Rõ được tình cảnh bên trong, Tề Ninh không chút sơ hở, nghe vậy, cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn bã.
Hắn hiểu rõ tình cảm của Hướng Bách Ảnh với phu phụ Lục Thương Hạc. Hướng Bách Ảnh trọng tình trọng nghĩa, mặc dù trên giang hồ có địa vị cực cao nhưng trước mặt Lục Thương Hạc luôn giữ cung kính mười phần.
Lúc này, từ miệng Bạch Hổ Trưởng lão, Tề Ninh càng tin vững vào suy đoán trước kia của mình.
Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc kết nghĩa kim lan, nhưng sau đó Lục Thương Hạc lại coi trọng thanh mai trúc mã của Hướng Bách Ảnh là Lục phu nhân. Có lẽ Hướng Bách Ảnh cảm thấy Lục Thương Hạc thành thục ổn trọng, hợp với Lục phu nhân hơn, nên mới thành toàn cho y, thậm chí còn tặng cả Phong Kiếm Sơn trang.
Giờ nghĩ lại, năm xưa Hướng Bách Ảnh rời Tây Xuyên hẳn là để giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng mình.
Y vẫn còn yêu thương Lục phu nhân, nếu vẫn ở lại Tây Xuyên, sớm chiều ở chung với phu phụ Lục Thương Hạc, không nghi ngờ gì, là một loại tra tấn cực kỳ khổ sở.
Chuyện xảy ra ở Ảnh Hạc Sơn trang đương nhiên rất kỳ quặc, ngược lại Tề Ninh cũng không ngờ được Lục Thương Hạc lại âm hiểm hèn hạ như vậy, đứng đằng sau ám hại Huynh đệ kết nghĩa của mình.
Hắn chưa tiếp xúc nhiều với Lục Thương hạc, nhưng Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc là Huynh đệ kết nghĩa, hẳn là hiểu rõ y mười phần.
Tề Ninh chỉ cảm thấy có vẻ lời của Bạch Hổ Trưởng lão rất có lý. Hướng Bách Ảnh khôn khéo, chưa chắc đã không nghi ngờ Lục Thương Hạc, nhưng y lại coi trọng tình nghĩa Huynh đệ này, có lẽ khi trong lòng vừa mới dâng lên nghi ngờ đã lập tức xóa bỏ, từ đầu tới cuối sẽ không dám tin tưởng Huynh đệ kết nghĩa của mình sẽ đâm sau lưng mình một dao.
Dường như Bạch Hổ Trưởng lão cố ý muốn kích thích Hướng Bách Ảnh, nên tiếp tục nói:
-Ngươi trở thành Bang chủ Cái Bang, dưới trướng mấy chục vạn bang chúng, mặc dù Lục Thương Hạc ở Tây Xuyên cũng có danh vọng và địa vị, nhưng so với Hướng đại Bang chủ ngươi thì còn kém quá xa. Hắc hắc. Y biết ngươi vẫn nhớ mãi Lục phu nhân không quên, ngày đêm lo lắng một ngày nào đó ngươi quay lại cướp đi mọi thứ y đang có. Hướng đại Bang chủ, ngươi khiến cho một người cả ngày nơm nớp lo sợ về ngươi, ngươi cảm thấy y sẽ đối đãi với ngươi như với Huynh đệ sao?
Hướng Bách Ảnh nhắm mắt lại, không nói gì, nhưng thân thể hơi run run.
- Y muốn an tâm, chỉ có cách diệt trừ ngươi. Ta và y đã quen biết không dưới mười năm, giao tình cực sâu, có điều không mấy ai biết giao tình giữa ta và y. Ôi, mỗi lần gặp ta, Lục Thương Hạc đều dò la tin tức của ngươi. Hắc hắc, tâm tư của y, sao ta không hiểu.
Tề Ninh thầm thở dài.
Bạch Hổ Trưởng lão vương vấn mãi chức Bang chủ, Lục Thương Hạc lo lắng sẽ mất đi mọi thứ trong tay, cả hai người đều muốn đẩy Hướng Bách Ảnh vào chỗ chết, có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có lẽ đã âm thầm cấu kết mưu đồ diệt trừ Hướng Bách Ảnh từ nhiều năm trước.
Bạch Hổ Trưởng lão chính là một trong bốn đại Trưởng lão Cái Bang, lại phản nghịch soán vị. Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa của Hướng Bách Ảnh lại đâm một đao sau lưng. Tề Ninh biết mặc dù ngoài mặt Hướng Bách Ảnh có vẻ không quan tâm nhưng nhất định trong lòng y vô cùng đau khổ.
-Không đúng!
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Hướng Bách Ảnh lạnh lùng nói:
-Cho dù Lục Thương Hạc cấu kết với ngươi, các ngươi chưa chắc đã có gan đó. Ngươi biết rõ, chỉ dựa vào nhẫn Thanh Mộc, tuyệt đối không thể thuận lợi ngồi lên chức Bang chủ, nhất định đằng sau các ngươi còn có người khác.
Bạch Hổ Trưởng lão hơi giật mình, lập tức cười lớn:
-Ha ha, Hướng đại bang chủ, ngươi có kiến thức như vậy, sao có thể bị Lục Thương Hạc lừa gạt?
Lão không hề trả lời thẳng.
-Rốt cuộc là ai?
Hướng Bách Ảnh nghiêm nghị hỏi: -Rốt cuộc ai là chỗ dựa cho các ngươi?
Bạch Hổ Trưởng lão lắc đầu:
-Hướng Bách Ảnh, trước khi ngươi chết, ta đã lật bộ mặt thật của Lục Thương Hạc cho ngươi, cũng tính là xứng đáng với ngươi. Ta thấy, ngươi biết càng ít càng tốt, miễn cho sau này chết rồi cũng không được an bình.
Lão đứng dậy khỏi ghế, giơ tay nhìn nhẫn Thanh Mộc, cười nói:
-Mười tám tháng sáu, đại hội Thanh Mộc, đến lúc đó ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Bang chủ Cái Bang.
Lão lại lắc đầu thở dài:
-Thật ra ta rất muốn để cho ngươi tận mắt nhìn, chỉ tiếc một ngày ngươi không chết, Lục Thương Hạc vẫn còn bất an trong lòng, ta cũng bất an.
-Ác giả ác báo.
Hướng Bách Ảnh nhắm mắt:
-Bạch Hổ, ngươi muốn ngồi lên chức Bang chủ, thực sự là si tâm vọng tưởng.
Bạch Hổ Trưởng lão cười ha ha, nói lớn:
- Lục Trang chủ, xem ra vị huynh đệ kết nghĩa này của ngươi quá cứng miệng, sắp chết đến nơi vẫn còn to mồm. Mười mấy năm qua, ngươi ngày nhớ đêm mong y biến mất khỏi đời này, hiện giờ chỉ cần ngươi vung một chưởng là có thể lấy mệnh y, không bằng tự ngươi ra tay đi.
Bạch Hổ Trưởng lão vừa nói vậy, chẳng những lông mày Hướng Bách Ảnh xiết chặt, Tề Ninh cũng hơi biến sắc.
“Két” một tiếng, cửa phòng mở ra, một trung niên áo gấm chậm rãi bước tới, đầu đội mũ nhẹ, dáng vẻ đàng hoàng, chính là Trang chủ Ảnh Hạc Sơn trang Lục Thương Hạc.
Hướng Bách Ảnh thấy Lục Thương Hạc xuất hiện, khẽ nhúc nhích, bỗng phụt ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lục Thương Hạc bước nhanh tới bên cạnh Hướng Bách Ảnh, đỡ lấy y, có vẻ lo lắng:
-Tiêu Dao, ngươi thế nào? Có phải không thoải mái không?
Môi dưới của Hướng Bách Ảnh vẫn còn dính tơ máu, quay đầu nhìn Lục Thương Hạc, không nói lời nào.
Lục Thương Hạc thở dài:
-Chuyện tới nước này ngươi cũng đừng trách ta.
Vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hướng Bách Ảnh, y thở dài:
-Ngươi yên tâm, năm xưa ngươi giao Túc Ảnh cho ta, ta đã hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhất định sẽ không nuốt lời.
Hướng Bách Ảnh cười khổ:
-Chí ít ngươi đối với nàng coi như không tệ.
-Năm xưa kết bái cùng ngươi, ta thật lòng coi ngươi là huynh đệ.
Lục Thương Hạc nghiêm mặt:
-Khi đó, coi như bảo ta liều mạng vì ngươi, ta cũng sẽ không nhăn mày một cái.
-Ta biết!
-Ngươi cũng biết, lần đầu tiên nhìn thấy Túc Ảnh, ta liền quyết định, mặc kệ phải trả cái giá lớn cỡ nào, ta cũng phải khiến nàng trở thành nữ nhân của Lục Thương Hạc ta. Ôi, Vì nàng, cái gì ta cũng có thể nỗ lực, bao gồm cả tính mạng của mình. Tiêu Dao, năm xưa ngươi đã thành toàn cho chúng ta, ta rất cảm kích, ta biết ngươi thực sự coi ta là Huynh đệ. Thật ra... thật ra ta cũng không nghĩ muốn giết ngươi.
-Ngươi không cần giải thích. Hướng Bách Ảnh vẫn bình tĩnh.
Lục Thương Hạc lắc đầu:
-Nếu như ta cứ như vậy mà giết ngươi lương tâm sẽ không yên. Có một số việc luôn phải nói rõ ràng. Ngươi có thể buông, ta cũng có thể buông.
Y lại vỗ vỗ vai Hướng Bách Ảnh, đứng dậy nói:
-Ngươi có biết, đêm đại hôn, ta có được nàng, nhưng khi ngủ mơ nàng lại gọi tên ngươi....
Toàn thân Hướng Bách Ảnh run lên. Sắc mặt Lục Thương Hạc trở nên nghiêm nghị, nắm chặt tay:
-Ngươi cũng biết cảm giác của ta khi ấy. Nữ nhân vừa hầu hạ dưới thân, lại gọi tên một nam nhân khác ngay bên tai ngươi, ngươi có thể cảm nhận được nỗi sỉ nhục này.
Lúc này Tề Ninh lại nổi giận, vạn lần không thể ngờ trên thế gian lại có người vô sỉ như vậy.
Hướng Bách Ảnh chỉ nhàn nhạt nhìn Lục Thương Hạc.
-Ta biết, một ngày ngươi còn chưa chết, Túc Ảnh sẽ không thể thuộc về ta hoàn toàn.
Lục Thương Hạc siết chặt tay:
-Nàng là nữ nhân của ta, ta quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp nàng khỏi ta.
-Nàng đã ở bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi thực lòng với nàng, đương nhiên sẽ không rời khỏi ngươi. Chuyện ngươi làm ra hôm nay, chỉ sợ sẽ khiến nàng rất thương tâm.
Lục Thương Hạc bật cười quái dị:
-Ngươi cho rằng ngươi thật sự hiểu nàng? Ôi, thôi, chuyện lúc trước không cần nhiều lời nữa. Tiêu Dao, năm xưa ngươi đã thành toàn cho chúng ta, làm người tốt thì làm đến cùng, hôm nay ngươi hãy thành toàn cho chúng ta một lần nữa.
Y vươn tay, trong tay cầm một bình sứ:
-Trong này có rượu, mặc dù không nhiều, nhưng cực mạnh. Chén rượu này đã bị hạ độc, ngươi không chỉ thành toàn cho chúng ta, mà tất cả phiền não sẽ không còn.
Hướng Bách Ảnh cười nhạt:
-Ta có thể uống hết. Có điều, về sau ngươi đừng có lừa nàng.
-Lừa nàng?
Lục Thương Hạc cười nói:
-Ngươi muốn nói tới lời nàng nói với ngươi ở trong rừng đào kia?
-Đương nhiên điều này là ngươi cố ý nói với nàng. Trong lòng nàng, ngươi vẫn là một đấng trượng phu lỗi lạc nhớ tình Huynh đệ, thậm chí không tiếc vì vậy mà mất mạng.
Bạch Hổ Trương lão cười ha ha:
-Lục Trang chủ đại nhân đại nghĩa, trên giang hồ mọi người đều biết, vô luận là đối với bằng hữu hay với người nhà đều trọng tình trọng nghĩa, sau khi ngươi chết, trên giang hồ vẫn sẽ không có ai xem thường Lục Trang chủ. Lục Trang chủ vẫn là đại trượng phu trong giang hồ. Hắc hắc. Lần này trong chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh, Lục Trang chủ đã nhiều lần lập kỳ công, việc này giang hồ đều biết, có lẽ không mất mấy năm nữa Lục Trang chủ sẽ trở thành người đứng đầu trong giang hồ.
Lục Thương Hạc cười ha ha:
-Bạch Hổ Trưởng lão, không đúng, phải là Tiết Bang chủ, Tiết Bang chủ thống lĩnh Cái Bang, là Bang chủ bang phái lớn nhất thiên hạ, Lục mỗ tuyệt không dám đánh đồng với Tiết Bang chủ.
Hai người nhìn nhau cười, Lục Thương Hạc nhét bình sứ vào tay Hướng Bách Ảnh, thở dài:
-Tiêu Dao, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, nhất định ta sẽ an táng ngươi thật tốt, tuyệt sẽ không xem nhẹ ngươi. Lục Thương Hạc ta có thể có hôm nay nói cho cùng cũng đều là được Hướng Tiêu Dao ngươi tặng cho, có ơn tất báo, Lục mỗ vẫn hiểu.
Y còn chưa nói xong, ầm một tiếng trên đỉnh đầu, Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão cùng ngẩng đầu, chỉ thấy gạch ngói vụn rơi lả tả, một bóng người từ trên giáng xuống, cả hai người này đều có võ công không tệ, biết chuyện có biến. Lục Thương Hạc mặc kệ người kia, bổ nhào tới Hướng Bách Ảnh.
Bạch Hổ Trưởng lão không nói hai lời, hơi lui lại, hai tay vung chưởng, nghiêng nghiêng đập tới, kình lực cực mạnh, chỉ thấy người kia xoay người giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống đất. Không đợi Bạch Hổ Trưởng lão nhận ra được, người tới đã nghiêng người bước lên, trượt tới bên cạnh lão.
Lão gầm khẽ, cánh tay đập nghiêng, nhưng người kia cực nhanh, bộ pháp như mị, nhẹ nhàng tránh thoát, lách tới sau lưng lão.
Lão giật mình, biết đối thủ đã ra đằng sau, mình đã rơi vào thế hạ phong, liền muốn tránh né, lại cảm giác lưng rất đau, như có một lưỡi đao đâm trúng, lập tức vạt áo bị đối thương bắt lấy, không thoát thân nổi. Cảm giác đau kịch liệt sau lưng khiến cho lão sợ hãi, chợt cảm giác gáy mát lạnh, như có một lưỡi đao sắc bén dí vào sau đầu mình.
Lão hồn phi phách tán. Đối phương ra tay gọn gàng, nếu lúc này lưỡi dao đâm vào gáy mình, thì mạng cũng toi.
Võ công lão không yếu, trên giang hồ cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng đối phương bất ngờ đánh lén, mà thân pháp thực sự quá mức quỷ dị, lão không kịp chuẩn bị nên đã bị đối phương chế trụ trong vòng ba chiêu.
-Chỉ một chút công phu qua quýt đó của ngươi cũng muốn tranh đoạt vị trí Bang chủ Cái Bang sao?
Sau lưng lão vọng ra tiếng cười giễu lạnh như băng:
- Ta thấy vị trí Trưởng lão này là ngươi không từ thủ đoạn mà đạt được, quả nhiên không biết tự lượng sức mình!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo