Tề Ninh vỗ vỗ cánh tay cường tráng của Ba Da Lực, khẽ hỏi:

- Có tin được Vu y không?

Ba Da Lực cười đáp:

- Hầu gia yên tâm, sau khi tìm Vu y, ta sẽ để cho ngài ngày đêm túc trực bên vị bằng hữu này, trước khi vị bằng hữu này khỏi, Vu y sẽ không rời đi.

Tề Ninh gật gật đầu, Ba Da Lực nhích tới gần, cẩn thận nhìn Hướng Bách Ảnh, đột nhiên giật mình, duỗi tay cầm tay y lên, cảm giác mềm như rắn, không có chút sức lực nào. Hắn lật ống tay áo của y, hô thất thanh:

- Y….kinh mạch của y..!

Hướng Bách Ảnh da thô thịt ráp, nhưng lúc này cả cánh tay y nổi hết kinh mạch, lại hơi hồng hồng.

Mặc dù võ công của Ba Da Lực không cao, nhưng dù sao coi như cũng biết về kinh mạch, chỉ nhìn nhìn một chút là biết kinh mạch của Hướng Bách Ảnh đã xảy ra vấn đề.

Sắc mặt Tề Ninh nặng nề:

- Kinh mạch của y bị tổn thương, toàn thân không thể động đậy, ngay cả một chiếc lá cũng không cầm lên được.

Ba Da Lực sợ hãi nói:

- Là người nào độc ác như vậy?

Gã không biết thương thế của Hướng Bách Ảnh là do Nghịch Cân Kinh, vừa nói ra miệng liền biết là không nên, đương nhiên loại chuyện này không nên hỏi nhiều, bèn thấp giọng nói:

- Hầu gia, người Miêu am hiểu thảo dược, ngài không cần lo lắng, có lẽ sẽ tìm được phương pháp.

Tề Ninh biết gã đang an ủi thôi, miễn cưỡng cười gượng:

- Động Hắc Nham người đông phức tạp, an nguy của người này cực kỳ quan trọng, động chủ có nơi nào cực kỳ bí ẩn tuyệt đối không ai biết không?

Bản thân Hướng Bách Ảnh bị trọng thương, mặc dù Tề Ninh muốn đưa y ra khỏi Tây Xuyên, nhưng đường Tây Xuyên khó đi, núi non trùng điệp, thuyền ngựa mệt mỏi, với tình trạng trước mắt của y, căn bản không thể chịu đựng tới khi rời Xuyên được. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi chạy tới động Hắc Nham, tình trạng của y đã chuyển biến xấu.

Nếu đổi lại là người thường, bị tổn thương như vậy, chỉ sợ đã không thể trụ nổi, nhưng dù sao, may mà Hướng Bách Ảnh cũng đã tập võ nhiều năm, võ công đã đạt tới đỉnh phong, gân mạch da thịt cũng hơn người thường.

Nhìn khắp Tây Xuyên, Tề Ninh cũng không có mấy người là bằng hữu thực sự, ngược lại, đối thủ lại quá nhiều.

Lục Thương Hạc của Ảnh Hạc Sơn trang, Bạch Hổ Trưởng lão của Cái Bang Tây Xuyên, thậm chí là cả tổ chức thần bí đằng sau Hoa Tưởng Dung, còn có bè đảng của Thục Vương Lý Hoằng Tín, không có kẻ nào không phải đối thủ phiền phức, những người này đều có căn cơ ở Tây Xuyên, tai mắt linh thông, muốn bảo đảm an toàn cho Hướng Bách Ảnh quả thực không dễ.

Hắn bí mật đưa Hướng Bách Ảnh đến động Hắc Nham cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, thầm nghĩ, chưa chắc đám người kia sẽ không tìm đến Hắc Nham lĩnh, cho nên dù cho Hướng Bách Ảnh có ở lại đây dưỡng thương cũng cần phải chọn một nơi cực kỳ bí ẩn.

Ba Da Lực nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói:

- Hầu gia, nơi ẩn thân bí mật của Hắc Nham lĩnh không phải ít, nhưng muốn tìm một nơi tuyệt không ai tìm tới, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một nơi.

- Là nơi nào vậy?

- Tang động!

- Tang động?

Tề Ninh khẽ giật mình.

- Tang lễ của người Miêu gia khác với người Hán, giữa các bộ Miêu gia cũng khác nhau. Người Hoa Miêu chúng ta là động táng, đặt di thể của tổ tiên vào trong quan tài, rồi mới đưa vào trong tang động, hàng năm cũng tổ chức tế thiên bên ngoài tang động, nhưng không thể vào trong.

Tề Ninh thầm nghĩ, mặc dù nơi đó âm khí rất mạnh khiến cho người ta nghĩ thôi cũng hoảng, nhưng nếu nói là bí mật, thì tuyệt đối là một nơi cực kỳ bí mật.

- Động chủ, tang động là nơi nghỉ ngơi của tổ tiên Miêu gia, chúng ta….chúng ta đi vào quấy rầy, phải chăng…?

Nghe cách Ba Da Lực nói chuyện, hắn đoán tang động là nơi cực kỳ thần thánh đối với người Miêu, không được quấy nhiễu, thầm nghĩ, nếu để Hướng Bách Ảnh ở đó, liệu có khiến cho Ba Da Lực khó xử không?

Ba Da Lực lắc đầu:

- Hầu gia cứu được sáu trại Hắc Nham động, những người đi trước có biết cũng sẽ cảm kích Hầu gia.

Hiện giờ Hàu gia có gì cần, những người đi trước hẳn cũng có thể giúp chút sức lực, nếu họ biết, nhất định sẽ đồng ý.

Tề Ninh biết lần này Ba Da Lực đã phá lệ của Miêu gia, cực kỳ cảm động, gật đầu đa tạ:

- Đa tạ!

- Hầu gia đừng khách khí!

Ba Da Lực đứng dậy, đi tới trước cửa, nhìn thử lên trời thấy đã muộn, bèn quay về nói:

- Chờ thêm một canh giờ nữa, người trong trại ngủ hết, ta và Hầu gia sẽ đưa vị bằng hữu này tới tang động, không nên để người khác biết.

Tề Ninh gật đầu, thầm nghĩ còn một canh giờ nữa, bèn hỏi:

- Hiện Y Phù đang ở đâu? Ta muốn đi gặp nàng.

Hắn thuận tay cuộn áo choang đen che Hướng Bách Ảnh.

Ba Da Lực nói:

- Đi theo ta.

Gã dẫn hắn đi ra ngoài. Tề Ninh dặn mấy người Tề Phong canh phòng, mới theo gã tới một gian nhà sàn cách đó không xa. Ba Da Lực dẫn hắn lên lầu, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ở cửa có một lão phụ Miêu gia đứng trông coi, thấy Ba Da Lực muốn tới hành lễ, nhưng gã ra lệnh cho lão phụ kia rời đi trước, ròi mới nhẹ giọng nói với Tề Ninh:

- Hầu gia, hiện giờ A Muội ở bên trong, thương thế gần như đã khôi phục hoàn toàn, không có vấn đề gì.

Tề Ninh nghe vậy mới yên tâm.

Ba Da Lực thức thời lui xuống trước, Tề Ninh vào nhà, trong phòng hoàn toàn u tĩnh. Hắn đi vào trong, chỉ thấy Y Phù nằm im trong ổ chăn bông trên sàn nhà, đắp một cái chăn bông mỏng.

Miêu nữ này giống như đang ngủ, hơi thở đều đều. Hắn khẽ đi tới, quỳ xuống bên cạnh nàng rồi ngồi xếp bằng dưới đất.

Sắc mặt Y Phù hồng hào, hiển nhiên không có gì trở ngại, nhìn khuôn mặt xinh xắn, làn da mềm mại như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô son mà vẫn đỏ hồng, kiều diễm ướt át, hai nhánh tóc mai dán sát hai bên má, lại thêm mấy phần quyến rũ.

Thấy khóe môi nàng hơi vểnh lên, như đang mơ thấy mộng đẹp, lòng hắn trào lên nỗi yêu thương, không nhịn được vươn tay ra muốn vuốt ve trái nàng. Còn chưa chạm đến, lại lo lắng sẽ đánh thức nàng, hắn do dự một chút rồi thu tay lại, mỉm cười chăm chú nhìn nàng, an vị bên cạnh chờ đợi.

Chợt hai hàng lông mi của Y Phù hơi nhúc nhích, nàng từ từ mở mắt. Trong phòng có đốt đèn, nàng nhè nhẹ chớp chớp mắt, bỗng bất ngờ quay đầu sang, thấy bên cạnh có thêm một bóng người, ngơ ngác một chút, chỉ thấy một khuôn mặt nam nhân tươi cười đang lặng lẽ nhìn mình. Nàng hơi biến sắc, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt kia rồi thì toàn thân khẽ run lên, đôi môi hồng hơi hé ra, lại không nói ra lời.

Hắn đưa tay ra, cầm tay nàng, ôn nhu hỏi:

- Ngủ ngon không? Có phải biết ta đến nên tỉnh không?

Y Phù nhìn hắn chằm chằm. Giờ nàng đã nhìn rõ, vành mắt lại đỏ lên, khẽ cắn môi, nước mắt chảy xuống. Hắn duỗi ngón tay lau nước mắt cho nàng, dịu dàng hỏi:

- Sao thấy ta lại khóc? Y Phù tỷ là một nữ nhân kiên cường cơ mà, không thể dễ dàng rơi lệ như vậy chứ?

Bỗng nàng ngồi bật dậy ôm chặt lấy hắn, nước mắt lã chã, nỉ non trách:

- Sao giờ chàng mới đến? Sao giờ chàng mới đến…..

Hắn vòng một tay ôm eo nàng, tay kia vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng, dịu dàng dỗ dành:

- Tiểu đệ đệ của nàng có chút việc cần làm, làm xong việc, lúc đầu chỉ muốn mọc cánh bay tới ngay, nhưng lại không mọc được, không có cách nào, chỉ có thể guồng hai chân mà chạy tới thôi. Y Phù tỷ tỷ, nàng nhìn xem, hiện giờ ta cũng rất mệt mỏi, không còn sức nữa, ôm nàng cũng không nổi nữa này.

Y Phù nín khóc mỉm cười, sẵng giọng:

- Chàng lại nói bậy. Còn lâu ta mới tin chàng chạy tới. Vậy có phải chàng mệt lắm không? Đã ăn gì chưa?

- Lúc trước đúng là vừa mệt vừa đói, nhưng vừa nhìn thấy Y Phù tỷ thì đã thần thanh khí sảng, không thấy đói nữa.

Hắn vòng hai tay ôm lấy nàng, thân thể hơi ngửa ra đằng sau đè lên nàng. Dưới ánh đèn, giai nhân rơi lệ lại càng xinh đẹp. Y Phù thấy hắn cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm, hơi xấu hổ, mắng:

- Chàng…chàng nhìn cái gì?

- Ta ngày đêm kiêm trình tới, không phải để nhìn Y Phù tỷ của ta sao?

Tề Ninh ra vẻ tội nghiệp:

- Sao ta đến lại không cho người ta nhìn? Y Phù tỷ, nàng nói thật đi, có phải mấy ngày nay ngày nào nàng cũng nhớ ta không?

Khuôn mặt Y Phù lại càng nóng lên, cúi đầu bối rối:

- Không có. Ai….ai mà nhớ chàng. Chính chàng…chàng tự mình đa tình!

- Ôi….. Vậy mà ngày nào khắc nào ta cũng nhớ Y Phù tỷ của ta.

Thì ra là ta nhớ đơn phương rồi.

Ôi chao, lòng ta đau quá, ôi….

Hắn cố ý giả vờ đau.

Nàng biết hắn giả vờ, cũng buồn cười, nhưng nhìn thấy hắn, trong lòng lại vui mừng vô hạn, duỗi một cánh tay xoa xoa lên mặt hắn, đôi mắt ngập nước mê người nhìn hắn, dịu dàng nói:

- Ta….ngày nào ta cũng nhớ chàng, chỉ sợ chàng….chỉ sợ chàng nói không giữ lời.

Tề Ninh cảm thấy ấm áp, ôm chặt lấy nàng, nàng gác trán lên vai hắn, khẽ nói:

- Thấy chàng bình yên vô sự trở về, ta….ta rất vui.  - Thấy nàng bình yên vô sự, ta cũng rất vui. Hiện giờ vết thương của nàng thế nào, còn đau không?
 

- Không sao. Chàng không cần lo lắng.

Tề Ninh cười cười hỏi:

- Y Phù tỷ, khi chúng ta chia tay ở Thành Đô, ta đã hứa hẹn với nàng, nàng còn nhớ chứ?

- Đương nhiên nhớ.

Hai người ôm nhau, cảm nhận được hơi ấm của đối phương, đều không đành lòng tách ra. Nàng khẽ nói:

- Chàng nói, khi thấy ta, sẽ cho ta một lễ vật thật lớn.

- Ta là một tiểu lang quân thành thật đáng tin, nói lời giữ lời, có mang cho nàng một lễ vật thật to, nhất định nàng sẽ vui vẻ.

Y Phù ngạc nhiên hỏi:

- Là lễ vật gì vậy ?

Nàng không thấy hắn mang theo cái gì bên người mà.

Hắn ghé sát vào tai nàng, khẽ nói:

- Lý Hoằng Tín hại nàng bị thương, đương nhiên ta sẽ không tha cho lão, chỉ là trước mắt không có cơ hội diệt trừ lão, cho nên khai đao với con trai lão trước. Lý Nguyên chỉ muốn hại động Hắc Nham của nàng, còn thiếu các nàng rất nhiều mạng người, đã bị ta tự tay chém chết, sau này sẽ không làm được ác nữa.

Y Phù vội la lên:

- Vậy….vậy chàng không sao chứ ?

- Nàng nhìn ta xem, có giống bị sao không?

Tề Ninh buông nàng ra, giang hai tay, hoàn toàn khỏe mạnh, cười hắc hắc:

- Y Phù tỷ, lễ vật này nàng thích chứ?

Người Miêu dám yêu dám hận, ân oán rõ ràng. Thế tử Thục Vương Lý Nguyên làm xằng làm bậy ở Tây Xuyên, động Hắc Nham bị hại nhiều, mà không ít người của động Hắc Nham mất mạng trong tay Lý Nguyên, toàn động Hắc Nham chỉ hận thấu xương gã. Mặc dù ai cũng muốn ăn thịt nấu xương gã nhưng Thục Vương người đông thế mạnh, ở Tây Xuyên thế lực khổng lồ, một động Hắc Nham nho nhỏ đương nhiên không thể có cơ hội diệt trừ Lý Nguyên.

Y Phù nghe Tề Ninh nói đã tự tay giết chết Lý Nguyên, đương nhiên cực kỳ vui vẻ, nghĩ xả được cơn giận lớn, lại lo lắng hắn sẽ bị liên lụy, bèn nhỏ giọng hỏi:

- Vậy….vậy có liên lụy đến chàng không?

Nàng biết, mặc dù Tề Ninh hắn và Lý gia có mối thù truyền kiếp, nhưng với tính tình của hắn, còn chưa tới mức độ giết chết Lý Nguyên ở ngay Tây Xuyên. Hắn ra tay hoàn toàn là vì mình, nàng vừa vui vẻ lại vừa cảm kích.

Tề Ninh khẽ cười:

- Ta làm việc kín kẽ, một giọt nước không lọt, cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng không có chứng cứ.

Ánh mắt hắn lóe lên:

- Lý Hoằng Tín khiến nàng bị thương, lần này dùng con trai lão để trả. Nếu có cơ hội, sớm muộn gì ta cũng sẽ đích thân chém chết Lý Hoằng Tín.

Hắn lại cười, khẽ nói:

- Y Phù tỷ, ta tặng nàng một lễ vật lớn như thế, có phải nàng cũng nên đáp lễ bày tỏ một chút chứ?

Sao Y Phù không hiểu, nàng khẽ cắn môi, chợt ôm hai tay lấy mặt hắn, ghé sát miệng anh đào hôn vào môi hắn….

 

0.29406 sec| 2441.742 kb