Tiểu yêu nữ khoác hai tay lên cổ Tề Ninh. Tề Ninh chống đỡ bằng cả hai tay, trong thời gian ngắn thì được, nhưng qua một thời gian dài, Tề Ninh khó tránh cảm thấy mỏi nhừ và cay mũi. Tề Ninh quyết định quay sang bên cạnh, nhưng tiểu yêu nữ vẫn không chia lìa. Dù thân thể bị ném lên, nhưng hai chân nàng ta lập tức duỗi ra kẹp chặt lưng Tề Ninh.

Tề Ninh không biết tiểu yêu nữ hôn mê thật hay đang giả vờ. Hắn vừa mới nghiêng người nằm trên mặt đất, liền cảm giác trên người nằng nặng. Thì ra tiểu yêu nữ đã đè lên người hắn.

Tề Ninh nhíu mày, muốn hất tiểu yêu nữ xuống khỏi người mình nhưng tiểu yêu nữ như cao da chó dính chặt lên người hắn, cả tay lẫn chân đều quấn chặt không buông.

Tề Ninh thở dài, hắn quyết định mặc kệ. Dù sao thân thể tiểu yêu nữ nhẹ nhàng và mềm mại, đè trên người cũng không nặng bao nhiêu, hắn chịu được.

Nhưng cũng vì thế mà bộ ngực đã khá có quy mô của tiểu yêu nữ liền ép lên lồng ngực Tề Ninh. Dù còn kém xa với vẻ đẹp đầy đặn mềm mại của thiếu phụ Cố Thanh Hạm, nhưng vẫn khiến Tề Ninh cảm nhận được hình dáng tròn trịa của tiểu yêu nữ. Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, vừa bị chân khí nóng bỏng giày vò một phen, hắn mệt mỏi cực kỳ, liền khép mắt lại nghỉ ngơi tạm một chút.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tề Ninh thình lình bị đánh thức bởi một tiếng thét kinh hãi. Tính cảnh giác của Tề Ninh cực mạnh, lập tức mở bừng mắt ra, chỉ thấy tiểu yêu nữ tuy vẫn đang nằm trên người hắn nhưng một cánh tay đang che ngang ngực mình, nửa người trên nhổm lên, có thể thấy rõ vẻ kinh hãi trên khuôn mặt vẫn chưa lấy lại huyết sắc.

Tề Ninh ngơ ngác một lúc, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác đàn hồi, giật mình nhìn lại thì thấy tay mình không biết từ lúc nào đã đặt trên mông tiểu yêu nữ.

Váy quần của tiểu yêu nữ cuốn lên tới bụng, cặp mông trắng như tuyết phô bày ra không khí. Một tay Tề Ninh đặt trên bờ mông trứng tròn tuyết trắng của tiểu yêu nữ. Da mông tiểu yêu nữ bóng loáng trơn mịn như sa tanh, óng ánh long lanh, thảo nào hai tay cứ có cảm giác mềm mềm trơn nhẵn.

Điểm chết người ở đây là, lúc nãy hắn mơ màng ngủ thiếp đi, không biết có phải do cơ thể tiểu yêu nữ kích thích không, mà nơi đũng quần có thứ gì đó dựng cao lên, chĩa vào chỗ ngọc cáp (sò ngọc) như nụ hoa của tiểu yêu nữ, mặc dù chưa tiếp xúc với nhau, nhưng đã kề sát vào chỗ hõm của ngọc cáp.

Tiểu yêu nữ lúc đầu có vẻ kinh hãi, nhưng vẻ mặt nàng nhanh chóng chuyển sang hung dữ, tay giơơ cao chuẩn bị giáng xuống mặt Tề Ninh.

Tề Ninh sao có thể để nàng thực hiện được. Hắn bắt lấy cổ tay nàng, quát:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đồ sắc lang, lưu manh!

Tiểu yêu nữ vừa kinh hãi vừa buồn bực, mắng:

- Ngươi… Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi cái tên đại hỗn đản này, dám… dám cưỡng gian ta…!

Tề Ninh vốn định quát to lên, nhưng nghĩ lại sau khi tỉnh dậy thấy tay mình đang vuốt mông người ta, tiểu huynh đệ của mình còn dựng thẳng ngay trước chỗ yếu hại của người ta, giờ muốn trách ngược lại người ta khó tránh khỏi có hơi không chính đáng, đành nhịn xuống nói:

- Ngươi đừng nói hươu nói vượn, ta làm… cái đó với ngươi hồi nào?

Là tại người ngươi rét run lên, muốn lấy ta để sưởi ấm nên tự mình nằm úp sấp lên đó.

Tiểu yêu nữ cả giận, nói:

- Ngươi còn nói dối sao? Tề Ninh, ta đã sớm biết ngươi một mực cất giữ ý đồ đen tối, lúc leo núi ngươi còn nhìn trộm chíp bông của ta.

Từ lúc đó ngươi đã muốn tìm cơ hội cưỡng gian ta rồi, phải không?

Tề Ninh dở khóc dở cười, giận tái cả mặt. Hắn đáp:

- Ta muốn cưỡng gian ngươi còn phải đợi tới khi ngươi hôn mê à?

Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!

- Phải ha, phải ha.

Tiểu yêu nữ nghiến răng nghiến lợi:

- Chính ngươi cũng thừa nhận là muốn cưỡng gian ta rồi. Hèn hạ!

Hạ lưu! Vô sỉ! Sắc lang! Hỗn đản!

- Đủ rồi!

Tề Ninh thô bạo đẩy tiểu yêu nữ xuống khỏi người mình. Một tiếng “Ối!” vang lên, tiểu yêu nữ ngã lăn ra đất. Tề Ninh nhân cơ hội ấy đứng dậy, nói:

- Tiểu yêu nữ, ta nói với ngươi một lần nữa, là tự ngươi trèo lên người ta, ta không có làm chuyện gì bậy bạ với ngươi hết, ngươi đừng càn quấy ở đây.

Tiểu yêu nữ khẽ khịt mũi, giọng cất lên như oán phụ:

- Ngươi đã cưỡng gian người ta, giờ còn mắng người ta, ngươi…!

Giơ tay lên chỉ Tề Ninh, nghiến răng nghiến lợi, nhìn nàng như chỉ cần có sức là sẽ nhào tới cắn xé hắn thành từng mảnh.

Tề Ninh thở dài, nghĩ trong lòng tình trạng như vậy khó trách tiểu yêu nữ hiểu lầm. Mặc dù hắn và tiểu yêu nữ này không phải người đi cùng đường, nhưng loại chuyện này vẫn nên nói cho rõ ràng. Hắn nhẫn nại giải thích:

- A Não, ngươi tự nghĩ lại xem, có phải ngươi luyện võ công trên vách nên bị tẩu hỏa nhập ma, bị nội thương? Sau đó ngươi hôn mê bất tỉnh? Sau khi ngươi ngất, thân thể ngươi rét run lên, ta ôm ngươi xuống khỏi giường… Đúng, ta thừa nhận là ta có ôm ngươi, nhưng đó là vì ta muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi tin cũng được mà không tin cũng không sao, nói thẳng ra, dùng thân phận của ta, chỉ cần ta muốn thì nữ nhân nhiều vô số, xếp hàng cũng không tới lượt ngươi.

- Ngươi làm thì cũng làm rồi, giờ còn tìm cớ ngụy biện.

Tiểu yêu nữ cố gắng đứng dậy, nhưng có thể nhìn ra thân thể còn hơi suy yếu. Nàng oán hận nói:

- Cha ta nói rồi, chờ ta lớn lên thì tìm nam tử hán mà mình thích, nhưng giờ… giờ ngươi cưỡng gian ta rồi, ta, ta không thích ngươi, sẽ không làm lão bà của ngươi đâu.

Tề Ninh cau mày, nói:

- Nói đủ chưa? Càn quấy, ta nói ngươi làm vợ ta khi nào? Ngươi mơ cũng hay đó.

- Ngươi còn hung dữ với ta?

Tiểu yêu nữ cảm thấy mũi mình sao mà chua xót quá, vành mắt nàng đỏ lên:

- Ngươi khi dễ ta như vậy, ta phải nói cho cha ta biết, cha ta… cha ta nhất định sẽ giết ngươi!

- Cha ngươi?

Tề Ninh hỏi:

- Cha ngươi là ai?

Tiểu yêu nữ nói:

- Dù sao cũng là người rất lợi hại, cho dù ngươi có là quan lớn cha ta cũng không sợ. Đợi lúc cha ta giết ngươi, tự nhiên ngươi sẽ biết người là ai thôi.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo hơi xốc xếch, liền sửa sang lại, cả gương mặt đều hiện vẻ hung ác.

Tề Ninh hừ lạnh, nói:

- Trước khi cha ngươi giết ta, phiền ông ta phái người kiểm tra cho ngươi trước, xem ngươi có còn là xử… Hừ! Chính ngươi có bị… có bị cái đó không, tự ngươi không biết à? Ngươi tự kiểm tra đi!

Tiểu yêu nữ không để ý tới giường đá lạnh như băng, ngồi lên giường, nàng nhìn Tề Ninh đầy oán hận và nói:

- Tề Ninh, ngươi nói. Giờ phải làm sao?

- Gì mà giờ phải làm sao?

Tề Ninh lườm nàng:

- Ta không thèm nói nhảm với ngươi.

Hắn xoay định đi. Tiểu yêu nữ lập tức đứng bật dậy, nhưng cơ thể nàng không còn chút sức nào, ngồi nhũn xuống giường trở lại. Nàng chỉ vào Tề Ninh, mắng:

- Họ Tề kia, ngươi đừng đi! Tên đại hỗn đản nhà ngươi, cưỡng gian người ta xong rồi mặc kệ hả!

Tề Ninh nghe nàng cứ một tiếng “cưỡng gian”, hai tiếng cũng “cưỡng gian”, trong bụng cũng có chút căm tức. Hắn xoay người lại, bước hai bước tới chỗ tiểu yêu nữ, mắt nhìn thẳng vào nàng, nói:

- Ngươi nói là ta đã cưỡng gian ngươi?

Tiểu yêu nữ thấy mặt hắn lạnh như băng, hơi sợ hãi, nhưng nàng ghìm nỗi sợ lại, dù trong lòng sợ run lên được, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn:

- Lẽ nào không phải?

Tề Ninh cười lạnh mà rằng:

- Được, ngươi đã nói thế, hoặc không làm, còn đã làm thì làm cho xong, ông đây dứt khoát cưỡng gian ngươi một lần, sau đó giết người diệt khẩu, thần không biết quỷ không hay.

Nói xong, hắn sấn tới, ra vẻ dữ tợn, hai tay giang ra như muốn tóm lấy người tiểu yêu nữ.

Tiểu yêu nữ kêu lên một tiếng sợ hãi. Tề Ninh cười lạnh một tiếng rồi mới xoay người, không thèm để ý tới nàng đi thẳng ra phía cửa căn phòng đá. Tiểu yêu nữ cũng đã đứng lên khỏi chiếc giường đá, giọng với lên từ phía sau:

- Ngươi đừng có chạy…!

Tề Ninh không thèm để ý, đi tới cạnh cửa đá. Thấy trên cửa đá có móc kéo, hắn kéo thẳng ra, nghe được sau lưng truyền tới một tiếng “Ối!”, trong lòng biết là tiểu yêu nữ giả vờ giả vịt, hắn đi theo hành lang tiến về phía trước. Hắn đi được một đoạn mà vẫn chưa thấy tiểu yêu nữ đuổi theo, hơi do dự rồi quyết định quay trở lại căn phòng đá. Bước vào phòng, hắn thấy tiểu yêu nữ đang ngồi bệt ra đất, che mặt khóc thút thít.

Tề Ninh thở dài, bước qua, ngồi xổm cạnh nàng, nói:

- Ngươi vẫn không tin?

- Không tin, không tin, ta không tin.

Tiểu yêu nữ vừa khóc vừa nói:

- Sư phụ từng nói, nữ hài tử chỉ có thể để cho nam nhân mình thích chạm vào mình, cả đời chỉ được có một người. Giờ ngươi cưỡng gian ta, sau này người ta làm sao đi tìm nam nhân mà mình thích được đây?

Tề Ninh không biết làm sao, nói:

- Sư phụ ngươi không dạy ngươi được mấy thứ tốt, nhưng những lời này thì không tệ.

Hăn trêu nàng:

- Vốn còn tưởng ngươi không biết thẹn thùng, giờ xem ra ngươi cũng biết một chút nặng nhẹ, bị người ta cưỡng gian cũng biết thút thít, nỉ non.

Tiểu yêu nữ ngẩng đầu lên, căm giận nói:

- Nếu ta thích ngươi, bị ngươi cưỡng gian ta cũng không khóc, nhưng ta tuyệt không hề thích ngươi, ngươi là đại sắc lang, đại hỗn đản, bị ngươi cưỡng gian, ta chỉ muốn khóc thôi.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Nói thật cho ngươi biết nhé, ta cũng ghét ngươi tới cực điểm.

Lòng dạ ngươi ác độc, nữ nhân như ngươi, bản hầu gia một chút hứng thú cũng không có. Đừng nói là ta không có chạm vào ngươi, dù ngươi có cầu xin ta chạm vào, ta cũng sẽ kiên quyết từ chối. Ta không dông dài với ngươi nữa, giờ ta phải đi rồi. Ở đây không có thức ăn, nước uống, tìm không được đường ra, ở lại đây chỉ có nước chết. Nếu ngươi muốn chết thì cứ ở lại đây.

Hắn đứng dậy tính đi, lại cảm giác cổ tay bị xiết chặt. Tay tiểu yêu nữ đã nắm lấy cổ tay hắn.

- Làm gì thế?

Tề Ninh tức giận, gắt lên.

- Dù sao ngươi cũng không được chạy như vậy.

Tiểu yêu nữ nói bằng giọng hung ác:

- Chuyện này ngươi không nói rõ ràng thì dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng đuổi theo ngươi.

Tề Ninh hết biết phải nói gì với nàng:

- Ta biết rõ ngươi là loại nào mà, ngươi là vô lại.

Hắn muốn giật tay ra khỏi tay nàng, nhưng bị nàng níu chặt lại.

Tiểu yêu nữ nói:

- Ta không đi được. Dù sao ngươi cũng thấy cả rồi, sờ hết rồi, ta cũng không thèm để ý.

Tề Ninh đầy một bụng lửa, vốn đã định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, hiển nhiên hiểu thương thế chưa khôi phục. Dù sao hắn cũng không thể để nàng chết ở đây, huống chi còn chưa thoát ra khỏi tình cảnh nguy hiểm, cũng không biết sau này có gặp phải người của Hắc Liên giáo không, có tiểu yêu nữ này trong tay giống như có thêm một con tin. Hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người đỡ tiểu yêu nữ lên lưng mình.

Tiểu yêu nữ ghé vào trên lưng Tề Ninh, cảm giác hai tay Tề Ninh đang nâng mông mình, nàng nói ngay:

- Ta biết ngay ngươi không phải người tốt mà, lúc nãy ngươi còn chưa sờ đủ? Nên giờ sờ mông ta!

Tề Ninh cười lạnh, nói:

- Ngươi còn nói nhảm nữa là ông để ngươi chết ở đây luôn!

Không nhiều lời, hắn đi thẳng ra khỏi căn phòng đá.

Theo đường cũ, họ trở lại ngã ba, rẽ vào một con đường khác, lòng thầm mong con đường này sẽ dẫn họ ra ngoài…

Chợt nghe tiểu yêu nữ ho khan, Tề Ninh hỏi:

- Sao thế? Vết thương phát tác à?

Tiểu yêu nữ ho khan hai tiếng rồi dừng lại, tức giận nói:

- Không cần ngươi xen vào chuyện người khác.

Nhưng nàng vẫn nói:

- Cổ họng ta đau, người không có sức.

Tề Ninh nghĩ bụng ngươi đã nhổ ra ba ngụm máu tươi, dù không bị thương, sau khi nhổ ra ba ngụm máu ai cũng sẽ bủn rủn không còn sức. Nghĩ tới tiểu yêu nữ chỉ nhìn khẩu quyết trên tường một lần rồi bắt đầu tu luyện ngay, quả là có trí nhớ siêu phàm, thản nhiên nói:

- Tự cho là đúng, để xem sau này ngươi còn dám học công phu lung tung không. Không có bọ cánh cam, đừng ôm đồ sứ sống.

-Không có bọ cánh cam, đừng ôm đồ sứ sống?

Tiểu yêu nữ ngạc nhiên hỏi:

- Tề Ninh, nghĩa là gì thế? Gì mà “bọ cánh cam” với “đồ sứ sống”?

Tề Ninh nói:

- Không có khả năng thì đừng học công phu.

Nhưng trong lòng hơi hổ thẹn, thầm nghĩ bản thân cũng không áng chừng khả năng của mình, thiếu chút nữa cũng chết dưới công phu quỷ dị.

Vừa nhắc tới đây, tiểu yêu nữ liền cảm thấy hơi nhụt chí, mắng:

- Không biết tên khốn nào khắc khẩu quyết linh tinh lên vách, suýt nữa là hại chết ta rồi. Nếu ta tra ra là ai, ta muốn khiến kẻ đó sống không bằng chết.

y Thank You to Phương Linh For This Useful

 

0.13605 sec| 2452.117 kb