Trên sông Tần Hoài ngàn ngọn đèn sáng lên, đèn dầu như sao, giống như ngân hà trên bầu trời cũng quyến luyến sự phồn hoa hồng trần, hòa nhập vào trong sông Tần Hoài này, xua đuổi trăng sáng tịch mịch thiên cổ.
Viên Vinh đã đứng dậy, đi tới mép thuyền. Dương Ninh nhịn không được cũng đi tới mép thuyền, nhìn thấy Viên Vinh đưa mắt về hướng đông, nhìn theo ánh mắt của gã, thấy được ở nơi xa xa có một ngọn đèn dầu sáng chói, đó là một con thuyền hoa cực lớn, cao năm tầng hiếm có, phòng hoa vậy quanh, đèn dầy như ban ngày, rất tráng lệ.
- Đó là Thuyền Vương.
Viên Vinh cười nói:
- Đây mới là bữa tiệc lớn mời ngài tối nay!
- Thuyền Vương?
Lúc này Thời Trân Châu cũng đã tới gần, giải thích:
- Hàng năm trước tết xuân, đều sẽ cử hành bình chọn hoa hậu, đây là một việc trọng đại mỗi năm một lần trên sông Tần Hoài.
- Bình chọn hoa hậu?
- Đúng vậy, tám vị cô nương cùng được chọn ra, đều sẽ ở trên thuyền hoa lớn nhất này, cuối cùng sẽ bình chọn ra một hậu hai phi, một khi có thể đạt được danh tiếng hoa hậu, giá trị bản thân sẽ tăng lên gấp trăm lần, đừng nói vàng bạc tài bảo, còn có cơ hội được vương tôn quý tộc nhìn trúng, trở thành thiếp cơ phú hào.
Trân Châu giải thích:
- Cho nên ngày này hàng năm, đều là một ngày náo nhiệt nhất trên sông Tần Hoài.
Viên Vinh cười nói:
- Thịnh hội như thế, nếu như ngài chỉ ở nhà mà bỏ lỡ, thực sự hối hận không kịp. Huống chi bình chọn hoa hậu năm nay, khác rất nhiều so với những năm qua.
- Hả?
Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Có gì khác biệt?
Viên Vinh nói:
- Cô nương tham gia tuyển chọn năm nay, có thể nói là tài mạo xuất chúng nhất các năm.
Gã liếc Trân Châu, cười nói:
- Có lẽ chỉ có một lần bốn năm trước có thể so sánh.
Trân Châu cười quyến rũ nói:
- Công tử đang sợ Trân Châu ghen sao?
Viên Vinh cười ha ha, nói với Dương Ninh:
- Trân Châu là hoa hậu trong lần bình chọn hoa hậu bốn năm trước, đây chính là một cô nương xuất sắc nhất từ trước tới giờ.
- Hóa ra Trân Châu cô nương là hoa hậu.
Dương Ninh cười nói:
- Cũng là danh xứng với thật.
Trân Châu khẽ cười nói:
- Hoa tàn ít bướm, sớm đã không phải hoa thơm năm đó rồi.
- Hoa vẫn thơm như trước.
Dương Ninh mỉm cười nói. Thực ra hắn hiểu được trong lòng, mười dặm Tần Hoài, gió trăng khôn cùng, cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp thay đổi như mặt trăng mặt trời, Trân Châu qua tuổi hai mươi, đối với nghề này mà nói, đã coi như người già.
Trân Châu chỉ cười cười nói:
- Hầu gia và Công tử trước tiên uống rượu ở nơi này, Trân Châu đi xem bánh ngọt đã chuẩn bị xong chưa.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ, lui xuống trước.
- Phải chăng Hầu gia đang kỳ quái, nếu nàng là hoa hậu, vì sao còn có thể ở trên sông Tần Hoài?
Viên Vinh thở dài.
Dương Ninh khẽ gật đầu nói;
- Quả thực có nghi hoặc này. Chẳng qua nàng có chiếc thuyền hoa này, hẳn là sống không tệ.
- Thuyền hoa đương nhiên không phải của nàng.
Viên Vinh nói:
- Bốn năm trước, Trân Châu dưới sự ủng hộ của Tiết thiếu gia Bách Bảo Lầu, đã trở thành hoa hậu, hơn nữa Tiết thiếu gia tình cảm thắm thiết với Trân Châu, tổn số tiền lớn, lấy nàng qua cửa. Nói tới Tiết đại thiếu gia, là người tình cảm, hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, năm đó giao tình với ta cũng không cạn.
Dương Ninh cau mày nói:
- Bách Bảo Lầu?
- Bách Bảo Lầu kinh doanh ngọc khí đồ cổ, là thương nhân số một số hai kinh thành.
Viên Vinh cảm khái:
- Tiết đại thiếu gia đối với Trân Châu rất có ý tứ, dùng tới kiệu lớn sáu người khiêng đưa Trân Châu vào cửa.
- Đã như vậy, vì sao hiện giờ Trân Châu vẫn ở sông Tần Hoài?
Viên Vinh thản nhiên nói:
- Bách Bảo Lầu không còn tồn tại, Tiết đại thiếu gia cửa nát nhà tan, Trân Châu thì thế nào?
Dương Ninh ngơ ngác một chút.
- Trân Châu năm đó trước khi tuyển chọn hoa hậu cũng đã nổi tiếng bên ngoài.
Viên Vinh giải thích:
- Chẳng những Tiết đại thiếu gia, còn có một người cũng nhìn trúng Trân Châu, người nọ và Tiết đại thiếu gia cùng nâng đỡ Trân Châu. Nhưng sau khi Trân Châu nhận được danh xưng hoa hậu, Tiết đại thiếu gia và người nọ vì Trân Châu, vung tiền như rác, Tiết đại thiếu gia bỏ ra bạc triệu, cuối cùng nhận được Trân Châu.
- Sau đó thì sao?
- Thật ra trong lòng Tiết đại thiếu gia vô cùng rõ ràng, hắn vốn không nên đắc tội người nọ, nhưng vì Trân Châu, hắn lại không để ý.
Viên Vinh thở dài:
- Hắn nghĩ rằng sau này người nọ chắc chắn coi hắn là kẻ thù, tuy nhiên lại không thể tưởng được người nọ ra tay tàn nhẫn, một năm ngắn ngủn, liền phá cả tòa Bách Bảo Lâu, mà Tiết đại thiếu gia cuối cùng cũng vì người nọ mà cửa nát nhà tan. Trân Châu sống những ngày tốt lành không đến một năm, lại bị người nọ cướp về, một năm sau, liền bị đuổi lại sông Tần Hoài.
Dương Ninh không thể tưởng được Trân Châu lại có cảnh ngộ này, cau mày hỏi:
- Người nọ là ai?
- Kỳ thực Hầu gia cũng biết.
Viên Vinh nói:
- Đại công tử Hộ bộ Thượng thư Đậu Liên Trung!
- Là hắn!
Dương Ninh giật nảy mình.
Viên Vinh cười lạnh nói:
- Người này lừa gạt nhiều lắm, hại người mất mạng cũng không phải số ít, Tiết đại thiếu gia chỉ một trong số nợ máu của hắn.
Gã giơ tay chỉ sông Tần Hoài oanh ca yến hót đèn sáng đầy trời:
- Mười dặm sông Tần Hoài, thuyền hoa như thoi đưa, trong số này có không ít đều là Đậu Liên Trung thao tác phía sau, hàng năm từ những thứ này, hắn kiếm cả đấu vàng mỗi ngày.
- Nói như vậy, hiện giờ Trân Châu cô nương vẫn nằm dưới sự khống chế của hắn?
Dương Ninh nhíu mày hỏi.
Viên Vinh chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói lời nào.
Đúng lúc này, chợt nghe có người kêu to:
- Trân Châu cô nương, chủ nhân nhà ta mời cô đi qua một chuyến, chuẩn bị nhanh lên.
Dương Ninh nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh thuyền, có một chiếc thuyền nhỏ đang dừng, một người trong đó ngửa đầu hô về phía thuyền hoa, giọng điệu hơi càn quấy.
Lập tức nghe được nha hoàn lúc trước nói:
- Cô nương nhà ta hôm nay không tiếp khách!
- Không tiếp khách?
Người nọ cười lạnh nói:
- Nói cho Trân Châu cô nương các ngươi biết, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phát, mời nàng qua, là cho nàng mặt mũi, cũng đừng có không biết phân biệt phải trái.
- Cô nương nhà ta không tiếp khách, ai cũng không gặp.
Nha hoàn nói:
- Rượu mời rượu phạt cái gì, chúng ta đều không uống.
Người trên thuyền nhỏ kia cười lạnh nói:
- Được, nàng chớ có hối hận.
Gã điều chỉnh thuyền nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Viên Vinh nhíu mày nói:
- Xem ra có phiền toái.
- Điều này có thể có phiền toái gì?
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Nếu không muốn gặp khách, không gặp là được, chẳng lẽ còn có người dám bắt buộc hay sao?
- Trên sông Tần Hoài, loại người nào mà không có?
Viên Vinh nói:
- Hào khách giang hồ, vương công quý tộc, tuấn sĩ phong nhã, có một số người có chút địa vị.
Dương Ninh liếc nhìn Viên Vinh nói:
- Ngươi và Tiết đại thiếu gia giao tình không tệ, ta rất muốn biết, lúc Tiết đại thiếu gia gặp rủi ro, ngươi trợ giúp như thế nào? Hắn cửa nát nhà tan, Trân Châu cô nương lưu lạc bên ngoài, ngươi không chiếu cố nàng sao?
Hắn chắp tay sau lưng:
- Hiện giờ ở nơi này, có thể là vì trong lòng có áy náy với Tiết đại thiếu gia, ngẫu nhiên qua chiếu cố một chút?
Khóe mắt Viên Vinh co rúm lại, quay đầu nhìn Dương Ninh, thấy Dương Ninh bình thản, thở dài nói:
- Hầu gia, kỳ thực ta luôn hoài nghi, mấy năm trước kia, có phải Hầu gia luôn giả vờ ngây ngốc hay không?
Lúc này nghe tiếng bước chân vang lên, Trân Châu đi tới từ phía sau, tay bưng điểm tâm tinh xảo, cười nói:
- Hầu gia, Công tử, Trân Châu biết rõ hôm nay Công tử trở về, cho nên sáng sớm hôm nay đã làm điểm tâm, hai người ném thử xem hương vị thế nào?
Dương Ninh và Viên Vinh quay trở lại bàn, thấy trên bàn đặt nhiều loại món ăn, vừa mới nấu xong, còn bốc hơi nóng, mặt ngoài tạo hình mỹ quan, cực kỳ tinh xảo.
- Trân Châu cô nương nấu ăn rất ngon.
Dương Ninh cười nói:
- Chỉ nhìn mấy món đồ ăn này, cũng không phải công phu hai ba ngày.
Trân Châu cười cười, buồn bã nói:
- Năm đó người thích ta làm đồ ăn, cho nên ta bỏ tâm tư đi học, chờ ta học thành, hắn… !
Nàng thở dài, thần sắc ảm đạm.
Dương Ninh biết rõ người nàng nói hẳn là vị Tiết đại thiếu gia kia.
Chợt nghe bên thuyền truyền đến tiếng kinh hô, lại nghe có cô nương hét lớn:
- Các ngươi muốn làm gì?
Một hồi ầm ĩ vang lên, liền nghe cầu thang truyền đến tiếng thùng thùng, hiển nhiên có người đang vọt lên lầu.
Viên Vinh nhíu mày, Trân Châu mặt mày hơi biến sắc. Dương Ninh lại bình thản, gắp một miếng bánh ngọt đặt vào trong miệng, mềm mại ngon miệng, khen nói:
- Tay nghề tốt!
Giọng chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
- Không phải nói không tiếp khách sao? Nơi này là ai? Kỹ nữ đúng là kỹ nữ, làm chuyện gì vĩnh viễn cũng lén lút.
Viên Vinh bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Ai cho đám người các ngươi xông vào? Còn không mau cút đi.
- Đây không phải Viên công tử sao?
Người kia cười nói:
- Viên công tử, ngài xuất thân môn đệ thư hương, muốn tìm kỹ nữ cũng nên tìm người mới mẻ một chút, loại hàng tàn hoa bại liễu này ngài cũng để ý sao?
Hiển nhiên gã biết Viên Vinh, nhưng lại không hề sợ hãi Viên Vinh, thậm chí ngay cả chút kính ý cũng không có, mở miệng thô lỗ, tràn ngập trào phúng.
Dương Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy ba bốn đại hán xông lên, thân hình đều cao lớn, người đi đầu mặt mũi dữ tợn, mũi cao miệng rộng, chòm râu như kim, hai tay nắm chặt.
Viên Vinh lạnh lùng nói:
- Ngươi nên tôn trọng một chút.
- Chúng ta không xuất thân môn đệ thư hương như Viên công tử, chúng ta đều là người thô kệch, cũng không hiểu được nho nhã.
Hán tử mũi cao cười lạnh một tiếng, chuyển qua nhìn Trân Châu, trầm giọng nói:
- Bao ngươi đi một chuyến, ngươi nghe không hiểu à? Có phải ngươi muốn tìm chết hay không?
- Ai dám động đến một sợi tóc của nàng?
Viên Vinh tuy rằng văn tú, nhưng vẫn nắm tay nói:
- Nhanh cút xuống đi.
Hán tử mũi cao cười ha ha nói:
- Động tới một sợi tóc của nàng? Viên công tử, toàn bộ đàn ông trên sông Tần Hoài, chỉ sợ cũng chỉ có ngài chưa chạm qua nàng. Ngài thực sự không biết hay đang giả ngu, kỹ nữ là kỹ nữ, ai cũng có thể làm chồng, chớ nói một sợi lông, trên người nàng có mấy cọng tóc, huynh đệ chúng ta đều đếm được rõ ràng, có muốn chúng ta nói cho ngài biết hay không?
Gã ăn nói cực kỳ thô lỗ, những người sau lưng đều cười ha ha, cực kỳ hung hăng.
Dương Ninh vốn tưởng rằng Viên Vinh tuy rằng văn nhược nho nhã, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột của Lễ bộ Thượng Thư, cũng là đệ tử quan cao, người bình thường nào dám đắc tội vị thiếu gia này, nhưng vạn lần không ngờ những người kia căn bản không coi Viên Vinh ra gì.
Viên Vinh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, nhưng dù sao gã cũng là một kẻ văn nhân, muốn ra tay cũng không được.
- Còn chờ cái gì?
Hán tử mũi cao quát với Trân Châu:
- Chủ nhân và khách đang chờ bên kia, ngươi chớ có ảnh hưởng nhã hứng của họ, nếu không khiến ngươi chịu không nổi, còn không đi theo chúng ta.
Sắc mặt Trân Châu khẽ biến, trở nên hơi trắng bệch, cười buồn bã nói với Viên Vinh:
- Công tử, hai người cứ thưởng ngoạn ở nơi này, Trân Châu đi trước xem, nhanh chóng trở về.
- Ta thấy không cần chờ nữa.
Hán tử mũi cao cười ha ha nói:
- Đêm nay ngươi phải phục vụ nhiều người, chỉ sợ nhất thời không về được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo