Dưới ánh trăng sáng trong như nước, thác nước đổ ầm ầm không dứt, mặc dù Tề Ninh đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe Hướng Bách Ảnh nói vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đột nhiên trong nháy mắt rất nhiều câu hỏi trong lòng Tề Ninh đã có câu trả lời.
Hướng Bách Ảnh thân là Bang chủ của Cái Bang, Tề Ninh chưa từng nghe nói y có tiếp xúc với Cẩm Y Hầu. Nhưng Hướng Bang chủ chẳng những ra tay cứu giúp mà còn truyền dạy phương pháp điều tức vận khí cho hắn, thậm chí còn truyền cả công phu. Điều này luôn khiến Tề Ninh không thể hiểu rõ, nhưng giờ đây, nghe những lời bộc bạch của Hướng Bách Ảnh rằng y và Liễu Tố Y từng có quan hệ sâu xa như thế, thì hắn liền hiểu rõ.
- Khi đó mẫu thân ngươi vẫn chưa tròn tuổi đôi mươi.
Hướng Bách Ảnh lại cười, kể tiếp:
- Ta còn nhớ như in nàng là môn hạ của Trác Thanh Dương ở Thư viện Quỳnh Lâm. Hôm đó nàng đang trên đường về nhà thì nhìn thấy ta – một tên hán tử say mèm nằm trên đất tuyết. Lúc đó, ta lôi thôi lếch thếch, ngã tựa vào đầu tường, trông như một kẻ ăn xin.
Thật ra thì hằng năm đều có không ít người chết cóng trên đường.
Tề Ninh hỏi:
- Mẫu thân thấy người nằm trên tuyết nên đã cứu giúp người?
- Lúc ta tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một khách điếm.
Hướng Bách Ảnh nhớ lại.
- Sau khi tỉnh lại, ta liền hỏi thăm chưởng quỹ xem đã xảy ra chuyện gì. Chưởng quỹ cho ta hay là tiểu thư của nhà Liễu Thị lang đã đưa ta đến khách điếm.
Y mỉm cười, nói:
- Nhận ân huệ lớn thế này, Hướng Bách Ảnh ta có ơn tất báo, tất nhiên muốn gặp nàng nói lời cảm tạ.
- Vậy sau đó thì sao?
Tề Ninh vội vã hỏi:
- Người có gặp được mẫu thân không?
Hướng Bách Ảnh đáp:
- Tất nhiên là gặp được. Nàng là tiểu thư khuê các, ta không tiện gặp thẳng mặt nàng nên sai người đưa lễ hậu đến nhà nàng. Hắc, hắc! Mẫu thân ngươi không những không nhận bất cứ món lễ nào, mà còn gửi về một bức tranh do chính tay nàng vẽ. Ngươi có biết nàng vẽ gì không?
Tề Ninh lắc đầu chịu thua. Hướng Bách Ảnh cười, nói:
- Bức tranh lấy khung cảnh một ngày trở tuyết lớn, một chú lợn nằm trên tuyết, cạnh nó là một vạc rượu to.
Tề Ninh giật mình rồi hắn nhịn không được cất tiếng cười, nghĩ thầm bức tranh kia có ý chê Hướng Bách Ảnh chẳng những là một tên nát rượu, còn say rượu giống như một con lợn chết, quả là nghịch ngợm cực kì.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Mẫu thân ngươi có kỹ năng vẽ tranh cao minh, thật tiếc thay cho tài vẽ ấy, lại vì ta mà vẽ nên bức tranh kia. Ha ha ha, năm đó ta cũng có chút tinh thông cầm kỳ thi họa, nên cũng vẽ một bức để trả lời. Nội dung bức tranh giải thích ta đấu rượu với người của Cái Bang nên mới say ngã trên đường cái.
Tề Ninh nghĩ thầm người có tài quả nhiên khác biệt, làm quen bằng cách lấy tranh thay lời.
- Mấy ngày tiếp theo, mẫu thân ngươi đều trò chuyện với ta bằng cách ấy. Nàng đã cứu mạng ta, tất nhiên là ta muốn kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Hướng Bách Ảnh giữ nguyên nụ cười, nói:
- Ta nhớ xế chiều hôm đó, ta đang uống rượu trong một tửu điếm nhỏ thì một công tử trẻ tuổi ngồi xuống đối diện ta. Khi đó ta thích chu du một mình, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đột nhiên thấy có một công tử tuấn tú da mịn thịt mềm ngồi đối diện ta, ngươi nói xem có kỳ lạ hay không nào?
- Hướng thúc thúc, công tử tuấn tú đó… không phải là mẫu thân ta nữ giả nam trang chứ?
Tề Ninh cười, hỏi.
Hắn thấy lúc Hướng Bách Ảnh nhớ về những kỷ niệm xưa thì trên môi luôn nở nụ cười, trông tâm trạng không tệ, nghĩ bụng Hướng Bách Ảnh bị thương, nếu có thể giữ lòng vui vẻ thì sẽ tốt cho vết thương của y. Thêm nữa hắn cũng rất hiếu kỳ về chuyện của Liễu Tố Y, vất vả lắm mới biết được chút tin tức tức miệng Hướng Bách Ảnh, tất nhiên muốn biết thêm nhiều hơn nữa.
Hướng Bách Ảnh trả lời:
- Không sai. Nàng nữ giả nam trang, ta nhìn sơ là biết ngay, lúc đó ta đã biết nàng là mẫu thân ngươi.
Y suy nghĩ một chốc rồi mới từ tốn kể lại:
- Mặc dù ta chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra nàng, nhưng nàng là một đại tiểu thư, chạy tới tửu điếm nhỏ bên vệ đường tìm ta vẫn khiến ta cảm thấy rất giật mình.
- Mẫu thân ta sẽ không cạn chén với người đâu?
Hướng Bách Ảnh lắc lắc đầu đoạn trả lời:
- Mẫu thân ngươi không thích người say rượu. Nàng tới tìm ta là muốn khuyên ta sau này phải kiêng uống rượu.
- Hướng thúc thúc tới giờ vẫn còn uống rượu, chắc chắn là mẫu thân ta đã không thuyết phục thành công?
Hướng Bách Ảnh lắc đầu:
- Ngươi sai rồi. Mẫu thân ngươi quả thật đã khiến ta dừng uống rượu. Nhưng mà trong bụng ta có con sâu rượu, sao có thể đồng ý?
Chỉ là mẫu thân ngươi thông minh, lương thiện, lúc ấy ta đã muốn kết bái làm huynh muội với nàng. Mẫu thân ngươi cũng sảng khoái, không xem thường ta, đồng ý kết bái với ta, chỉ là nàng muốn làm tỷ tỷ, ta chịu làm đệ đệ của nàng thì nàng mới đồng ý.
Nói đến đây, y bật cười ha hả, nói rằng:
- Ta lớn hơn nàng mấy tuổi, nàng còn muốn làm tỷ tỷ của ta, đâu có dễ thế chứ.
- Vậy sau đó thế nào?
- Nhưng mà, mẫu thân ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể thẳng thắn từ chối.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Mẫu thân ngươi lại ra một ý tưởng, để ta và nàng cùng so tài vẽ, ai giỏi hơn thì ngồi ghế cao.
Nàng còn bổ sung một điều kiện, nếu nàng thắng thì sau này ta không được uống rượu nữa.
Y lắc đầu, nói:
- Nếu không uống rượu, ta tất nhiên không thể đáp ứng. Mẫu thân ngươi thì đã chuẩn bị từ sớm, nàng biết không thể khiến ta cai hẳn rượu, nên đã chuẩn bị cho ta một túi rượu. Nàng muốn ta hứa rằng nếu nàng thắng thì từ đấy về sau ta chỉ có thể uống tối đa một ngày một túi rượu. Nếu uống thêm một giọt thì ta không phải anh hùng hảo hán, không phải nam tử hán đại trượng phu.
Tề Ninh giật mình, cầm túi rượu lên xem. Chiếc túi chế từ da trâu, tuy rất chắc chắn nhưng nó rất cũ kỹ, rõ ràng đã được sử dụng rất lâu năm. Không đợi hắn hỏi, Hướng Bách Ảnh đã cất tiếng:
- Chiếc túi rượu trong tay ngươi chính là chiếc mà năm xưa nàng đưa ta, cũng là thứ mà ta luôn giữ bên mình.
Nói đến đây vẻ mặt y chuyển thành ảm đạm.
Tề Ninh khẽ vuốt cằm, hỏi:
- Tài vẽ của Hướng thúc thúc kém mẫu thân ta?
- Nói thật lòng, dù tài vẽ của mẫu thân ngươi rất tuyệt, nhưng so ra vẫn kém hơn ta một tẹo.
Hướng Bách Ảnh thở dài một hơi, nói:
- Ta tuổi trẻ nóng tính, nghĩ thầm so đấu khả năng vẽ tranh với một tiểu nha đầu thì thắng chắc rồi, thế là đồng ý điều kiện ngay. Nàng đề nghị nàng là người ra đề. Ta thấy nàng nhỏ tuổi hơn mình nên nhường nàng. dù sao cuối cùng cũng thi vẽ thôi, dù nàng có chơi kiểu nào thì ta cũng sẽ không thua.
Thật ra Tề Ninh đã biết Liễu Tố Y là người chiến thắng cuộc thi này, chỉ là Hướng Bách Ảnh vẽ giỏi hơn Liễu Tố Y, sao Liễu Tố Y có thể giành được chiến thắng?
Hướng Bách Ảnh chép miệng, ra hiệu Tề Ninh đút cho y chút nước.
Y hớp một hớp nước rồi kể tiếp:
- Lúc đó trong quán rượu cũng có bảy tám người, đều ghé qua xem náo nhiệt. Mẫu thân ngươi ra đề là: ta và nàng đồng thời vẽ tranh, vẽ một bức chân dung, xem thử ai vẽ giống hơn, giám khảo là những người có mặt. Ai vẽ giống hơn thì là người thắng cuộc.
- Mọi người đã vẽ ai? Tề Ninh hỏi.
Hướng Bách Ảnh trừng mắt, nói ra:
- Ngươi hỏi ai à? Nàng… Nàng muốn vẽ chân dung của ta!
- A?
Tề Ninh hơi giật mình, rồi chợt hắn bật cười ha hả.
- Thảo nào nha đầu đó lại định ra quy tắc kỳ cục như thế, gì mà phải ngồi đối diện với nàng, ngoại trừ một trang giấy và một chiếc bút, không được mượn nhờ bất cứ đồ vật gì khác. Ngươi thử nghĩ mà xem, nàng ngồi đối diện với ta, nhìn ta rõ mồn một, ta… ta lại không thể dùng gương, làm sao… làm sao biết được dáng dấp mình thế nào?
Hướng Bách Ảnh tức giận nói:
- Từ đầu mẫu thân ngươi đã gài sẵn cái bẫy, chờ ta chui vào. Ta… ta vậy mà bị nàng lừa!
Tề Ninh cười ha hả. Bụng hắn đang khen ngợi Liễu Tố Y nhạy bén và tinh nghịch. Hắn biết người nào cũng có ấn tượng đại khái về mình, nhưng khi cầm bút vẽ tranh, muốn tự tưởng tượng ra hình dáng của bản thân là chuyện vô cùng khó. Thường thì người ta dễ coi nhẹ những thứ thân thuộc với mình.
- Cho nên bắt đầu từ khi đó, Hướng thúc thúc đã kết bái làm đệ đệ của mẫu thân ta.
Tề Ninh cười, tiếp lời:
- Từ ngày đó người… người đã dùng chiếc túi này uống rượu?
Hướng Bách Ảnh thở dài:
- Ai nói không phải nào. Mới đầu chỉ có một túi rượu đúng là không quen lắm. Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đã nói nặng tựa Thái Sơn, tất nhiên không thể đổi ý.
Dừng một chút, y cười nói:
- Nếu ta thắng trận kia thì ngươi phải gọi ta là “Hướng bá bá” chứ không phải “Hướng thúc thúc” như bây giờ.
Tề Ninh không ngờ Liễu Tố Y vậy mà có mối quan hệ sâu xa như thế với Hướng Bách Ảnh. Khiến hắn tò mò nhất là tại sao Liễu Tố Y lại trở thành chủ đề cấm kỵ trong phủ Cẩm Y Hầu, nhân cơ hội này hỏi luôn:
- Hướng thúc thúc, vậy khi mẫu thân ta đại hôn, người có tới tham dự không?
Hướng Bách Ảnh đáp:
- Ta và mẫu thân ngươi là tỷ đệ kết bái. Đại hôn của nàng, ta tất nhiên cũng muốn tham gia, nhưng… Hà hà, lần đó đúng lúc ta muốn diệt trừ một kẻ cùng ác, không thể tham dự hôn lễ, chỉ có thể phái người đưa tới một phần lễ lớn. Đúng là hơi có lỗi với mẫu thân ngươi. Chỉ là… Chỉ là ta đã hứa với mẫu thân ngươi, chờ khi nàng sinh hạ đứa con đầu lòng, ta nhất định sẽ tới.
- Vậy… Vậy sau đó người có tới không?
Tề Ninh hỏi dồn.
Vẻ mặt Hướng Bách Ảnh lại trở nên ảm đạm, y cười khổ nói rằng:
- Lúc mẫu thân ngươi hoài thai, luôn quanh quẩn trong phủ Cẩm Y Hầu. Phủ Cẩm Y Hầu không cho phép bất cứ ai gặp nàng. Mặc dù ta muốn vào phủ thăm nàng chốc lát nhưng ta lại không có giao tình gì với phủ Cẩm Y Hầu.
Dừng một chút y mới nói tiếp:
- Mẫu thân ngươi là tiểu thư khuê các, lúc ấy trên giang hồ ta có danh tiếng không tốt lắm, nên chuyện ta kết nghĩa tỷ đệ với nàng không có mấy ai biết đến. Ta không thể làm hỏng thanh danh của nàng.
Tề Ninh khẽ vuốt cằm, hỏi:
- Hướng thúc thúc, ngoại trừ lần đó ra, người còn biết thêm chuyện gì về mẫu thân ta không?
- Khi đó ta phiêu bạt khắp nơi trên giang hồ. Hai năm đầu, mỗi năm ta đều đến thăm mẫu thân ngươi một hai lần, bàn luận chuyện cầm, kỳ, thi, họa với nàng, sau này thì… Sau này ta giao sơn trang Phong Kiếm lại cho Lục đại ca, lại mơ mơ hồ hồ xâm nhập vào Cái Bang, bề bộn nhiều chuyện nên cũng ít gặp nàng.
Hướng Bách Ảnh chậm rãi kể lại:
- Ta nhớ năm ta rời khỏi sơn trang Phong Kiếm chính là năm mẫu thân ngươi mang thai ngươi. Ta đã đặc biệt đi Kinh Thành một chuyến nhưng không gặp được mẫu thân ngươi. Lúc đầu ta muốn chờ ngươi được sinh ra rồi lại tới thăm, nhưng…
Nói tới đây, y cười khổ, lắc đầu bảo:
- Hồng nhan bạc mệnh. Phủ Cẩm Y Hầu loan tin mẫu thân ngươi sức yếu, sau khi sinh ngươi ra đã…!
Giọng nghẹn ngào, như có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến y không thể nói tiếp.
Tề Ninh sợ hãi bật thốt:
- Ý người là… Ý người là mẫu thân ta đã…?
Vành mắt Hướng Bách Ảnh phiếm hồng, y gật đầu thật nhẹ:
- Nghe nói lúc sinh ngươi ra mẫu thân ngươi bị khó sinh, không thể bảo vệ được cả hai mẫu thân con.
Mặc dù sau này giữ được ngươi, nhưng mẫu thân ngươi thì… thì lại mất vì khó sinh.
Y chăm chú nhìn Tề Ninh, nghiêm giọng nói:
- Mẫu thân ngươi vì bảo vệ ngươi bình yên chào đời, đã trả giá bằng sinh mạng của bản thân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo