Xa phu sững sờ, lập tức lại nói:

- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân là một đệ tử phổ thông của Khê Mộc Lang Phân đà, cũng không có nhiệm vụ gì, chỉ biết đánh xe, nếu trong bang dùng xe, tiểu nhân sẽ được phái ra, việc khác... việc khác tiểu nhân cũng không biết.

Tề Ninh thấy xa phu vẻ mặt mờ mịt, không giống như nói dối, hắn khẽ gật đầu, cười nói:

- Ngươi chớ căng thẳng, không có chuyện gì.

Hắn lấy một thỏi bạc đưa qua. Xa phu vội vàng khoát tay nói: - Tiểu nhân... tiểu nhân không dám thu.

- Đây là ta thưởng ngươi, ngươi cứ việc nhận lấy.

Tề Ninh cười nói:

- Thật ra ta cũng không phải muốn tới phủ Thành Đô, ta còn một người bạn đang chờ, cho nên ngươi cũng không cần đưa ta tới thành.

Xa phu vội nói:

- Trưởng lão phân phó, cần phải đưa Hầu gia tới thành, nếu không... nếu không tiểu nhân sẽ thất trách.

Gã lại nói:

- Nếu Hầu gia không vào thành, tiểu nhân có thể đưa Hầu gia tới nơi khác.

- Không cần.

Tề Ninh nhét bạc vào trong tay xa phu:

- Bạc này nói nhiều cũng không nhiều, nhưng đến Thành Đô cũng có thể tiêu khiển một đêm, khổ cực ngươi đưa đến nơi này, tự ngươi tới Thành Đô vui vẻ đi.

Xa phu nhận bạc, càng cung kính:

-Tiểu Hầu gia, nơi này trước không thôn sau không cửa hàng, vẫn nên để tiểu nhân đưa ngài một đoạn đường.

- Người bạn kia của ta tính tình cổ quái, không thích gặp người lạ.

Tề Ninh nhảy xuống xe ngựa:

- Ngươi cứ việc đi tới Thành Đô, sau này Bạch Hổ Trưởng lão hỏi, ta sẽ nói ngươi đưa ta đến Thành Đô, ta giữ ngươi ở lại Thành Đô một đêm.

Xa phu cảm kích nói:

- Hầu gia đã có lệnh, tiểu nhân tuân mệnh là được.

Gã chắp tay với Tề Ninh, lái xe ngựa tiếp tục đi về phía Thành Đô.

Tề Ninh trốn trong bụi cỏ ven đường, gần nửa canh giờ, không thấy xa phu kia trở về, xem ra đúng là tới Thành Đô tiêu khiển, hắn cũng không chậm trễ, quay ngược trở lại trấn Tân Binh.

Lúc Tề Ninh trở về bên ngoài trấn Tân Bình, sắc trời đã tối, có thể nhìn thấy nhiều ánh lửa đã sáng lên trong trấn.

Thị trấn không thể sánh với thành trì, cũng không có cửa thành, chỉ có mấy con đường ra vào. Trong bóng đêm, Tề Ninh đi vào trong trấn Tân Binh, cũng không có đệ tử Cái Bang nào ngăn cản nửa đường. Với tính cảnh giác của Tề Ninh, căn bản không nhìn thấy gần đây có đệ tử Cái Bang đang giám thị.

Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng trên đường vẫn có người đến người đi. Tề Ninh tìm một cửa hàng quần áo, mua một bộ quần áo, chính là quần áo vải thô thường thấy nhất. Hắn đi trên đường cái, dáng dấp bình thường, cũng không xuất chúng, sau đó tiến vào một quán trà, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuống từ trên cao, có thể quan sát đường đi.

Trấn Tân Bình chính là khu vực khách thương qua lại Thành Đô cần phải đi qua, cho nên rất nhiều khách thương sau khi trời tối, vì an toàn sẽ không tiếp tục đi đường, đều qua đêm ở trấn Tân Bình. So với thị trấn ở nơi khác, trấn Tân Bình đương nhiên phồn hoa hơn, sau khi trời tối, rất nhiều người thích hàn huyên tại quán rượu quán trà.

Hai bên đường phố ánh lửa sáng tỏ, Tề Ninh ở trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ ràng, ánh mắt hắn nhạy cảm, chỉ tìm đệ tử Cái Bang trên đường phố.

Tuy nói không phải tất cả ăn mày khắp thiên hạ đều là đệ tử Cái Bang, nhưng trấn Tân Bình chính là sào huyệt Khuê Mộc Lang Phân đà của Cái Bang, ăn mày xuất hiện tại thị trấn này dù cho không phải đệ tử Cái Bang, vậy cũng không thoát khỏi liên quan tới Cái Bang.

Muốn nhận ra đệ tử Cái Bang trên đường phố, cũng không phải việc gì khó khăn.

Tề Ninh uống trà trên quán, không tới nửa giờ, đã nhìn thấy hai ba lần đệ tử Cái Bang đi qua, mỗi lần đều có hai ba người.

Đây là một lối đi phồn hoa nhất của thị trấn Tân Bình, đệ tử Cái Bang ẩn hiện trên đường này chính là chuyện nhìn nhiều thành quen, người đi trên đường cũng không thèm để ý.

Chỉ là Tề Ninh lại phát hiện, mấy nhóm đệ tử Cái Bang này nhìn qua tùy ý tự nhiên, cũng không có cảm giác như lâm đại địch sẵn sàng đón địch, có vẻ hơi nhẹ nhõm.

Những đệ tử Cái Bang này cũng không chú ý nhiều tới người qua lại trên phố, thậm chí lúc đi qua dưới lầu, vừa cười vừa nói, cũng không để ý chung quanh là người nào.

Tề Ninh cười lạnh.

Bạch Hổ Trưởng lão triệu tập đệ tử Cái Bang tập trung ở trấn Tân Bình đảm bảo an toàn của Hướng Bách Ảnh, nếu như trấn Tân Bình đột nhiên tràn vào quá nhiều đệ tử Cái Bang, cho dù cải trang cách ăn mặc, chắc chắn cũng khiến cho thị trấn rối loạn tưng bừng. Dù sao một trấn nhỏ không thể sánh với huyện thành hoặc phủ thành, đột nhiên có thêm mấy trăm người, nếu không muốn bị người khác phát giác, quả thực là suy nghĩ hão huyền.

Mà đệ tử Cái Bang bị điều tới trấn Tân Bình vội vàng, cho dù đám đệ tử không biết chân tướng, nhưng cũng chắc chắn cảm thấy kỳ quái, bầu không khí trong thị trấn chắc chắn khác biệt.

Nhưng giờ phút này Tề Ninh thấy lại không có chút khác thường nào, không khác gì ngày thường.

Bạch Hổ Trưởng lão tự xưng đã bày ra thiên la địa võng trong ngoài trấn Tân Bình, mỗi ngóc ngách thị trấn và người qua lại đều được giám sát. Nhưng Tề Ninh hoàn toàn không cảm thấy điểm này, thái độ đám ăn mày trên đường đều tự nhiên, cũng không thèm để ý người tới lui bên cạnh rốt cuộc là người nào, hoàn toàn không hợp với lời Bạch Hổ Trưởng lão nói.

Sắc trời dần tối, người đi trên phố cũng dần giảm bớt. Tề Ninh rời khỏi quán trà, đi thẳng tới Khuê Mộc Lang Phân đà của Cái Bang.

Lúc tới gần, hắn ẩn sau thân cây, nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, trước cửa khu nhà cũ vẫn có mấy tên ăn mày đang thủ vệ, khó mà tiến vào từ cửa chính. Tề Ninh vòng qua cửa sau, cũng có hai tên ăn mày ngồi trông ở chỗ chân tường, trong lòng hắn biết muốn vào khu nhà cũ, dù cửa trước hay cửa sau đều có người thủ vệ, một khi hắn tới gần chắc chắn sẽ kinh động người bên trong.

Hắn vòng qua bên tường, mặc dù khu nhà cũ đã cũ kỹ, nhưng bức tường này cũng không thấp. Cũng may với Tề Ninh mà nói cũng không tốn sức, hắn nhẹ nhõm nhảy lên tường, bóng đêm tối mờ, ánh trăng lành lạnh, nương theo ánh trắng, nhìn thấy trong khu nhà cũ hoàn toàn yên tĩnh. Tề Ninh nhảy xuống tường, rơi xuống đất, hắn nhớ kỹ vị trí của Hướng Bách Ảnh, di chuyển tới gần giống như quỷ mị.

Với thân thủ của hắn hiện giờ, coi như cũng chỉ có Bạch Hổ Trưởng lão mới dám buông tay đánh cược một lần, đệ tử còn lại thực sự không đủ gây sợ.

Tới gần căn phòng của Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh nhìn từ xa, thấy bên ngoài cửa chính có bốn đệ tử Cái Bang cầm gậy gỗ trong tay, xếm thành một hàng.

Hắn nhíu mày, cẩn thận từng chút vòng qua phía sau căn phòng, phía sau căn phòng lại không có người, bóng đuốc chiếu lên giấy dán cửa sổ, hắn nhích lại gần cửa sổ, một cơn gió thổi tới, nhân dịp cơn gió này, Tề Ninh duỗi ngón tay đâm một cái, đâm ra một lỗ thủng trên giấy dán cửa sổ. Tề Ninh đưa mắt qua lỗ thủng, thấy Hướng Bách Ảnh vẫn nằm trên giường, không có động tĩnh, dường như đã ngủ say, lúc này mới hơi buông lỏng.

Qua một lát, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Tề Ninh lập tức nâng tinh thần, liền thấy Bạch Hổ Trưởng lão đi từ ngoài cửa vào trong phòng, tới gần bên giường, nhẹ tay nhẹ chân, chưa tới gần Hướng Bách Ảnh, đã nghe Hướng Bách Ảnh hỏi: - Là ai?

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức lui lại hai bước, chắp tay nói: - Bang chủ, là thuộc hạ.

- Ồ?

Hướng Bách Ảnh hỏi: - Có chuyện gì?

- Hồi bẩm Bang chủ, vừa rồi mới nhận được báo, Tiểu hầu gia đã được đưa tới phủ Thành Đô.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Tiểu Hầu gia còn sai người mang tới lời nói, xin Bang chủ bảo trọng.

Tề Ninh cười lạnh trong lòng, hắn đã sớm nhìn ra vấn đề, lúc này nghe Bạch Hổ Trưởng lão nói như vậy, xác định Bạch Hổ Trưởng lão này có vấn đề lớn.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Ta ở nơi này vài ngày, ngươi sắp xếp người bí mật đưa ta vào kinh.

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức nói:

- Bang chủ muốn đi sao? Bang chủ, trên người ngài thụ thương không nhẹ, không nên bôn ba đường dài. Trấn Tân Bình hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của chúng ta, không cần phải lo lắng vấn đề an toàn.

- Ta tự có sắp xếp, không cần hỏi nhiều.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Bạch Hổ Trưởng lão, lần này ta nhìn thấy không ít đệ tử ngang ngược càn rỡ tại Tây Xuyên, thậm chí có người còn cướp đoạt, việc này ngươi có biết không?

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức nói:

- Hồi bẩm Bang chủ, thuộc hạ cũng có nghe qua, cũng đã trừng trị không ít nghịch đồ.

-Quốc có quốc pháp, bang có bang quy.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Cái Bang có thể kéo tới hiện giờ, đó là vì tiền nhân chế định bang quy điều cấm, nếu như những người làm hỏng bang quy lại không thể trừng trị chặt chẽ, Cái Bang cũng không đi tới ngày hôm nay.

- Thuộc hạ hiểu được.

Bạch Hổ Trưởng lão cung kính nói:

- Hàng năm thuộc hạ triệu tập Đà chủ mỗi Phân đà tụ hội, liên tục khuyên bảo họ. Cái Bang ta là bang lớn đệ nhất thiên hạ, trên giang hồ có vô số ánh mắt đều đang ngó chừng chúng ta. Đệ tử Cái Bang xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, cứu nguy giúp đỡ người nghèo. Chúng ta cứu trợ bách tính cùng khổ, làm hết bổn phận, thế nhưng nếu cậy mạnh hung ác thậm chí cướp đoạt, thanh danh Cái Bang chúng ta sẽ bị hao tổn rất lớn, bị người khác thóa mạ, cho nên phàm là người xúc phạm bang quy, chắc chắn nghiêm trị.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Ngươi nắm chắc trong lòng, ta liền yên tâm.

Y dừng một chút, mới hỏi:

- Nghe nói nửa năm trước, Đà chủ Tuy Hỏa Hầu Phân đà thay đổi người, có việc này không?

- Hồi bẩm Bang chủ, quả thực có việc này, thuộc hạ cũng chuẩn bị bẩm báo việc này với Bang chủ.

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức nói:

- Lương Đà chủ Tuy Hỏa Hầu Phân đà thích rượu như mạng, nhiều năm trước đã tổn thương thân thể, ta thuyết phục nhiều lần, hắn đều không để trong lòng, nửa năm trước say rượu đột nhiên qua đời, lúc ấy có hơn mười huynh đệ ở đây chứng kiến.

Hướng Bách Ảnh a một tiếng hỏi: - Hắn say rượu mà chết?

- Đúng vậy.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Lúc đầu việc này hẳn là lập tức bẩm báo Bang chủ, nhưng Bang chủ vẫn chưa từng đi tới Tây Xuyên, thuộc hạ cũng hơn nửa năm không thể nhìn thấy Bang chủ, cho nên chưa thể bẩm báo Bang chủ kịp thời. Sau khi Lương Đà chủ qua đời, toàn bộ Tuy Hỏa Hầu Phân đà như rắn mất đầu, thuộc hạ chỉ có thể sai người ngồi trên vị Đà chủ trước, chờ nhìn thấy Bang chủ, lại xin Bang chủ định đoạt.

Hướng Bách Ảnh hỏi:

- Đà chủ mới nghe nói họ Tào?

- Vâng.

Bạch Hổ Trưởng lão nói: - Gọi là Tào Uy!

- Tào Uy... !

Hướng Bách Ảnh hơi trầm ngâm, mới nói:

- Bảy năm trước, ta nhớ ngươi thu một đồ đệ, dường như cũng gọi là Tào Uy.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Hồi bẩm Bang chủ, Đà chủ mới của Tuy Hỏa Hầu Phân đà chính là tên đồ đệ kia của thuộc hạ. Hắn đi theo thuộc hạ nhiều năm võ công rất tiến bộ, lại rất thông minh. Trước khi tiến vào Cái Bang, Tào Uy từng đọc sách mấy năm, cũng coi như văn võ song toàn. Sau khi Lương Đà chủ qua đời, toàn bộ Tuy Hỏa Hầu Phân đà khó mà tìm được một người thích hợp. Thuộc hạ thấy Tào Uy có thể một mình đảm đương một phía, cho nên để hắn tạm thời ngồi lên vị trí Đà chủ Tuy Hỏa Hầu Phân đà.

- Hắn quản lý Tuy Hỏa Hầu Phân đà thế nào? Hướng Bách Ảnh hỏi:

- Ngươi có thường xuyên hỏi tới?

Bạch Hổ Trưởng lão cười nói:

- Tào Uy thông minh, giỏi chịu khổ, hiện giờ Tuy Hỏa Hầu Phân đà được hắn xử lý ngay ngắn rõ ràng, người đọc sách đúng là khác biệt, thuộc hạ nâng đỡ không tránh người thân, cũng không phải tán dương hắn. Bạch Hổ Thất Túc Phân đà, hiện giờ người khiến thuộc hạ hài lòng nhất, chính là Tuy Hỏa Hầu Phân đà.

Hướng Bách Ảnh thản nhiên nói:

- Tào Uy mở tiền trang ngươi có biết không? Hắn tranh đoạt con gái Bảo chủ Hàn Gia Bảo làm thê thất, ngươi có biết không?

 

1.43220 sec| 2448.906 kb