Thi thoảng Tề Ninh sẽ nghĩ tới thế giới này, mình sẽ dùng phương thức gì để rời khỏi thế giới này, nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng không ra là sẽ dễ dàng chết trong thạch thất cổ quái.

Rất nhiều cảnh tượng từ khi tới thế giới này xẹt qua trong đầu hắn như tia chớp. Hắn không cam lòng, nhưng không thể làm gì.

Thực ra trong tâm khảm, hắn cực kỳ kiên nghị, không tới mức sơn cùng thủy tận, xưa nay hắn sẽ không buông tha, nhưng vào lúc này, hắn biết mình chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Hắn còn tưởng rằng tiếp theo sẽ là cảm giác chết lặng sẽ chầm chậm dâng lên cổ mình, cảm nhận được cả người mất đi tri giác, đần độn mà chết đi.

Nhưng thật lạ, sau nửa ngày, cảm giác chết lặng không kéo dài nữa, hắn hơi kinh hãi, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bị tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết, từ cổ trở xuống đã mất đi tri giác, tuy tính mạng không lo, nhưng từ nay về sau chỉ có thể tê liệt trên giường, không thể động đậy sao?

Nghĩ vậy, lòng hắn lạnh ngắt.

Nếu quả thật đúng là vậy, không bằng chết đi cho rồi.

Khi trái tim đang băng giá, đột nhiên hắn cảm giác toàn thân lạnh như băng, chỉ trong chớp mắt, toàn thân dường như khôi phục tri giác. Tề Ninh vừa mừng vừa sợ, đang muốn nhúc nhích, đột nhiên cảm giác nội kình của mình vẫn đang tán loạn, nhưng không phải là vô số đạo chân khí tung hoành trong cơ thể mà chỉ còn có hai đạo chân khí.

Một đạo chân khí thì vô cùng nóng, còn đạo kia lại lạnh lẽo đến cực điểm, hai đạo chân khí một nóng một lạnh chạy loạn trong cơ thể. Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám nhúc nhích, rất nhanh đã cảm nhận được hình như đạo chân khí lạnh lẽo kia đang đuổi theo đạo chân khí nóng bỏng.

Hắn mở to hai mắt, vạn lần không tưởng được trong cơ thể mình lại có biến hóa như vậy. Hắn không biết đạo chân khí lạnh lẽo kia từ đâu mà tới, chỉ là, trong chốc lát, nó đã đuổi kịp đạo chân khí nóng bỏng, chớp mắt đã hòa lẫn vào nhau. Đạo chân khí nóng bỏng kia biến mất không còn tăm hơn, trong cơ thể cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ còn lại một đạo chân khí, nó tự giác đi theo tĩnh mạch về đan điền, sau khi nó tiến vào đan điền thì cũng biến mất.

Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nếu không phải là từ trong cơ thể mình tự cảm nhận được, hắn sẽ không thể tin nổi có chuyện kỳ quái đến thế. Hắn ngồi phắt dậy, tứ chi hoạt động như thường, chỉ là toàn thân cao thấp nhớp nhúa, là vì vừa rồi đã ướt đẫm mồ hôi.

Nghĩ nghĩ một lát hắn liền hiểu, mình đã tìm được đường sống từ trong cõi chết. Rất có khả năng là vì đạo chân khí lạnh lẽo kia bất ngờ xuất hiện, khi toàn thân mình chết lặng không còn tri giác, cỗ chân khí đó đã chạy sắp kinh mạch của mình, đánh bại tất cả chân khí nóng bỏng.

Cũng nhờ vậy, mình mới có thể khôi phục tri giác.

Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không thể hiểu rốt cuộc đạo chân khí lạnh lẽo này từ đâu mà tới.

Trước đây hắn tu luyện chân khí, dựa theo pháp môn Hướng Tiêu Dao truyền thụ, đã chuyển hóa hết chân khí mà thần công hút vào để cho mình sử dụng, không cảm nhận được sự tồn tại của một cỗ chân khí như vậy. Nhưng nếu nó ở trong cơ thể mình, đương nhiên nó là do mình sở hữu.

Hắn cực kỳ khó hiểu, lại nghĩ về nội công mình chỉ có chút kiến thức nửa vời, nghĩ nữa cũng không thể tìm ra được nguyên cớ.

Nhưng đúng là hắn khá may mắn, nếu không có cỗ chân khí kia, chỉ sợ lúc này hắn chỉ còn là một thi thể.

Nhìn thạch bích kia, hắn thầm cười lạnh, nghĩ bụng, phòng này là trong lòng đỉnh Liên Hoa Phong, người trước đây ở nơi này đương nhiên cũng có quan hệ lớn lao tới Hắc Liên giáo.

Đám người này tính tình độc ác, cố ý để lại tâm pháp võ công trên thạch bích, để cho người không biết chuyện tưởng rằng xảo ngộ thần công, nhưng trong đó lại ẩn chứa dã tâm cực lớn. Người bất ngờ gặp tâm pháp như vậy, lại thấy trên đó viết “tung hoành thiên hạ”, phàm là hơi có chút võ công sẽ bị hấp dẫn, sau đó tu luyện theo phương pháp trên thạch bích.

Nhưng một khi tu luyện sẽ rơi vào bẫy mà bỏ mình nơi này.

Đương nhiên người để lại tâm pháp võ công này là một kẻ tính tình cay độc. Tề Ninh cầm lấy Hàn Nhận, không nói hai lời, rạch loạn một hồi trên khẩu quyết và bức tranh minh họa trên thạch bích. Hàn Nhận của hắn chém sắt như chém bùn, mặc dù vách đá này cứng rắn nhưng sao chống lại nổi Hàn Nhận sắc bén.

Suýt nữa hắn đã chết ở đây, lửa giận đùng đùng, chỉ trong chốc lát, trên tường giăng kín đường đao, khẩu quyết và tranh minh họa đều khó mà nhìn nổi. Hắn vẫn chưa tiêu cơn giận, lại vạch vẽ tới mức không nhìn ra được khẩu quyết mới dừng tay, thầm nghĩ, mình làm vậy cũng là thay trời hành đạo, tránh cho người nào khác lại rơi vào cái bẫy này.

Nhưng lại nghĩ, không nói tới việc nơi này bí mật vô cùng, cho dù có người thực sự đi vào cũng chỉ là giáo chúng Hắc Liên giáo, mình làm vậy lại chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, nhưng nó đã bị phá, hắn sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Thở ra mấy hơi, hắn thu lại Hàn Nhận, mới xoay người, lại nhìn thấy tiểu yêu nữ đã nằm thẳng lại, cuộn một chân lên, làn da trắng nõn như bạch tuyết. Dây lưng quấn hạ thân của nàng màu trắng, nhưng so với làn da mịn nõn của nàng, dường như nó không bằng nổi, lại thêm mấy sợi nhung đen đen cong cong cực kỳ nổi bật, hai đùi khép sát ép như bánh bao.

Hắn vội rời mắt, thầm nghĩ, ít nhất mình đã ngây người trong núi hai ba canh giờ rồi, chắc hẳn Tây Môn Chiến Anh ở bên ngoài sẽ rất lo lắng. Hắn không biết tình hình trên núi như thế nào, cũng lo lắng cho nàng, nhưng con đường kia đã bị hỏng, không thể đi ra ngoài, quay đầu lại chỉ có thể đi theo một lối rẽ khác tìm xem có đường ra không.

Trong này không có đồ ăn, cũng không có nước sạch, không khí lại cực kỳ loãng, chống đỡ một hai ngày có lẽ còn được, nhưng nếu lâu dài, tuyệt đối không thể.

Hơn nữa, tiểu yêu nữ này lại đang bị thương, cũng không biết tình huống thế nào.

Tề Ninh nhảy xuống khỏi giường đá, tính toán mình không thể cứ ở chỗ này được. Xem tình hình thực tế của tiểu yêu nữ, có thể sống sót không cũng là cả một vấn đề, lại càng không nói đến chạy trốn. Lúc này mình có thể đi tìm đường rẽ một chút, nếu có thể, sau đó sẽ quay về đưa nàng ta đi.

Đang nghĩ, chợt có tiếng nàng ta nói mê:

- Nương….nương….!

Hắn khẽ giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy cơ thể xinh đẹp của nàng ta đã co rúm lại thành một nhúm, run run rẩy rẩy, khuôn mặt nhỏ có vẻ đau khổ.

Hắn ghé lại, sắc mặt nàng ta không còn có vẻ đắc ý tinh quái như trước nữa, mà nhìn giống như một tiểu cô nương bị giày vò.

Nàng ta rất xinh đẹp, giờ này lại có vẻ rất đáng thương, không phải giả bộ, thật sự là khiến cho người ta thêm vài phần trìu mến.

Tề Ninh thở dài, thấp giọng nói:

- Nếu không có lão độc vật Thu Thiên Dịch kia, học lấy một thân công phu âm độc, ngươi cũng là một tiểu cô nương đáng yêu đấy.

Hắn đưa tay sờ thử trán nàng ta, vừa mới chạm vào đã bất ngờ kinh hãi, lúc nãy cơ thể nàng ta rất nóng, nhưng giờ lại lạnh lẽo vô hạn, nhưng băng vậy, khó trách nàng ta cuộn tròn lại, mềm mại run rẩy.

Hắn không hiểu lắm, nghĩ bụng, mình luyện Viêm Dương thần chưởng trên thạch bích, suýt nữa thì bị chết cháy, sao tiểu yêu nữ này chỉ nhổ ra mấy ngụm máu tươi không bị tê liệt tứ chi?

Rất nhanh, hắn hiểu ra, mình bị hại nặng hơn đơn giản vì nội lực của mình sâu hơn. Hắn dùng thần công hấp thu nội lực của rất nhiều cao thủ, mặc dù khi dung hợp cho mình dùng đã tiêu hao đi rất nhiều, nhưng phần còn lại cũng rất kinh người, cũng vì vậy mà Viêm Dương thần chưởng cắn trả lại càng cực kỳ kịch liệt.

Mặc dù tiểu yêu nữ tinh quái, công phu dụng độc không tệ, kể cả khinh công cũng rất khá, nhưng tuổi vẫn còn quá nhỏ, chỉ chừng mười lăm mười sáu mà thôi. Nàng ta còn trẻ, đương nhiên tu vi nội lực rất nông cạn, cũng may, nhờ vậy mà lực cắn trả không đến mức lấy mạng nàng ta.

- Nương… con lạnh quá!

Nàng ta nhắm nghiền hai mắt, môi run run thâm lại;

- Con muốn nương ôm con….

Hắn nâng nàng ta dậy, mặc áo khoác ngoài giúp nàng ta, lại cầm váy Sinh Miêu, ôm nàng ta vào ngực, mặc váy cho nàng ta. Lúc này, hai người rất gần gũi, hắn còn nghe được mùi hương xử nữ từ trên cơ thể nàng ta, nên vội vàng tập trung ý chí, biết không thể để cho nàng ta nằm trên giường đá bèn ôm nàng ta cẩn thận từng chút đặt xuống đất.

Tiểu yêu nữ mơ mơ màng màng, Tề Ninh mới buông tay, chợt cảm thấy mình bị xiết chặt, nàng ta ôm chặt lấy cổ hắn.

Tề Ninh nhíu mày, khẽ nói:

- Buông tay!

Nhưng làm sao nàng ta nghe được. Sau khi hồi phục, cơ thể hắn khôi phục lại được nhiệt độ bình thường, tiểu yêu nữ có thể cảm nhận được hơi ấm từ hắn, mà nàng ta lại đang lạnh lẽo như băng, lúc này ôm lấy hắn thoải mái hơn nhiều, như người chết đuối vớ được cọc, sao nàng ta cam lòng buông tay.

Hắn không tiện giật ra, đành thả nàng nằm xuống đất, bản thân hơi quỳ xuống, muốn kéo tay nàng ta ôm quanh cổ mình ra, thì mặt giật một cái. Thì ra nàng ta hơi co chân lên, đầu gối vừa vặn đụng trúng đũng quần hắn, không nặng không nhẹ, như trêu như chọc. Hắn chợt cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, không tự chủ được hơi cúi người xuống, vừa vặn gác lên người nàng ta.

Tiểu yêu nữ khẽ rên một tiếng như bị ép đau, tiếng kêu này từ cổ thiếu nữ thanh xuân, tuy không vũ mị hấp dẫn như thiếu phụ thành thục nhưng cũng khiến cho người ta rung động. Tề Ninh vội chống hai tay lên, nhưng hai tay tiểu yêu nữ vẫn ôm chặt lấy cổ hắn không buông.

Lúc này, từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn leo lắt, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng ta, lông mày cong cong, môi nhỏ nhắn, sống mũi nho nhỏ cao ca, hai mắt khép hờ, dung mạo quả thực vô cùng thanh tú, như minh châu mỹ ngọc, chỉ có sắc mặt hơi tái đi. Cằm nàng hơi tròn, không phải trái xoan, hai má căng đầy, thậm chí còn có vài phần phúng phính trẻ con, nên nhìn đôi mày thanh tú lại thêm vài phần đáng yêu.

Mùi thơm xử nữ thanh nhã lả lướt dập dờn khắp châu thân tiểu yêu nữ, man mát như hoa lan. Hắn thầm nghĩ, tiểu yêu nữ này cả ngày làm bạn với độc trùng, không ngờ lại đẹp và thanh u như vậy. Hắn muốn tránh đi, nhưng chỉ khẽ động một chút nàng ta sẽ ôm hắn càng chặt. Đáng lẽ với bản lĩnh của hắn muốn tránh khỏi vòng tay của nàng ta là vô cùng dễ dàng, nhưng lúc này thấy khuôn mặt dáng yêu mà điềm tĩnh của nàng, hắn lại không nỡ mạnh tay, chỉ mong nàng ta mỏi tay mà tự thả mình ra.

Đúng lúc này, một bên đầu gối của nàng ta lại giật giật đúng đũng quần hắn. Đây chỉ là động tác vô thức của nàng nhưng không khác gì khiêu khích hắn. Hắn cắn răng, thấp giọng nói:

- Tiểu yêu nữ, ngươi thành thật một chút, không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của ta.

Trong thạch thất bên trong lòng núi, cô nam quả nữ, u tĩnh dị thường, dưới thân là mỹ nhân kiều nộn mê người, đổi lại là nam nhân khác, thật sự khó mà ngăn được hấp dẫn bực này.

Nhưng Tề Ninh lại hiểu rõ, mặc dù tiểu yêu nữ này thanh xuân xinh đẹp, sắc đẹp cũng có thể ăn, nhưng nếu lúc này mình gây rối thì là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy rồi, còn không bằng cầm thú. Mặc dù hắn không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể làm.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.81622 sec| 2431.133 kb