Bạch Hổ Trưởng lão cảm thấy hàn khí của phong nhận tiến thẳng vào xương tủy, trong lòng biết vào lúc này Tề Ninh sẽ không nói đùa, sắc mặt lão trắng nhợt, nhìn Lục Thương Hạc.
Lục Thương Hạc cau mày nói:
- Tiểu Hầu gia, ta đã nói, Hướng Bách Ảnh không thể đi.
- Ta biết ngươi không dám thả hắn đi, thế nhưng ngươi cũng nên nghĩ tới tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, trầm giọng nói:
- Có ai không, Bạch Hổ Trưởng lão gặp chuyện rồi.
Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão đều biến sắc, liền nghe tiếng bước chân vang lên, cửa phòng lập tức bị đá mở, năm sáu tên đệ tử Cái Bang xông tới, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, đều giật nảy mình, có người hô lớn:
- Buông Trưởng lão ra!
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Lục Trang chủ, ngươi nhìn xem, ngươi không quan tâm tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão, đám huynh đệ này lại rất quan tâm đó.
Trong lòng Tề Ninh rất rõ ràng, con chó già Bạch Hồ Trưởng lão này hoạt động tại Tây Xuyên nhiều năm, ít nhiều vẫn nuôi dưỡng được một số thân tín chỉ trung với cá nhân lão. Đám người này đều lấy Bạch Hổ Trưởng lão làm chỗ dựa, trông cậy vào con chó già này dìu dắt họ, họ đương nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Bạch Hổ Trưởng lão bị giết.
Mặc dù Tề Ninh hận không thể chém giết con chó già này dưới đao, nhưng trong hắn hiểu rất rõ. Với cục diện trước mắt, muốn lấy tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão, thời cơ còn chưa chín. Trước mắt chỉ có thể dùng Bạch Hổ Trưởng lão làm con tin, cứu Hướng Bách Ảnh rồi nói sau.
Hắn lao từ trên trần nhà xuống, ra tay đột ngột, vượt qua tám thành có thể nắm chắc chế trụ Bạch Hổ Trưởng lão, cũng có sáu thành có thể chắc chắn bắt được Lục Thương Hạc. Cuối cùng hắn chọn Bạch Hổ Trưởng lão làm mục tiêu, cũng không phải vì Bạch Hổ Trưởng lão dễ đối phó hơn, mà với cục diện trước mắt, Bạch Hổ Trưởng lão có giá trị lợi dụng cao hơn Lục Thương Hạc.
Dù à Lục Thương Hạc hay Bạch Hổ Trưởng lão, đều muốn đẩy Hướng Bách Ảnh vào chỗ chết mới cam tâm. Trong lòng hai người này đều rõ ràng, một khi hôm nay Hướng Bách Ảnh đào thoát được, như vậy chắc chắn hậu hoạn vô cùng.
Nếu khống chế Lục Thương Hạc, Bạch Hổ Trưởng lão cũng sẽ không buông tha Hướng Bách Ảnh vì tính mạng của Lục Thương Hạc, đây là địa bàn của Bạch Hổ Trưởng lão, nếu thực sự không để ý tới tính mạng của Lục Thương Hạc, Tề Ninh cũng không thể làm gì.
Trái lại Bạch Hổ Trưởng lão bị khống chế, nơi này đều là đệ tử Cái Bang, Lục Thương Hạc lại không thể không suy nghĩ tới tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão.
Bạch Hổ Trưởng lão rốt cuộc nói:
- Lục Trang chủ, Hướng Bách Ảnh sử dụng Kinh Băng Mạch Liệt, đã là một kẻ phế nhân, tuyệt đối không có khả năng khôi phục công lực. Cho dù thả hắn rời đi, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì. Lần này nể mặt Tiểu Hầu gia, để cho tên phế nhân này rời đi.
Thực chất Lục Thương Hạc chỉ kiêng kị Hướng Bách Ảnh, sao có thể tin tưởng lời này của Bạch Hổ Trưởng lão. Thế nhưng thân ở trong địa bàn của Cái Bang, nếu như không để ý tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão, hôm nay y chưa hẳn có thể sống sót rời đi. Y suy nghĩ trầm ngâm không nói.
Tề Ninh hắng giọng một cái nói:
- Ta không thể kiên nhẫn chờ quá lâu. Bạch Hổ Trưởng lão, ngươi khuyên hắn lần nữa đi.
Đao của hắn lại đưa về phía trước.
Bạch Hổ Trưởng lão cảm thấy sau gáy đau đớn, lập tức kêu lên:
- Lục Trang chủ, ngươi... ngươi sao không thả hắn?
Lục Thương Hạc thở dài, nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão, Hướng Bách Ảnh đi rồi, hai ta coi như tính mạng khó bảo toàn.
- Hắn không có bản sự lớn như vậy.
Bạch Hổ Trưởng lão thấy Lục Thương Hạc do dự, trong lòng hơi phẫn nộ, nhưng Hướng Bách Ảnh bị Lục Thương Hạc khống chế trong tay, cũng không tiện trách cứ, lão miễn cưỡng nhẫn nại nói:
- Dù sao Tiểu Hầu gia thân phận tôn quý, chúng ta... chúng ta không thể không nể mặt Hầu gia.
Lão liếc mắt ra hiệu, mấy tên đệ tử Cái Bang lập tức tản ra thành vòng, vây Lục Thương Hạc lại giữa.
Lục Thương Hạc nhìn trái phải một chút, bỗng nhiên cười nói: - Bạch Hổ Trưởng lão nói rất đúng, Tiểu Hầu gia đã mở miệng, chúng ta cũng không thể không nể mặt mũi.
Y chậm rãi thu tay, khóe mắt co rúm, cúi đầu nhìn Hướng Bách Ảnh một chút, cười khổ nói:
- Tiêu Dao, ta vốn cũng không muốn giết ngươi, chỉ vì ta sợ ngươi cướp Túc Ảnh khỏi ta, chỉ cần ngươi không cướp đoạt với ta, từ nay về sau ta vẫn coi ngươi như huynh đệ.
Hướng Bách Ảnh từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng hơi cười cười, nhưng không nói câu nào.
Tề Ninh cũng không để ý tới Lục Thương Hạc giả nhân giả nghĩa, hắn phân phó:
- Bạch Hổ Trưởng lão, mau sai người chuẩn bị một con khoái mã, chẳng lẽ lại còn muốn ta tự mình nói chuyện? Đúng rồi, tuyệt đối đừng động tay động chân trên thân ngựa, nếu không xui xẻo chỉ có thể là chính ngươi.
Bạch Hổ Trưởng lão bị hắn khắc chế, mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể tránh được, lão vội sai người chuẩn bị ngựa.
Tề Ninh dùng đao chế trụ Bạch Hổ Trưởng lão, lại để đệ tử Cái Bang cõng Hướng Bách Ảnh lên, chậm rãi rời cửa. Lục Thương Hạc ánh mắt như dao, chậm rãi đi theo, mãi đến khi ra ngoài cửa khu nhà cũ, liền có người chuẩn bị một con tuấn mã. Tề Ninh sai người đỡ Hướng Bách Ảnh lên lưng ngựa trước, Hướng Bách Ảnh ngả vào lưng ngựa, lúc này Tề Ninh mới sai người dắt ngựa, mình cũng không lên ngựa, là đi ra ngoài trấn.
Lúc này trời tối không người, quán rượu quán trà trong trấn đóng cửa từ lâu không còn kinh doanh, hơn mười tên đệ tử Cái Bang nhìn chằm chằm. Lục Thương Hạc theo đuôi mà đến, liền nghe một tên đệ tử trầm giọng nói:
- Người ngươi mang đi, Trưởng lão nhất định phải lưu lại, nếu không một người cũng không đi được.
Tề Ninh cười nói:
- Không cần lo lắng, ta và Bạch Hổ Trưởng lão tâm đầu ý hợp, ta nghĩ lão cũng rất tôn kính ta, đưa ta ra khỏi thị trấn hẳn là không có vấn đề gì.
Trấn Tân Bình này dù sao cũng dưới sự khống chế của Bạch Hổ Trưởng lão, chỉ cần không thể rời khỏi thị trấn, dù có khoái mã trong tay, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tề Ninh cũng biết muốn cưỡng ép Bạch Hổ Trưởng lão rời đi là tuyệt đối không có khả năng, thân tín dưới tay Bạch Hổ Trưởng lão tuyệt đối không có khả năng đáp ứng. Mục đích của hắn hiện giờ chỉ là cứu Hướng Bách Ảnh, những chuyện khác sau này tính sau.
Đoàn người nhắm mắt theo đuôi Tề Ninh ra ngoài trấn. Tề Ninh nhìn chung quanh trống trải, không có mai phục, đối phương lại đi bộ mà đến, mình ngồi ngựa rời đi, đối phương không có khả năng lập tức tìm ngựa đuổi theo. Quan trọng nhất chính là, Tề Ninh bỏ ra gần nửa ngày rời khỏi thị trấn, cũng là vì kiểm tra ngựa có bị động tay chân trước đó không.
Nếu con ngựa này bị động tay chân, thời gian dài như thế chắc chắn sẽ có phản ứng. Hắn nhìn thấy con ngựa này vẫn rất thần tuấn, không có bất kỳ khác thường nào, trong lòng biết đối phương lo lắng tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão, quả thực không dám hành động thiêu suy nghĩ.
- Các ngươi đừng tiễn nữa.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, đưa tay sai đám người đừng tới gần, hắn đi qua dắt ngựa, khống chế Bạch Hổ Trưởng lão đi thêm một đoạn đường, xác định khoảng cách đã đủ, bỗng nhiên vỗ một chưởng vào lưng Bạch Hổ Trưởng lão. Một chưởng này lực đạo mười phần, Bạch Hổ Trưởng lão nhào về phía trước mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này một đám đệ tử Cái Bang xông tới, lại nghe tiếng ngựa hí vang, Tề Ninh đã xoay người lên ngựa, giục ngựa rời đi, trong nháy mắt tiến vào bóng tối.
Chúng cái tiến tới đỡ Bạch hổ Trưởng lão. Bạch Hổ Trưởng lão sắc mặt trắng bệch, mắt như lưỡi dao, nhìn bóng Tề Ninh đi xa, nghiến răng nghiến lợi, nhấc tay gạt vết máu khóe miệng, giọng căm phẫn nói:
- Họ Tề... mối thù này sớm muộn chúng ta sẽ tính toán.
Lục Thương Hạc cũng tới gần nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão, chỉ cần chúng ta tính toán chuyện lớn thành công, Cẩm Y Tề gia chắc chắn chó gà không tha, đến lúc đó coi như ngươi muốn băm vằm hắn, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạch Hổ Trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Lục Thương Hạc mới hỏi:
- Bạch Hổ Trưởng lão, Lục mỗ không lo lắng họ Tề, hắn là người của triều đình, một khi thực sự muốn tìm chúng ta trả thù, chính là triều đình nhúng tay vào chuyện giang hồ, chúng ta đại khái có thể dùng việc này kích động toàn bộ giang hồ đối kháng triều đình, chỉ là... !
Y dừng lại một chút, không nói tiếp.
Bạch Hổ Trưởng lão nói:
- Ngươi lo lắng Hướng Bách Ảnh?
- Tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão đương nhiên quan trọng nhất.
Lục Thương Hạc thở dài:
- Hôm nay vì Bạch Hổ Trưởng lão mà phải thả Hướng Bách Ảnh đi, hiện giờ ta chỉ lo lắng hắn sẽ Đông Sơn tái khởi.
- Ngươi lo lắng hắn trở về giết ngươi.
Bạch Hổ Trưởng lão tức giận nói:
- So với ta, chỉ sợ sự thù hận trong lòng hắn đối với ngươi còn sâu hơn.
Lục Thương Hạc chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ đường đường, cười nhạt nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão, chúng ta vẫn luôn là châu chấu trói trên một sợi dây thừng, ai cũng không cần nói người kia. Nếu như hắn thực sự trở về, ta tuy rằng phải chết, ngươi cũng không tránh được. Chỉ là lần này hắn rời đi, ngươi cảm thấy vị trí Bang chủ Cái Bang còn có thể tới tay sao?
- Chiếc nhẫn thanh mộc trong tay ta, còn có ha ha, trên Thanh Mộc đại hội, chức Bang chủ tất thuộc về ta.
Bạch Hổ Trưởng lão tràn ngập lòng tin, trầm giọng phân phó:
- Người tới, truyền lệnh Bạch Hổ ta, tìm kiếm Cẩm Y Hầu Tề Ninh, thông báo mọi người, Tề Ninh cướp Bang chủ đi, lại hạ độc Bang chủ, muốn cưỡng ép Bang chủ khống chế Cái Bang, toàn lực cứu viện Bang chủ.
Đám ăn mày thủ hạ cùng nói: - Rõ!
- Chậm đã!
Lục Thương Hạc giơ tay lên nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão, không được như thế.
- Ồ?
Bạch Hổ Trưởng lão liếc Lục Thương Hạc một chút:
- Lục Trang chủ cảm thấy ta an bài như thế không ổn?
Lục Thương Hạc nói:
- Với thế lực của Bạch Hổ Trưởng lão tại Tây Xuyên, muốn tìm kiếm hai người họ không phải việc khó, thế nhưng như vậy, tin tức Hướng Bách Ảnh bị người khác chế phục sẽ nhanh chóng truyền khắp. Bạch Hổ Trưởng lão, Hướng Bách Ảnh này tung hoành nhiều năm trên giang hồ, cũng không ít bằng hữu trên giang hồ, nếu như họ biết việc này, chỉ sợ phiền phức sẽ còn lớn hơn. Mà ba vị Trưởng lão khác cùng Thần Hầu Phủ biết được việc này, ngươi cảm thấy họ sẽ không mượn cớ nhúng tay?
Bạch Hổ Trưởng lão nhíu mày.
- Việc này nhất định phải càng ít người biết càng tốt.
Lục Thương Hạc suy nghĩ:
- Tìm kiếm là nhất định, nhưng chỉ có thể phái ra đệ tử thân tín, Cái Bang ngươi có thể phái người bí mật tìm kiếm, Ảnh Hạc sơn trang ta cũng sẽ trợ giúp một chút sức lực.
Y dừng một chút mới nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão, ngươi xác định Hướng Bách Ảnh không thể khôi phục công lực?
- Nghịch Cân Kinh là tuyệt học Cái Bang.
Bạch Hổ Trưởng lão nói:
- Dịch Kinh Hoán Mạch, quả thực cao minh, nhưng nếu như sử dụng Nghịch Cân Kinh, đặc biệt sử dụng Kinh Băng Mạch Liệt, kinh mạch của Hướng Bách Ảnh đều tàn phế. Cho dù hắn có thể sống sót, nhiều lắm chỉ là trò chuyện mà thôi, muốn nâng một cánh tay hoặc đi một bước, cũng không thể. Lão cười lạnh một tiếng:
- Ta ở Cái Bang hơn ba mươi năm, rất rõ ràng điều này. Hướng Bách Ảnh đã là một kẻ phế nhân, không có uy hiếp gì với chúng ta.
- Nếu như quả thực là vậy, ta có một kế.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Kế hoạch này thi triển, Hướng Bách Ảnh không thể gặp người khác, nếu không chắc chắn người muốn lấy tính mạng của hắn nhiều vô số kể, ngay cả ba vị Trưởng lão Cái Bang khác cũng sẽ coi hắn như tử địch.
Bạch Hổ Trưởng lão khẽ giật mình, lập tức kinh hỉ nói: - Lời này của ngươi là thực chứ? Mau nói, là chủ ý gì?
Lục Thương Hạc cười nói:
- Không cần phải vội. Bạch Hổ Trưởng lão, chúng ta trở về trước, ta muốn nói cẩn thận với ngươi, chỉ cần hai ta liên thủ, với địa vị trên giang hồ của chúng ta, chắc chắn không có chỗ sơ suất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo