Bạch Hổ Trưởng lão nghe được giọng nói, thân thể chấn động, thất thanh nói:

- Tiểu... Tiểu Hầu gia?

Phía sau lão, chính là Tề Ninh.

Tề Ninh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy Bạch Hổ và Lục Thương Hạc cấu kết với nhau làm việc xấu, đều là kẻ âm hiểm hèn hạ, trong lòng biết hiện giờ Hướng Bách Ảnh rơi vào tay hai người này, nếu như mình không ra tay cứu giúp, tuyệt đối không thể may mắn thoát được.

Nhưng hắn cũng hiểu, Lục Thương Hạc thanh danh nổi tiếng, Bạch Hổ Trưởng lão cũng có địa vị cực cao trong Cái Bang. Công phu của hai người này đều không yếu, lại thêm đây là Khuê Mộc Lang Phân đà, Bạch Hổ Trưởng lão dám không kiêng nể xuống tay với Hướng Bách Ảnh ở đây, như vậy nơi này đương nhiên hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của lão.

Hắn hoặc là không ra tay, một khi ra tay, chắc chắn phải một kích tất trúng, nếu không chắc chắn rơi vào tuyệt cảnh.

Tính toán của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão đều là chuyện không thể lộ ra ngoài, một khi hắn rơi vào tay hai người này, dù là hắn có thân phận Cẩm Y Hầu, chỉ sợ cũng khó có thể sống sót.

Trước khi ra tay, hắn biết cho dù mình đột nhiên tập kích đắc thủ, tối đa cũng chỉ có thể khống chế một người.

Trong hai người này, hắn chỉ có thể lựa chọn một người làm mục tiêu. Hắn suy nghĩ trong lòng, cuối cùng quyết định lấy mục tiêu là Bạch Hổ Trưởng lão. Hiện giờ công lực của hắn rất thâm hậu, nhảy lên nóc nhà, lặng yên không tiếng động.

Mặc dù Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão đều là người cảnh giác, nhưng đêm khuya thế này, lại là sào huyệt Khuê Mộc Lang Phân đà, đương nhiên có chút chủ quan. Họ tính kế Hướng Bách Ảnh, gian kế đạt được, chính là lúc đại công cáo thành, tuy nhiên lực chú ý đều đặt trên người Hướng Bách Ảnh, nào có thể nghĩ đến có người đột nhiên đánh lén.

Bạch Hổ Trưởng lão bị hàn nhận dán vào sau gáy, dường như hàn khí từ hàn nhận đã ngấm vào trong da thịt.

- Tiểu Hầu gia, ngài đang làm gì vậy?

Lúc này Lục Thương Hạc đứng bên người Hướng Bách Ảnh, năm ngón tay chụp trên đỉnh đầu Hướng Bách Ảnh, biểu hiện thế Ưng Trảo, mặt nở nụ cười nhạt:

- Không phải ngài tới Thành Đô sao? Tội gì trở về xen vào vũng nước đục này.

Thời điểm Tề Ninh giáng xuống từ trên trời, Lục Thương Hạc cũng mặc kệ người tới là ai, trước tiên muốn khống chế Hướng Bách Ảnh lại.

Y biết rõ lúc này có người giết đến, đơn giản là vì Hướng Bách Ảnh, chỉ cần khống chế Hướng Bách Ảnh trong tay, dù đối phương muốn chơi trò gì, y đều có thể ứng phó tự nhiên.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Lục Trang chủ, lúc trước ta vẫn không biết cái gì gọi là mặt dày vô sỉ lấy oán trả ơn, hiện giờ nhìn thấy các hạ, mới hiểu được các hạ chính là lời giải đáp tốt nhất cho câu nói này.

- Tiểu Hầu gia quá khen rồi!

Lục Thương Hạc cười nhạt một tiếng:

- Chẳng qua ta nghĩ không thông, ngươi rõ ràng đã tới phủ Thành Đô, tại sao đi rồi lại quay lại?

- Điều này cần phải hỏi vị Bạch Hổ Trưởng lão này rồi.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Lúc đầu ta quả thực đã chuẩn bị trở về Thành Đô, thế nhưng trước khi chuẩn bị rời đi, một câu nói của Bạch Hổ Trưởng lão khiến ta cảm thấy hơi cổ quái.

Bạch Hổ Trưởng lão khẽ giật mình hỏi:

-Câu gì?

- Lúc sắp chia tay, ngươi thề son sắt, công bố đám người muốn ám sát Bang chủ kia coi như chạy trốn tới chân trời góc biển, Cái Bang cũng sẽ không bỏ qua cho họ.

Tề Ninh nói:

- Ban đầu ta cũng không để ý, thế nhưng đi tới nửa đường chợt nghĩ đến, trước đây ta và Hướng Bang chủ cũng không nhắc tới tình huống lúc gặp chuyện, tại sao ngươi biết được chúng ta gặp một đám thích khách?

Bạch Hổ Trưởng lão khẽ giật mình, Tề Ninh chậm rãi nói:

- Ngươi làm sao biết không phải là một kẻ địch cực kỳ lợi hại đối đầu chính diện với Hướng Bang chủ, vì sao lại khẳng định là một đám thích khách?

Lục Thương Hạc thở dài:

- Bạch Hổ Trưởng lão, vị Tiểu Hầu gia này của chúng ta thông minh hơn ngươi nghĩ nhiều, ngươi chỉ nói một câu trước mặt hắn, bị hắn nhìn ra sơ hở.

- Nếu như chỉ là một câu, ta cũng chưa khẳng định chắc chắn như vậy.

Tề Ninh nói:

- Thế nhưng Bạch Hổ Trưởng lão công bố trong vòng một đêm, trấn Tân Bình xuất hiện thêm mấy trăm đệ tử Cái Bang, nhưng ta căn bản không phát hiện được điều gì khác lạ. Mà đệ tử Cái Bang trong trấn cũng không có trạng thái đề phòng kỹ hơn, điều này khiến cho người ta không thể không sinh lòng nghi ngờ.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Ngươi đây là oan uổng Bạch Hổ Trưởng lão rồi. Thật ra trước khi các ngươi tới trấn Tân Bình, Bạch Hổ Trưởng lão quả thực điều động một số đệ tử thân tín đến trấn Tân Bình, chỉ là số người không nhiều như ngươi nghĩ mà thôi.

Tề Ninh nói:

- Bởi vì các ngươi đoán chắc Hướng Bang chủ chắc chắn sẽ tới trấn Tân Bình, các ngươi liền bày ra cạm bẫy ở nơi này trước.

- Tiểu Hầu gia, nói một lời chân thật, Lục mỗ và Bạch Hổ Trưởng lão cũng chưa từng muốn đối địch với ngươi.

Lục Thương Hạc thở dài:

- Ngươi là người của triều đình, chúng ta là người giang hồ, mọi người vốn là nước giếng không phạm nước sông. Giang hồ phong vân biến ảo, cũng không phải Tiểu Hầu gia ngươi có thể nghĩ rõ ràng được. Lục mỗ ở đây có lời hay khuyên bảo, ngươi vẫn không nên nhúng tay vào chuyện nơi này thì hơn.

- Ồ?

- Tiểu Hầu gia, thật ra chuyện trong triều đình, đã đủ Cẩm Y Tề gia ngươi uống đủ một bầu rồi.

Lục Thương Hạc chăm chú nhìn Tề Ninh, thần sắc bình tĩnh:

- Ngươi lại vẫn cứ muốn kết thù ở giang hồ, điều này quả thực không có chỗ tốt gì đối với Cẩm Y Tề gia.

Y cúi đầu nhìn Hướng Bách Ảnh ngồi dưới đất, cười nói:

- Ngươi cho rằng Hướng Bách Ảnh thực sự là trọng tình trọng nghĩa? Năm đó ngay cả nữ nhân mà mình thích hắn cũng có thể chắp tay nhường cho người khác, nhìn qua dường như là trọng tình huynh đệ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, sao lại không phải bạc tình bạc nghĩa?

Bạch Hổ Trưởng lão cũng nói:

- Tiểu Hầu gia, Lục Trang chủ nói rất đúng, chúng ta cũng không muốn đối địch với ngươi. Ngươi ở Ảnh Hạc sơn trang, Lục Trang chủ vì giúp ngươi thoát khỏi phong ba, tốt bụng thiết kế để ngươi rời đi. Ngươi đến trấn Tân Bình, ta cũng cung kính đưa ngươi rời đi, chúng ta cũng không thù không oán, bây giờ ngươi cũng không cần phải khó xử chúng ta.

Tề Ninh thở dài:

- Có lẽ các ngươi không hiểu rõ tính tình của ta. Con người ta tùy tâm sở dục đã quen rồi, chuyện nhìn không quen, liền thích nhúng tay vào. So với các ngươi, ta thích tính tình Hướng Bang chủ hơn, cho nên chuyện lần này, ta đã cuốn vào, chỉ có thể quản đến cùng.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Tiểu Hầu gia định quản thế nào?

- Lục Trang chủ, có một câu ngươi nói không sai, chúng ta không có thù hận trực tiếp, cho nên cũng không cần cá chết lưới rách.

Tề Ninh cười nói:

- Ta đi mà quay lại, chỉ là muốn mang Hướng Bang chủ đi mà thôi. Hiện giờ trong tay ta có Bạch Hổ Trưởng lão, cũng không để ngươi chịu thiệt thòi, chúng ta dùng người đổi người thế nào?

Lục Thương Hạc lắc đầu nói:

- Tiểu Hầu gia, ngươi biết điều này tuyệt đối không có khả năng. Nếu như hôm nay Hướng Bách Ảnh rời đi, nếu hắn Đông Sơn tái khởi, ngươi cảm thấy Lục mỗ còn có thể sống sao? Điều kiện này của ngươi, dường như là muốn tính mạng của Lục mỗ.

Y nhấn mạnh nói:

- Tiểu Hầu gia, ta biết rõ võ công của ngươi rất giỏi, thế nhưng ngay bên ngoài nơi này, có các cao thủ của chúng ta, ngươi không thể không thừa nhận, nếu như chúng ta không muốn để ngươi đi, ngươi cũng không sống được.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Các ngươi tính kế cẩn thận, điểm này ta quả thực tin tưởng.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Cho nên Lục mỗ cảm thấy, bảng giá đàm phán của ngươi cũng không cao, cho nên chào giá không cần quá cao. Hướng Bách Ảnh tuyệt đối không đi được, nhưng Tiểu Hầu gia có thể bình yên rời đi. Chỉ cần Tiểu Hầu gia đáp ứng, chuyện xảy ra tối nay ngươi chưa từng nghe qua, cũng chưa từng gặp qua, Lục mỗ lập tức cung tiễn Tiểu Hầu gia rời đi, lại dâng lên hậu lễ.

- Hậu lễ?

- Những năm này Lục mỗ góp nhặt một chút gia tài.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Mặc dù kém Giang thị Đông Hải, nhưng trong tay quả thực có một chút vàng bạc tài bảo. Chỉ cần Tiểu Hầu gia đáp ứng, Lục mỗ có thể đưa lên tài vật giá trị năm mươi vạn lạng bạch ngân, không biết ý của Tiểu Hầu gia thế nào?

Tề Ninh cười nói:

- Lục Trang chủ ra tay quả nhiên hào phóng.

- Tiểu Hầu gia, mặc dù Lục mỗ xa ở Tây Xuyên, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện ở kinh thành.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Tứ đại thế tập Hầu tước Sở Quốc, Trung Nghĩa Hầu, Kim Đao Hầu, Cẩm Y Hầu và Vũ Hương Hầu, trong đó túng quẫn nhất chính là phủ Cẩm Y Hầu các ngươi.

Y nâng một tay khác, sờ lên bộ râu của mình, cười nói:

- Xưa nay phủ Cẩm Y Hầu rêu rao thanh liêm, tiền thu ít hơn các vị Hầu tước khác rất nhiều, nhưng chi tiêu lại không ít. Nghe nói hồi trước phủ Cẩm Y Hầu còn xảy ra một số chuyện, tiền bạc trong tay giật gấu vá vai. Tiểu Hầu gia, năm mươi vạn lạng bạc, bù đắp tiền thu rất nhiều năm của phủ Cẩm Y Hầu các ngươi, Lục mỗ còn có thể cam đoan, từ nay về sau, hàng năm Lục mỗ còn có thể kính hiến hậu lễ cho phủ Cẩm Y Hầu, cam đoan phủ Cẩm Y Hầu các ngươi không thiếu bạc dùng, chỉ hi vọng Tiểu Hầu gia có thể coi Lục mỗ như bằng hữu.

Tề Ninh cười ha ha nói:

- Điều kiện của Lục Trang chủ, dường như rất mê người.

- Hướng Bách Ảnh hiện giờ chỉ là một tên phế nhân.

Bạch Hổ Trưởng lão không để mất cơ hội nói:

- Tiểu Hầu gia cần gì phải bỏ qua điều kiện hậu đãi như vậy chỉ vì một tên phế nhân? Tiểu Hầu gia, Hướng Bách Ảnh vừa chết, ta sẽ có thể thống lĩnh Cái Bang, ta có thể cam đoan với ngươi, từ nay về sau, Cái Bang sẽ toàn lực trợ giúp phủ Cẩm Y Hầu, nếu có gì phân phó, Cái Bang sẽ cúc cung tận tụy.

- Lục Trang chủ vàng bạc đầy túi, Bạch Hổ Trưởng lão một khi làm Bang chủ, trong tay có mấy chục vạn bang chúng.

Tề Ninh thở dài:

- Nếu có thể kết thành bằng hữu với hai vị, phủ Cẩm Y Hầu chắc chắn như hổ thêm cánh, địa vị trong triều cũng sẽ trở nên càng quan trọng hơn.

Bạch Hổ Trưởng lão cho rằng Tề Ninh đáp ứng, cười nói: - Tiểu Hầu gia anh minh!

- Thế nhưng nếu như ta đáp ứng điều kiện của hai vị, có phải ta cũng sẽ biến thành một người giống như hai vị hay không? Tề Ninh nói:

- Chẳng biết xấu hổ, âm hiểm hèn hạ, táng tận lương tâm, không khác heo chó?

Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão vốn cho rằng với điều kiện phong phú như thế, người trẻ tuổi kia chưa hẳn không đáp ứng, nghe đến đó, họ đều biến sắc.

Lục Thương Hạc hơi tái mặt, cười lạnh nói:

- Tiểu Hầu gia, xem ra ngươi không muốn làm bằng hữu với chúng ta?

- Lục Trang chủ, ngươi vừa nói bảng giá đàm phán của ta quá thấp, ta không dám gật bừa.

Tề Ninh cười nói:

- Trong tay ta có Bạch Hổ Trưởng lão, trấn Tân Bình này lại là địa bàn của Cái Bang, ngươi nói bảng giá trong tay ta quá thấp, là bởi vì ngươi căn bản không để tính mạng của Bạch Hổ Trưởng lão vào mắt, chẳng lẽ Bạch Hổ Trưởng lão không khống chế được người dưới tay hắn sao?

Lục Thương Hạc nhíu mày, Bạch Hổ Trưởng lão khóe mắt co rúm.

- Bạch Hổ Trưởng lão, tiếp theo ta sẽ không đàm phán với Lục Trang chủ.

Tề Ninh nói:

- Tính mạng của ngươi ở trong tay ta, sống hay chết tự ngươi đưa ra quyết định.

Chủy thủ hơn dán tới phía trước, hàn nhận này chém sắt như chém bùn, đâm vào da thịt, máu tươi liền tràn ra:

- Tới, ngươi hỏi Lục Trang chủ một chút, hắn là muốn mạng của Hướng Bang chủ, hay là muốn mạng của ngươi. Các ngươi là bằng hữu, có việc dễ thương lượng, tuyệt đối không nên ồn ào.

 

1.52318 sec| 2443.672 kb