Tiểu yêu nữ tỏ vẻ uất ức nói:
- Không nói thì không nói, có gì to tát lắm đâu. Hơn nữa ta cũng đâu có biết ngươi sẽ tự nhiên xông vào chứ! Dù sao thì ta cũng đã từng nhắc ngươi trước rồi, nếu như không phải là ta kêu lên thì e rằng ngươi đã bị đá đè chết, ngươi không cảm ơn ta mà còn quay lại trách ta là sao?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Nếu như không phải là ta thì chính ngươi cũng đã bị đá đè chết rồi, làm gì còn có cơ hội đứng đây nói mình là người tốt! Ngươi bớt nói nhảm đi, nếu như ngươi biết cơ quan ở đây thì mau mở ra cho ta.
- Không được!
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Không được sao? Lúc này ngươi không có quyền được quyết định.
Tay hắn hơi dùng sức một chút, tiểu yêu nữ lập tức kêu la:
- Ngươi đừng gấp, không được thật mà, mà chuyện này ta cũng thật sự không thể quyết định được.
Tề Ninh sửng sốt hỏi lại:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tiểu yêu nữ giải thích:
- Cơ quan mở mật đạo này chỉ có một mình giáo chủ biết, chuyện này vô cùng bí mật, mặc dù giáo chủ đã từng nói cho ta biết nhưng ta lại chưa từng tới đây bao giờ.
Tề Ninh lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi nghĩ ta có tin không?
Tiểu yêu nữ cố gắng giải thích:
- Tam cam đoan với ngươi, mặc dù trước đây ta đúng là có nói dối thật nhưng lần này hoàn toàn không có một chút giả dối nào!
Trước đây giáo chủ từng nói với ta nếu như có một ngày Hắc Liên giáo thật sự bị người ta đánh thì ta hãy chạy tới đây trốn ở chỗ này, nơi này vô cùng an toàn, sẽ không có một ai biết, ngài ấy còn dạy ta mở cơ quan như thế nào nữa cơ!
- Nếu lão ta đã dạy ngươi mở cơ quan như thế nào, vậy tại sao giờ ngươi lại nói là không thể ra ngoài được?
- Thì tại ngài ấy chỉ dạy ta mở cơ quan để đi vào mà không dạy làm thế nào để đi ra!
Tiểu yêu nữ bất lực nói:
- Chắc có lẽ ngài ấy cho rằng sẽ không có ai đánh được lên đến đỉnh Liên Hoa... Ta không biết phải ra ngoài bằng cách nào thật đấy! Ca ca tốt, ngươi hãy tin ta một lần đi, ta thật sự không nói dối người mà, nếu như ta gạt ngươi thì ta sẽ là đồ khốn.
Tề Ninh đương nhiên không tin lời tiểu yêu nữ, hắn nói:
- Giáo chủ Hắc Liên giáo đối xử tốt với ngươi như thế lại chỉ nói cho mình ngươi biết nơi này!
Nhưng lão ta đã nói cho ngươi biết cơ quan để vào vậy thì lý do gì mà lại không cho ngươi biết cơ quan ra ngoài?
- Ta cũng không biết vì sao ngài ấy lại làm vậy nữa.
Tiểu yêu nữ tỏ vẻ đáng thương nói:
- Tính tình ngài ấy cổ quái, mặc dù ngài ấy đối xử với ta rất tốt nhưng ta lại không thích ngài ấy lắm. Bản thân ta giờ cũng bị nhốt ở trong này đã vậy lại còn bị ngươi bắt được, nếu như ta có thể ra ngoài được thì còn cố ý lừa ngươi làm gì?
Tề Ninh lúc này cũng phân biệt được con nhóc này nói thật hay nói dối, hắn nắm chặt dao găm, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu như ngươi không biết cơ quan ra ngoài vậy chẳng khác nào phế vật, giữ ngươi lại cũng vô dụng, vậy thì ta cũng chỉ còn cách tiễn ngươi một đoạn xuống suối vàng thôi.
Tiểu yêu nữ vội hét lên:
- Đừng! Ngươi không thể tùy tiện giết người thế được!
- Người ngươi tùy tiện giết còn ít sao?
Tề Ninh hừ lạnh, thế nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như tiểu yêu nữ này thật sự không biết cơ quan để ra ngoài vậy hắn cũng không thể di dời đá lấp mật đạo này ra được. Hắn nhìn sâu vào bên trong chỉ thấy một mảng tối đen nhưng vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy phía trước mà một con đường chỉ là không biết con đường này dẫn đến chỗ nào thôi.
Tiểu yêu nữ biết lúc này Tề Ninh đang nổi giận nên giọng nói cũng thận trọng hỏi, nàng ta nói:
- Tề Ninh, ngươi thông minh như vậy, cho dù ta không biết nhưng chắc chắn ngươi vẫn có thể tìm được lối ra.
- Câm miệng!
Tề Ninh một tay nắm chặt cô tay của tiểu yêu nữ, một tay cầm dao găm, hắn cẩn thận bước đi dọc theo con đường.
Con đường này vô cùng chật hẹp, hai người đi cũng phải miễn cưỡng mới đi được, không khí đặc quánh, đi được một lúc Tề Ninh có cảm giác lồng ngực như bị cái gì đó đè lên. Tiểu yêu nữ cũng bước đi chậm hơn, giọng nói cũng dần yếu ớt.
- Tề Ninh, ta thấy khó thở quá, cả người chẳng còn tí sức lực nào cả!
Lâu lắm rồi chưa có gì nhét vào miệng... Ngươi... ngươi có thể cõng ta đi được không?
- Ngươi nghĩ ta tốt vậy sao?
Tần Mục mắng:
- Ngươi hại lão tử bị nhốt ở đây giờ lại còn mở mồn nói muốn ta cõng ngươi, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?
- Nhưng ta thật sự không thể đi tiếp được nữa.
Tiểu yêu nữ yếu ớt nói:
- Không thì ngươi đi một mình đi, cứ bỏ lại ta ở đây không cần phải quan tâm ta đâu.
Tề Ninh hừ lạnh nói:
- Ta để ngươi ở đây chẳng phải là cơ hội tốt cho ngươi chạy trốn sao? Ngươi nghe rõ cho ta, trước khi ta rời khỏi núi Thiên Vụ, cho dù là sống hay chết thì ngươi cũng phải ở bên cạnh ta, nếu như ta phải chết ở đây thì ngươi cũng đừng hòng còn mạng ra khỏi đây!
Tiểu yêu nữ thở dài nói:
- Thì ra là ngươi thích ta, chẳng trách....
- Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?
- Chẳng phải ngươi nói muốn ta với ngươi sống chết bên nhau sao?
Tiểu yêu nữ nói:
- Trong bài hát người Miêu có câu nếu một người đàn ông thích một cô nương thì sẽ muốn được cùng sống cùng chết với cô nương ấy, vừa rồi ngươi nói ta phải ở cạnh ngươi bất kể sống chết, như vậy chẳng phải là ngươi thích ta sao?
Tề Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Ngươi nghĩ lão tử sẽ thích một con nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi sao? Ngươi nghĩ hay nhỉ!
Nói xong hắn liền lôi kéo tiểu yêu nữ tiếp tục đi về phía trước.
- Giờ ngươi lại nói ta là con nhóc sao?
Tiểu yêu nữ tựa như bắt được điểm mấu chốt, chết không chịu buông tha.
- Lúc trước chẳng phải chính ngươi đã nói ta là người lớn rồi, sao giờ lại nói ngược lại như thế chứ?
Tề Ninh không thèm để ý đến nàng ta nữa, hắn tập trung đi về phía trước, đột nhiên hắn phát hiện mật đạo này dường như được thiết kế thành đường xoắn ốc, càng ngày càng hướng đi lên.
Mật đạo này nhỏ hẹp, quan trọng nhất là không khí rất loãng, cũng may là Tề Ninh biết cách điều khí nên cũng miễn cưỡng chống đỡ được. Thế nhưng tiểu yêu nữ này lại không biết đến thần công cao siêu này, lúc đầu nàng ta còn theo kịp bước chân của Tề Ninh, càng về sau bước đi càng lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo, đến cuối cùng, Tề Ninh có cảm giác như thể mình đang kéo một túi đồ vậy.
Hắn dừng bước, cau mày hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ca ca tốt, ta không thể bước nổi nữa rồi.
Tiểu yêu nữ thều thào nói:
- Ta không biết ở trong mật đạo lại kinh khủng thế này, nếu biết sớm ta có chết cũng sẽ không vào đây.
Ngươi... Ngươi cõng ta đi một đoạn đi, ta thật sự không thể tiếp tục được nữa.
Nàng ta biết Tề Ninh chắc chắn sẽ từ chối nên không đợi hắn mở miệng, nên nói luôn:
- Nếu như ngươi chịu cõng ta....
Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật lớn, ngươi chắc chắn sẽ muốn biết.
Tề Ninh nghi ngờ hỏi lại:
- Bí mật gì?
Tiểu yêu nữ cầu xin:
- Ngươi cõng ta đi rồi ta sẽ nói.
Ngươi yên tâm, lần này ta chắc chắn không lừa người đâu, võ công của ta kém hơn ngươi rất nhiều, sư phụ ta chỉ dạy ra mỗi khinh công thôi, nhưng ở đây lại chẳng thể thi triển nổi.
Hơi thở của con người rất khó làm giả, Tề Ninh cũng đã cảm nhận được tiểu yêu nữ này sắp thở không ra hơi rồi. Trong lòng chợt nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ e còn chưa ra được đến bên ngoài tiểu yêu nữ này đã chết ngạt ở đây rồi, vì vậy hắn do dự một lát sau đó nói:
- Ngươi quay lưng lại đây, ta phải trói tay ngươi lại trước đã.
Tiểu yêu nữ lúc này thở còn chẳng ra nên cũng không kháng cự, Tề Ninh cởi dây lưng buộc bên hông xuống trói hay tay tiểu yêu nữ lại.
Hắn lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng tiểu yêu nữ này giở trò nên cố tình buộc thật chăt, sau đó mới nói:
- Ngươi hãy nói cho ta biết bí mật kia trước rồi ta sẽ suy nghĩ xem có nên cõng ngươi hay không!
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Mà lúc này ngươi cũng chẳng còn cơ hội để lựa chọn nữa, chỗ này không khí loãng, nếu cứ tiếp tục ở trong này chắc chắn sẽ phải chết vì vậy ngươi hãy cân nhắc cho thật kỹ.
Tiểu yêu nữ bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì ngươi nói phải giữ lời đấy!
- Chỉ có ngươi mới nói mà không giữ lời thôi!
Tề Ninh tức giận hỏi:
- Nói đi! Là bí mật gì?
- Thật ra... Thật ra Lê lão đầu thật sự đã bị trục xuất ra khỏi giáo.
Tiểu yêu nữ nhấn mạnh:
- Lão ta đã không còn là người của Hắc Liên giáo nữa rồi.
Tề Ninh cười lạnh, nói:
- Tiểu yêu nữ, ngươi đang đùa với ta đấy à? Chuyện này chính là bí mật lớn mà ngươi nói sao?
- Ngươi đừng nóng vội.
Tiểu Yêu nữ hít thở nhẹ nhàng, nói tiếp:
- Còn có... còn có Huyền Dương...
Y đã bỏ trốn từ lâu rồi.
- Huyền Dương? Bỏ trốn?
Tề Ninh sửng sốt thậm chí còn giật mình hỏi lại:
- Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Tại sao Huyền Dương lại bỏ trốn?
- Huyền Dương đã đắc tội với Giáo chủ nên từ nhiều năm trước đã bỏ trốn.
Tiểu yêu nữ nói:
- Ta nghe nói Giáo chủ đã phái người đi khắp nơi nghe ngóng tung tích của y, muốn bắt y về xử tử nhưng... Nhưng lại chẳng có bất cứ tin tức nào về y, sau khi Huyền Dương bỏ trốn, Giáo chủ đã xử tử rất nhiều người... Bọn họ trước kia đều là thuộc hạ dưới trướng Huyền Dương, tất cả đều bị giết chết.
Tề Ninh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói vậy nghĩa là Hắc Liên giáo đã xuất hiện nội chiến sao?
Tiểu yêu nữ có vẻ rất hài lòng với biểu hiện kinh ngạc của Tề Ninh, nàng ta nói:
- Đây là một bí mật động trời đúng không? Vậy đến lượt ngươi, nói lời phải giữ lời, ngươi cõng ta đi, ta thật sự không bước tiếp được nữa.
Với thể lực của Tề Ninh cõng một cô nhóc mặc dù có chút mập mạp trắng trẻo nhưng cũng chẳng nặng nề gì, hơn thế nữa tiểu yêu nữ này cũng được coi là xinh xắn đáng yêu. Tề Ninh cõng cô nhóc trên lưng sau đó lập tức cảm giác ngực cô nhóc đè lên lưng hắn, trong lòng thầm nghĩ thì ra nhóc con này cũng có chút “tiền vốn”, mặc dù không được coi là “mặt trẻ nhũ lớn” nhưng qua một vài năm nhất định sẽ khúc nào ra khúc đấy! Bởi hiện giờ cũng đã đạt kích thước nhất định rồi, không những vậy độ đàn hồi còn khá tốt.
Hắn vòng tay ra phía sau, tự nhiên đặt lên mông cô nhóc, nơi tay hắn để vào tròn tròn, mềm mềm, mặc dù cách một lớp trang phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nhưng lúc này không phải là lúc để hắn chú ý vào những cái này, hắn hỏi:
- Lê Tây Công cũng là vì đắc tội với Giáo chủ Hắc Liên giáo nên mới bị trục xuất khỏi giáo phái sao?
Tiểu yêu nữ áp người lên lưng Tề Ninh, hai chân kẹp ở hông hắn, trả lời:
- Cái này thì ta không biết, dù sao thì sau khi Huyền Dương bỏ trốn, giáo chủ giết thuộc hạ của y, sau đó Lê lão đầu cũng bỏ đi.
- Thế còn Thái Âm?
Tề Ninh hỏi:
- Hắc Liên giáo có hai Đại hộ pháp là Huyền Dương với Thái Âm, Huyền Dương đã bỏ trốn vậy còn Thái Âm thì sao?
- Y không bỏ đi.
Tiểu yêu nữ nói:
- Giáo chủ vô cùng tín nhiệm y, hơn nữa hầu hết mọi sự việc trong giáo Giáo chủ đều giao cho Thái Âm xử lý. Giáo chủ thường xuyên bế quan, những lúc như vậy đều là do Thái Âm hộ pháp cho ngài, trong thời gian Thái Âm ở bên cạnh Giáo chủ, chuyện của giáo đều giao cho các vị Thánh sứ xử lý.
- Theo ta được biết lần này các bang phái trong giang hồ tới đánh núi Thiên Vụ chính là nhân lúc Giáo chủ Hắc Liên bế quan mà đến.
Tề Ninh nói:
- Nói như vậy tức là hiện tại Hắc Liên giáo chủ với Thái Âm đều không thể xuất thủ, người phụ trách phòng ngự trấn thủ núi Thiên Vụ là các Thánh sứ sao?
Tiểu yêu nữ lúc này đã vô cùng yếu ớt, chỉ thều thào nói:
- Đúng vậy, vào thời điểm này hằng năm Giáo chủ đều sẽ bế quan, thời gian bế quan là hai tháng, trong khoảng thời gian này ngài ấy hoàn toàn không hỏi đến chuyện ở bên ngoài.
Tề Ninh vốn cho rằng lần này có lẽ Giáo chủ Hắc Liên giáo rất có thể sẽ phá lệ xuất quan sớm hơn dự định nhưng giờ lại nghĩ lại vào thời điểm thực lực giảm đi đáng kể mà Giáo chủ Hắc Liên giáo vẫn có thể đánh ngang cơ với Tướng quân Thanh Đồng, như vậy xem ra thực lực của Giáo chủ Hắc Liên giáo vẫn trên Tướng quân Thanh Đồng một bậc.
Chẳng trách đội quân giang hồ lại có thể dễ dàng tiến công như vậy, mặc dù một phần cũng là nhờ cánh quân thần kỳ kia nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là với vì rất nhiều cao thủ của Hắc Liên giao không thể ra mặt tham chiến.
Võ công của Huyền Dương trên cả bốn Thánh sứ chứng tỏ y không hề tầm thường chút nào, còn Hắc Liên giáo chủ hiện tại là một trong năm đại tông sư trong Thiên hạ thì lại càng khỏi phải nói. Thêm vào đó là Hộ pháp Thái Âm, nếu như mấy người này đều tham chiến thì đội quân giang hồ chỉ e đến núi còn chẳng lên được nói gì đến tiến công tổng đà Hắc Liên giáo.
Hiện tại Hắc Liên giáo cho bốn Thánh sứ quản lý, trong đó Lê Tây Công vẫn còn ở xa chiến trường, chỉ còn lại ba Thánh sứ, ba người này đương nhiên cũng phải là hàng cao thủ trong cảo thủ. Thế nhưng trong các bang phái giang hồ, cao thủ có võ công cao hơn các Thánh sứ của Hắc Liên giáo lại cũng phải là ít. Hắc Liên giáo hiện nay trong cảnh thiếu binh thiếu tướng như vậy thì làm sao có thể chống đỡ nổi trận tiến công của các giáo phái trong giang hồ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo