Tề Ninh nghe tới đây, cảm thấy run lên.
Thân thể này của hắn, kỳ thực cũng không có chút quan hệ với Cẩm Y Tề gia, nhưng nghĩ tới Liễu Tố Y kia đã không tiếc tính mạng mình vì ấu tử, hắn rất xúc động trong lòng.
Lập tức hắn lại nghĩ tới, nếu như Liễu Tố Y qua đời vì khó sinh, vì sao phủ Cẩm Y Hầu lại không hề có chút phong thanh đối với cái tên này.
Trong lòng Tề Ninh biết, điều kiện của thời đại này không tiên tiến giống như hậu thế, phụ nữ khó sinh mà chết cũng không phải số ít, tại thời đại này hẳn là chuyện bình thường, dù là bình dân bách tính hay là vương công quý tộc, chuyện như vậy có thể sẽ đổ xuống đầu bất cứ gia tộc nào. Loại chuyện này cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài, trái lại là chuyện cực kỳ bi thảm.
Liễu Tố Y bỏ mạng mình vì hương hỏa của Tề gia, theo lý mà nói Tề gia hẳn là có lòng thương hại vị phu nhân tướng quân này mới đúng. Cho dù là thế gia đại tộc nhà cao cửa rộng, dù cho không thèm để ý điều này, tuyệt đối cũng không có khả năng giấu giếm chuyện như vậy. Nhưng biểu hiện của Cẩm Y Tề gia hiện giờ, lại không che phép bất cứ ai trong phủ nhắc tới một câu về Liễu Tố Y, nếu như Liễu Tố Y chỉ vì khó sinh mà chết, tại sao phủ Cẩm Y Hầu lại tuyệt tình như thế?
Hắn cảm thấy chuyện này không hợp lẽ thường.
- Hướng thúc thúc, vậy… vậy thúc có nhìn thấy di thể của mẹ ta?
Tề Ninh lập tức hỏi:
- Nếu mẹ ta qua đời, phủ Cẩm Y Hầu chắc chắn sẽ xử lý tang sự.
Hướng Bách Ảnh suy nghĩ mới lắc đầu nói:
- Đây cũng là chỗ ta luôn canh cánh trong lòng. Thật ra… bởi vì chuyện này, ta từng đi tìm phụ thân ngươi.
- Hả?
- Nghe đồn mẹ ngươi khó sinh mà chết, trong lòng ta bi thống, cũng không quan tâm gì khác, chỉ muốn đi gặp nàng một lần cuối cùng.
Thế nhưng phủ Cẩm Y Hầu cự tuyệt bất cứ ai gặp nàng.
Hướng Bách Ảnh thần sắc ngưng trọng:
- Dù sao mẹ ngươi cũng là phu nhân tướng quân, mặc dù ta kết bái với nàng, nhưng… Tề gia đã ngăn cản, ta cũng không thể xông vào. Ta lại nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt chui vào phủ Cẩm Y Hầu, chỉ là lúc đó võ công còn không được như hiện giờ, mà hồi đó phủ Cẩm Y Hầu đề phòng cẩn mật, thậm chí điều động người Thần Hầu Phủ tới bảo hộ.
Tề Ninh nhíu mày, càng cảm thấy trong này có chuyện cổ quái.
Nếu như Liễu Tố Y khó sinh mà chết, dù cho phong bế tin tức bên ngoài, không muốn cho người khác quấy rầy, thế nhưng cũng không cần thiết phải điều động người của Thần Hầu Phủ tới thủ vệ.
Thần Hầu Phủ là nha môn độc lập, không hề liên quan tới các nha môn khác, chỉ chịu trách nhiệm trước Hoàng đế, chuyện nhúng tay vào chỉ là chuyện giang hồ. Phủ Cẩm Y Hầu là Hầu tước đế quốc, nếu không có chuyện đặc thù, căn bản không có khả năng do người của Thần Hầu Phủ tới bảo vệ.
- Mấy ngày kia ta bi thương trong lòng, nếu như không thể đưa nàng đoạn đường cuối cùng, đó là phụ tình kết nghĩa với mẹ ngươi.
Trong mắt Hướng Bách Ảnh có chút ướt át:
- Cho nên ta muốn chờ đến ngày đưa tang nàng, vụng trộm tiễn nàng một đoạn đường, thế nhưng… thế nhưng ta ở kinh thành nửa tháng, phủ Cẩm Y Hầu không chút động tĩnh, cũng không tổ chức tang sự…
Y nhíu mày, trầm ngâm một lát:
- Người của Thần Hầu Phủ bảo vệ phủ Cẩm Y Hầu ròng rã nửa tháng, rốt cuộc rút đi.
Vẻ mặt của Tề Ninh cũng cực kỳ ngưng trọng.
Mười tám năm trước, Lão Hầu gia Cẩm Y còn trên nhân thế, Tề Cảnh còn chưa phải Đại Tướng quân Sở Quốc danh chấn thiên hạ, nhưng làm dâu tôn trưởng phủ Cẩm Y Hầu, khó sinh qua đời, chắc chắn phải làm tang lớn. Dù là phủ Cẩm Y Hầu không có động tĩnh, người nhà của Liễu Tố Y chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không để ý.
- Ta kỳ quái trong lòng, nếu như sau khi mẹ ngươi qua đời, ngay cả một đám tang cũng không thể làm tốt cho nàng, sao xứng với nàng?
Hướng Bách Ảnh cười lạnh nói:
- Khi đó ta trẻ tuổi nên nóng tính, trực tiếp tìm tới phủ Cẩm Y Hầu, muốn gặp Tề Cảnh. Cha ngươi quả thực cho phép ta tiến vào phủ, ta đem chuyện kết bái với mẹ ngươi nói cho hắn. Thật ra hắn đã sớm biết, ta chất vấn hắn vì sao không xử lý tang sự cho mẹ ngươi, hắn lại chỉ nói mẹ ngươi là người Tề gia, xử lý thế nào là chuyện của Tề gia, không liên quan với người ngoài.
Tề Ninh khôn thể nào ngờ tới năm đó lại đã xảy ra những chuyện như thế. Hắn nhịn không được hỏi:
- Hướng thúc thúc, sau đó thế nào? Thúc có nhìn thấy di thể của mẹ ta?
- Tề Cảnh chỉ nói cho ta về sau không nên dính vào chuyện Tề gia, rồi không nói với ta thêm câu nào.
Hướng Bách Ảnh thản nhiên nói:
- Sau khi ta rời đi, đêm hôm đó quay lại xâm nhập vào phủ Cẩm Y Hầu, trong phủ yên tĩnh như thường. Dường như mẹ ngươi chưa bao giờ tồn tại, ta căn bản không nhìn thấy di thể mẹ ngươi trong phủ, chẳng qua khi đó lại nhìn thấy ngươi.
- Nhìn thấy ta?
- Ngươi còn ở trong tã lót.
Hướng Bách Ảnh ánh mắt nhu hòa, chăm chú nhìn Tề Ninh:
- Khi đó là Thái phu nhân phủ Cẩm Y Hầu chăm sóc, ta nhìn lén ngươi, không thể tìm được mẹ ngươi, cũng không tiện lưu lại trong phủ. Hai năm sau đó, ta chui vào phủ Cẩm Y Hầu hai ba lần, vẫn muốn tìm manh mối về mẹ ngươi, thế nhưng từ đó không có bất kỳ tin tức gì về mẹ ngươi. Ta còn bắt gia phó trong Hầu phủ hỏi thăm, gia phó Hầu phủ dĩ nhiên không ai biết mẹ ngươi rốt cuộc là người phương nào.
Tề Ninh nghĩ không ra phủ Cẩm Y Hầu năm đó lại có chuyện quỷ dị như vậy, hắn cau mày nói:
- Hướng thúc thúc, thúc xác định mẹ ta… nàng đã qua đời?
- Thật ra đến giờ phút này ta cũng không biết mẹ ngươi sống hay chết.
Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:
- Những năm này, ta vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức của mẹ ngươi, bặt vô âm tín. Sau đó ta kế nhiệm Bang chủ Cái Bang, cũng âm thầm sai người tìm mẹ ngươi, cũng không có chút tin tức.
Y trầm ngâm một lát mới nói:
- Mẹ ngươi tính tình hoạt bát, nếu như nàng còn sống trên đời, không có khả năng không lưu lại chút tin tức. Lúc ấy ông bà ngoại ngươi vẫn còn sống trên đời, mẹ ngươi không có khả năng không đi thăm bọn họ.
- Đúng rồi, ông… ông ngoại của ta hiện giờ ở đâu? Còn ở kinh thành hay không?
Tề Ninh bỗng nhiên nghĩ tới gia tộc Liễu Tố Y không có khả năng biến mất, chỉ là trước giờ hắn chưa bao giờ tiếp xúc với Liễu gia.
Hướng Bách Ảnh cau mày nói:
- Ngươi chưa từng gặp qua ông bà ngoại ngươi?
Nghĩ đến cái gì, y thở dài:
- Đúng rồi, trước kia ngươi… ồ, thì ra là thế.
Tề Ninh biết y muốn nói điều gì.
Cẩm Y Thế tử thực sự, bị người ta xem là kẻ đần Cẩm Y, đầu óc không tốt. Hướng Bách Ảnh đã luôn chú ý Cẩm Y Tề gia, đương nhiên cũng biết chuyện này.
Mọi người đều biết, Cẩm Y Thế tử bị người khác bắt cóc rời kinh, sau khi về kinh lần nữa, đầu óc mới minh mẫn.
Nhưng không có mấy người biết, Cẩm Y Hầu Tề Ninh hiện giờ, sớm đã không phải vị Cẩm Y Thế tử lúc trước.
Vị Cẩm Y Thế tử đầu óc không tốt kia, đương nhiên không biết đối nhân xử thế. Hướng Bách Ảnh đương nhiên nghĩ tới điều này, hơi trầm ngâm mới nói:
- Lúc ấy ông ngoại ngươi là Lễ Bộ Thị Lang, sau khi mẹ ngươi sinh ngươi chưa tới nửa năm, ông ngoại ngươi đột nhiên dâng tấu từ quan lên triều đình, triều đình cũng đáp ứng. Ta nhớ được khi đó ông ngoại ngươi chỉ hơn bốn mươi tuổi, chưa tới năm mươi, lại sớm quay về quê quán Nhạc Dương.
- Ông ngoại ta là người Nhạc Dương?
Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta không tiện trực tiếp đi gặp ông ngoại ngươi, cho nên vẫn luôn phái người âm thầm để ý, chỉ hi vọng có thể tìm được chút manh mối về mẹ ngươi.
Hướng Bách Ảnh thở dài:
- Thế nhưng những năm gần đây mẹ ngươi chưa bao giờ xuất hiện ở Nhạc Dương, mấy năm đầu ta còn nuôi hi vọng trong lòng, hi vọng mẹ ngươi còn sống, thế nhưng mà… Hiện giờ xem ra có lẽ mẹ ngươi đã thực sự qua đời.
Tề Ninh vốn định tìm hiểu về tình hình của Liễu Tố Y từ miệng Hướng Bách Ảnh, nào ngờ hiện giờ, sau khi nghe chuyện, nghi ngờ trong lòng càng thêm nặng.
Thế gia đại tộc, hoặc nhiều hoặc ít đều có một số chuyện bí ẩn không để người ngoài biết, nhưng chuyện quỷ dị như Liễu Tố Y, vẫn cực kỳ hiếm thấy.
Nghĩ tới những năm này Hướng Bách Ảnh vẫn luôn nhớ tới Liễu Tố Y, cũng luôn tìm kiếm, trong lòng Tề Ninh càng thêm thiện cảm với y, khẽ nói:
- Hướng thúc thúc dạy ta võ công, hóa ra đều vì mẹ ta.
Hướng Bách Ảnh khẽ thở dài:
- Lúc ngươi còn nhỏ, ta vụng trộm gặp qua mấy lần, kỳ thực lúc ấy cũng có tâm tư dạy ngươi võ công phòng thân. Chẳng qua Cẩm Y Hầu chính là trụ cột triều đình, nếu dạy võ công cho ngươi, bị người Tề gia phát hiện, trái lại sẽ khiến thêm sóng thêm gió. Ta là người trong Cái Bang, xưa nay không tiếp xúc quá nhiều với triều đình. Năm đó Cái Bang và Thần Hầu Phủ từng ký Thiết Huyết Văn, người trong giang hồ không được lôi kéo quan viên triều đình, cho nên nếu như bị người khác biết ta truyền võ công cho ngươi, sẽ là bất lợi rất lớn với Cái Bang.
Tề Ninh hiểu được, cười nói:
- Khi đó đầu óc ta chưa tốt, coi như Hướng thúc thúc dạy ta võ công, ta cũng không học được.
- Ha ha ha… !
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Khi đó ta cũng kỳ quái, thầm nghĩ mẹ ngươi thông minh tuyệt đỉnh, sao lại sinh ra một tiểu tử hồ đồ như ngươi. Cũng may hiện giờ ngươi thông minh lanh lợi không hề thua kém mẹ ngươi, nếu mẹ ngươi biết ngươi hiện giờ, chắc chắn cũng vui mừng.
Y dừng một chút, mới nói:
- Năm ngoái ngươi bị người khác bắt cóc rời kinh, lúc ấy ta không ở kinh thành, khi chạy tới kinh thành, ngươi đã chuyển nguy thành an, lúc này mới yên tâm.
Sau đó kinh thành gặp dịch độc, ngươi giúp Cái Bang tránh thoát kiếp nạn, Cái Bang nợ ngươi ân tình to lớn. Ta cũng luôn tìm chân tướng phía sau dịch độc, vừa lúc phát hiện Thu Thiên Dịch xuất hiện ở kinh thành. Hắn bắt cóc ngươi ra khỏi kinh, ta liền bám theo một đoạn, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Tề Ninh cười nói:
- Hóa ra sau khi ta bị bắt cóc khỏi kinh, Hướng thúc thúc vẫn luôn đi theo.
- Nếu không như thế, ta cũng không phải thần tiên, sao có thể xuất hiện kịp thời như vậy.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Ngày đó cũng không hoàn toàn vì mẹ ngươi mới ra tay, ngươi có ân với Cái Bang ta, Cái Bang ân oán rõ ràng, nếu ngươi có khó, đương nhiên hết sức giúp đỡ.
Y hỏi:
- Chu Tước Trưởng lão cho ngươi Chu Tước Lệnh, ngươi còn giữ chứ?
- Hả?
Tề Ninh lập tức nhớ tới, lúc trước Chu Tước Trưởng lão quả thực cho mình một chiếc lệnh phù, còn nói có Chu Tước Lệnh, có thể phân công đệ tử Cái Bang Nam Phương Thất Túc. Lúc ấy hắn chỉ cho rằng Chu Tước Trưởng lão cảm niệm ân huệ của mình với họ, cho nên khẳng khái đem tặng, lúc này nghe Hướng Bách Ảnh hỏi, trong nháy mắt hiểu được:
- Hướng thúc thúc, Chu… Chu Tước Lệnh kia là thúc nói Trưởng lão giao cho ta?
Hướng Bách Ảnh cười ha ha nói:
- Không được Bang chủ đáp ứng, ngươi cho rằng Chu Tước Trưởng lão thực sự có can đảm tùy tiện tặng vật quan trọng như vậy cho người khác? Chu Tước Lệnh có thể điều động đệ tử Cái Bang Nam Phương Thất Túc, nếu tặng sai người, lợi dụng Chu Tước Lệnh điều động đệ tử Cái Bang làm xằng làm bậy, đây quả thực là không tưởng tượng nổi.
Nói đến đây, ngực Hướng Bách Ảnh trầm xuống, ho khan kịch liệt. Tề Ninh vội vàng đỡ lấy y, vỗ nhẹ lưng y, nói:
- Hướng thúc thúc, có phải thương thế của thúc rất nặng hay không, hiện … chúng ta cần tới Phân đà Khuê Mộc Lang ngay.
Hướng Bách Ảnh ho khan một hồi, mới lắc đầu nói:
- Không vội, hiện giờ ra ngoài, rất dễ bị chúng gặp được, an tâm chớ vội, ta… ta không có việc gì.
- Hướng thúc thúc, lúc trước thúc dạy ta biện pháp đối phó họ, đương nhiên hiểu rất rõ võ công của họ.
Tề Ninh nói:
- Có phải thúc đã nhận ra lai lịch của họ?
Thank You to kobayashimidori For This Useful Đầu tiên ... 41 49 50 51 52 53 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ Chào bạn, tamm0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát » «
hiệp - Huyền huyễn Truyện Đô thị - Quan Trường Truyện Lịch sử - Quân sự động Diễn đàn Liên kết Nhanh Xu: 470 Chuyển xu Tìm kiếm nâng cao uân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu Trang 52 của 57 Đầu tiên ... 2 42 50 51 52 53 54 ...
Cuối
Mạc) Kết quả 511 đến 520 của 563 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo