Tề Ninh và Y Phù ở riêng với nhau. Tề Ninh tóm tắt lại quá trình ám sát Lý Nguyên cho Y Phù biết.

Khoảng thời gian này trôi đặc biệt nhanh, hai người đang trò chuyện hăng say thì bên ngoài truyền tới tiếng của Ba Da Lực:

- Hầu gia, đến giờ rồi ạ.

Y Phù hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì đâu, ta và đại ca nàng còn chút chuyện đó mà.

Tề Ninh cầm tay nhỏ của Y Phù:

- Chờ ta làm xong việc rồi, ta sẽ trở về bên nàng.

Tạm thời hắn không muốn để Y Phù biết quá nhiều. Không phải hắn lo Y Phù sẽ để lộ, mà là một khi Y Phù biết được, nàng nhất định sẽ gặng hỏi bằng hết, lúc ấy lại trễ việc.

Y Phù không biết rốt cuộc đó là chuyện gì, nhưng dù sao Tề Ninh cũng là Cẩm Y Hầu, Ba Da Lực là Động chủ động Hắc Nham, hai người có chuyện phải bàn bạc với nhau cũng là chuyện bình thường.

Nàng níu tay Tề Ninh, khẽ dặn dò:

- Vậy chàng phải về sớm nhé, thiếp đợi chàng.

Đầy vẻ không muốn.

Tề Ninh thầm nghĩ nàng ta vừa lâm vào lưới tình là dịu dàng ngoan ngoãn. Đổi lại là lúc trước, Y Phù sao mà có được tính tình tốt như vậy chứ. Hắn hôn một cái lên trán Y Phù rồi mới ra cửa, đi xuống dưới lầu.

Đỉnh núi Hắc Nham vô cùng yên tĩnh. Người trong trại đã quen với cuộc sống ngủ sớm dậy sớm, trừ những người được giao nhiệm vụ tuần tra trong đêm ra thì đa số mọi người đã ngủ say. Đứng trên cao quan sát cũng không thấy mấy nơi còn để đèn sáng.

Tề Ninh và Ba Da Lực trở lại nhà sàn, thấy một lão hán Miêu gia hơn năm mươi tuổi đang cõng một cái sọt con đứng đợi ở bên ngoài.

Thấy Ba Da Lực, lão hán tiến lên hành lễ. Ba Da Lực giới thiệu lão với Tần Mục:

- Hầu gia, đây là người có y thuật cao minh nhất trong trại của chúng tôi, Triết Qua lão đa.

Tề Ninh biết đây là người mà Ba Da Lực vừa mới tìm đến, hắn tiến tới một bước, hành lễ:

- Triết Qua lão đa!

Người được gọi là Triết Qua lão đa nghe Ba Da Lực xưng hô Tề Ninh là Hầu gia thì biết thân phận của Tề Ninh ngay. Y lập tức hành lễ, nói:

- Hầu gia là đại ân nhân của động Hắc Nham, chúng tôi luôn nhớ ơn của Hầu gia.

Tề Ninh mỉm cười. Ba người vào trong nhà. Ba Da Lực giải thích tình huống cho Triết Qua lão đa biết. Triết Qua lão đa nói ngay sau khi nghe xong:

- Xin động chủ yên tâm. Triết Qua đã hiểu, kể từ ngày hôm nay, ta sẽ không rời đi nửa bước.

Y bức lại gần, xốc áo bào đen lên và quan sát Hướng Bách Ảnh thật kỹ. Sau khi quan sát sắc mặt Hướng Bách Ảnh, y nhíu mày, mở miệng Hướng Bách Ảnh ra. Y lấy từ trong giỏ trúc một chiếc kẹp làm từ trúc, và dùng nó kẹp đầu lưỡi Hướng Bách Ảnh, hơi kéo chiếc lưỡi ra ngoài quan sát. Đoạn y nhíu mày, thấp giọng nói:

- Người này bị thương rất nặng, kinh mạch bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Ta không thể chữa lành kinh mạch y nhưng có thể đảm bảo rằng y sẽ sống sót.

Tề Ninh đã biết trước rằng dù y thuật của Triết Qua lão đa cao minh nhưng cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho Hướng Bách Ảnh, nhưng y có thể cam đoan Hướng Bách Ảnh sẽ sống sót là đã rất tài giỏi. Một lần nữa, hắn chắp tay và nói:

- Làm phiền Triết Qua lão đa.

Ba Da Lực nói:

- Đừng trì hoãn nữa, chúng ta đi tang động ngay đi.

Nói rồi bước vào phòng cầm theo một bó thừng bằng dây leo trong tay, Tề Ninh không biết y muốn làm gì.

Triết Qua lão đa đứng dậy, cất kỹ cái sọt. Tề Ninh cõng Hướng Bách Ảnh trên lưng, Ba Da Lực đi trước dẫn đường. Ra tới cửa, Tề Ninh ra lệnh:

- Tề Phong, mấy người các ngươi chờ ở đây, không được đi lung tung.

Không giải thích thêm mà bỏ lại mấy người hòa thượng sờ mãi không thấy tóc Tề Phong, theo Ba Da Lực lên núi.

Ba Da Lực đi đằng trước dẫn đường, Tề Ninh cõng Hướng Bách Ảnh đi theo phía sau, Triết Qua lão đa thì đi sau cùng. Ban đầu vẫn có thể nhìn thấy đường đi, nhưng sau gần nửa canh giờ, họ vẫn quanh co lên núi nhưng đã chẳng nhìn thấy đường đi nữa. Đi thêm nửa canh giờ thì họ tới trước một bờ vực không từng có dấu chân người.

Tề Ninh dõi mắt nhìn xung quanh, hơi lấy làm kỳ lạ. Ba Da Lực bước tới vách đá, nhận ra sự nghi hoặc của Tề Ninh, y giải thích:

- Hầu gia, động tang là sơn động đục trên vách đá, chúng ta phải leo xuống đó bằng dây thừng.

Y buộc dây thừng vào một tảng đá có hình thù quái dị bên vách đá, giật mạnh vài cái rồi buộc thêm mấy nút cho chắc, bấy giờ mới xoay người lại, nói:

- Ta xuống trước. Hầu gia buộc vị bằng hữu này vào dây thừng thả xuống, ta sẽ đứng dưới đón.

ấy giờ Tề Ninh mới thấy thoải mái, bụng nghĩ thì ra động tang này bí ẩn tới vậy.

Ba Da Lực vịn dây thừng leo xuống. Sau một lúc chỉ còn thấy dây thừng lắc lư, Tề Ninh biết là Ba Da Lực đã đến động tang rồi.

Hắn kéo dây thừng lên, cột Hướng Bách Ảnh vào thật chắc rồi nhẹ nhàng thả y xuống. Chẳng bao lâu sau hắn cảm thấy đầu dây dưới kia xiết chặt, biết là Ba Da Lực đã tiếp được người. Sau một lúc dây thừng lại lung lay, Tề Ninh mời Triết Qua lão đa xuống trước.

Triết Qua lão đa dù đã qua tuổi ngũ tuần nhưng xuông cốt rắn chắc, động tác cũng linh hoạt, cũng đã xuống tới hang động.

Cuối cùng Tề Ninh nắm dây thừng, thuận theo vách núi thả người xuống. Khi hắn cách đỉnh núi ước chừng ba bốn mét, quả nhiên thấy trên vách đá có một hang động. Ba Da Lực đứng trong động túm lấy Tề Ninh. Tề Ninh vừa tiến vào trong động liền cảm thấy một luồng hơi lạnh ập vào mặt.

Ba Da Lực tự mình cõng Hướng Bách Ảnh, Triết Qua lão đa đốt đuốc lên, ba người đi sâu vào trong động. Động tang quanh co khúc khuỷu, chỉ mới đi hai mươi mấy bước mà quay đầu lại đã không thể nhìn thấy cửa hang.

Lại đi thêm tầm mười bước, Tề Ninh trông thấy trong vách núi hai bên xuất hiện những chiếc quan tài, biết là người ta đục động trong vách đá rồi mới đặt quan tài vào đó.

Đi qua một đoạn đường, quan tài tiếp nối quan tài, đếm được khoản mấy mươi cỗ. Những chiếc quan tài đặt bên trong động tang tỏa ra âm khí âm ú và từng luồng khí lạnh khiến người phát run.

Tề Ninh biết nếu Ba Da Lực không có ý tốt thì họ không thể tiến vào động tang được. Tiếp tục đi một quãng ngắn nữa thì họ đến một căn phòng đá trống trải, bên trong bày một bộ quan tài lớn. Ba Da Lực đặt Hướng Bách Ảnh xuống thật cẩn thận, quỳ xuống lạy chiếc quan tài kia. Triết Qua lão đa cũng buông sọt quỳ xuống.

Tề Ninh biết người trong quan tài không phải người bình thường, nhập gia tùy tục, hắn cũng quỳ xuống lạy mấy lạy.

Ba Da Lực đứng dậy, giải thích:

- Đây là lão tiên nhân của động Hắc Nham, chính người đã dẫn dắt bộ tộc chúng tôi đến đặt chân ở núi Hắc Nham.

Tề Ninh vuốt cằm, bấy giờ Ba Da Lực mới nói:

- Nơi đây rất bí ẩn, không kẻ nào có thể phát hiện ra. bắt đầu từ hôm này Triết Qua lão đa sẽ canh giữ ở đây, ta sẽ đích thân đưa nhu yếu phẩm và dược liệu tới, Hầu gia không cần lo lắng.

Trong động tang tuy rằng khí lạnh ùn ùn, nhưng Tề Ninh lại thấy ấm lòng ấm dạ, cảm kích nói:

- Động chủ, may là lần này nhờ có người.

- Hầu gia đừng nói thế.

Ba Da Lực quay sang nhìn Triết Qua lão đa và hỏi:

- Triết Qua lão đa, nơi này hơi âm lạnh, phải chăng sẽ gây thương tổn cho vị bằng hữu này?

Triết Qua lão đa lắc lắc đầu, trả lời:

- Ngược lại, khí lạnh có ích đối với vết thương của y. Kinh mạch y bị hao tổn, ở nơi càng lạnh thì khí huyết chảy xuôi càng chậm, có chỗ tốt với quá trình tu dưỡng của y. nhưng ta cần rất nhiều dược liệu, người bệnh cần chậm rãi điều dưỡng ở đây.

- Vậy xin làm phiền Triết Qua lão đa.

Tề Ninh nói lời cảm ơn, nghĩ thầm sắp xếp cho Hướng Bách Ảnh ở đây đúng là an toàn nhất. Dù đám người Lục Thương Hạc có âm hiểm xảo trá tới mức nào cũng không nghĩ ra được Hướng Bách Ảnh đang ở trong động tang của động Hắc Nham.

- Hầu gia, ta đi lấy chăn đệm và thức ăn.

Ba Da Lực nói:

- Người đợi ở đây một lúc nhé, nếu có gì căn dặn cứ nói với Triết Qua lão đa.

Y hành lễ và kính cẩn rời đi.

Tề Ninh biết Ba Da Lực này ân oán sòng phẳng, làm việc sảng khoái nên không nói những lời dư thừa.

Sau khi Ba Da Lực đi rồi, Triết Qua lão đa lấy thảo được ra khỏi sọt, dùng một chiếc chày đá chiết xuất chất nước trong thảo dược ra.

xong y đổ chất nước ấy vào miệng Hướng Bách Ảnh, liên tục ba lần như thế Triết Qua lão đa mới thu tay lại. Tề Ninh biết thảo dược này tốt cho Hướng Bách Ảnh, hắn gật đầu mỉm cười với Triết Qua lão đa. Đúng lúc này, Hướng Bách Ảnh ho khan một trận, tiếng ho khan nghe không có chút sức lực nào hết. Triết Qua lão đa nói khẽ:

- Đừng nói với y nhiều quá.

Nói xong y cũng ra ngoài.

Tề Ninh vội bước qua đỡ Hướng Bách Ảnh ngồi dậy, hắn vỗ vỗ lưng Hướng Bách Ảnh để giúp y thuận khí.

Hướng Bách Ảnh ho khan một hồi mới dừng lại. Y hé mắt nhìn, thấy Tề Ninh, y miễn cưỡng cười cười, thều thào lên tiếng:

- Đứa trẻ ngoan, ngươi lại cứu ta thêm lần nữa!

- Hướng thúc thúc, xin người đừng nói thêm gì nữa, ta đã tìm đại phu, đại phu có thể chữa khỏi cho thúc.

Hướng Bách Ảnh khẽ lắc đầu, lại mỉm cười và nói:

- Vốn là ta muốn sử dụng Nghịch Cân Kinh diệt trừ cái tên Bạch Hổ… Bạch Hổ nghịch tặc kia, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn gài bẫy. Hắc! Hắc… Bạch Hổ gia nhập Cái Bang đã hơn ba mươi năm, ta biết hắn vẫn luôn bất mãn với ta, chỉ là… không ngờ hắn thật sự dám phản bội ta!

Một cơn ho khan lại ập tới.

- Hướng thúc thúc, Bạch Hổ không có lá gan to như thế, phía sau hắn ta nhất định còn có người giật dây.

Tề Ninh nói:

- Hắn ta nhất định có chỗ dựa mới dám ra tay với người. Đến Lục Thương Hạc kia cũng chưa đủ tư cách để làm núi dựa cho hắn ta.

Hướng Bách Ảnh khẽ vuốt cằm, nói khẽ:

- Cái Bang đã truyền lưu mấy trăm năm, mục đích chỉ là để đám ăn mày cùng khổ không bị bắt nạt, tới nay chúng ta chưa từng ức hiếp người khác. Giờ Cái Bang đã là thiên hạ đệ nhất bang, bang chúng có tới mấy chục vạn, cao thủ tề tụ, ta chỉ lo… chỉ lo nếu thật sự để cho Bạch Hổ soán vị thành công, hắn ta lợi dụng Cái Bang gây sóng gió, chẳng những khiến thiên hạ không được yên bình, mà chính Cái Bang cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề!

Tề Ninh cau mày, đáp:

- Hướng thúc thúc, ý người là Bạch Hổ muốn lợi dụng Cái Bang để gây sóng gió?

- Bạch Hổ không có năng lực và cũng không có phần tâm cơ thế kia.

Hướng Bách Ảnh cười lạnh:

- Tài năng của hắn chỉ thường thường. Dựa vào chính hắn, không đời nào gây được sóng to gió lớn gì. trong bốn đại trưởng lão của Cái Bang, Thanh Long có tài nhưng tính tình quá mức nóng nảy và ngay thẳng, Chu Tước thạo chuyện bày mưu nhưng thiếu quyết đoán, khó làm nên chuyện lớn, chỉ có Huyền Vũ văn võ song toàn, vốn là người thừa kế thích hợp nhất!

- Hai người quen biết đã lâu, theo người thấy Huyền Vũ trưởng lão có trung thành với người không?

Tề Ninh hỏi:

- Nếu là người đáng tin cậy, vậy ta đi tìm y, nói hết chân tướng cho y để y che chở cho người nhé.

Hướng Bách Ảnh khó nhọc lắc đầu, nói:

- Huyền Vũ và Bạch Hổ thường hay bất hòa, dưới tay của hai người đều có hơn mười vạn bang chúng. Một khi hắn biết được chân tướng, Cái Bang sẽ lập tức chia phe đấu đá, xảy ra nội lọan!

Tề Ninh cười khổ, nói:

- Hướng thúc thúc, chuyện của Cái Bang ta cũng không được rõ, tiếp theo nên xử lý thế nào ta cũng không biết phải làm sao mới thỏa.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Trước mắt phải chữa lành vết thương cho người đã, sau khi người khôi phục nguyên khí chúng ta lại tính tiếp.

- Mặc dù tính ta không thích gò bó, nhìn mọi việc rất thoáng, nhưng lần này e là không có cơ hội.

Hướng Bách Ảnh mệt mỏi cười khổ:

- Ăn mày luôn tự cho mình đã nhìn thấu lòng người, và đã nắm được hết thảy trong lòng bàn tay, xưa nay ta đều lấy chân thành mà đối đãi người, nào ngờ… Hắc!

Hắc! Nào ngờ cuối cùng lại chết tại đây. Con ngoan, sau này con phải nhớ kỹ lòng người khó dò, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

Tề Ninh biết lần này bị Lục Thương Hạc đâm sau lưng một đao đã khiến Hướng Bách Ảnh mất hết can đảm, đã đẩy y vào bờ tuyệt vọng. Hắn khuyên lơn:

- Hướng thúc thúc, loại tiểu nhân hèn hạ như Lục Thương Hải này người không cần phải bận tâm, ta nhất định sẽ tìm cơ hội chém hắn ta thành muôn mảnh, cho hắn chết không có chỗ chôn!

Hướng Bách Ảnh than nhẹ một tiếng, nói:

- Lưới! Phía sau có một tấm lưới.

Bạch Hổ lòng dạ độc ác nhưng không có năng lực. Kẻ sau màn muốn lợi dụng Bạch Hổ để thâu tóm Cái Bang, sử dụng Cái Bang vì mục đích của mình, đó mới là chuyện nguy hiểm nhất. Nếu kẻ đó thành công, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

1.63429 sec| 2448.563 kb