Y Phù nghe Tề Ninh nói muốn rời khỏi Tây Xuyên để về Kinh, sắc mặt hơi đổi, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, nói khẽ:

-Chàng đã tới Tây Xuyên lâu lắm rồi. Chuyện ở đây đã xử lý xong, cũng đến lúc phải trở về rồi, người nhà ở Kinh Thành nhất định rất lo lắng cho chàng.

-Nhưng không phải chỉ có mình ta trở về.

Tề Ninh nắm chặt bàn tay Y Phù, dịu dàng nói:

-Ta tính hôm nay sẽ nói với a huynh nàng, bảo huynh ấy gả nàng cho ta. Nàng theo ta về kinh, bái kiến mọi người trong Hầu phủ, ta sẽ thưa chuyện với Thái phu nhân, sau đó chuẩn bị hôn sự, đợi bên kia chuẩn bị xong xuôi sẽ phái người đi mời a huynh nàng và các vị trưởng lão trong tộc tới đây. À phải rồi, còn cả Đại Miêu Vương nữa, lần này không có thời gian qua bái kiến ông ấy, chỉ có thể đợi tới đại hôn của chúng ta rồi mời ông tới làm người chủ trì hôn lễ cho chúng ta.

Y Phù ngẩn ra, đôi mắt lấp lánh nước mắt:

-Chàng... Chàng thật sự muốn cưới một đứa con gái sơn dã như ta ư?

-Sơn dã?

Tề Ninh cười đáp:

-Sơn dã thì đã sao? Y Phù tỉ tỉ của ta tấm lòng nhân hậu kiên cường, xinh đẹp như hoa. Có thể lấy được nàng là phúc khí ta đã tích từ kiếp trước, ta chỉ sợ nàng ghét bỏ ta, không chịu gả cho ta.

Y Phù cắn cắn đôi môi, nghiêng người ôm lấy Tề Ninh, giọng nói có chút run rẩy:

-Nghe chàng nói như vậy, ta... ta thật sự rất vui.

-Đợi trời sáng, chúng ta sẽ đi tìm a huynh nàng.

Tề Ninh nói tiếp:

-Nàng cũng không cần phải chuẩn bị gì đâu, tới kinh thành rồi sắp xếp luôn thể.

Y Phù khẽ đáp:

-Nhưng mà... Nhưng mà hiện giờ ta không thể đi cùng chàng được.

Tề Ninh ngẩn ra, cau mày hỏi:

-Nàng không muốn gả cho ta?

-Không phải.

Y Phù nói với vẻ buồn bã:

-Nữ tử Miêu gia bọn ta trước sau như một, ta đã trở thành người của chàng, thì đời này kiếp này sẽ chỉ có một mình chàng, dù chàng muốn chạy cũng không thoát được!

Tề Ninh cười ha ha rồi đáp:

-Vậy là được rồi.

Y Phù khẽ nói:

-Nhưng trước kia Hắc Nham lĩnh bị quan binh bao vây, mọi người bên trong trại tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, cho đến nay vẫn chưa tìm ra được thủ phạm thật sự đứng sau tất cả hãm hại Hắc Nham động chúng ta. Lần này chàng phá hỏng quỹ đạo của bọn chúng, lẽ nào bọn chúng sẽ không trở mình hay sao? A huynh... A huynh tính tình ngay thẳng, bên người không có trợ thủ đắc lực, ta...

-Nàng lo nắng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì Ba Da Lực động chủ sẽ không đối phó nổi?

Tề Ninh cau mày nói:

-Đám tặc nhân kia còn dám gây bất lợi cho Hắc Nham động ư?

Y Phù khẽ thở dài:

-Ta chỉ sợ bọn chúng sẽ không hãm hại Hắc Nham động nữa, nhưng nếu thật sự không tìm ra hung thủ thật sự được thì cho dù ta có cùng chàng tới kinh thành, cũng sẽ không yên tâm trong lòng.

Mấy năm nay, ta luôn ở cạnh a huynh, cùng quản lý sáu trại Hắc Nham động với huynh ấy, mà a huynh cũng đã quen với việc có ta ở bên đỡ đần.

Thấy sắc mặt Tề Ninh có chút khó chịu, nàng nắm chặt bàn tay của hắn, dịu dàng nói:

-Chàng đừng tức giận, nếu Y Phù đã là nữ nhân của chàng thì trái tim này cũng chỉ thuộc về mình chàng. Cho dù có ngày ta chết đi thì trong lòng ta cũng sẽ chỉ có một mình chàng mà thôi.

Tề Ninh lập tức ngắt lời nàng:

-Không được nói bậy.

Y Phù cười nhạt, nói:

-Ta cũng muốn tới Kinh Thành cùng chàng, thế nhưng với tình hình trước mắt của Hắc Nham Động thì ta không thể rời khỏi a huynh, a huynh cũng không thể rời khỏi ta được. Nếu ta rời đi vào lúc này, a huynh sẽ không ngăn cản, thế nhưng...

Nàng thở dài một hơi rồi khẽ nói:

-Chàng hiểu ý của ta chứ?

Tề Ninh cau mày đáp:

-Ý nàng là, chỉ khi tìm được hung thủ thật sự hãm hại Hắc Nham động thì nàng mới có thể rời khỏi đây ư?

Y Phù nói:

-Ít nhất thì hiện giờ ta không thể rời khỏi đây. Ta cũng muốn đi cùng chàng, nhưng ta không thể bỏ mặc sáu trại Hắc Nham động và a huynh được.

Tề Ninh thở dài, lập tức nắm chặt tay, sắc mặt kiên định, nói:

-Y Phù tỷ, nàng yên tâm, về chuyện này, cho dù đám tặc nhân kia muốn dừng tay thì triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Sau khi ta hồi kinh, diện kiến Hoàng thượng, chẳng những muốn người miễn thuế cho mấy người mà nhất định sẽ để triều đình phái người đi điều tra rõ việc này, chưa tìm được thủ phạm thật sự thì ta quyết không dừng tay!

Trong mắt Y Phù hiện lên ánh nhìn cảm kích. Tề Ninh nhẹ nhàng ôm Y Phù vào trong ngực, dịu dàng nói:

-Ta hiểu rõ tính cách của nàng, nàng là một nữ tử có trọng trách trên vai, hiện giờ nàng đã trở thành nữ nhân của ta thì đương nhiên ta phải giúp nàng san sẻ trọng trách. Nàng cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự.

Y Phù khẽ dạ một tiếng rồi nói:

-Ta biết chàng nhất định sẽ làm được. Đợi tới khi tìm ra hung thủ thật sự, trị theo quốc pháp, ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng.

Tề Ninh ôm chặt Y Phù, hôn lên trán nàng.

Tới khi trời sáng, Tề Ninh tới gặp Ba Da Lực, nói chuyện một lúc, rồi bảo mấy người Tề Phong chuẩn bị rời khỏi Hắc Nham lĩnh, đi tới Thành Đô.

Ba Da Lực và Y Phù tiễn mấy người Tề Ninh tới tận khi ra khỏi Hắc Nham Lĩnh. Tề Ninh và Y Phù đều không nỡ rời xa. Khi rời khỏi Hắc Nham lĩnh, trên lưng Tề Phong đeo một thứ, thứ ấy được bọc lại bằng áo choàng đen, mọi người cũng chẳng biết là gì. Sau khi xuống núi, đoàn người cưỡi ngựa hướng về Thành Đô.

Lộ trình không tới một ngày, tới lúc hoàng hôn thì mấy người đến Thành Đô. Sau khi tiến vào thành, Tề Ninh dặn dò đám người Tề Phong tới quan dịch, còn hắn thì trực tiếp tới phủ Thứ sử.  Vi Thư Đồng nghe bẩm báo, lập tức ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
 

-Hầu gia vất vả rồi, hãy mau vào trong dùng trà.

Hai người bước vào chính đường, sau khi ngồi xuống, Vi Thư Đồng để hạ nhân lui cả xuống, tiến tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Ninh, thấp giọng nói:

-Hầu gia bình an vô sự là hạ quan yên tâm rồi. Mấy ngày nay phái người nghe ngóng tung tích của Hầu gia mà mãi chẳng có gì, thật sự khiến người ta lo lắng mà.

-Phiền Vi đại nhân lo lắng rồi.

Tề Ninh cười đáp:

-Chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh kia may mà có Vi đại nhân bảo vệ.

Vi Thư Đồng nâng chung trà lên, cười nói:

-Hạ quan không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy. Nghe nói vị Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch kia đã buông tay đền tội. Đây đều là công lao của Hầu gia cả, mặc dù lần này không diệt được Hắc Liên Giáo, nhưng có thể mang Thu Thiên Dịch trở về Kinh Thành thì cũng coi như có thể ăn nói với triều đình rồi, -Vi đại nhân, mấy ngày nay Lý Hoằng Tín có động tĩnh gì không?

Tề Ninh bưng chung trà, hỏi.

Vừa nhắc tới Lý Hoằng Tín, sắc mặt Vi Thư Đồng đã khó chịu thấy rõ. Y đặt chén trà xuống, cười lạnh đáp:

-Chẳng biết lão làm cái quái gì nữa, sau khi Lý Nguyên chết, cả Thục Vương phủ đều giăng cờ trắng vải trắng, hạ quan còn tưởng lão muốn tổ chức tang sự, phái người đi tế bái. Ai ngờ khi tới Thục Vương phủ thì cửa lớn đóng chặt, quan viên lớn nhỏ và hào cường thân sĩ của Thành Đô đều bị ngăn ngoài cửa.

-Ồ?

Tề Ninh cau mày hỏi:

-Sao lại thế?

Vi Thư Đồng hừ lạnh một tiếng, đáp:

-Hạ quan phái người đi nghe ngóng mới biết Lý Hoằng Tín chẳng định hạ táng Lý Nguyên.

Lão phái người chế tạo một bộ quan tài bằng đồng, đặt thi thể Lý Nguyên vào quan tài đồng ấy, còn tìm cao thủ dùng thuốc thoa nước thuốc lên thi thể Lý Nguyên để tránh việc thi thể bị thối rữa. Nghe nói bây giờ cỗ quan tài bằng đồng kia được đặt trong hậu đường của Thục Vương phủ.

-Quan tài bằng đồng?

Vi Thư Đồng gật đầu nói:

-Hạ quan nghe nói, Lý Hoằng Tín muốn bảo quản thi thể của Lý Nguyên, công bố với bên ngoài là ngày nào còn chưa tìm được hung thủ giết người thì sẽ không hạ táng Lý Nguyên.

Y đưa tay vuốt râu rồi cười lạnh, nói:

-Câu này rõ ràng là nhằm thẳng vào hạ quan, cái gì mà chưa tìm được hung thủ thì không hạ táng, rõ là muốn lấy mạng của hạ quan để bồi táng cùng con lão!

Tề Ninh thản nhiên nói:

-Nếu lão có gan làm vậy, dám chạm vào một cọng lông của Vi đại nhân thôi thì triều đình nhất định sẽ không tha cho Lý gia.

Vi Thư Đồng nghư Tề Ninh nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, lập tức nói:

-Hầu gia yên tâm, Lý Hoằng Tín muốn mưu hại hạ quan ư? Lão vẫn chưa có bản lĩnh ấy đâu.

Ánh mắt Vi Thư Đồng trở nên sắc bén, nói:

-Nếu không phải nể mặt thì hạ quan đã chẳng khách khí gì với lão rồi. Gần đây hạ quan đã hạ lệnh kiểm tra quan binh Tây Xuyên, nhân cơ hội này, nhất định phải loại trừ tất cả vây cánh của Lý gia đang nằm trong đám quan binh Tây Xuyên!

-Vi đại nhân muốn quét sạch bụi trong đám quan binh Tây Xuyên thì tất nhiên không sai. Có điều đừng nên nóng vội, tránh để Lý Hoằng Tín chó cùng rứt giậu.

Tề Ninh thấp giọng nói:

-Lưỡi dao mềm đang từ từ tiến tới, đừng nóng vội, chỉ cần giám sát lão thật chặt, để lão không thể hành động thì lão cũng chẳng gây ra được sóng gió gì cả.

-Hạ quan cũng đã trình tấu chương lên Hoàng thượng, nói rõ chân tướng của chuyện Hắc Nham động.

Vi Thư Đồng nói:

-Bên trong tấu chương, hạ quan đã nói rất rõ, rằng Hắc Nham động bị kẻ khác hãm hại, Lý Hoằng Tín lại nóng lòng thúc giục hạ quan xuất binh, vì giữ gìn kỉ cương triều đình nên hạ quan đã phái binh bao vây. Nhưng hạ quan cũng phát hiện ra điều khác thường nên không tùy tiện tấn công. Tiểu Hầu gia tới Tây Xuyên, nhìn thấu mọi việc, điều tra ra được chân tướng Hắc Nham động bị hãm hại. Hơn nữa còn điều tra ra chuyện Lý Nguyên làm mưa làm gió tại Hắc Nham động, bóc lột bách tính Hắc Nham động, dẫn đến việc Hắc Nham động không thể nộp thuế.

Bên trong tấu chương, hạ quan cũng khẩn cầu Hoàng thượng miễn thuế năm năm cho Hắc Nham Động.

Ngừng một chút rồi y cẩn thận nói:

-Hạ quan vốn muốn đợi sau khi Hầu gia trở về sẽ dâng lên để Hầu gia xem trước, nhưng mãi mà Hầu gia chưa trở về, hạ quan lo rằng Hoàng thượng sốt ruột, cho nên...

Tề Ninh biết tấu chương này của Vi Thư Đồng là để giải vây giúp y, đồng thời cũng khiến hắn được một món hời, nên cười nói:

-Bên trong tấu chương của Vi đại nhân, câu nào cũng là thật. Sau khi ta hồi kinh bái kiến Thánh thượng sẽ khẳng định lại mọi chuyện trong tấu chương. Hơn nữa lần này Vi đại nhân làm việc rất cẩn thận, nghĩ kĩ rồi mới làm nên mới không ngộ sát dân chúng vô tội, có công rất lớn, ta cũng sẽ nói rõ với Hoàng thượng điều này.

Vi Thư Đồng lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

-Hạ quan cảm tạ Hầu gia.

Tề Ninh khoát khoát tay, cười nói:

-Vi đại nhân, chúng ta là người một nhà, đừng có khách khí như vậy chứ. Tây Xuyên liên quan tới an nguy của Đại Sở ta, sau khi ta hồi kinh, thì chuyện ở đây phải nhờ cả vào đại nhân rồi.

-Hiếu trung với triều đình, tận trung với hoàng thượng, hạ quan có chết cũng không từ.

Vi Thư Đồng nói với vẻ nghiêm túc rồi lập tức ngồi xuống, hạ giọng nói:

-Hầu gia, hạ quan bí mật phái người tìm hiểu kĩ những ngôi chùa Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, quả nhiên có gì đó rất lạ.

Tề Ninh vô cùng vui mừng, hỏi:

-Có gì?

-Chẳng có gì cả.

Vi Thư Đồng thấp giọng đáp:

-Nhưng vô cùng trùng hợp, hạ quan được bẩm báo lại rằng, những ngôi chùa mà Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, ban đầu đều có hòa thượng ở trong đó.

Nhưng chỉ trong vòng một đêm, những ngôi chùa ấy đều trở nên trống rỗng, đến cả một bóng người cũng không có. Trong lúc tìm kiếm, chẳng có gì hết, chẳng tìm được gì, nhưng lại xuất hiện dấu vết của bánh xe.

-Vết bánh xe?

Vi Thư Đồng gật đầu nói:

-Không sai, những ngôi chùa được tìm kiếm kia, toàn bộ đều xuất hiện dấu vết của bánh xe. Trước đó hạ quan đã phái người tìm kiếm, để xem bọn chúng đã chở thứ gì từ trong những ngôi chùa ấy ra, có điều tới giữa đường thì dấu vết bánh xe bỗng nhiên biến mất, chẳng biết tới nơi nào.

Tề Ninh nhấp một ngụm trà, nghĩ nghĩ gì đó, lát sau mới khẽ nói:

-Việc này không thể bỏ qua, hơn nữa còn phải tra xét kĩ càng, nhất định phải tra rõ ràng những thứ được chở đi kia rốt cuộc là gì, được đưa đến nơi nào. Vi đại nhân, đồ của chùa chiền gì mà sớm không chở đi, muộn không chở đi, mà lại chở đi đúng vào lúc chúng ta bắt đầu nghi ngờ? Tên Lý Hoằng Tín này quả nhiên là một kẻ xảo trá, đại nhân phải cẩn thận hơn nữa.

Vi Thư Đồng lập tức nói:

-Hầu gia yên tâm, hạ quan có nuôi dưỡng một số môn khách, không ít người rất am hiểu việc theo dõi điều tra, hạ quan sẽ không bỏ qua chuyện này.

Ngừng lại một chút rồi y mới nói tiếp:

-Chỉ có điều gần đây Tây Xuyên có chút phiền, chỉ sợ Cái Bang sắp gây sóng gió rồi.

-Cái Bang?

Tề Ninh cau mày hỏi:

-Chuyện là sao vậy?

-Hắc Liên Giáo giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang, làm gì có chuyện Cái bang từ bỏ ý định chứ?

Vi Thư Đồng nâng chung trà lên:

-Gần đây đệ tử Cái bang hoạt động liên tục ở đường lớn ngõ nhỏ. Hạ quan đã phái người giám thị động tĩnh của Cái Bang một cách nghiêm mật, tránh để đám ăn mày này gây ra sóng gió.

Tề Ninh sợ hãi nói:

-Hắc Liên giáo giáo chủ giết Bang chủ Cái bang? Chuyện... Chuyện này xảy ra từ lúc nào?!

 

 

0.12264 sec| 2459.953 kb