Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Hướng Bách Ảnh, cực kỳ kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng được.

Hắn vừa từ Hắc Nham Động trở về Thành Đô, sau khi vào thành đến thẳng phủ Thứ Sử. Lúc rời khỏi Hắc Nham Lĩnh, Hướng Bách Ảnh vẫn bình yên vô sự, sao vừa đến Thành Đô, Hướng Bách Ảnh đã bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.

Hơn nữa, hắn biết, trong Mê Hoa Cốc Thiên Vụ Lĩnh, Hắc Liên Giáo chủ và Thanh Đồng tướng quân lưỡng bại câu thương. Nhìn tình hình lúc ấy, Hắc Liên Giáo chủ thụ thương không nhẹ, sao có thể đột nhiên rời khỏi Thiên Vụ Lĩnh, tìm tới Hắc Nham Động giết chết Hướng Bách Ảnh?

Coi như việc này là thật, thì vì sao Vi Thư Đồng lại biết tin nhanh như vậy?

- Hầu gia, Hầu gia!

Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Tề Ninh, Vi THư Đồng vội gọi nhẹ:

- Ngài… ngài không sao chứ?

Tề Ninh hỏi:

- Vi đại nhân, ngài nghe tin tức này từ đâu? Sau khi việc xảy ra mới nhận được tin tức này sao?  - Hầu gia không nghe thấy chút phong thanh nào sao?
 

Vi Thư Đồng hơi ngạc nhiên:

- Theo hạ quan biết, lúc này đã huyên náo xôn xao, lúc vào thành, Hầu gia không nhìn thấy đệ tử Cái Bang nhiều lần ẩn hiện trên phố lớn ngõ nhỏ sao?

Sau khi Tề Ninh vào thành, đến thẳng phủ Thứ Sử, cũng không để ý chuyện đệ tử Cái Bang hoạt động ở Thành Đô, hắn hỏi:

- Là tin tức mới nhận được sao?

- Không phải, hạ quan đã biết được tin tức này hai ba ngày rồi.

Vi Thư Đồng nói:

- Vấn đề này dường như xảy ra chưa tới nửa tháng, hạ quan có nhiều tai mắt ở Tây Xuyên, cho nên biết sớm. Đúng rồi, hiện giờ Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ ngay ở Thành Đô, dường như y đã bắt đầu điều tra việc này.

Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói nhận được tin tức đã hai ba ngày, lại nói chuyện xảy ra đã khoảng nửa tháng, liền biết đơn thuần là tung tin đồn nhảm. Hai ngày trước, hắn còn được Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công, mặc dù tay chân Hướng Bách Ảnh đều phế, nhưng sống vẫn khỏe, nào có bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.

Thế nhưng Tề Ninh lại nhạy cảm phát giác, Tây Xuyên đã bắt đầu đồn đãi tin Hướng Bách Ảnh chết trong tay Hắc Liên Giáo chủ, phía sau chuyện này tất không đơn giản. Hắn trước tiên kết luận Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão không thoát khỏi liên quan.

Đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người bẩm báo:

- Báo, đại nhân, Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ cầu kiến!

Vi Thư Đồng cười nói:

- Hiên Viên Giáo úy ở Thành Đô chờ Hầu gia cùng về kinh, thế nhưng chờ mãi, từ đầu đến cuối không thấy Hầu gia trở về. Y và Hầu gia đi cùng nhau nên không tiện về trước, chỉ sai Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu mang theo mấy người trở thành kinh thành phục mệnh còn mình mình ở lại Thành Đô chờ đợi. Y đề nghị bất cứ khi nào hạ quan gặp lại Hầu gia thì lập tức phái người thông báo một tiếng.

Nói xong, Vi Thư Đồng sai người đi mời Hiên Viên Phá tới.

Sau một lát, thấy Hiên Viên Phá bước tới, lúc đi đường long hành hổ bộ, có chút khí thế. Phá Quân Giáo úy Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh một trái một phải theo phía sau.

Vi Thư Đồng đứng dậy, tiến tới chắp tay cười nói:

- Hiên Viên Giáo úy!

Hiên Viên Phá cũng chắp tay một cái, quay qua chắp tay với Tề Ninh nói:

- Hầu gia!

Tề Ninh cũng đứng dậy, còn chưa nói chuyện, Tây Môn Chiến Anh đã không nhịn được nói:

- Ngươi chạy đi nơi nào? Hại chúng ta chờ ở nơi này hơn mười ngày, ta thấy ngươi chỉ lo vui đùa, đã quên cả việc trở lại kinh thành phục mệnh.

Giọng nàng cực kỳ bất mãn.

- Sao ngươi biết ta vui đùa?

Trong lòng Tề Ninh biết Tây Môn Chiến Anh tính tình nóng vội, họ dừng lại Thành Đô hơn mười ngày, với người tính tình nôn nóng mà nói, đúng là một loại dày vò.

Hắn lại cười rất thoải mái:

- Ta đang làm chính sự, cho nên chậm trễ.

- Ngươi có chính sự gì?

Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:

- Cũng không biết tiêu dao với ai?  Nới tới đây, nàng chợt cảm thấy mình thực sự nói hơi nhiều. Tình huống này quả thực không ổn.
 

Nếu ở riêng, trào phúng vài câu như vậy còn đỡ, thế nhưng Thứ Sử Tây Xuyên và Hiên Viên Phá đều ở đây, nàng nên ít nói thì hơn, cũng nên nể mặt Tề Ninh. Nàng quay mặt đi, hơi tức giận.

Tề Ninh cũng không tiện đấu võ mồm với Tây Môn Chiến Anh trước mặt mấy người, nghĩ thầm cô nàng mông lớn này thực chất tính tình hoang dã, dịu dàng không tới ba phút.

Hiên Viên Phá cũng không nói nhiều, chỉ cười nói:

- Chuyện của Hầu gia phải chăng đã xong rồi? Ta tới nói với Hầu gia một tiếng, chuyến này về kinh, chỉ sợ ti chức không thể bồi ngài cùng nhau lên đường.

- Ồ?

Tề Ninh sững sờ, trong lòng nghĩ các ngươi chờ ở Thành Đô, không phải là vì chờ ta cùng về kinh sao, thế nào lại thay đổi chủ ý, chẳng phải uổng công chờ nhiều ngày như vậy. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, Hiên Viên Phá không thể rời đi, chỉ sợ có liên quan tới chuyện Cái Bang. Hắn hỏi:

- Hiên Viên Giáo úy là vì chuyện Bang chủ Cái Bang sao?

Quả nhiên, Hiên Viên Phá gật đầu nói:

- Nghe nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, đây là đại án trên giang hồ, ti chức phải lưu lại điều tra.

Tiểu sư muội và Thất sư đệ sẽ vào kinh cùng Hầu gia.

Y thử thăm dò:

- Hầu gia có biết hiện giờ Thu Thiên Dịch ở nơi nào?

- Hắn đã nói chờ ta ở Thành Đô, sẽ không nuốt lời, hẳn là sẽ tới tìm ta.

Tề Ninh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu Hiên Viên Phá cũng ngồi xuống. Hiên Viên Phá chắp tay, ngồi xuống đối diện Tề Ninh.

Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh địa vị thấp hơn Tề Ninh, thậm chí thấp hơn Vi Thư Đồng nhiều, đương nhiên không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng sau lưng Hiên Viên Phá.

Nghe Tề Ninh khẳng định Thu Thiên Dịch sẽ giữ lời hứa, Tây Môn Chiến Anh nhịn không được nói:

- Ngươi thực sự cho rằng Thu Thiên Dịch sẽ tuân thủ lời hứa sao? Ta lo lắng lão đã tìm chỗ trốn, ngươi sẽ không tìm thấy lão ta đâu.

- Tiểu sư muội, chớ có nói bậy.

Hiên Viên Phá thấp giọng khiển trách một tiếng, lúc này mới cười nói với Tề Ninh:

- Hầu gia, thật ra nếu như Thu Thiên Dịch ở nơi này, ti chức muốn hỏi hắn mấy vấn đề.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Ta hiểu, ngươi muốn bắt đầu điều tra bản án Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang từ Thu Thiên Dịch. Hiên Viên Giáo úy, tin tức này từ đâu mà đến?

Hiên Viên Phá do dự một chút, mới nói:

- Hầu gia gặp qua Bạch Hổ Trưởng lão Cái Bang, người này thống lĩnh Bạch Hổ Thất Túc Phân đà phía tây. Trong số bốn Đại Trưởng lão Cái Bang, tuổi tác cao nhất, toàn bộ Cái Bang, ngoại trừ Hướng Bang chủ, lão hẳn là nhân vật số hai. Ngay mấy ngày trước, đệ tử Cái Bang đột nhiên hoạt động ở phố lớn ngõ nhỏ, cực kỳ khác thường, Bạch Hổ Trưởng lão bỗng nhiên tìm tới ti chức.

- Lão tìm ngươi?

Tề Ninh cau mày nói.

Hiên Viên Phá gật đầu nói:

- Không sai, qua lão, ti chức mới biết được tin tức Hướng Bang chủ ngộ hại.

- Lão tận mắt nhìn thấy sao?

Tề Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Hướng Bách Ảnh trở về từ cõi chết, Bạch Hổ Trưởng lão và Lục Thương Hạc đương nhiên lo lắng Hướng Bách Ảnh tính sổ sau này, vì thế chắc chắn mưu đồ đối sách âm hiểm hơn.

Hiên Viên Phá nói:

- Bạch Hổ Trưởng lão cũng không nhìn thấy Hắc Liên Giáo chủ động thủ, nhưng biết được chân tướng từ miệng Hướng Bang chủ.

Y dừng một chút mới nói:

- Hơn mười ngày trước Hầu gia có từng tới Ảnh Hạc sơn trang?

Tề Ninh khẽ gật đầu.

- Nghe nói lúc ấy Hầu gia và Hướng Bang chủ đi cùng nhau.

Hiên Viên Phá nói:

-Và được Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang khoản đãi. Theo ti chức biết, trước khi Hướng Bang chủ dấn thân vào Cái Bang, chính là Thiếu Trang chủ của Phong Kiếm sơn trang, có giao tình kết bái, sống chết với Lục Thương Hạc.

Tề Ninh vừa nghe đến mấy chữ Lục Thương Hạc, trong lòng chán ghét, sắc mặt lại bình tĩnh cười nói:

- Giao tình kết bái thì có, nhưng có giao tình sống chết hay không ta còn chưa biết được. Hiên Viên Giáo úy, vì sao lại nhắc tới Ảnh Hạc sơn trang?

Hiên Viên Phá cũng không trả lời này, mà đứng dậy đi tới trước người Tề Ninh, lấy ra một phong thư, hai tay dâng cho Tề Ninh. Tề Ninh hơi kỳ quái, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy giấy viết thư đã từng mở ra, bên ngoài chỉ viết ‘Thân gửi nghĩa huynh’, cũng không đề tên, lấy thư bên trong ra, nhìn lướt qua, lông mày lập tức cau lại.

- Hầu gia, đây là giấy viết thư nhận được từ tay Lục Thương Hạc, chính là Hướng Bang chủ tự tay lưu lại.

Hiên Viên Phá trở lại chỗ ngồi:

- Thuộc hạ biết Hướng Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, cho nên sau khi chuyện xảy ra, tìm tới Lục Thương Hạc, Lục Thương Hạc liền giao ra phong thư này. Nội dung trong thư, Hầu gia cũng nhìn rồi, nghe nói hôm đó Lục Thương Hạc và Hầu gia cùng Hướng Bang chủ tới Bạch Mã Sơn đi săn, trên đường cũng có nhiều người nhìn thấy, hẳn là chuyện có thật?  Tề Ninh cau mày nói:
 

- Quả thực có việc này!

- Hướng Bang chủ đi săn nửa đường, bỗng nhiên thấy khó chịu trong người cho nên rời khỏi Bạch Mã Sơn trước.

Hiên Viên Phá chăm chú nhìn Tề Ninh nói:

- Chờ mọi người đi săn trở về, Hướng Bang chủ đã rời đi, lưu lại phong thư này.

Tề Ninh đương nhiên biết phong thư này chính là giả mạo, ngày đó có thư ngụy tạo khác, Tề Ninh còn giao cho Hướng Bách Ảnh nhìn qua, lúc ấy chứng minh tin nhắn là giả, tờ giấy kia lưu lại cũng vô dụng, cũng không giữ lại. Lúc này đột nhiên xuất hiện phong thư này, trong này đương nhiên có rắp tâm hại người.

- Trong thư nói rất rõ ràng, Hướng Bang chủ ước hẹn với người khác, muốn một mình phó ước.

Hiên Viên Phá nói:

- Hướng Bang chủ rốt cuộc phó ước với ai, trong lòng cũng không nói rõ ràng, nhưng sau khi chuyện xảy ra, theo ta phỏng đoán, Hướng Bang chủ hẳn là đi gặp Hắc Liên Giáo chủ.

Y dừng một chút mới hỏi:

- Hầu gia, lời ta nói có sơ hở hay không?

Tề Ninh nghĩ thầm lời ngươi nói đại khái không tồi, thế nhưng điểm chết người nhất là khớp nối không hợp, nhưng hắn không lập tức phản bác.

Hắn biết chuyện trong này cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ phức tạp. Nên hắn kiên nhẫn nghe nghe Hiên Viên Phá lý giải sự việc, cười nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

- Ba ngày sau khi Hướng Bang chủ rời đi, đột nhiên xuất hiện ở trấn Tân Bình.

Hiên Viên Phá nói:

- Trấn Tân Bình là trụ sở của Khuê Mộc Lang Phân đà Cái Bang, lúc ấy Bạch Hổ Trưởng lão ngay ở trấn Tân Bình, lúc nhìn thấy Hướng Bang chủ, Hướng Bang chủ đã trọng thương thoi thóp.

Tề Ninh nghĩ thầm lời này cũng không nói sai. Hiên Viên Phá tiếp tục nói:

- Theo lời Bạch Hổ Trưởng lão và mấy vị đệ tử Cái Bang cùng ở đó, lúc ấy Hướng Bang chủ đã vô lực xoay chuyển, nhưng trước khi chết chính miệng nói với họ, là Hắc Liên Giáo chủ dùng tà công đả thương hắn. Hơn nữa hắn còn giao chiếc nhẫn Thanh Mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, phó thác hậu sự.

Tề Ninh cau mày nói:

- Nói cách khác, Hướng Bang chủ chết ở trấn Tân Bình.

Hắn cười nhạt một tiếng hỏi:

- Đã như vậy, thi thể của Hướng Bang chủ đương nhiên ở trong tay Bạch Hổ Trưởng lão, điều này không sai chứ. Trên giang hồ xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiên Viên Giáo úy là người của Thần Hầu Phủ, đương nhiên tự mình hỏi đến, chắc hẳn đã thấy qua thi thể của Hướng Bang chủ.

Hiên Viên Phá lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng nói:

- Ti chức cũng không nhìn thấy, bởi vì thi thể của Hướng Bang chủ đã bị người khác đánh cắp.

 

1.42821 sec| 2445.625 kb