Cẩm Y Hầu là một trong bốn đại thế tập Đại Sở, mặc kệ trong triều có đối đầu hay không, nhưng vẫn luôn là đại diện cho triều đình.

Nếu đường đường Cẩm Y Hầu bị hại, giống như Đế quốc Đại Sở bị tát liên tiếp thật mạnh, chắc chắn Đế quốc sẽ không tiếc bất cứ giá nào truy tầm hung phạm, giữ lấy tôn nghiêm và uy thế của Đế quốc.

Tề Ninh nghĩ một chút là hiểu Hướng Bách Ảnh nói không sai.

Mặc dù nhóm người khống chế Hạc Ảnh Sơn Trang đã lập bẫy, muốn hạ tử thủ Bang chủ Cái Bang, nhưng hiển nhiên không muốn kết thù với phủ Cẩm Y Hầu, càng không muốn là địch của triều đình Đại Sở.

Hiển nhiên bọn họ cũng hiểu, một khi biết Hướng Bách Ảnh rời Hạc Ảnh Sơn trang, đương nhiên Tề Ninh cũng sẽ không tiếp tục ở lại đó nữa.

Bọn họ cố ý bố trí người giả mạo đệ tử Cái Bang, báo với Tề Ninh tin tức giả, đương nhiên là muốn dẫn Tề Ninh ra, không muốn hắn lẫn vào trong đó.

Nếu đúng là vậy thì đương nhiên cũng có thể giải thích được chuyện Ngô Nghị nửa đường bỏ chạy. Tề Ninh muốn Ngô Nghị dẫn hắn tới Cái Bang, mà Ngô Nghị lại không phải đệ tử Cái Bang, cho dù có biết địa điểm phân đà Khuê Mộc Lang ở đâu cũng không dám dẫn Tề Ninh tới đó. Nếu không, vừa đến phân đà sẽ lập tức bị vạch trần, dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể nửa đường bỏ chạy.

Đám người kia bỏ ra trăm phương ngàn kế, hiển nhiên không tính Tề Ninh vào, không biết hắn lại cùng Hướng Bách Ảnh đến Ảnh Hạc Sơn trang, vì vậy trắc trở hơn nhiều.

Có lẽ đây là Lục Thương Hạc cố ý, khi ấy mời Tề Ninh về chắc là hy vọng có thể thay đổi tình hình.

- Hướng thúc thúc, khi đó thúc ở đâu?

Tề Ninh hỏi.

- Ta đã đồng ý với Túc Ảnh sẽ lập tức rời đi, mới có thể giúp nàng sống yên ổn. Trước mặt nàng, ta rời khỏi rừng đào, nàng chỉ cho rằng ta đi thật, nhưng nửa đường ta lại trốn đi, âm thầm quay lại sơn trang.

Y cười lạnh:

- Đám người kia đã có tai mắt trong trang, dù Túc Ảnh có cẩn thận cũng chắc chắn sẽ bị phát hiện ra chúng ta vụng trộm hẹn nhau.

- Đương nhiên bọn họ cũng biết, Lục phu nhân hẹn gặp thúc nhất định là đã báo chân tướng cho thúc.

- Cho nên bọn họ cũng biết nhất định ta sẽ quay lại sơn trang, chỉ cần ta quay lại, nhất định sẽ gặp bọn họ.

Tề Ninh khẽ gật đầu. Hắn biết đám người kia đã lợi dụng phu phụ Lục Thương Hạc để đặt bẫy, hẳn là hiểu rõ nhược điểm của Hướng Bách Ảnh như lòng bàn tay, nhất định cũng hiểu rất rõ tình cách của y. Nếu biết chân tướng đã lộ, đương nhiên y sẽ không thể bỏ lại nghĩa huynh của mình.

Biết rõ là cạm bẫy lại tình nguyện đi vào, đây cũng chính là tính cách của Hướng Bách Ảnh, mà đám người kia cũng đoán chắc điểm này.

- Ta biết bọn họ sẽ lập vài cái bẫy, chỉ cần ta xuất hiện bọn họ ra, bọn họ sẽ không làm khó đại ca và Túc Ảnh. Trời tối ta liền quay lại sơn trang, bên trong sơn trang vắng lặng im ắng, đại ca và Túc Ảnh bị trói trên một cây đại thụ trong viện….

- Thủ đoạn thật âm hiểm.

Tề Ninh cười lạnh:

- Nếu tra ra được đám người này là ai, nhất định phải khiến cho bọn họ sống không bằng chết. Ôi, phu phụ Lục trang chủ bị trói, đương nhiên thúc phải ra mặt rồi.

- Ta đi vào trong viện thì một nhóm người xuất hiện, không nói hai lời lập tức vây công ta. Ta không dây dưa với bọn họ ở trong sơn trang, tránh làm cho đại ca và Túc Ảnh bị thương, bèn dẫn dụ ra khỏi sơn trang. Bọn họ đã biết ta bị trúng độc, truy sát theo sau..

Tề Ninh chợt hiểu ra vì sao Hướng Bách Ảnh lại bị đám người kia đuổi tới sơn cốc.

- Không biết bây giờ đại ca và Túc Ảnh thế nào rồi.

Hướng Bách Ảnh cười khổ:

- Chỉ mong bọn họ sẽ không bị liên lụy vì ta.

Tề Ninh cũng khẽ thở dài một cái.

Hướng Bách Ảnh bị thương nặng, tới nước này ít nhiều cũng có quan hệ với phu phụ Lục Thương Hạc.

Nếu không phải Lục phu nhân hạ độc trong cháo ngũ bảo, nội lực của y vẫn có thể vận chuyển tự nhiên, cho dù đám người kia người đông thế mạnh cũng chưa chắc đã làm gì được y. Nhưng lúc này Hướng Bách Ảnh tuyệt đối không trách cứ phu phụ Lục Thương Hạc nửa lời, mà còn vô cùng lo lắng.

Tề Ninh thầm cảm khái Hướng Bách Ảnh trọng tình trọng nghĩa, khẽ nói:

- Hướng thúc thúc, nếu bọn họ không thể hại chết thúc thì sẽ tuyệt đối sẽ không ra tay với phu phụ Lục Trang chủ. Nếu thúc thực sự bị hại, chỉ sợ đám người kia sẽ giết người diệt khẩu, phu phụ Lục Trang chủ sẽ không sống được.

Nhưng chỉ cần thúc còn sống, trong lòng bọn họ sẽ phải e sợ thúc, nếu quả thực ra tay với hai phu phụ Lục Trang chủ tất sẽ kết đại thù sống chết với thúc, đường lùi cũng không còn. Bọn họ đã có thể sắp đặt cái bẫy âm độc như vậy, đương nhiên không phải hạng ngu xuẩn, cho nên chắc chắn tính mạng của phu phụ Lục Trang chủ không cần lo.

Đương nhiên Hướng Bách Ảnh biết Tề Ninh nói thật nên cười nhạt một tiếng. Tề Ninh lại nói tiếp:

- Việc khẩn yếu nhất hiện tại là bảo vệ an toàn cho thúc. Chúng ta cần phải tránh thoát khỏi sự truy sát của họ, an toàn quay về Cái Bang. Chỉ cần về đến Cái Bang, cho dù bọn họ có ăn gan hùm mật gấu cũng sẽ không dám giao phong chính diện với Cái Bang.

- Phân đà Khuê Mộc Lang được lập ở trấn Tân Bình, cách Thành Đô không xa.

Hướng Bách Ảnh đã nói một lúc lâu, khá là mệt, hơi thở cũng hơi yếu:

- Chỉ cần có thể tới trấn Tân Bình là có thể tìm được phân đà Khuê Mộc Lang.

Tề Ninh gật đầu:

- Tạm thời chúng ta vẫn chưa thể tới được. Đám người kia đang truy tìm chúng ta, nhất định sẽ đoán bước tiếp theo chúng ta sẽ tới trấn Tân Bình gặp phân đà Khuê Mộc Lang, cho nên rất có thể đã lập mai phục trên đường tới trấn Tân Bình.

Ánh mắt Hướng Bách Ảnh có vẻ tán thưởng, cười nói:

- Ngươi thông minh lanh lợi, không khác người kia chút nào.

Đã mấy lần Tề Ninh nghe thấy người ta nhắc đến “người kia”, vẫn luôn thắc mắc, giờ nghe y nhắc lại, nhịn không được mà hỏi:

- Hướng thúc thúc, “người kia” mà thúc nói là ai? Người đó có….có quan hệ với ta không?

Hướng Bách Ảnh muốn nói lại thôi, trầm ngâm một lát mới hỏi:

- Ngươi rất nhớ mẫu thân của ngươi?

- A?

Tề Ninh khẽ giật mình kinh ngạc:

- Hướng thúc thúc, chẳng lẽ thúc cũng biết… mẫu thân của ta?

Hắn rất ngạc nhiên.

Liễu Tố Y là Tướng quân phu nhân, mà Hướng Bách Ảnh lại là người của Cái Bang. Địa vị giữa hai người này cách nhau cực lớn, sao có thể biết được?

Đột nhiên hắn nghĩ tới, trước kia Hướng Bách Ảnh đã từng nói tới, hai mươi năm trước có người cứu được mạng y. Chẳng lẽ người đó là Liễu Tố Y? Lại nghĩ tới, mười tám năm trước Hướng Bách Ảnh mới rời nhà đi, giao Phong Kiếm Sơn Trang lại cho Lục Thương Hạc. Nói cách khác, hơn hai mươi năm trước, Hướng Bách Ảnh vẫn là Hướng Tiêu Dao, là Thiếu trang chủ Phong Kiếm Sơn Trang, thuộc về đệ tử thế gia, thật sự không có bao nhiêu quan hệ với Cái Bang.

Hướng Bách Ảnh cười nói:

- Ngươi không giống như Tề Đại Tướng quân kia, mà bị mẫu thân ngươi ảnh hưởng. Chẳng những ngoại hình ngươi giống nương ngươi, tính tình cũng thông minh không khác nương ngươi lắm.

Trong lòng Tề Ninh, Liễu Tố Y vẫn luôn mơ màng mờ nhạt. Phủ Cẩm Y Hầu không nhắc một lời tới bà, vị Tướng quân phu nhân này đã trở thành chủ đề cấm kỵ ở phủ Cẩm Y hầu. Điều này khiến cho hắn không thể tưởng nổi. Sau đó, nghe Viện trưởng Quỳnh Lâm Thư viện Trác Thanh Dương nói hắn mới biết một chút, năm xưa Liễu Tố Y chính là một trong những nữ sinh sớm nhất của Quỳnh Lâm Thư viện. Điều này khiến cho hắn càng thêm hứng thú với vị Tướng quân phu nhân trong quá khứ kia.

Nhưng hắn không tưởng tượng nổi, là Đại Vu Miêu gia cũng biết rất rõ về Liễu Tố Y, lại vẫn cứ nửa chặn nửa che, không nhận là tinh tường. Bây giờ vị Bang chủ Cái Bang này cũng đã từng gặp Liễu Tố Y, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Hắn biết Liễu Tố Y xuất thân quan gia, cũng coi như là nữ nhi nhà phú quý, tất bị ước thúc nhiều hơn các cô nương bích ngọc nhà dân.

Nhưng một vị tiểu thư nhà quan lại quen biết với nhiều nhân vật lợi hại có mặt mũi trên giang hồ như vậy, thực khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

- Thật ra ngươi nên gọi ta là Hướng bá bá mới phải. Ta còn lớn hơn mẫu thân ngươi mấy tuổi, nàng nên gọi ta là ca ca. Chỉ tiếc… - Y lắc đầu – Nương ngươi giảo hoạt đa đoan, ta bị nàng lừa, nhưng Hướng Bách Ảnh ta đã nói ra một lời vững như núi, thế nào cũng phải giữ, cho nên, hắc hắc….

Mặc dù đã yếu, người lại bị thương nặng, nhưng vừa nhắc đến Liễu Tố Y, y vẫn không kìm được ý cười trên mặt.

Tề Ninh cực kỳ tò mò về Liễu Tố Y. Với hắn mà nói, chỉ cần hiểu rõ hơn một tí thôi cũng rất tốt rồi, chỉ sợ Hướng Bách Ảnh muốn nói lại thôi, vội hỏi:

- Hướng thúc thúc, thúc thông minh tuyệt đỉnh như vậy, sao lại bị bà lừa?

Hướng Bách Ảnh hơi trầm ngâm một chút, hiểu ý cười:

- Tiểu Ninh Tử, ngươi có biết năm đó mỗi ngày ta phải uống bao nhiêu rượu không?

Tề Ninh lắc đầu. Hướng Bách Ảnh cười ha ha:

- Ha ha, từ mười ba tuổi cho đến trước khi gặp mẫu thân ngươi, mỗi ngày ít nhất ta phải uống một vò ượu. Hắc hắc, năm xưa ta kết bạn cùng Lục đại ca cũng là vì rượu mà nên. Khi đó ta là một con tửu quỷ, một ngày không uống hết một bình rượu lớn toàn thân sẽ không thoải mái.

Tề Ninh biết một vò rượu mà y nói nhất định là loại lớn. Với cái túi rượu Hướng Bách Ảnh đang mang này, chí ít có thể uống thêm bảy tám túi. Hắn thầm nghĩ, nếu y nói không sai, thì quả thực khi còn trẻ y đúng là một cái vạc rượu lớn, tửu lượng như vậy thực sự kinh người.

- Khi còn trẻ, ta buông thả, không bị trói buộc, thích đi khắp nơi. Ha ha. Khi đó tư tự khoe mình có tửu lượng không ai địch nổi. Về sau nghe người ta nói Chu Tước Trưởng lão của Cái Bang có tửu lượng cao minh, ta không phục, muố tới thử xem rốt cuộc tửu lượng của Chu Tước Trưởng lão kia lớn bao nhiêu, bèn một thân một mình lên Kinh thành tìm tới Cái Bang.

Tề Ninh biết vị Chu Tước Trưởng lão mà y nói kia không phải vị Chu Tước Trưởng lão hiện đang tọa trấn ở Kinh thành.

Cái Bang vẫn luôn xếp đặt bốn đại trưởng lão hiệp trợ Bang chủ quản lý hai mươi tám phân đà. Chu Tước Trưởng lão là một chức vị trong Cái Bang, không phải chỉ cụ thể một người nào đó.

- Chu Tước Trưởng lão kia cũng là một người thống khoái, nghe nói ta muốn thi rượu với mình bèn đáp ứng. Ăn mày không có tiền mua rượu, nên ta móc bạc mua hai mươi vò rượu tới….

Tề Ninh mở to hai mắt, thầm nghĩ hai mươi vò rượu đủ cho mấy người tắm rửa thoải mái rồi.

- Chúng ta đã giao hẹn trước không được dùng nội lực bức rượu ra.

Khuôn mặt Hướng Bách Ảnh sáng lên:

- Lúc ấy, mấy chục đệ tử Cái Bang vây quanh nhìn ta và Chu Tước Trưởng lão đấu rượu. Hắc hắc, Chu Tước Trưởng lão kia quả nhiên đúng như lời đồn, tửu lượng cao minh. Ta liều mạng với ông ta hai canh giờ....

Y nhìn Tề Ninh tủm tỉm cười hỏi:

- Ngươi có biết cuối cùng ai thắng không?

Tề Ninh thấy giữa hai đầu lông mày y giương giương đắc ý, nghĩ thầm, còn cần đoán sao, bèn cười đáp:

- Đương nhiên là Hướng thúc thúc thắng!

- Ha ha. Thắng thảm, thắng thảm.

Chu Tước Trưởng lão ngã xuống trước ta. Ta…. Ta thắng được ông ta. Chẳng qua lúc ấy ta cũng mơ màng muốn ngã rồi, nhưng nam tử hán đại trượng phu, không thể mất mặt trước các đệ tử Cái Bang kia được, cho nên ta ráng chống đỡ rời khỏi phân đà, không biết tới con ngõ nào, rồi….rồi ngã xuống.

Ôi, khi đó là mùa đông khắc nghiệt, mà đêm hôm ấy trời đổ tuyết lớn, ta say đến bất tỉnh nhân sự, nếu không có người hỏi đến coi như bị đông cóng lại mà chết rồi!

Y cười ôn hòa:

-Là mẫu thân ngươi đã cứu mạng ta!

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.90032 sec| 2444.82 kb