Tề Ninh ở ngoài cửa sổ nghe được rõ ràng, vốn cho rằng Bạch Hổ Trưởng lão nghe được lời này, chắc chắn rất sợ hãi, nào ngờ Bạch Hổ Trưởng lão lại bình tĩnh tự nhiên, lắc đầu cười nói:

- Chỉ sợ Bang chủ tin vào lời đồn. Nhân phẩm của Tào Uy, thuộc hạ rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thế này. Cái Bang ta hiện giờ thanh thế to lớn, Tào Uy vẫn luôn gắng sức phát triển Cái Bang ta, khó tránh khỏi sẽ đắc tội một số người, có người ác ý hãm hại sau lưng, điều này là có.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Việc này cũng không phải ta nghe tin đồn, ta vừa đi vào Tây Xuyên, đã nghe phong thanh việc này. Sau khi âm thầm điều tra, dường như là xác thực.

- Nếu là như vậy, chỉ có thể để Tào Uy tự mình đến giải thích. Bạch Hổ Trưởng lão cười nói:

- Thuộc hạ tuyệt đối không hoài nghi Tào Uy.

- Nếu chuyện là thật, ngươi chuẩn bị xử lý thế nào? Giọng Hướng Bách Ảnh vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức nói:

- Nếu quả là thực, đương nhiên dựa theo bang quy, Đà chủ xúc phạm bang quy, do Bang chủ tự mình xử quyết.

Hướng Bách Ảnh ừ một tiếng, chỉ nói: - Ngươi lui xuống trước đi.

Bạch Hổ Trưởng lão cũng không lui ra, lại tiến tới một bước, nói:

- Bang chủ, thuộc hạ còn một chuyện, muốn xin Bang chủ chỉ thị.

- Chuyện gì?

Hướng Bách Ảnh rõ ràng đã hơi mệt mỏi.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Thương thế của Bang chủ xem qua rất nghiêm trọng, chỉ sợ không có năm ba tháng không cách nào khôi phục nguyên khí.

Lão dừng một chút mới nói:

- Sau chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh, chỉ sợ bố cục giang hồ không thể thái bình như trước, từ nay về sau, hẳn là thời buổi rối loạn.

- Ồ?

Hướng Bách Ảnh nói: - Thì tính sao?

- Bang chủ, Cái Bang là bang lớn đệ nhất giang hồ, phàm là giang hồ có chút gió thổi cỏ lay, Cái Bang chắc chắn bị cuốn vào.

Bạch Hổ Trưởng lão nghiêm mặt nói:

- Hiện giờ Bang chủ thụ thương tĩnh dưỡng, thuộc hạ cả gan hỏi thăm, nếu như thực sự xảy ra đại sự, Cái Bang nên quyết thế nào?

Tề Ninh ở ngoài cửa sổ nghe thấy, cảm thấy run lên. Bạch Hổ Trưởng lão nói ra lời này trước mặt Hướng Bách Ảnh, là thái độ rất bất kính.

- Từ khi Cái Bang sáng lập tới nay, trải qua vô số sóng gió, coi như thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn, luôn có thể xử lý. Hướng Bách Ảnh lại bình tĩnh:

- Ta tự có tính toán, ngươi không cần quan tâm.

- Bang chủ, thuộc hạ thẹn là một trong tứ đại Trưởng lão của Cái Bang, không thể không cân nhắc chuyện này.

Bạch Hổ Trưởng lão thở dài:

- Bang chủ đang dưỡng thương, không thể việc lớn việc nhỏ đều phải đi qua quấy rầy Bang chủ, nếu không thương thế của Bang chủ kéo dài, chỉ sợ mấy năm cũng chưa hẳn có thể khỏi được.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Bạch Hổ Trưởng lão, ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, cũng không cần quanh co lòng vòng trước mặt ta.

- Bang chủ đừng hiểu lầm.

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức nói:

- Thuộc hạ là cân nhắc cho Cái Bang, tuyệt đối không có ý tứ khác.

Lão dừng một chút, mới nói:

- Bang chủ, ngài xem phải chăng trong lúc ngài dưỡng thương, giao chuyện lớn nhỏ trong bang cho người khác xử lý. Như vậy, Bang chủ có thể dưỡng thương, chuyện trong bang cũng không chậm trễ, ngài nói có đúng không?

- Tìm người khác xử lý?

Hướng Bách Ảnh cười nói:

- Lời này của Bạch Hổ Trưởng lão cũng không tệ, chỉ là không biết ngươi có người nào thích hợp hay không?

- Thuộc hạ còn nhớ rõ hơn bảy mươi năm trước, lúc đó Điền Bang chủ cũng mắc trọng tật, chuyện trong Bang buông thả, hỗn loạn.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Đó là thời điểm khó khăn nhất trong lịch sử Cái Bang ta, danh dự Cái Bang rơi xuống ngàn trượng, bởi vì bang quy lỏng lẻo, rất nhiều đệ tử hoành hành bá đạo, không những khiến người trong giang hồ coi như kẻ địch, ngay cả quan phủ cũng bức bách Cái Bang từng bước... !

Hướng Bách Ảnh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

- Cũng chính lúc nguy nan này, lúc đó Bạch Hổ Trưởng lão đứng ra, được Điền Bang chủ tặng chiếc nhẫn thanh mộc, từ đó trừ cũ đổi mới, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi không tới năm năm, Cái Bang liền uy chấn thiên hạ, khôi phục hùng phong ngày xưa, trở thành bang lớn đệ nhất giang hồ, mà lại kéo dài tới tận ngày nay.

Bạch Hổ Trưởng lão thở dài:

- Có thể đứng ra vào thời điểm nguy nan, quả thực là anh hùng.

Tề Ninh cười lạnh trong lòng, không nghĩ tới Bạch Hổ Trưởng lão lại nói ra lời này, trong lòng biết chắc chắn Bạch Hổ Trưởng lão này thấy Hướng Bách Ảnh tay trói gà không chặt, không hề sợ hãi mới dám như vậy.

Hướng Bách Ảnh không những không giận mà cười:

- Bạch Hổ Trưởng lão, ý của ngươi là để bản Bang chủ giao chiếc nhẫn thanh mộc cho ngươi, do ngươi thống lĩnh Cái Bang?

- Bang chủ, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm.

Bạch Hổ Trưởng lão cười nói:

- Thuộc hạ tuyệt đối không có lòng ngấp nghé chiếc nhẫn thanh mộc, chẳng qua lúc này thời buổi rối loạn, không muốn Cái Bang xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.

Hướng Bách Ảnh thản nhiên nói:

- Ngươi phải biết, chiếc nhẫn thanh mộc chính là đại biểu Bang chủ. Năm đó Điền Bang chủ giao chiếc nhẫn thanh mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, đó là vì vị Bạch Hổ Trưởng lão kia văn võ toàn tài, vô luận nhân phẩm hay tài cán đều đứng đầu. Lúc đó Điền Bang chủ bệnh đã nguy kịch, cố ý truyền vị cho Bạch Hổ Trưởng lão.

Y dừng một chút nói:

- Chiếc nhẫn thanh mộc là biểu tượng của Bang chủ, mỗi đời Bang chủ, không những phải do Bang chủ tiền nhiệm đích thân đề danh, hơn nữa còn phải đánh bại tứ đại Trưởng lão, lại lập được ba công lao lớn cho Cái Bang, nếu không tuyệt đối không thể đạt được chiếc nhẫn thanh mộc.

Tề Ninh nghe vậy, thầm nghĩ xem ra muốn lên làm Bang chủ Cái Bang quả thực không phải chuyện dễ dàng.

- Lời Bang chủ nói, thuộc hạ đương nhiên biết được.

Bạch Hổ Trưởng lão cười ha ha:

- Thuộc hạ tuyệt đối không có tâm tư mơ tới vị trí Bang chủ, trong tứ đại Trưởng lão Cái Bang, thuộc hạ chưa hẳn thua bởi ba người khác. Còn công lao, ha ha, thuộc hạ đầu nhập Cái Bang hơn ba mươi năm, lập vô số công lao, nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Xem ra hôm nay ngươi tới đây, chính là muốn lấy được chiếc nhẫn thanh mộc.

-Bang chủ, ta nghe người ta nói, cái gọi là quốc sĩ, chính là đứng ra lúc nguy nan.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Gặp phải khó xử co đầu rụt đuôi, không dám đảm đương chức trách lớn, đó là hạng người nhát gan. Mặc dù thuộc hạ không dám tự so với quốc sĩ, nhưng thời khắc nguy nan, vẫn có thể đứng ra đảm đương.

Lão đi tới trước một bước, cách giường chỉ hai ba bước:

- Bang chủ, thuộc hạ cả gan, nguyện gánh chịu trọng trách, xin Bang chủ thành toàn.

Hành vi của Bạch Hổ Trưởng lão lúc này chẳng khác nào trắng trợn cướp chức Bang chủ.

Hướng Bách Ảnh vẫn tỉnh táo, nói:

- Ngươi có lòng đảm đương trách nhiệm, cũng coi như có gan lớn. Chẳng qua ngươi phải biết, năm đó Điền Bang chủ giao chiếc nhẫn thanh mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, ba vị Trưởng lão khác và các vị Đà chủ đều ở đây, hôm nay cho dù ta đưa cho ngươi, ngươi cũng không thể phục chúng.

- Điều này cũng không cần Bang chủ phí sức.

Bạch Hổ Trưởng lão nói:

- Có chiếc nhẫn thanh mộc trong tay, thuộc hạ đương nhiên có thể khiến trên dưới Cái Bang tin phục.

Lão vươn tay ra nói:

- Bang chủ, xin giao chiếc nhẫn thanh mộc ra đi!

Hướng Bách Ảnh thở dài:

- Bạch Hổ, ngươi gia nhập Cái Bang hơn ba mươi năm, là người lâu năm của Cái Bang, cho tới nay, ta chưa hề hoài nghi lòng trung thành của ngươi với Cái Bang.

- Hướng Bang chủ, nói một lời chân thật, võ công của ngươi ta kính phục mười phần.

Bạch Hổ Trưởng lão thở dài:

- Thế nhưng tính tình của ngươi, ta cũng không dám gật bừa. Với địa vị của Cái Bang trên giang hồ, tám bang mười sáu phái cũng phải nhìn ánh mắt Cái Bang mà làm việc. Năm đó Thần Hầu Phủ ban Thiết Huyết Văn, khiến tám bang mười sáu phái đạt thành hiệp nghị, khi đó các bang phái chém giết nhiều năm, đều nguyên khí đại thương, đồng ý Thiết Huyết Văn, hoàn toàn bất đắc dĩ. Thế nhưng sau khi ngươi tiền nhiệm, nguyên khí Cái Bang đã khôi phục, tám bang mười sáu phái thực lực lớn mạnh, chỉ cần Cái Bang vung tay lên, tám bang mười sáu phái chắc chắn tương ứng, Thiết Huyết Văn kia cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi.

Tề Ninh nhíu mày, Bạch Hổ Trưởng lão này xem ra không chỉ muốn cướp chức Bang chủ, thậm chí còn muốn liên hợp tám bang mười sáu phái phản kháng triều đình, dã tâm này thực sự không nhỏ.

- Thần Hầu Phủ đặt trên đầu tám bang mười sáu phái nhiều năm, tất cả mọi người giận mà không dám nói gì.

Bạch Hổ Trưởng lão cười lạnh nói:

- Hiện giờ Tây Môn Vô Ngân gần đất xa trời, Thần Hầu Phủ từ lâu đã không thể sánh với lúc trước, chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh lần này, vốn là quỷ kế suy yếu thực lực tám bang mười sáu phái của lão già Tây Môn Vô Ngân kia, ngươi chẳng những không ngăn cản, trái lại sai ta dẫn người tham chiến. Hướng Bang chủ, vì nghênh hợp triều đình, ngươi thực sự gắng hết sức lực.

Hướng Bách Ảnh thở dài:

- Bởi vì nguyên nhân này, cho nên ngươi muốn phản nghịch soán vị sao?

- Soán vị?

Bạch Hổ Trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói:

- Tứ đại Trưởng lão Cái Bang, võ công lấy ta đứng đầu, tuổi tác cũng là ta già nhất, nhân thủ thủ hạ cũng là ta nhiều nhất. Năm đó sau khi Tiền Bang chủ thoái vị, vốn do ta kế nhiệm vị trí Bang chủ. Khi đó ngươi chẳng qua chỉ là một Đà chủ, không ngờ Tiền Bang chủ truyền vị trí Bang chủ cho ngươi. Ha ha, ngươi cho rằng tất cả mọi người chịu phục hay sao?

Hướng Bách Ảnh nói:

- Hóa ra năm đó ngươi đã bất mãn trong lòng. Tuy nhiên, ta vẫn nhớ, sau khi lựa chọn Bang chủ, Bạch Hổ Trưởng lão ngươi là người thứ nhất lập thệ hiệu trung với ta. Ha ha ha, Bạch Hổ Trưởng lão co được dãn được, thực sự khiến người ta bội phục.

Trong giọng nói của y tràn ngập trào phúng. Sắc mặt Bạch Hổ Trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lão cười lạnh nói:

- Ngươi xuất thân Phong Kiếm sơn trang, chẳng những sớm có võ học gia truyền, trước khi ngươi còn chưa kế nhiệm, lão tặc Tiền Xuân Thu âm thầm truyền thụ võ công cho ngươi, nếu không ngươi có năng lực gì đánh bại mấy người chúng ta?

- Câm mồm!

Hướng Bách Ảnh gầm nhẹ một tiếng, chỉ là khí tức yếu ớt, cũng không có sức uy hiếp, giọng điệu của y lại phẫn nộ khác thường:

- Bạch Hổ, ngươi dám nói xấu tiền nhiệm Bang chủ, là không muốn sống nữa sao?

- Hướng Bang chủ, ta đã muốn ngươi giao ra chiếc nhẫn thanh mộc, cũng đã không nghĩ tới đường lui.

Bạch Hổ Trưởng lão lạnh lùng nói:

- Tiền Xuân Thu vốn có mắt không tròng, giao Cái Bang vào tay ngươi. Năm đó nếu ta kế thừa chức vị Bang chủ, Cái Bang không thể tùy ý để Thần Hầu Phủ giẫm trên đầu? Đệ tử Cái Bang khắp thiên hạ, dù là Bắc Hán hay Nam Sở, đều có huynh đệ Cái Bang ta. Cục diện như vậy, vốn dĩ hai nước phải cầu Cái Bang ta. Trong tay ngươi, Cái Bang lại bị Thần Hầu Phủ hô tới nói đi. Ha ha ha, ngươi khiến danh vọng Cái Bang mất hết, vị trí này đã sớm nên nhường lại.

- Bạch Hổ, xem ra ngươi quả thực không muốn quay đầu. Hướng Bách Ảnh thở dài:

- Tình cảm nhiều năm, nhưng ngươi không muốn, từ nay về sau, ngươi chính là phản nghịch Cái Bang, người người có thể tru diệt.

Giọng y chưa dứt, Bạch Hổ Trưởng lão liền cảm thấy cái bóng khẽ động trước mắt. Hướng Bách Ảnh đột nhiên từ trên giường nhào thẳng tới Bạch Hổ Trưởng lão.

Tề Ninh ở ngoài nhìn thấy, sắc mặt đột biến. Hắn vốn cho rằng Hướng Bách Ảnh đã không còn sức lực động đậy, lại không nghĩ tới lúc này có thể đột nhiên xuất thủ, nhìn tốc độ kia dĩ nhiên không hề chậm, hoàn toàn không giống một người bị phong bế nội lực.

 

1.68636 sec| 2444.586 kb