Hướng Bách Ảnh rủ rỉ nói, trong đầu Tề Ninh cũng nghĩ đến hình tượng năm đó, Lục phu nhân Túc Ảnh còn nhỏ ăn nhờ ở đậu, trong lòng sợ hãi. Hướng Bách Ảnh lại đảm trách vai trò thần hộ mệnh ở thời điểm này, nói hai người này là thanh mai trúc mã, quả thực không có chút sai lầm nào.

- Hướng thúc thúc, ngài đột nhiên rời đi ở Bạch Mã Sơn, là bởi vì… bức đồ án này?

Tề Ninh hiểu được.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Lúc rời khỏi trang tới Bạch Mã Sơn, Túc Ảnh thừa dịp các ngươi không chú ý, nhét tờ giấy này vào trong tay ta.

Lúc này Tề Ninh mới hiểu được, vì sao lúc ở bữa sáng, Lục phu nhân lưu lại ngoài dự đoán, hóa ra là muốn đưa tờ giấy này cho Hướng Bách Ảnh.

Hắn lại nhớ, lúc buổi sáng, quả thực có một khe hở rất ngắn, Lục Thương Hạc nói chuyện với mình, không chú ý tới hai người này.

- Lục phu nhân đưa ngài tờ giấy này, chẳng lẽ là nàng có chỗ khó xử không thể nói thẳng với thúc thúc trước mặt Lục Thương Hạc sao?

Tề Ninh cau mày nói:

- Nàng và Lục Thương Hạc là vợ chồng, Lục Thương Hạc và thúc thúc là huynh đệ kết nghĩa, có lời gì không tiện nói:

Hắn dừng một chút hỏi:

- Sau khi thúc xuống núi, liền quay về Ảnh Hạc sơn trang?

- Không có!

Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:

- Nàng nói chờ ta ở rừng đào mười dặm về phía đông Ảnh Hạc sơn trang, ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu nàng có chỗ khó, ta tất không chối từ.

- Nói thúc tới rừng đào?

Tề Ninh hiểu được:

- Vậy thúc có thấy Lục phu nhân?

Hướng Bách Ảnh gật đầu nói:

- Ta tìm được rừng đào kia, Túc Ảnh cũng không chờ ở đó, ta chờ chưa tới một canh giờ, Túc Ảnh mới vội vàng chạy tới.

- Chỉ có một mình nàng đi gặp thúc sao?

Hướng Bách Ảnh khẽ gật đầu:

- Chỉ có một người, mà nàng chậm chạp chưa tới, là bận tránh tai mắt, tránh bị những người khác ở Ảnh Hạc sơn trang phát hiện.

- Nàng là Trang chủ phu nhân, sợ cái gì?

Tề Ninh khẽ giật mình, lập tức hiểu được, dù sao năm đó Lục phu nhân và Hướng Bách Ảnh cũng có một đoạn tình cảm. Hai người gặp riêng, nếu bị người khác thấy được, đương nhiên có hại đối với danh dự của Hướng Bách Ảnh, ngay cả danh tiết của Lục phu nhân cũng chịu tổn thương cực lớn. Hắn hỏi:

- Lục phu nhân tìm thúc, đương nhiên là sẽ nói rõ phu nhân gặp khó khăn gì.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:

- Nàng không gặp khó khăn, mà là ta gặp khó khăn.

Tề Ninh sững sờ, hơi khó hiểu.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Túc Ảnh muốn ta nhanh chóng rời khỏi Ảnh Hạc sơn trang, từ nay về sau không nên quay lại Tây Xuyên.

- Điều này… điều này là vì sao?

Tề Ninh lấy làm kinh hãi.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Ta cũng muốn hỏi rõ nguyên nhân, nhưng Túc Ảnh không giải thích, chỉ thúc ta nhanh chóng rời đi, càng nhanh càng tốt.

Nói tới đây, Hướng Bách Ảnh cười nhạt một tiếng:

- Hướng mỗ hành tẩu thiên hạ nhiều năm, chưa bao giờ vì sợ mà bổ trốn mất dạng, huống chi Túc Ảnh nói như vậy, trong này chắc chắn có ẩn tình, chỉ sợ ngay cả nàng cũng đang ở trong khốn cảnh, cho nên ta không thể không hỏi rõ.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Không sai, phu nhân muốn thúc mau chóng rời đi, trong này đương nhiên có nguyên nhân cực lớn. Huống thúc thúc, sau đó thúc có hỏi rõ ràng nguyên do không?

Hướng Bách Ảnh cũng không trả lời ngay, chỉ ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời, lâu sau mới nói:

- Có người muốn giết ta!

Tề Ninh nghĩ thầm điều này ta thực ra biết rồi, đám người áo đen lúc trước chính là muốn đưa ngài vào chỗ chết. Hắn hỏi:

- Thúc biết đám người kia đến từ đâu không? Trước đó Lục phu nhân đã biết đám người này muốn giết thúc?

- Túc Ảnh nói cho ta biết, Lục đại ca mời ta đến Ảnh Hạc sơn trang cũng không phải vì ôn chuyện.

Hướng Bách Ảnh chậm rãi nói:

- Đại ca bị người khác bức hiếp, muốn dẫn ta vào cạm bẫy, kỳ thực trong Ảnh Hạc sơn trang đã sớm bày cạm bẫy.

Tề Ninh sợ hãi nói:

- Thúc nói là Lục Thương Hạc muốn lấy tính mạng của thúc?

Hắn cảm thấy cực kỳ giật mình, nghĩ thầm hai người này là huynh đệ kết nghĩa, Lục Thương Hạc lại hèn hạ vô sỉ như vậy, muốn mưu hại huynh đệ kết nghĩa của mình.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:

- Túc Ảnh nói cho ta biết, Lục đại ca đã dùng độc dược, qua mấy ngày nữa độc tính sẽ phát tác, nếu như ta không mất mạng, Lục đại ca sẽ chết.

Tề Ninh sững sờ, cảm thấy trong này quả thực hết sức phức tạp, hắn cau mày nói:

- Là ai ép Lục Thương Hạc uống thuốc độc?

- Ngay trước khi Lục đại ca đến Thiên Vụ Lĩnh, có người tiềm nhập vào Ảnh Hạc sơn trang, bắt Túc Ảnh.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Họ lấy Túc Ảnh làm uy hiếp, bức Lục đại ca tìm cơ hội lấy tính mạng của ta, nếu không sẽ lấy tính mạng của Túc Ảnh, lại bức bách Túc Ảnh ăn thuốc độc để uy hiếp Lục đại ca.

Tề Ninh cau mày nói:

- Nói như vậy, Lục phu nhân nàng… !

- Không có.

Hướng Bách Ảnh biết Tề Ninh muốn hỏi điều gì, lắc đầu nói:

- Lục đại ca cũng không để Túc Ảnh bị thương tổn, đại ca chủ động yêu cầu uống thuốc độc, dưới sự uy hiếp của đối phương, đáp ứng điều kiện của chúng.

Bây giờ Tề Ninh mới hiểu được vì sao Lục Thương Hạc lại nhiệt tình nhất định muốn Hướng Bách Ảnh tới Ảnh Hạc sơn trang một chuyến.

- Hướng thúc thúc, thúc là Bang chủ Cái Bang, ai lại muốn mưu hại thúc?

Tề Ninh cau mày nói:

- Đối đầu với Cái Bang, những người kia không muốn sống nữa sao? Còn có, với võ công của thúc, coi như mưu kế của Lục Trang chủ có tỉ mỉ, chưa chắc có thể tổn thương thúc dù chỉ mảy may.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu cười khổ nói:

- Lục đại ca đại nhân đại nghĩa, từ mới đầu chưa từng nghĩ tới việc hại ta.

- Cái gì?

Tề Ninh khẽ giật mình.

- Lục đại ca mang ta đến Ảnh Hạc sơn trang, là muốn giao Túc Ảnh để ta mang đi.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Ngay từ đầu, đại ca đã chuẩn bị chịu chết. Chỉ là đại ca không yên tâm Túc Ảnh, cho nên khi gọi ta đến Ảnh Hạc sơn trang, đại ca chuẩn bị tìm cơ hội để ta mang theo Túc Ảnh thoát đi. Trong Ảnh Hạc sơn trang có tai mắt của đám gian nhân kia, cho nên đại ca nhất định phải cẩn thận đề phòng, tìm cơ hội thích hợp để chúng ta rời đi.

Tề Ninh hơi giật mình, vạn lần không nghĩ tới Lục Thương Hạc lại nhân nghĩa như thế.

- Nói như vậy, trong số tùy tùng đi săn trên Bạch Mã Sơn, cũng có tai mắt của đám tặc nhân kia?

Thần sắc Tề Ninh trở nên lạnh lẽo.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Túc Ảnh nói, Lục đại ca mang ta đi Bạch Mã Sơn săn bắn, cố ý để đám người kia nghĩ là Lục đại ca muốn tìm cơ hội xuống tay với ta.

Kỳ thực Lục đại ca là nghĩ trước khi chết, muốn tụ họp với ta lần cuối cùng.

Đôi mắt y hơi đỏ lên:

- Chỉ tiếc ta hoàn toàn không hay biết gì cả, cũng không biết nỗi khổ tâm của Lục đại ca.

- Vậy… vậy tại sao Hướng thúc thúc lại trúng độc?

Tề Ninh nghi ngờ nói.

Hướng Bách Ảnh hơi trầm ngâm mới nói:

- Là Lục phu nhân bỏ độc dược vào cháo ngũ bảo.

- Cái gì?

Tề Ninh chấn động toàn thân, gần như muốn nhảy dựng lên.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:

- Ta không trách nàng, nàng… ài, nàng và Lục đại ca kết hôn nhiều năm, Lục đại ca yêu thương nàng rất nhiều. Kỳ thực Túc Ảnh rất yếu, vì không muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng, thậm chí Lục đại ca còn không cho nàng sinh con. Lục đại ca trọng tình trọng nghĩa, vì bảo vệ Túc Ảnh, cũng không để ý đến việc truyền tiếp hương hỏa. Tấm lòng của đại ca với Túc Ảnh, ta không sánh bằng.

Tề Ninh hiểu được, nói:

- Nói như vậy, Lục phu nhân là vì… vì bảo vệ Lục Trang chủ, mới… !

Hắn không nói tiếp.

Hướng Bách Ảnh gật đầu nói:

- Đám tặc nhân kia mới đầu đã bày sẵn cái bẫy, ha ha, muốn hại chết ta, chúng cũng biết là không dễ dàng, cho nên trước khi động thủ, muốn phế võ công của ta.

Chúng đưa cho Túc Ảnh một loại độc dược đặc chế, sau khi trúng độc, kinh mạch đan điền sẽ bị chặn lại, không cách nào sử dụng nội lực, việc này ngay cả Lục đại ca cũng không biết.

Tề Ninh thở dài:

- Nếu như họ biết giao tình của Hướng thúc và Lục Trang chủ, đương nhiên điều tra rõ ràng thân thế của thúc. Trong thiên hạ này, nếu có một người mà thúc không đề phòng, cũng chỉ có thể là Lục phu nhân.

Mặc dù Hướng Bách Ảnh bị thương nặng, nhưng vẫn cười ha ha một tiếng, nói:

- Kẻ này quả thực lợi hại, rất rõ ràng nhược điểm của lão ăn mày.

Y dừng lại một chút, thở dài:

- Túc Ảnh và Lục đại ca làm vợ chồng nhiều năm, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Lục đại ca trúng độc mà chết, cho nên độc dược trong cháo ngũ bảo kia cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, ta không trách nàng.

Tề Ninh cũng thở dài.

Lục phu nhân kẹp ở giữa, vừa không muốn nhìn thấy Hướng Bách Ảnh bị hại, lại không muốn trơ mắt nhìn Lục Thương Hạc độc phát mà chết, sự giằng co tâm lý có thể hình dung được.

Dưới tình huống này, dù nàng lựa chọn như thế nào, cũng không sai.

- Thế nhưng Túc Ảnh thiên tính thiện lương, sau khi hạ độc lại không đành lòng nhìn ta bị hại, cho nên… cho ta tờ giấy, tìm được cơ hội, gặp ta ở rừng đào.

Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:

- Nàng muốn ta nhanh chóng rời đi, chính là sợ ta bị hại, thế nhưng lúc ấy ta đã uống độc dược, mặc dù loại độc dược này ẩn núp trong cơ thể một thời gian mới có thể phát tác, nhưng ta làm sao có thể cứ thế mà đi.

Tề Ninh hỏi:

- Vậy là… về sau thúc lưu lại?

- Mặc dù ta muốn lưu lại, nhưng Túc Ảnh lại dùng tính mạng uy hiếp.

Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:

- Nàng hoàn toàn bất đắc dĩ phải hạ độc ta, nhưng trong lòng lại hối hận không thôi, chỉ lo lắng vì vậy mà hại tính mạng của ta, cho nên nhất định muốn ta lập tức rời đi.

Nếu ta không đi, nàng sẽ tự sát ngay trước mặt ta, ta… ta không thể nhìn nàng như thế, cho nên giả bộ như đáp ứng nàng.

Tề Ninh lập tức hỏi:

- Lúc ta và Lục Trang chủ trở lại sơn trang, nhìn thấy đệ tử đưa tin mà Bạch Hổ Trưởng lão phái tới, nói Cái Bang xảy ra chuyện lớn, muốn thúc nhanh chóng hồi bang.

Hướng Bách Ảnh cau mày nói:

- Còn có việc này sao?

Tề Ninh lấy ra giấy ghi chép từ trong ngực. Hướng Bách Ảnh nhận lấy nhìn thoáng qua. Tề Ninh nói:

- Đây là giấy ghi chép thúc lưu lại, ta và Lục Trang chủ mỗi người một tấm.

Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:

- Đây không phải chữ viết của ta.

- Đây là người gọi Lục Thăng ở Ảnh Hạc sơn trang lấy ra.

Tề Ninh cau mày nói:

- Nếu đây không phải là thư Hướng thúc thúc lưu lại, đương nhiên là Lục Thăng nói láo.

Hướng Bách Ảnh cười lạnh nói:

- Nói như vậy, Lục Thăng hẳn là đồng đảng của đám tặc nhân kia.

Trong mắt y lóe lên hàn quang:

- Tên đệ tử Cái Bang đưa tin kia gọi là gì?

- Gọi là Ngô Nghị.

Tề Ninh đáp, lập tức nói chuyện nghi vấn trong đó. Hướng Bách Ảnh gật đầu nói:

- Vậy đúng rồi, Ngô Nghị không phải đệ tử Cái Bang, cũng là người của chúng, chúng bố trí cục diện này, chính là vì muốn dẫn ngươi rời khỏi Ảnh Hạc sơn trang.

- Dẫn ta rời khỏi sơn trang?

Tề Ninh sững sờ.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Mục tiêu của đám người này là ta, hướng tới Cái Bang. Ngươi là Cẩm Y Hầu, chúng cũng không muốn ngươi bị liên lụy. Ngươi là người của Cẩm Y Tề gia, lại là Cẩm Y Hầu Sở quốc, đại biểu cho triều đình, đám người này lo lắng nếu ngươi tiến vào, sẽ dẫn đến hậu hoạn.

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

2.15136 sec| 2449.359 kb