu dựng linh đường, dù là Hoài Nam vương hay nội cung đều không thấy một bóng người tới. Hôm nay tang đội sắp ra khỏi thành, Hoài Nam vương này và ý chỉ của Hoàng đế một trước một sau đuổi tới.

- Ồ, đó là Phạm công công trong cung!

Khâu tổng quản thấy người tới, vội nói với Dương Ninh:

- Thế tử, Phạm công công là tổng quản Ti lễ giám.

Năm nay Phạm công công gần năm mươi, thân hình béo tốt nhưng gương mặt hòa thiện, hai mắt nhìn ti hí. Chờ tới khi lão tới gần, Dương Ninh mới phát hiện ra vị Phạm công công này có một đôi mắt nhỏ trời sinh.

Phía sau Phạm công công là bốn năm tên Tòng thị giám. Thấy Hoài Nam vương ở bên cạnh, nhất thời Phạm công công lộ vẻ tươi cười, khom người tiến tới:

- Tham kiến Vương gia!

Hoài Nam vương thản nhiên nói:

- Phạm công công tới kịp lúc. Nếu chậm một lát nữa thì Cẩm Y hầu đã rời khỏi kinh thành rồi. Có thể nhận được chỉ ý của Thánh thượng vào thời khắc cuối cùng, Cẩm Y hầu dưới cửu tuyền có biết cũng an tâm rồi.

Dương Ninh thấy giọng điệu của y tràn đầy vẻ chế nhạo, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lá gan của Hoài Nam vương này cũng không nhỏ, không ngờ dám cười chế nhạo Hoàng đế trước mặt thái giám tổng quản ti lễ giám. Cũng không biết là y có oán khí với hoàng đế từ trước hay là vì Cẩm Y hầu bị tổn thương mà cảm thấy bất công.

Phạm công công vẫn tươi cười như cũ nói:

- Cẩm Y hầu là công thần của Đại Sở, tuyệt đối Thánh thượng sẽ không quên Cẩm Y hầu.

Ho khan một tiếng, lão mới cất giọng the thé nói:

- Thánh thượng có chỉ, Cẩm Y thế tử tiếp chỉ!

Dương Ninh chưa thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, hơn nữa trước đó Cố Thanh Hạm cũng không ngờ được là thời điểm này hoàng đế lại ban ý chỉ, cho nên nhất thời Dương Ninh cũng không biết quy định tiếp theo phải làm gì.

Thấy Dương Ninh hơi giật mình, Phạm công công cười nói:

- Thế tử không cần suy nghĩ nhiều. Đây không phải trong phủ, không cần phải phiền phức nhiều, trực tiếp quỳ xuống tiếp chỉ là được.

Trong lòng Dương Ninh tức giận, thầm nghĩ thời đại này đúng thật khó sống. Mình hôm nay giả mạo thế tử cũng coi như thân phận tôn quý mà mới chả bao lâu, ba ngày nay hai đầu gối quỳ tới mức đau hết cả gối rồi. Nhưng lúc này mọi người nhìn tới, hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

Nhưng nghĩ tới thánh chỉ lần này tới chắc có không ít ban thưởng. Hiện tại phương diện tiền bạc của phủ Cẩm Y hầu cũng đang thiếu thốn, bạc thuế phía Giang Lăng còn chưa đưa tới. Hai ngày ngay Cố Thanh Hạm cũng vì chuyện tiền bạc mà phiền não, lúc này nếu trong cung ban thưởng tới cũng coi như mưa tới đúng lúc, có thể giải quyết tình thế cấp bách của phủ Cẩm Y hầu.

Phạm công công còn chưa tuyên đọc thánh chỉ thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa. Lúc này Dương Ninh mới phát hiện ra Hoài Nam vương đã mang theo thủ hạ cưỡi ngựa rời đi.

- Phụng thiên thừa vận!

Phạm công công mở thánh chỉ, tuyên đọc. Dương Ninh cũng chẳng thèm để ý tới ngôn từ hoa lệ, chỉ tập trung tinh thần, muốn biết rốt cục lần này trong cung cấp ra bao nhiêu, ban thưởng bao nhiêu. Nhưng chỉ nghe Phạm công công đọc như hòa thượng tụng kinh, dông dài non nửa ngày, đầu tiên là tán tụng công tích của Tề Cảnh một phen, sau đó là nói Tề Cảnh qua đời khiến trời đất cũng đau buồn, luyên thuyên nửa ngày, đợi tới khi Phạm công công khép thánh chỉ lại cũng không nghe thấy một câu ban thưởng nào.

- Thế tử, ngươi nén đau thương. Cẩm Y hầu qua đời, toàn quốc đau buồn, ngươi cũng phải bảo trọng cơ thể.

Phạm công công cuộn thánh chỉ lại đưa tới. Dương Ninh thuận tay tiếp lấy, lúc này mới đứng dậy, trong lòng thầm mắng:

- Buồn, buồn, ta buồn cái con mẹ ngươi. Cả một triều đình lớn như vậy, công thần lương tướng lớn thế qua đời, một tấm thánh chỉ toàn lời nói suông, chẳng có điểm nào thật sự. Đây mới là bi ai chân chính.

Trong lòng hắn tức giận nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài, đang định tạ ơn thì đột nhiên phát hiện hai mắt con ngươi phía sau Phạm công công đang nhìn chăm chú vào mặt mình, đưa mắt nhìn lại liền thấy các thái giám khác phía sau Phạm công công đều khoanh tay cúi đầu, chỉ có một gã thái giám là hơi ngẩng đầu, hai mắt đảo qua mặt mình.

Lúc này Dương Ninh đang nghĩ thái giám này không biết quy củ, nhưng khi chứng kiến mặt người nọ, đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức biến sắc.

 

0.08066 sec| 2440.555 kb