Hướng Bách Ảnh ngồi dựa vào ghế, hỏi:

- Bạch Hổ Trưởng lão, có người nào đến phân đà Khuê Mộc Lang tìm ta không?

Bạch Hổ Trưởng lão lập tức đáp:

- Bang chủ, sau trận chiến trên Thiên Vụ Lĩnh, thuộc hạ dẫn đệ tử trong bang quay về Tân Bình, cho tới nay vẫn chưa có ai tới tìm Bang chủ.

Tề Ninh ở bên cạnh hỏi:

- Bạch Hổ Trưởng lão, ngươi có từng phái người tới Ảnh Hạc Sơn Trang báo tin cho Hướng Bang chủ không?

- Ảnh Hạc Sơn trang?

Bạch Hổ Trưởng lão khẽ giật mình, lắc đầu:

- Sau khi Bang chủ rời Thiên Vụ Lĩnh, thuộc hạ cũng không biết Bang chủ đi đâu. Bang chủ tới Ảnh Hạc Sơn trang sao?

- Nói vậy, có một người tên Ngô Nghị, cũng không phải của ngươi?

Tề Ninh lại hỏi.

Bạch Hổ Trưởng lão cau mày:

- Ngô Nghị? Thuộc hạ không nhớ rõ có đệ tử tên như vậy.

Tề Ninh đã kết luận được Ngô Nghị kia là giả mạo, lúc này nghe Bạch Hổ Trưởng lão chính miệng xác nhận, biết mình đoán không lầm.

- Bạch Hổ Trưởng lão, ngươi lập tức phái người tới Ảnh Hạc Sơn Trang một chuyến.

Hướng Bách Ảnh ra lệnh:

- Phải cơ linh một chút, đi tìm hiểu xem tình hình hiện tại của Ảnh Hạc sơn trang như thế nào. Nhưng không được kinh động tới người trong sơn trang.

Bạch Hổ Trưởng lão có vẻ thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay nói:

- Thuộc hạ sẽ đi thu xếp. Bang chủ, sắc mặt ngài không tốt, phải chăng nên vào hậu đường điều dưỡng?

Hướng Bách Ảnh cũng không dài dòng, đứng dậy ngay. Bạch Hổ Trưởng lão đi trước dẫn đường theo cửa sau rời chính đường, đằng sau là một viện tử, bên trái còn có một chuồng ngựa có buộc hai con ngựa bên trong, đằng sau là một loạt chỗ ở. Bạch Hổ Trưởng lão dẫn Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh vào một gian phòng. Trong đó rất sạch sẽ, Tề Ninh đỡ Hướng Bách Ảnh nằm lên giường. Bạch Hổ Trưởng lão ra ngoài tự mình lấy nước trà rót cho Hướng Bách Ảnh một chén, mới hỏi:

- Tại sao Bang chủ lại ra thế này?

Hướng Bách Ảnh không giải thích, chỉ nói:

- Bạch Hổ Trưởng lão, có thể ta phải ở lại đây một thời gian. Nơi này có bao nhiêu người?

Dù sao Bạch Hổ Trưởng lão cũng là lão giang hồ, nghe Hướng Bách Ảnh hỏi vậy tựa như hiểu ra cái gì, lập tức nói: - Bang chủ yên tâm, trấn Tân Bình là địa bàn của phân đà Khuê Mộc Lang, có mấy chục hảo thủ. Thuộc hạ sẽ lập tức phái người xung quanh điều ít nhân thủ tới, đảm bảo an toàn cho Bang chủ.

Hướng Bách Ảnh hơi gật đầu. Không phải y sợ chết, nhưng trong lòng y biết hiện tại mình trói gà không chặt, khi kẻ địch kia giết tới Cái bang tuyệt đối không phải địch thủ.

Đám người kia đã dám ra tay với Bang chủ Cái Bang, hiển nhiên thực lực không phải bình thường. Chỉ bằng một bộ phận đệ tử Cái Bang thủ vệ chưa chắc đã có thể đảm bảo an toàn cho y.

Hướng Bách Ảnh hiểu, biết mình vẫn còn sống đối phương sẽ không ra tay với phu phụ Lục Thương Hạc, tính mạng của mình liên quan đến sống chết của phu phụ Lục Thương Hạc.

Cái Bang đông cao thủ, chỉ cần triệu tập hảo thủ tinh nhuệ đến đây, kẻ địch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bạch Hổ Trưởng lão lui xuống, lát sau quay lại báo:

- Bang chủ, thuộc hạ đã phái người tới Ảnh Hạc sơn trang nghe ngóng tin tức, cũng phái người tới phụ cận trấn Tân Bình điều nhân thủ tới. Phủ Thành Đô bên kia còn có rất nhiều huynh đệ lợi hại, thuộc hạ sẽ chuẩn bị cả đêm để họ đưa người tới.

Tề Ninh thấy Bạch Hổ Trưởng lão đã có sắp xếp ổn thỏa mới thở ra nhè nhẹ, nghĩ bụng, Hướng Bách Ảnh đã đến phân đà Cái Bang coi như an toàn.

Mặc dù đối phương có thể thừa dịp Hướng Bách Ảnh mất hết nội lực mà đến ám sát, nhưng nếu chính diện giao phong với Cái Bang, nhìn khắp võ lâm đương thời, chỉ sợ không có mấy thế lực có cái gan này. Nếu đối phương thực sự muốn hành động cũng phải cân nhắc hậu quả một chút.

Đêm này Tề Ninh ở lại lão trạch, sáng sớm hôm sau, Bạch Hổ Trưởng lão cho người chuẩn bị điểm tâm tới bẩm báo:

- Bang chủ, tối qua đã có một nhóm Huynh đệ tới. Trước mắt toàn trấn Tân Bình đều nằm trong tai mắt của chúng ta. Phân đà Khuê Mộc Lang nắm rõ trấn Tân Bình như lòng bàn tay, thuộc hạ đã ra lệnh, phàm là người nơi khác, hoặc là nhân vật khả nghi, nhất định phải theo dõi chặt chẽ.

Đến giữa trưa, Bạch Hổ Trưởng lão lại tới báo:

- Bang chủ, trấn Tân Bình đã có tới hơn bốn trăm Huynh đệ của chúng ta, trên mỗi một lối đi trên thị trấn đều có tai mắt của chúng ta. Ngoài ra thuộc hạ đã phái người ra ngoài, canh giữ trên mỗi một giao lộ ra vào trấn, đề phòng nhân vật khả nghi vào trong.

Tề Ninh thầm nghĩ, khó trách Cái Bang được xưng là thiên hạ đệ nhất đại bang, hiệu suất hành động quả nhiên kinh người.

Tối qua trấn Tân Bình chỉ có chừng trăm đệ tử Cái Bang, nhưng chỉ sau nửa ngày đã được tiếp viện thêm mấy trăm người. Tai mắt Cái Bang trải khắp thiên hạ, nếu nói là tin tức linh thông, tai mắt nhạy bén, thì không có bất kỳ thế lực nào có thể đánh đồng.

Hiện giờ toàn bộ trấn Tần Bình đều nằm trong sự khống chế của Cái Bang, đám người kia muốn đuổi tới truy sát Bang chủ Cái Bang không khác gì tự chịu diệt vong.

Tới hoàng hôn, Bạch Hổ Trưởng lão lại tiến tới bẩm báo: - Bang chủ, huynh đệ phái tới Ảnh Hạc sơn trang tìm hiểu tin tức đã về.

Hướng Bách Ảnh quan tâm nhất là tình trạng phu phụ Lục Thương Hạc, cố gắng gượng dậy hỏi:

- Tình hình bên kia thế nào?

- Ảnh Hạc Sơn Trang không có một ai. Thuộc hạ phái bốn huynh đệ thông minh tới tìm hiểu, đêm qua họ đã tới, một mực canh giữ bên ngoài Sơn trang, không dám kinh động tới người bên trong. Nhưng ròng rã suốt một đêm, trong Ảnh Hạc sơn trang không thấy sáng lên một ngọn đèn nào, đến hôm nay vẫn không thấy động tĩnh gì. Một huynh đệ giả vờ làm ăn xin lại gần, chỉ thấy cửa lớn khép hờ, bên trong không có một ai.

- Không có một ai?

Hướng Bách Ảnh nhíu mày.

- Bọn họ đã kiểm tra. Quả thực bên trong Sơn Trang không có người nào, nhưng bên trong đại đường có hơi lộn xộn, dường như bị người ta lục tung.

Sắc mặt Hướng Bách Ảnh càng đanh lại. Tề Ninh hiểu cảm giác của y, thấp giọng nói:

- Hướng Bang chủ, ngài không cần lo lắng. Trong Sơn trang không có một ai cũng chứng minh tạm thời phu phụ Lục Trang chủ không bị hại.

- Lục Trang chủ bị hại?

Bạch Hổ Trưởng lão giật mình:

- Bang chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ảnh Hạc Sơn Trang Lục Thương Hạc ở Tây Xuyên cũng được coi là nhân vật nổi tiếng, giao hữu rộng lớn, nhân mạch ở Tây Xuyên vô cùng tốt, cách sống cũng rất nhân nghĩa, chưa từng nghe nói đã kết thù với ai.

Hướng Bách Ảnh cũng không giải thích nhiều, chỉ hạ lệnh: - Để lại người theo dõi sát sao bên đó, nếu có động tĩnh gì lập tức bẩm báo.

-  Bang chủ yên tâm, bên kia còn có ba huynh đệ đang trông chừng, một khi có tin tức sẽ lập tức quay về bẩm báo. Bạch Hổ Trưởng lão cung kính đáp, lại bước lên một bước khẽ hỏi:
 

- Có phải Bang chủ bị trọng thương? Có cần... có cần thủ hạ đi mời người tới giúp đỡ?

Lão không nói là mời đại phu, hiển nhiên biết hạng cao thủ đỉnh phong như Hướng Bách Ảnh này một khi bị trọng thương thì đại phu thông thường không thể trị liệu, chỉ có thể mời một vài bằng hữu cũ trong giang hồ tới giúp điều dưỡng.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu:

- Việc này không cần nói với bên ngoài, tránh gây phiền toái không cần thiết.

Y hơi cau mày:

- Triệu tập thật nhiều nhân thủ tới như vậy có kinh động tới thị trấn không?

- Bang chủ không cần lo lắng, thuộc hạ đã tính toán kỹ, lo rằng quá đông đệ tử chạy đến sẽ khiến cho thị trấn xảy ra bạo động, cho nên bọn họ đều cải trang tới. Trước mắt trong trấn có hơn một trăm người, có không ít người giả làm khách bộ hành tới. Đệ tử còn phân bố ở bên ngoài trấn, khống chế các con đường, nhưng bọn họ ẩn tàng hành tích, sẽ không bị người ta phát hiện dễ dàng.

Hướng Bách Ảnh hơi gật đầu: -Vất vả cho ngươi rồi.

Tề Ninh thấy Bạch Hổ Trưởng lão thu xếp đâu ra đấy, hiện giờ Hướng Bách Ảnh đã an toàn không có gì đáng lo nữa, mới yên tâm nói:

-Hướng Bang chủ, nếu bên này đã chu toàn, ta tới Thành Đô trước. Mấy người phủ Thần Hầu đều chờ ở Thành Đô, ta tới gọi bọn họ, còn nữa...

Hướng Bách Ảnh cười đáp:

-Vốn muốn cùng ngươi tới Kinh thành, giờ xem ra không xong rồi. Nơi này là phân đà Cái Bang, ta sẽ không sao, ngươi không cần nán lại đây. Chờ ta khôi phục nguyên khí sẽ tới Kinh thành tìm ngươi.

Tề Ninh duỗi tay nắm chặt tay Hướng Bách Ảnh:

-Hướng thúc thúc, vậy ta chờ thúc ở Kinh thành, thúc hãy bảo trọng.

Lần này Hướng Bách Ảnh gặp nạn, nói cho cùng là đối phương nhắm tới Cái Bang. Tề Ninh biết Hướng Bách Ảnh thân là Bang chủ Cái Bang đương nhiên có thể xử lý tốt dạng quỷ kế giang hồ này, bây giờ y đã được bảo đảm an toàn, không cần lo không tra ra được đám thích khách kia là nhân mã nơi nào.

Trong lòng hắn lo lắng cho Y Phù ở động Hắc Nham, đám người Tề Phong cũng đang chờ hắn ở động Hắc Nham, đám người phủ Thần Hầu và Thu Thiên Dịch đều đang chờ ở Thành Đô, sau chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh, hắn cần mau chóng quay về Kinh thành báo cáo tình hình Tây Xuyên với tiểu Hoàng đế, thật sự là không có quá nhiều thời gian trì hoãn ở đây.

Hướng Bách Ảnh hơi mỉm cười, khẽ gật đầu, Bạch Hổ Trưởng lão chắp tay:

- Tiểu Hầu gia, đa tạ ngài hộ tống Bang chủ trở về. Ân đức của tiểu Hầu gia trên dưới Cái Bang sẽ không quên.

Tề Ninh mỉm cười, không nói nhiều nữa, từ biệt Hướng Bách Ảnh ra tới cửa. Bạch Hổ Trưởng lão cũng đi theo, lại phân phó cho người chuẩn bị xe, đến khi mặt trời xuống núi lão tự mình đưa hắn ra khỏi thị trấn. Khi xe ngựa đi lên thị trấn, Tề Ninh chỉ thấy cả trấn Tân Bình vẫn như bình thường, không hề có dấu vết đệ tử Cái Bang đã tràn vào, thầm nghĩ, xem ra đệ tử Cái Bang cải trang làm việc cũng không tệ, dường như bất kỳ người nào trên đường cũng có thể là đệ tử Cái Bang cải trang.

Ra khỏi thị trấn, Bạch Hổ Trưởng lão lại đưa hắn đi thêm mấy dặm đường mới nhảy xuống cạnh xe ngựa:

-Tiểu Hầu gia, đi đường cẩn thận, đi thêm hơn hai mươi dặm về hướng bắc là tới phủ Thành Đô.

Tề Ninh vén rèm xe lên:

-Bạch Hổ Trưởng lão, Hướng Bang chủ còn cần ngươi quan tâm thêm.

-Đây là nhiệm vụ của ta. Đám người kia đám can đảm hành thích Bang chủ chính là địch của Cái Bang ta. Vô luận bọn chúng chạy tới chân trời góc biển nào, Cái Bang cũng quyết không bỏ qua.

Tề Ninh mỉm cười chắp tay, nghĩ thầm, rốt cuộc đây vẫn là chuyện của Cái Bang, mình cũng không thể nhiều lời, bèn từ biệt lão, đánh xe ngựa đi thẳng lên hướng bắc.

Đi thêm được hơn mười dặm, mặt trời đã xuống núi, theo như tốc độ này thì trước khi trời tối đen đại khái có thể tới phủ Thành Đô.

Hắn dựa vào trong xe ngựa, nhắm măt dưỡng thần, đột nhiên mở trừng hai mắt, sắc mặt đanh lại nghiêm trọng, vén phắt rèm xe lên, thấy phu lái xe cực kỳ thành thạo, trầm giọng nói! -Ngừng xe ngựa lại!

Phu xe kia giữ chặt dây cương, quay đầu lại nói: -Tiểu Hầu gia, có dặn dò gì vậy?

-Ngươi là đệ tử Cái Bang ?

Tề Ninh nhìn chằm chằm người nọ hỏi.

Xa phu gật đầu:

-Tiểu đích là đệ tử phân đà Khuê Mộc Lang, phụng mệnh Trưởng lão, đưa tiểu Hầu gia an toàn tới phủ Thành Đô.

-Ta hỏi ngươi, từ đêm qua tới hôm nay, rốt cuộc có bao nhiêu người tới trấn Tân Bình?

Sắc mặt Tề Ninh lạnh đi:

-Có phải có rất nhiều đệ tử Cái Bang tới trấn Tân Bình?

 

1.70485 sec| 2431.984 kb