Tề Ninh phi ngựa như bay, một hơi chạy hơn hai mươi dặm đường, cảm thấy toàn thân Hướng Bách Ảnh lạnh lẽo, lập tức rẽ vào rừng cây ven đường, tung người xuống ngựa, ôm Hướng Bách Ảnh từ trên lưng ngựa xuống, cẩn thận đặt xuống đất. Hướng Bách Ảnh mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, nhìn qua khiến người ta cảm giác giống như dầu hết đèn tắt.

Cao thủ hàng đầu thiên hạ hiện giờ, Bang chủ Cái Bang đệ nhất thiên hạ lại ra nông nỗi này, Tề Ninh cảm thấy cực kỳ cảm khái.

- Hướng thúc thúc, có phải cơ thể không thoải mái hay không?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Hiện giờ chúng ta chạy tới Thành Đô, tìm đại phu chữa bệnh cho thúc.

Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, thương thế mà Hướng Bách Ảnh chịu, đừng nói đại phu phổ thông, coi như Bất Tử Thánh Thủ Lê Tây Công của Hắc Liên Giáo ở nơi này cũng chưa chắc có thể chữa khỏi.

Hướng Bách Ảnh hơi mở mắt, lắc đầu nói:

- Không thể tới Thành Đô!

- Không thể tới Thành Đô?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Hướng thúc thúc, Lục Thương Hạc và Bạch Hổ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, họ nhất định sẽ lục soát tìm chúng ta, thế lực của họ tại Tây Xuyên không nhỏ, nếu như… !

- Thần Hầu Phủ!

Hướng Bách Ảnh khẽ thở dài nói:

- Thần Hầu Phủ sẽ làm phức tạp chuyện này!

Tề Ninh khẽ giật mình, nhưng lúc đó liền hiểu được.

Tề Ninh mang theo Hướng Bách Ảnh tới Thành Đô, đương nhiên là muốn tập trung với đám người Hiên Viên Phá tập trung ở Thành Đô. Hướng Bách Ảnh hiển nhiên lo lắng mình sẽ rơi vào tay của Thần Hầu Phủ.

Hiện giờ, giữa Thần Hầu Phủ và tám bang mười sáu phái đều đề phòng lẫn nhau, nếu như Bang chủ Cái Bang rơi vào tay Thần Hầu Phủ, chắc chắn Tây Môn Vô Ngân sẽ mượn chuyện này gây ra chuyện lớn hơn, Hướng Bách Ảnh hiển nhiên không hi vọng Thần Hầu Phủ lợi dụng mình mưu đồ lớn.

Tề Ninh cảm thán trong lòng, thầm nghĩ Hướng Bách Ảnh có thể cân nhắc đến điểm này cũng coi như người cực kỳ khôn khéo, tại sao lại ngã nặng như vậy trên người Lục Thương Hạc, xem ra quá mức trọng tình trọng nghĩa chưa hẳn là chuyện gì tốt.

Lo lắng Hạch Hổ phái người lần theo dấu chân ngựa đuổi theo, dù sao đệ tử Cái Bang tin tức linh thông, nên ngay trong đêm tối, hắn lập tức cõng Hướng Bách Ảnh, bỏ ngựa trong rừng đi bộ.

Nội lực của hắn thâm hậu, mặc dù cõng Hướng Bách Ảnh nhưng tốc độ lại không chậm.

Chỉ là hắn cảm thấy Hướng Bách Ảnh không những toàn thân bất lực, mà tứ chi của y mềm nhũn, rủ xuống, trong lòng biết khác thường, nhưng lúc này không để ý được quá nhiều.

Đi hơn một canh giờ, tới một quan đạo, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, Tề Ninh quay đầu nhìn qua, thấy hai con khoái mã đang phi tới. Tề Ninh nhíu mày, cũng may hai con khoái mã đi qua, cũng không nhìn Tề Ninh, lướt qua bên cạnh, Tề Ninh lập tức đề khí đuổi theo.

Mấy ngày nay hắn thực chiến nhiều, cũng hiểu đại khái công phu của mình, dưới chân như bay, đuổi kịp phía sau một con ngựa, phóng người lên, hô một tiếng:

- Xin lỗi.

Hắn nhấc chân đá người kia rơi xuống đất, hạ người lên thân ngựa, giục ngựa rời đi, lướt qua bên cạnh người phía trước.

Người kia thất kinh, ngơ ngác nhìn Tề Ninh cưỡi ngựa đi xa.

Tề Ninh phi ngựa rời đi, suy nghĩ nên đi nơi nào, đột nhiên linh quang chợt lóe trong đầu, môi nở nụ cười.

Mặt trời chiều ngả về tây, mặt trời lặn ánh sáng còn sót lại tản ra toàn bộ dãy núi, ánh sáng yếu ớt xen qua kẽ cây rọi lên người mấy hán tử, mấy hán tử chen chúc dưới một cây đại thụ tại một chỗ sơn lĩnh, dõi mắt nhìn về phía xa, trên mặt đều lộ vẻ sầu lo.

- Phong ca, chúng ta có nên đi Thành Đô thăm dò xem có phải Hầu gia đã trở về Thành Đô?

Một hán tử hơi lo lắng hỏi.

Người được xưng Phong ca, chính là thị vệ Tề Phong của phủ Cẩm Y Hầu, thần sắc gã ngưng trọng, quay qua hỏi một người trong đó:

- Lý Đường, ngươi xác định Hầu gia thực sự tới Thiên Vụ Lĩnh?

Lý Đường gật đầu nói:

- Hầu gia và người Thần Hầu Phủ cùng đi Thiên Vụ Lĩnh, sai ta đến hội hợp với các ngươi, liên tục căn dặn, một khi Hầu gia làm xong chuyện, sẽ đến hội hợp với chúng ta.

- Theo lý mà nói, chuyện hẳn là xong rồi.

Tề Phong rầu rĩ:

- Tại sao mấy ngày trôi qua, vẫn chậm chạp không thấy Hầu gia tới.

- Ngươi yên tâm, Y Phù cô nương ở nơi này, cho dù Hầu gia không nhớ chúng ta, chắc chắn cũng nhớ nhung Y Phù cô nương.

Lý Đường cười nói:

- Hắc Liên Giáo Thiên Vụ Lĩnh thực lực hùng hậu, dù cho Thần Hầu Phủ tập kết người tám bang mười sáu phái, muốn công diệt Hắc Liên Giáo, cũng không phải thời gian nửa khắc có thể làm được, chúng ta cứ chờ đợi là được.

Bên người Hầu gia có người của Thần Hầu Phủ, người của Thần Hầu Phủ tuyệt đối không dám để Hầu gia thiếu một sợi tóc.

- Triều đình lần này cũng thực vẽ vời cho thêm chuyện.

Chu Thuận phàn nàn:

- Vốn là phái Hầu gia điều tra sự kiện, Hầu gia đã lần ra đầu mối, cũng đã chứng minh trong sạch, vấn đề lúc này đều đã xong rồi, đột nhiên hạ một đạo ý chỉ, để Hầu gia tới Thiên Vụ Lĩnh, chuyện của Thần Hầu Phủ, tại sao cần Hầu gia nhúng tay vào.

Lý Đường quay người đặt mông ngồi xuống gốc đại thụ, dựa vào đại thụ cười nói:

- Nói ngươi thông minh, có đôi khi ngươi thực sự ngu không ai bằng. Lão Hầu gia và Đại tướng quân đều có công huân hiển hách, uy vọng tại triều đình cực cao, nhắc đến Cẩm Y Tề gia, ai dám khinh thường. Hiện giờ Tiểu Hầu gia kế tục tước vị, mặc dù anh minh, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, không có công huân trác tuyệt trong tay, Hoàng thượng cho TIểu Hầu gia cơ hội lập được công huân, đây mới thực sự là tốt với Hầu gia chúng ta.

Tề Phong cũng ngồi xuống dưới tàng cây, vỗ vao Chu Thuận cười nói:

- Ta nói ngươi mấy lần, lúc không có chuyện gì làm, học thêm vài chữ. Lý Đường người ta trước kia không phải cũng chỉ là vũ phu chỉ biết chơi đao dùng thương sao, sau này đi theo tiên sinh kế toán học vài chữ, đọc vài cuốn sách, kiến thức hiện giờ đã cao hơn ngươi rồi.

Chu Thuận lườm Lý Đường một cái, có vẻ không phục.

- Ngươi còn không phục sao.

Tề Phong cười nói:

- Hoàng thượng mới đăng cơ, Trung Nghĩa Hầu có công bảo vệ lên ngôi, vây canh Hoài Nam Vương lại đông đảo. Khi Đại tướng quân còn tại thế, quân công hiển hách, đương nhiên có thể đối kháng với họ trong triều đình, thế nhưng sau khi Đại tướng quân qua đời, lời nói của Cẩm Y Hầu trong triều đình cũng không còn quan trọng như vậy. Tiểu Hầu gia muốn chấn hưng phủ Cẩm Y Hầu, Hoàng thượng cũng muốn dìu dắt Tiểu Hầu gia, đương nhiên muốn cho Tiểu Hầu gia cơ hội lập công.

Lần này tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh, cũng là để Tiểu Hầu gia dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, một khi thành công, công lao đương nhiên thuộc về Tiểu Hầu gia, thế nhưng một khi thất bại, người của Thần Hầu Phủ khó mà thoát tội.

Chu Thuận nói:

- Tiểu Hầu gia nên để mấy người chúng ta đi cùng, chúng ta lập được công lao, cũng có thể khiến Hầu gia rạng rỡ trên mặt.

Tề Phong lắc đầu nói:

- Đây chính là chỗ cao minh của Tiểu Hầu gia, nói cho cùng, là đang bảo vệ chúng ta. Nếu mấy người chúng ta thực sự đi cùng, chẳng lẽ lại chỉ ở bên nhìn? Ngươi đừng quên, nghe đồn, Giáo chủ Hắc Liên Giáo là một trong năm Đại Tông sư, mà họ lại chiếm cứ ưu thế địa lý, thực sự đối đầu, luôn phải chết không ít người. Tiểu Hầu gia ở nơi đó, không cần tự mình ra trận, thế nhưng mấy người chúng ta đi theo, vậy đương nhiên phải xông phía trước nhất.

Tiểu Hầu gia lo lắng mấy người chúng ta có chuyện, cho nên mới để chúng ta chờ ở nơi này.

Lý Đường thở dài:

- Ta luôn không tập trung. Phong ca, huynh nói năm Đại Tông sư này đều là thần hồ kỳ kỹ trong truyền thuyết, rốt cuộc lợi hại thế nào? Nếu như thực sự lên trời xuống đất không gì không làm được như trong truyền thuyết, tám bang mười sáu phái coi như cao thủ như mây, chỉ sợ cũng không làm gì được Hắc Liên Giáo.

Tề Phong như có suy nghĩ, khẽ nói:

- Lần này tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh, là một tay Tây Môn Thần Hầu bày ra, nếu không nắm chắc, hắn sẽ không để nhiều người không công chịu chết như vậy.

Cho dù hắn không quan tâm sự sống chết của tám bang mười sáu phái, Thần Hầu Phủ xuất động nhiều người như vậy, hắn chắc chắn không thể không quan tâm.

Sau khi mặt trời xuống núi, trời cũng dần tối xuống, mấy người Tề Phong thấy Tề Ninh vẫn không xuất hiện, trong lòng biết lại uổng công chờ một ngày, lúc này có người tới mời mấy người dùng cơm, mấy người ở đây đều nhận lễ ngộ cực cao, đều cực kỳ nhiệt tình với mấy người, một ngày ba bữa, gần như đều là yến hội, khiến mấy người lại thấy hơi xấu hổ.

Từ sơn lĩnh xuống dưới, thuận theo đường mòn đang muốn vào trong trại, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói:

- Các ngươi thực là tiêu dao tự tại!

Mấy người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy cách vài mét có một người đang cười nhẹ nhìn mấy người, phía trước là một Miêu hán dẫn đường, người kia không phải Tề Ninh thì là ai.

Mấy người đột nhiên nhìn thấy Tề Ninh xuất hiện, đều khẽ giật mình, lập tức vui vẻ bước nhanh tới đồng thời nói:

- Tiểu Hầu gia, ngài đã tới rồi!

Nhìn thấy Tề Ninh cõng một thứ trên người, có áo choàng đen che lại, Tề Phong lập tức nói:

- Hầu gia, giao cho ta.

Gã đang muốn đi tới đón lấy, Tề Ninh lắc đầu nói:

- Không cần, để ta, ta muốn gặp Ba Da Lực, dẫn ta đi gặp hắn.

Động chủ Ba Da Lực nhận được bẩm báo Cẩm Y Tiểu Hầu gia tới, lập tức xông ra khỏi phòng, nhìn thấy Tề Ninh tới, không nói hai lời, y tiến lên quỳ gối cảm kính nói:

- Hầu gia, Ba Da Lực… Ba Da Lực không biết nên báo đáp ân tình của ngài thế nào, ngài… !

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Động chủ Ba Da Lực, ta có chuyện quan trọng thương lượng với ngươi, càng nhanh càng tốt.

Ba Da Lực thấy thần sắc Tề Ninh ngưng trọng, biết chuyện không nhỏ, y lập tức dẫn Tề Ninh vào nhà. Tề Ninh sai đám người Tề Phong thủ hộ bên ngoài, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần.

Trong phòng chỉ còn lại Ba Da Lực và Tề Ninh, lúc này Tề Ninh mới cẩn thận đặt thứ trên lưng xuống sàn nhà. Ba Da Lực tới gần, Tề Ninh vén ra một góc, chỉ thấy trong áo khoác đen là một người, mặt trắng bệch, toàn thân không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.

- Hầu gia, đây là… ?

- Động chủ Ba Da Lực, giao tình với hai đời phủ Cẩm Y Hầu gia, nguồn gốc cực sâu.

Tề Ninh nói:

- Toàn bộ Tây Xuyên, ta chỉ có thể tín nhiệm hai huynh muội các ngươi.

Ba Da Lực sao lại không hiểu, thần sắc nghiêm túc, lập tức nói:

- Hầu gia, sáu trại có thể còn sống sót, đều do Hầu gia ban tặng. Hầu gia lại cứu được mạng Y Phù, dù là Ba Da Lực ta chết, cũng không thể báo đáp ân đức của Hầu gia.

Nếu Hầu gia có gì phân phó, cứ việc nói thẳng, coi như liều tính mạng, Ba Da Lực cũng không nhíu mày.

Tề Ninh cũng không dài dòng, chỉ vào Hướng Bách Ảnh trong áo khoác đen nói:

- Đây là bằng hữu có giao tình sống chết với ta, nhưng hiện giờ rất nhiều người muốn giết y, y bị thương, cần tĩnh dưỡng thực lâu, với thương thế của y hiện giờ, không chịu được dày vò đường dài, ta không cách nào mang hắn rời khỏi Tây Xuyên.

- Ý của Hầu gia ta hiểu được.

Ba Da Lực nói:

- Người ngài giao cho ta, ta không biết hắn chịu tổn thương gì, nhưng ta chắc chắn tìm vu y tốt nhất trị liệu giúp hắn, ta có thể lập lời thề với Vu Thần, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào biết y ẩn thân Hắc Nham Động.

 

2.46261 sec| 2432.484 kb