Hướng Bách Ảnh vẻ mặt nghiêm túc, giống như có suy nghĩ, rồi nói:
- Võ công của đám người này cũng không đặc biệt, nhưng sở học cực tạp, mỗi người chí ít đều có năm sáu môn công phu. Mỗi môn công phu đều rất có thành tựu. Đám người vây đuổi ta tối nay, bất cứ người nào thả trên giang hồ đều có thể chấn nhiếp người khác.
- Vậy... vậy thúc có biết lai lịch của họ không?
Hướng Bách Ảnh lắc đầu:
- Bọn họ đã có sự chuẩn bị. Mặc dù ta có thể phán đoán chiêu thức của họ, nhưng lại không thể xác định lai lịch của họ.
Y cười lạnh:
- Họ tính kế tỉ mỉ, chỉ sợ đã sớm nghĩ tới tình huống vây giết ta không thành,nên chắc chắn không để lộ manh mối về xuất thân.
Lông mày Tề Ninh nhíu chặt, nghĩ thầm với sự uyên bác về võ công của Hướng Bách Ảnh mà cũng không thể đoán ra lai lịch của bọn họ, xem ra đám người này quả thực đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ.
- Đúng rồi, võ công của người cuối cùng kia dường như hơi kỳ lạ.
Hướng Bách Ảnh nghĩ tới điều gì, nói:
- Lúc người áo xám kia xuất chưởng, dường như là Âm Dương Chưởng!
- Âm Dương Chưởng?
Tề Ninh vội hỏi:
- Đó là võ công của môn phái nào?
- Hơn ba mươi năm trước, trên giang hồ có một môn phái, thuộc về Huyền Môn Đạo gia, gọi là Thủy Hỏa Âm Dương Đạo, vang bóng một thời trên giang hồ.
Hướng Bách Ảnh chậm rãi nói:
- Mặc dù Thủy Hỏa Âm Dương Đạo danh nghĩa là Đạo gia, nhưng lại làm xằng làm bậy. Âm Dương Chưởng chính là tuyệt học trấn môn của họ, chỉ là môn võ học này khi bắt đầu luyện hơi âm độc, cần tinh huyết đồng nam đồng nữ để tu luyện. Ngay từ đầu cũng không ai biết, về sau bị người khác điều tra ra, chính đạo giang hồ liên thủ, hoàn toàn diệt trừ Thủy Hỏa Âm Dương Đạo trên giang hồ. Thủy Hỏa Âm Dương Đạo bị giết toàn môn, không để sót một ai. Âm Dương Chưởng cũng tuyệt tích giang hồ từ đó. Ta từng nghe tiền bối võ lâm nói qua về môn công phu này. Chiêu thức võ công và chưởng lực của người hôm nay dường như là Âm Dương Chưởng tuyệt tích trên giang hồ nhiều năm.
- Thủy Hỏa Âm Dương Đạo đã sớm bị diệt trừ, Âm Dương Chưởng thất truyền, làm sao người kia còn có thể luyện thành Âm Dương Chưởng?
Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ hắn là dư nghiệt của Thủy Hỏa Âm Dương Đạo?
Hướng Bách Ảnh khẽ lắc đầu nói:
- Có phải dư nghiệt của Thủy Hỏa Âm Dương Đạo hay không ta cũng không cách nào xác định.
Tề Ninh thấy sắc mặt y mệt mỏi, trong lòng biết họ nói chuyện hồi lâu, Hướng Bách Ảnh chắc chắn mệt mỏi, hắn khẽ nói:
- Hướng thúc thúc, chúng ta tìm một chỗ bí ẩn nghỉ ngơi một lúc. Nơi này có thác nước, nói không chừng đám người kia sẽ tìm được, không nên ở lâu.
Hướng Bách Ảnh hơi gật đầu, lúc này Tề Ninh mới cõng Hướng Bách Ảnh, đi sâu vào trong núi rừng, vòng vo hơn một canh giờ, cuối cùng tìm được một sơn động. Tề Ninh buông Hướng Bách Ảnh xuống, thu dọn một lúc rồi mới đỡ Hướng Bách Ảnh đi nghỉ ngơi. Nội lực của Hướng Bách Ảnh biến mất, mệt mỏi không chịu nổi, sau khi vào động, không lâu lắm y liền ngủ.
Tề Ninh lo lắng sẽ có người tìm kiếm trong đêm nên hắn canh ở cửa hang, mãi đến bình minh, đã hơi mệt mỏi, quay lại trong động, thấy chẳng biết Hướng Bách Ảnh đã thức dậy từ lúc nào. Y khoanh chân ngồi trong động, đang điều hòa hô hấp. Tề Ninh ngưng thần nhìn sắc mặt y, thấy trên mặt y lúc thì có một đợt sóng triều màu đỏ dâng lên, sau đó thối lui, lại thành màu trắng xám, đỏ trắng thay đổi như vậy mấy lần, không lâu trên đầu thấy toát ra khí nóng, mồ hôi rơi như mưa trên trán, toàn thân rung động, chợt thấy Hướng Bách Ảnh ngã người về phía trước phun ra một ngụm máu tươi. Tề Ninh giật nảy mình, vội la lên:
- Hướng thúc thúc, thúc...
Hướng Bách Ảnh khẽ nâng tay lên, ra hiệu Tề Ninh không cần lo lắng. Y nhấc tay gạt đi vết máu ở khóe miệng, cười khổ nói:
- Độc dược này quả nhiên lợi hại, một chút nội lực cũng không thể điều động, chỉ sợ hai ba tháng chưa hẳn có thể khôi phục.
Y thấy Tề Ninh có vẻ tiều tụy, liều hiểu hắn đã canh ngoài cửa động cả đêm, hòa nhã nói:
- Khó khăn cho ngươi rồi!
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Hướng thúc thúc, có lẽ thúc đói bụng rồi, ta đi tìm chút thức ăn cho thúc.
Hướng Bách Ảnh biết mặc dù võ công của Tề Ninh hiện giờ không yếu, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm giang hồ, cũng như kinh nghiệm lâm trận đối địch. Y lo lắng hắn một mình ra ngoài sẽ gặp phải truy binh, nên lắc đầu nói:
- Không sao. Ngươi trông một đêm rồi, cũng đã mệt mỏi, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi.
Tề Ninh nói:
- Ta không sao.
- Hiện giờ Hướng thúc thúc đã trói gà không chặt, nếu thực sự có truy binh đuổi tới, tất cả đều nhờ cậy vào ngươi.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, nếu thể lực không tốt, đến lúc đó chúng ta không phải đối thủ của họ.
Tề Ninh nghĩ thầm lời này của Hướng Bách Ảnh cũng không sai, hắn không nói nhiều, dựa vào vách đá sơn động nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cực kỳ vất vả, hắn nhắm mắt lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Chờ lúc tỉnh lại, đã đến lúc hoàng hôn, hắn giật nảy mình, thầm nghĩ tại sao mình lại ngủ lâu như thế.
Hắn nhìn thấy Hướng Bách Ảnh ngồi dựa vào cửa hang, trong tay cầm trang giấy mà Lục phu nhân đưa cho y, mắt nhìn chằm chằm đồ án phía trên, suy nghĩ xuất thần, dường như không hề biết hắn đã tỉnh lại.
Tề Ninh thầm than trong lòng, biết mặc dù Lục phu nhân đã gả cho người khác, nhưng tình cảm của Hướng Bách Ảnh đối với Lục phu nhân cũng không giảm bớt. Lần này Lục phu nhân hạ độc y, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng thời khắc nguy nan Lục phu nhân vẫn lựa chọn Lục Thương Hạc, trong lòng Hướng Bách Ảnh ít nhiều vẫn hơi phức tạp.
Hỏi thế gian tình là gì, nếu không đích thân đặt mình trong tình cảm khắc cốt đó, rất khó trải nghiệm loại cảm giác kia.
Tề Ninh bước nhẹ tới gần, Hướng Bách Ảnh rốt cuộc phát hiện ra, lập tức thu hồi tờ giấy, lại cười nói:
- Tỉnh rồi à?
Tề Ninh nói:
- Hướng thúc thúc, ta đã ngủ quên mất rồi.
- Có thể nghỉ ngơi, mới dưỡng đủ tinh thần.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Ngươi hô hấp đều đều, khí tức cực mạnh, tu vi nội lực quả thực không kém.
Tề Ninh nghĩ thầm ngay cả Bang chủ Cái Bang cũng tán dương như vậy, có thể thấy nội lực của hắn quả thực khá tốt, hắn thấy trời bên ngoài đã hoàng hôn, nói:
- Hướng thúc thúc, phải chăng đêm nay chúng ta có thể đi ra ngoài?
Hướng Bách Ảnh nói:
- Mặc dù còn hơi nguy hiểm nhưng cũng không thể tiếp tục chậm trễ. Lục đại ca còn trong tay họ, rất có thể họ sẽ lợi dụng vợ chồng Lục đại ca để tạo thành uy hiếp, ra điều kiện với ta. Họ tìm ta không được có thể sẽ tìm tới Cái Bang, ta cũng muốn xem đám người này còn có thể chơi trò gì.
Tề Ninh ừ một tiếng, nghĩ thầm y đã đến nông nỗi này, vẫn lo lắng cho vợ chồng Lục Thương Hạc, quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.
Sau khi trời tối, Tề Ninh cũng không chậm trễ, mang theo Hướng Bách Ảnh lần theo đường cũ trở về. Trí nhớ của hắn vô cùng tốt, nên nhớ được phương hướng bản thân đi qua lúc trước, trên đường đi cũng chú ý cẩn thận, tránh bị phát hiện, cũng may chung quanh vô cùng hoang vu, nên dọc đường không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tề Ninh biết cách Phân đà Khuê Mộc Lang còn khá xa, cứ cõng Hướng Bách Ảnh như vậy, thực sự quá bắt mắt, nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
Đi đến lúc tờ mờ sáng, lại gặp được một thôn xóm. Tề Ninh tiến vào trong thôn, nông dân dậy sớm, nhìn thấy Tề Ninh cõng người vào thôn thì rất kỳ quái. Tề Ninh chỉ nói Hướng Bách Ảnh là thúc của hắn, mắc bệnh nặng, muốn vào trong thành gặp đại phu, hỏi thăm người khác gần đây có thuê xe ngựa hay không.
Thôn dân lại cực kỳ nhiệt tình, trên người Tề Ninh cũng không thiếu bạc vụn, mời một thôn dân đi thuê một chiếc xe, lại ăn một bữa no trong thôn. Không đến giữa trưa, xe đã tới, Tề Ninh tạ ơn thôn dân, lúc này mới đỡ Hướng Bách Ảnh lên xe ngựa, kêu xa phu đi tới trấn Tân Bình.
Bởi vì Hướng Bách Ảnh thương thế không nhẹ, Tề Ninh chủ trương không cần đi quá nhanh, nên khi đêm tới mới đến trấn Tân Bình.
Trấn Tân Bình cách phủ Thành Đô chỉ hai mươi dặm đường, ở vào phía nam phủ Thành Đô, là con đường Thành Đô xuyên nam phải đi qua. Mặc dù thị trấn không lớn, nhưng khách thương đi đường mỗi ngày đều không ít. Lúc chạng vạng tối, trấn Tân Bình vẫn còn náo nhiệt. Thị trấn nhỏ, đương nhiên kém xa Thành Đô xe ngựa như nước, nhưng tửu quán khách sạn lại không ít.
Phân đà Khuê Mộc Lang ở trong một khu nhà cũ phía bắc trấn Tân Bình, khi xe ngựa đến nhà cũ theo chỉ dẫn, sắc trời đã tối. Tề Ninh nhảy xuống xe trước, nhìn thấy ba bốn tên ăn mày ngồi dựa vào chân tường khu nhà cũ, nhìn thấy có xe ngựa đi tới, mấy tên ăn mày đều cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào xe ngựa.
Tề Ninh chắp tay nói:
- Du di tẩu tứ hải, bát phương thủ âm dương!
Đây là ám hiệu gặp mặt của Cái Bang, trên xe ngựa, Hướng Bách Ảnh đã dạy hắn. Quả nhiên mấy tên ăn mày kia đều đứng dậy, một người cầm gậy trong tay gõ ba lần lên mặt đất, Tề Ninh mới nói:
- Mạc vấn ngũ hồ lộ, thiên hạ nhậm ngã tường.
Một tên ăn mày tiến tới, chắp tay nói:
- Xin hỏi huynh đệ trên đầu treo mây gì.
Tề Ninh biết gã chắc chắn sẽ hỏi như vậy, đối phương hỏi thăm trên đầu treo mây gì, kỳ thực là hỏi thăm thuộc về Phân đà nơi nào, giống như nếu Tề Ninh là đệ tử của Tỉnh Mộc Hiên Phân đà, chỉ cần đáp một câu ‘Tỉnh tự phiêu thượng đầu’, chẳng qua hiện giờ là Bang chủ Cái Bang giá lâm, Tề Ninh dựa theo hướng dẫn của Hướng Bách Ảnh, thấp giọng nói:
- Thanh mộc phiêu thượng đầu!
Bang chủ Cái Bang lấy chiếc nhẫn thanh mộc làm tín vật, trong Cái Bang hai chữ ‘Thanh Mộc’ chính là chỉ Bang chủ Cái Bang. Quả nhiên, mấy tên ăn mày nghe mấy câu đó đều lấy làm kinh hãi, hai mặt nhìn nhau. Lúc này lại nghe một hồi ho khan trong xe ngựa, một cánh tay lập tức vươn ra. Mấy tên ăn mày nhìn qua, thấy trên một ngón tay mang theo chiếc nhẫn thanh mộc, càng thêm giật mình, liền có một người quay người đi vào nhà cũ, mấy người khác thì cung kính đứng bên xe ngựa. Phu xe kia vẫn ngồi đó, mấy người không tiện lập tức thăm viếng. Tề Ninh đi qua đỡ Hướng Bách Ảnh xuống xe, lại cảm ơn phu xe kia. Phu xe kia thấy cảnh tượng cổ quái, cũng không dám ở lại lâu, để tránh họa thương thân, đánh xe nhanh chóng rời đi.
Xe ngựa vừa đi, liền nghe tiếng bước chân, năm sáu người tuôn ra từ trong khu nhà cũ. Người đi đầu thân hình béo lùn, đầu hói, chính là Bạch Hổ Trưởng lão.
Nhìn thấy Tề Ninh đỡ Hướng Bách Ảnh, Bạch Hổ Trưởng lão không nói hai lời, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Bái kiến Bang chủ!
Các đệ tử Cái Bang khác cũng không do dự, vội vàng quỳ xuống, đều hô:
- Bái kiến Bang chủ!
Hướng Bách Ảnh thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Y ra hiệu Tề Ninh đỡ mình vào khu nhà cũ. Tề Ninh đỡ Hướng Bách Ảnh tiến vào khu nhà cũ, bốn tên ăn mày vẫn thủ hộ bên ngoài, đám người Bạch Hổ Trưởng lão thì vây quanh hai người Tề Ninh đi vào. Sau khi vào cửa, lập tức có người đóng cửa lớn lại, Bạch Hổ Trưởng lão hơi khom người, dẫn hai người Tề Ninh tiến vào đại đường khu nhà cũ.
Đại đường trống không, mặc dù bài trí hơi lạc hậu, nhưng vẫn sạch sẽ, không quá ăn khớp với hình tượng lôi thôi trong Cái Bang. Tề Ninh đỡ Hướng Bách Ảnh ngồi xuống một chiếc ghế. Bạch Hổ Trưởng lão nhìn sắc mặt Hướng Bách Ảnh, thất thanh nói:
- Bang chủ, ngài... ngài thụ thương rồi?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo