Tề Ninh vác tiểu yêu nữ đi trên hành lang gần nửa canh giờ, họ đang đi theo hành lang uốn khúc hình xoắn ốc, chợt cảm thấy đường đi trở nên rộng rãi, không còn chật hẹp như lúc trước, từ lúc đó họ hít thở cũng thoải mái hơn.

Tiểu yêu nữ thế mà vẫn còn tính là trung thực, không bày trò thiêu thân gì.

- Bên phía Hắc Thạch điện có bao nhiêu người?

Tề Ninh điều khí lại, rồi hỏi.

Tiểu yêu nữ nói:

- Không nhiều người, trước đó các vị Thánh Sứ đã dời hết gia quyến của giáo chúng đi nơi khác, phái không ít người theo làm hộ vệ.

Những giáo chúng ở lại đều có võ công tốt, họ nói phủ Thần Hầu người đông thế mạnh, khó biết trước thắng bại, nên những ai ở lại đều đã sẵn sàng cho cái chết.

Nàng bỗng bật cười:

- Đám người này thật buồn cười.

Ở lại làm gì? Người ta đánh tới, mình không nắm chắc chiến thắng thì cứ dứt khoát chạy đi, để đám người kia đi công cốc không phải tốt hơn sao?

Tề Ninh hơi bất ngờ, bụng nghĩ thì ra Hắc Liên giáo đã phái một nhóm người đi, giờ đỉnh Thiên Vụ chắc chắn đang trong cảnh giật gấu vá vai.

Hắn nhớ tới ban đầu Hắc Liên giáo tính lợi dụng khí độc trong sương mù khiến quần hào mất đi sức chiến đấu, sau đó ra tay chém giết. Nhưng hiển nhiên kế hoạch này đã thất bại. Sau đó họ muốn dựa vào rãnh trời ở đỉnh Liên Hoa để chống chọi lần cuối cùng. Nếu như không có một đội kỳ binh giết lên từ dưới núi, muốn tấn công lên đỉnh Liên Hoa còn khó hơn lên trời.

Trong lúc nói chuyện, chợt phát hiện trước mặt xuất hiện một lối rẽ, Tề Ninh khẽ giật mình, buột miệng hỏi:

- Đi hướng nào?

Tiểu yêu nữ đáp ngay:

- Sao ta biết được, đây là lần đầu ta đến đây.

Tề Ninh nhíu mày. Cả hai ngã rẽ đều dẫn lên trên, hắn tự hỏi lẽ nào cả hai đường đều là lối ra?

Dọc đường đi, hắn mơ hồ cảm giác được hành lang này có thể trực tiếp thông lên đỉnh Liên Hoa.

Hắn không do dự, bước qua ngã rẽ bên trái. Hắn nghĩ bụng nếu có đi sai thì chỉ cần quay ngược lại mà thôi. Hai con đường, không biết đường nào mới chính xác, thôi thì cứ thử một lần.

Đi chừng trăm bước, họ gặp phải ngõ cụt. Tề Ninh thầm than xui xẻo trong lòng. Hắn dượm bước ngược về thì chợt thấy phía trước có một cánh cửa đá. Đến gần hơn, hắn phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ, để hé ra một cái khe. Tề Ninh đặt tay lên cánh cửa, vận khí đẩy ra. Cửa từ từ mở ra.

Trong phòng tối om như mực. Tề Ninh hỏi:

- Ngươi có mang theo dụng cụ bật lửa không?

- Lẽ nào ngươi không biết mọi thứ trên người ta đều bị mông to lấy ra hết rồi?

Tiểu yêu nữ oán giận nói:

- Bao nhiêu bảo bối đều bị nàng ta hủy hết.

Tề Ninh không để ý tới nàng, hắn đang nghi ngờ không biết đây là nơi nào, bèn tự mình bước vào.

Vừa bước qua cánh cửa đá, hắn liền cảm giác được một luồng hơi lạnh ập tới. Nơi đây giá lạnh dị thường khiến hắn càng thấy lạ hơn. Tề Ninh nghĩ bụng đầm băng bên kia lạnh lẽo đã đành, sao bên này cũng rét lạnh thế? Hắn buông tiểu yêu nữ ra. Để phòng nàng chạy trốn, hắn đóng cửa đá lại.

Tiểu yêu nữ ngồi trên đất, nói:

- Cởi trói cho tay ta với.

Tề Ninh vẫn làm lơ. Giờ hắn không nhìn thấy rõ tình huống bốn phía, dựa vào thị lực cực tốt, hắn có thể lờ mờ trông thấy trong phòng có không ít thứ. Hắn nhẹ nhàng bước tới trước, bỗng dưới chân chạm phải thứ gì, rồi một tiếng “Bộp!” vang lên, hình như hắn vừa đá ngã cái gì. Hắn đưa tay ra trước dò, không ngờ chạm phải một tảng đá.

Hắn ồn định tâm thần rồi sờ soạng tảng đá và cảm giác. Trên tảng đá dường như còn có thứ gì nữa. Tay hắn sờ soạng rất linh hoạt, đột nhiên hắn chạm vào một vật, vui vẻ thốt lên:

- Ở đây có dụng cụ bật lửa!

Hắn nhóm lửa lên, mọi thứ hiện ra trong tầm mắt. Thứ vừa rồi hắn đụng phải là một chiếc bàn đá, trên bàn có một chén đèn dầu, nhưng dầu trong chén đã cạn.

Ngoài ra còn có ấm trà và chén trà, chúng đều bị phủ lên một lớp bụi dày, hiển nhiên lâu rồi nơi này không có người ghé qua.

Hắn nhìn khắp chung quanh, mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đá to và rộng. Dựa vào một góc hẻo lánh là một chiếc giường đá. Chiếc giường đen nhánh, không biết được chế tác từ loại đá gì, mặt trên bóng loáng như gương. Hắn nhịn không được bước tới gần chiếc giường thì cảm thấy khí lạnh tăng thêm vài phần.

Tới bên giường đá, duỗi tay ra vuốt ve mặt giường, hắn cảm thấy tay mình rét buốt. Cái rét khác hẳn với cái lạnh thường thấy ở đá thường, hắn cảm thấy giống như vừa sờ vào một tảng băng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện phía trên chiếc giường rũ xuống mấy cây thạch nhũ. Căn phòng đá này giống như do thiên nhiên tạo thành. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu yêu nữ ngồi tựa vào chân giường, co lại thành một khối.

Dưới ánh lửa, tiểu yêu nữ thân hình nhỏ bé linh lung, hai má hình hạt dưa trắng nõn, hơi tái, hai hàng mi thanh tú như liễu rũ, đôi mắt trong trẻo phân rõ trắng đen, trông khá là ngọt ngào.

Đôi ngươi tinh nghịch của tiểu yêu nữ chuyển động khắp bốn phía, thấy hai chiếc bình trong góc hẻo, nàng hỏi:

- Tề Ninh, trong bình chứa gì vậy?

Tề Ninh bước qua, thấy hai chiếc bình đều được đậy bằng bùn, phía trên phủ đầy tro bụi. Hắn không dám dễ dàng đụng vào, dẫu sao người Miêu giỏi dùng cổ, có ai biết được trong bình chứa thứ gì.

Nếu trong bình chứa các loại trùng độc thì thật là không thể chạm vào. Hắn dùng Hàn Nhận đâm nhẹ vào nắp bình. Sau khi lớp bùn vỡ ra, hương dầu tràn ra ngoài.

- Xem ra là dầu thắp chuẩn bị sẵn.

Bấy giờ Tề Ninh mới nâng cái bình lên, đổ thêm dầu thắp trong bình vào chén đèn. Sau khi đốt đèn, căn phòng đá sáng ngời lên.

Nhìn thấy chiếc giỏ trúc trong một góc khác của căn phòng, tề Ninh bước qua, nhấc chân đá văng nắp giỏ trúc. Dưới ánh đèn dầu, hắn nhìn xuống giỏ chỉ thấy một mảnh đen sì. Hắn cẩn thận phân biệt một phen, nhận ra bên trong chứa một ít lương khô. Có lẽ do đã qua nhiều năm, chúng đã mốc meo hết, trông giống hệt những viên đá.

- Nơi đây từng có người ở.

Tề Ninh cau mày, hỏi:

- Tiểu yêu nữ, ngươi không biết đây là đâu thật à?

Tiểu yêu nữ đã đứng dậy, ghé mặt sát vào, với vẻ nghi hoặc, nàng nói:

- Có người ở đây? Sao phải ở cái chỗ quỷ quái này?

Nàng ta làm vẻ mặt ghét bỏ:

- Đổi lại là ta, có bị đánh chết ta cũng không ở chỗ này. Tề Ninh, trong đó là gì vậy?

- Thức ăn đấy. Nếu ngươi đói có thể ăn lót dạ.

Tề Ninh trêu nàng.

Tiểu yêu nữ nhìn thấy cái liếc mắt của Tề Ninh, mắng:

- Ngươi lấy mà lót dạ!

Nàng xoay người lại, nói:

- Cởi trói cho tay ta đi.

Ánh đao lóe lên. Tề Ninh dùng Hàn Nhận tách mở một vạt áo trói tay của tiểu yêu nữ. Tiểu yêu nữ hoạt động cánh tay một chút rồi mới đi xem bốn phía xung quanh.

Nàng đi đến cạnh chiếc giường đá, rồi bất ngờ nhảy sấp lên giường, vểnh mông lên, hỏi:

- Đây là thứ gì?

Tề Ninh khẽ giật mình, ghé người tới sát cạnh nàng. Tiểu yêu nữ ngồi xổm trên giường đá, mắt dán vào bức tường đá bên giường, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Tề Ninh lên giường, đưa mắt nhìn sang, phát hiện trên tường có hình vẽ gì đó, nó bị phủ một lớp bụi mờ khiến hắn không thể nhìn rõ. Hắn tới gần, dùng ống tay áo lau bụi đi, rồi bỗng sắc mặt hắn biến đổi.

Hắn không ngờ trên bức tường là chằng chịt chi chít những những chữ nhỏ li ti.

Chữ nhỏ viết từ phải sang trái, có khoảng mấy trăm chữ, phía sau còn mấy hình vẽ, trông có vẻ là vẽ chưởng tay. Tề Ninh lập tức cảm giác được trong đó có điều kỳ quặc.

Trước đây khi bị Mộc Thần quân đuổi giết trên Ngưu Đầu, trời xui đất khiến hắn tiến vào bên trong động đá, học được Tiêu Dao Hành khắc trên vách đá. Từ đó về sau hắn thu được rất nhiều lợi ích, thế mới biết Tiêu Dao Hành thật sự là bộ pháp khinh công hiếm có, huyền diệu sâu sắc. Lúc này, nhìn thấy chữ khắc trên vách tường, hắn lại nhớ tới tình cảnh trên núi Ngưu Đầu, nghĩ bụng không lẽ mình chó ngáp phải ruồi? Ngay trong lòng núi Liên Hoa cũng tìm được công phu huyền diệu?

Hắn không nghĩ nhiều, đi lấy ngọn đèn tới cầm trong tay, kề đèn sát vào vách đá. Bấy giờ hắn mới thấy rõ chữ. Hàng chữ thứ nhất viết:

“Tung hoành thiên hạ, thần công vô song, có được Viêm Dương Thần Chưởng, có thể tiếu ngạo thiên hạ…” Tề Ninh nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện trên tường khắc một bộ chưởng quyết, có nhiều từ như “hô hấp”, “đan điền”, “thủ thái âm phế kinh”,… Ở Đại Quang Minh tự, Chân Minh tiểu hòa thượng truyền cho hắn Thanh Kinh, sau Hướng Tiêu Dao cũng dạy hắn pháp môn vận khí.

Đối với loại khẩu quyết thế này, hắn đã biết sơ lược, sau khi trông thấy cũng có điều lĩnh ngộ. Tiểu yêu nữ cũng tới gần, quan sát. Hai người nhìn khẩu quyết viêm Dương Thần Chưởng khắc trên vách đá, mê mẩn quên cả cái lạnh.

Tề Ninh xem tới phần hình vẽ phía sau, quả nhiên là chưởng tay, cả thảy có khoảng mười hai tấm hình, biến hóa khác nhau. Hắn nhịn không được vận động bàn tay theo thủ pháp trong hình vẽ.

Đột nhiên cảm giác có người lách lại, thì ra là tiểu yêu nữ chẳng biết từ lúc nào đã dựa sang bên này.

Hắn lập tức tránh ra cho nàng xem, chuyển về phần phía trước, một lần nữa ghi khắc lại khẩu quyết khắc trên vách đá.

Những chữ viết đều được khắc sâu vào vách đá, nhưng không mang đến cho người xem cảm giác chúng được khắc ra từ binh khí.

Khiến Tề Ninh cảm thấy giật mình là, chữ được khắc rất liền mạch, lưu loát, giống như dùng bút ghi lên giấy vậy, không hề có chút cảm giác ngắt quãng nào, không phải mỗi chữ, mà là cả câu từ trên xuống dưới, giống như tùy ý viết từ sách mà ra.

Chưa nói đến vết khắc không giống như dùng binh khí để khắc ra, cho dù những chữ này được khắc từ binh khí thì từ phương diện bút lực cũng đủ khiến người than thở kính phục.

Hắn để ngọn đèn xuống bên cạnh, lòng mặc niệm khẩu quyết trên vách đá, trong lúc bất tri bất giác đã điều vận khí kình theo khẩu quyết được khắc trên vách đá, bàn tay cũng vô thức làm ra chưởng thế như trên hình vẽ. Nói cũng kỳ quái, trên chiếc giường bệnh này, hắn nên cảm thấy lạnh lẽo mới phải, nhưng có lẽ vì vận nội lực theo khẩu quyết trên vách đá, hắn cảm giác như có một luồng nhiệt theo nội lực chảy dọc khắp kinh mạch, cả người ấm áp. Theo chân khí lưu động, cái nóng càng lúc càng dữ dội, cơ thể hắn cũng bắt đầu nóng lên.

Tế Ninh càng lấy làm kỳ lạ. Đúng lúc này, hắn nghe được một tiếng “oa”. Vội quay đầu sang nhìn, hắn chỉ thấy tiểu yêu nữ phun một ngụm máu tươi lên vách tường, và người nàng thì ngã về phía sau.

Tế Ninh kinh hãi quá, vội la lên:

- Ngươi sao vậy?

Tiểu yêu nữ này tuy rằng lắm mưu nhiều kế, nhưng Tề Ninh thấy nàng đột nhiên phun ra máu, biết rõ chuyện không ổn, vội bắt lấy đầu vai nàng. Sắc mặt tiểu yêu nữ trắng bệch, lại “oa” một tiếng, máu tươi lại phun ra. sau khi nàng phun máu, chẳng những giường đá bị bắn đầy máu tươi, trên vạt áo nàng cũng lấm lem máu.  - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 

Tề Ninh hỏi với giọng sợ hãi.

Tiểu yêu nữ nhắm nghiền hai mắt, “oa” một tiếng, nàng phun máu lần thứ ba liên tiếp. Mặt nàng trở nên trắng bệch như tuyết. Tề Ninh bắt tay nàng, phát hiện tay nàng nóng như bị lửa đốt, trong lúc hắn chưa biết đã xảy ra vấn đề gì, thì bỗng thấy cơ thể tiểu yêu nữ nghiêng sang một bên rồi ngã dựa vào lồng ngực hắn.

Tề Ninh quan sát gương mặt nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng nhắm chặt, máu vẫn liên tục tràn ra khỏi khóe môi nàng, trong người thì nóng mà cơ thể lại lạnh run, hơi thở mỏng manh như có thế biến mất bất cứ lúc nào.

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

1.78966 sec| 2439.57 kb