Tên khất cái kia vội hỏi:
- Đại phu, bệnh này… bệnh này có trị được không?
- Cái này…
Hoàng tiên sinh do dự một chút mới đáp:
- Ta kê thuốc cho các ngươi uống, sau khi lấy thuốc các ngươi trở về thử. Nếu trong ba ngày không có chuyển biến tốt, thì hãy tìm những vị đại phu khác đi.
Y xoay người sang chỗ khác viết phương thuốc, đưa cho tên khất cái kia và nói:
- Đi lấy thuốc đi.
Tên khất cái cầm phương thuốc, thừ người ra mất một lúc, rồi chợt nói với giọng tội nghiệp:
- Đại phu, thuốc này… tốn bao nhiêu bạc?
- Có thuốc thoa ngoài da, hơn nữa nội tạng tổn thương, còn phải uống thuốc bên trong, đại khái khoảng hai lượng bạc.
Hoàng tiên sinh nói:
- Ta đã giúp ngươi xem bệnh không lấy phí rồi, mà chắc các ngươi cũng không trả nổi. Chỉ là hiệu thuốc không phải do ta quyết định, ngươi muốn bốc thuốc, ta không lo được.
Tên khất cái bất đắc dĩ, nói:
- Tiên sinh, ngài… ngài có thể giúp ta lấy thuốc trước, chờ ta…
Hoàng tiên sinh đưa tay lên cắt ngang lời nói của gã:
- Đừng nói nữa, ta đã nói rõ lắm rồi. Chuyện bốc thuốc không thuộc quyền quản lý của ta, ngươi đi nói với tiểu nhị của hiệu thuốc đi. Mà cónói cũng vô ích thôi, tiền công một tháng của bọn họ cũng không tới hai lượng bạc, nếu muốn bốc thuốc cho các ngươi thì bọn họ phải bù vào đấy.
Vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên gương mặt kẻ khất cái. Chợt Dương Ninh nói:
- Ngươi đi lấy thuốc đi, cứu người quan trọng hơn.
Hắn đưa cho tên khất cái một khối bạc vụn khoảng hai lượng.
Tên khất cái vội nhận lấy, cảm động đến chảy nước mắt:
- Đa tạ đại gia, tiểu nhân… tiểu nhân nhất định sẽ trả lại cho ngài.
Dương Ninh cười nói:
-Đừng nhiều lời, cứu người quan trọng hơn. Cứ thử xem có được không đã.
Hoàng tiên sinh bên cạnh nói:
- Đây là Cẩm Y Hầu gia, hôm nay coi như ngươi gặp may, gặp được đại thiện nhân như Hầu gia.
- Đa tạ Hầu gia, đa tạ Hầu gia.
Tên khất cái cảm kích không thôi, đi qua lấy thuốc, rồi trở lại, lại một lần nữa thiên ân vạn tạ, rồi mới cõng tên khất cái trung niên rời đi.
- Hoàng tiên sinh, đây có phải bệnh truyền nhiểm không? Có nặng lắm không?
Dương Ninh hỏi.
Hoàn tiên sinh nhìn trái liếc phải, mới nhíu mày nói thấp giọng:
- Không dám dối gạt Hầu gia, ta làm nghề y nhiều năm, xem không ít bệnh rồi. Bệnh hôm nay hơi kỳ lạ, trước đây chưa từng thấy qua. Bệnh này tất nhiên sẽ lây truyền rồi. Ngài xem tên trẻ tuổi vừa rồi thử đi, trên cánh tay đã phát ban, chỉ mong bọn họ uống thuốc có tác dụng.
Dương Ninh gật đầu, cũng không ở lại lâu, chỉ chốc sau đã cáo từ ra về.
Trở về Hầu phủ, Tề Phong đã tìm đến, nói:
- Hầu gia, vừa rồi Viên công tử có phái người đến, nó Hầu gia thụ tước là việc lớn, nên thiết yến chúc mừng Hầu gia.
- Viên công tử?
- Viên Vinh Viên công tử.
Tề Phong cười nói:
- Hầu gia không đến nỗi quên cả hắn chứ?
Dương Ninh bấy giờ mới nhớ, từ lần trước lôi Viên Vinh đi phủ Vũ Vương Hầu, để tiểu tử kia làm chứng đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Hắn lại nhớ Viên Vinh vẫn đang thiếu mình một ngàn lượng bạc. Sự thật về chuyện sơn trang Trung Nghĩa nay đã được làm sáng tỏ, độc thủ sau màn là nhóm người Tam lão thái gia và Khâu Nghị, không liên quan gì đến Ngô quản sự của biệt viện. Vì bảo vệ tiền đồ, Ngô quản sự và mấy tên hộ vệ trong biệt viện đã lén nhờ Viên Vinh tới tìm Dương Ninh, nguyện bỏ ra một ngàn lượng bạc để dẹp yên chuyện này.
Bạc còn chưa tới tay, hôm nay vừa hay lấy một ngàn lượng về bỏ túi luôn. Hiện giờ Hầu phủ thiếu nhất là bạc, đã có một ngàn lượng bạc kia, đại khái có thể giải quyết khó khăn trước mắt.
Hơn nữa Dương Ninh đã bắt đầu chuẩn bị sản xuất Hồi xuân tán, tất nhiên không thiếu được chi phí đầu tư ban đầu..
Đến hoàng hôn, Viên Vinh cho xe ngựa chuyên dụng tới đón Dương Ninh. Dương Ninh không biết Viên Vinh thiết yến ở đâu. Vì Dương Ninh vừa bị hạ độc, nên để đề phòng bất trắc, Đoạn Thương Hải dẫn hai gã hộ vệ đi theo.
Xe ngựa đi thẳng đến bên sông Tần Hoài.
Đến bờ sông Tần Hoài, dù không gần tiệm rượu, nhưng cũng có thể nghe thấy làn gió thơm mười dặm, nghe tiếng ca văng vẳng, khiến người trong cuộc khó lòng kìm nén cảm xúc.
Bây giờ Dương Ninh mới biết, Viên Vinh thiết yến ăn mừng cho mình ngay trên sông Tần Hoài. Ngẫm lại cũng không đáng ngạc nhiên lắm, dù sao Viên Vinh tự cho mình là công tử phong lưu, ở những nơi thế này càng giống cá gặp nước.
Bên sông có một chiếc thuyền lá nhỏ, Đoạn Thương Hải theo Dương Ninh lên thuyền lá, lướt trên mặt sông, ra giữa dòng.
Dương Ninh nhìn qua mặt sông thấy thuyền hoa như nêm, trang trí rực rỡ, lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng ca trong vắt, cảm giác rất phong tình. Trong mắt hắn, không giấu được vẻ mơ màng. .
Hắn vốn tưởng tiên đế băng hà chưa lâu, Kinh thành phải trải qua một thời gian rất dài không được thấy gió trăng, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn trên sông Tần Hoài đã khôi phục lại cảnh thái bình ca múa ngày nào.
Có lẽ trong mắt nhiều người, người ngồi trên Long Ỷ là ai không quan trọng, quan trọng là… Kinh thành vẫn có thể phồn hoa như gấm dài dài.
Cũng không lâu lắm, thuyền lá đã đến gần một con thuyền hoa. Quy mô của thuyền hoa kia không nhỏ, phía trước có dắt chao đèn bằng vải lụa, dải lụa quấn quanh, mang theo vẻ rực rỡ tươi đẹp, chỉ là trên thuyền không náo nhiệt lắm, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng đàn đinh đang như suối chảy.
Thuyền nhỏ tới gần, trên thuyền hoa đã có người đứng đón sẵn, thả thang dây xuống. Dương Ninh đi lên theo thang dây, Đoạn Thương Hải cũng không dám thất lễ, cảnh giới mọi thời mọi khắc, theo lên thuyền hoa.
Một cô nương ăn mặc như nha hoàn đang chờ trên thuyền hoa, mặt mày thanh tú, dưới ánh đèn lung linh, gió đêm hiu hiu thổi thoạt nhìn cũng không tồi. Nàng tiến lên trước đón, cất giọng giòn tan:
- Hầu gia, Viên công tử chờ ngài ở trong ạ.
Dương Ninh khẽ gật đầu. Nha hoàn đi trước dẫn đường, đến đầu thuyền, có thang lầu đi lên, nha hoàn nói:
- Hầu gia, Viên công tử ở trên lầu.
Dương Ninh đi lên theo thang lầu. Đoạn Thương Hải đang muốn bước lên thì bị nha hoàn cản lại, nói rằng:
- Vị đại gia này, cô nương đang gảy đàn, ngài muốn đeo đao đi lên sao?
Đoạn Thương Hải thản nhiên đáp:
- Cây đao này với ta như hình với bóng, ngươi muốn giữ đao lại, trừ phi giữ được người ta.
Nha hoàn cười đầy quyến rũ:
- Nếu như ngài muốn ở lại uống rượu, vậy ta cũng có thể tiếp ngài mấy chén.
Nàng nhìn Đoạn Thương Hải, ánh mắt long lanh như nước hồ thu. Dương Ninh nhìn vào trong mắt, thầm nhủ quả không hổ danh là Tần Hoài gió trăng, cô nương này cùng lắm là mười lăm mười sáu tuổi, thế mà đã có tiền vốn câu dẫn nam nhân rồi.
Đoạn Thương Hải cười lạnh một tiếng, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, đi thẳng lên theo Dương Ninh.
Đã đến đỉnh thuyền hoa. Một nữ tử đang ngồi trước một cây đàn cổ gảy đàn, bên cạnh bày một cái bàn nhỏ, trên đó đầy đủ rượu và thức ăn, Viên Vinh đang tựa nghiêng bên bàn, trong tay xoa nắn một chiếc ngọc bội, nhắm mắt lại, tựa như đang phiêu du theo tiếng đàn.
Dương Ninh nhìn cảnh đó,, biết ngay tiểu tử này là bậc lão luyện trong chuyện gió trăng. Hắn đến gần. Đoạn Thương Hải không đuổi theo, chỉ đứng ở đầu cầu thang, mắt nhìn tứ phía, toàn thân đề phòng.
- Đây là yến hội ngươi thiết ta sao?
Dương Ninh đặt mông ngồi, , không nhìn Viên Vinh trước mà lườm nữ tử đang đánh đàn. Chỉ thấy nàng ngồi kia, vẻ thần tiên thoát tục, , trên mặt không biểu cảm gì, nhưng nhìn cả người phảng phất như có tình cảm không sao nói hết được.
Nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng người ngoài lần đầu tiên nhìn vào, cảm nhận đầu tiên không phải là vẻ đẹp của nàng, mà là đôi mắt.
Đôi mắt nửa như đang mở nửa lại tựa như đang khép, tựa như chìm đắm trong tiếng đàn của bản thân. Trong cặp mắt kia không có màu phấn hồng phồn hoa của sông Tần Hoài, mà hơi nhuốm vẻ cô đơn.
Mà giờ phút này, nàng lại đang nhìn về phía Dương Ninh.
Dương Ninh mỉm cười thay cho lời chào hỏi, lúc này mới nhìn về phía Viên Vinh thì thấy gã đặt một ngón tay lên môi, ý bảo Dương Ninh đừng nói gì cả.
Khúc đàn đã gảy xong, nàng kia mới bước tới, quỳ gối cạnh bàn, nâng bầu rượu lên rót đầy hai ly rượu.
Viên Vinh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, cầm ly rượu lên mà cười nói:
- Hầu gia, một ly rượu này chúc mừng ngươi kế thừa tước vị, Cẩm Y bất diệt!
Lời này hơi kỳ lạ, nhưng Dương Ninh vẫn nâng ly rượu lên, hai người một hơi cạn sạch, nàng kia lại rót đầy ly rượu cho hai người.
- Ngươi đừng gấp.
Viên Vinh cười nói:
- Đây chỉ là món khai vị, đêm nay còn có tiệc lớn chờ ngươi.
- Đừng trách ta xen ngang, có mang bạc không vậy? – Dương Ninh vươn tay. – Một ngàn lượng bạc, mau giao ra.
Viên Vinh khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức cười nói:
- Ta nói này Hầu gia, không khí ở đây thanh tân thoát tục như thế, lúc này mà đòi bạc, chẳng phải phá hư phong cảnh sao?
- Trong mắt của ta, bạc không có gì không tốt hết.
Dương Ninh nói:
- Đừng có nói với ta là ngươi không mang bạc theo?
- Ngươi yên tâm, chẳng lẽ Viên Vinh ta còn có chuyện gì không tính được?
Viên Vinh cười tủm tỉm.
- Đến đâu, đầu tiên giới thiệu mỹ nhân này cho ngươi. Trân Châu, vị này là Cẩm Y Hầu gia, nàng phải hầu hạ cho thật tốt đó.
Nàng kia cười mê hoặc:
- Trân Châu bái kiến Hầu gia!
Dương Ninh khẽ gật đầu. Viên Vinh nói:
- Trên sông Tần Hoài, chỉ có một viên trân châu, ngoài ra đều là phường phàm tục cả.
Dương Ninh thấy Trân Châu lại cười cười, đột nhiên lại nghĩ tới Tiểu Điệp.
Ước nguyện ban đầu khi hắn đến Kinh thành, chính là tìm Tiểu Điệp, nhưng tiêu cục nửa đường gặp cướp, Tiểu Điệp cũng không có tin tức.
Hắn không biết hôm nay Tiểu Điệp đang ở phường nào, được người nào cứu khôi phục tự do, hay vừa ra khỏi hang sói lại vào hang hổ, thậm chí hiện giờ đang ở ngay trong Kinh thành?
Hắn vốn muốn lợi dụng thế lực của phủ Cẩm Y Hầu để tìm tung tích của Tiểu Điệp, nhưng dạo gần đây phủ Cẩm Y Hầu rơi vào khốn cảnh, chính bản thân phủ còn đang liên tục gặp phiền toái, sao có thể chia sức ra giúp mình tìm Tiểu Điệp.
Nếu như Tiểu Diệp thật sự còn đang ở Kinh thành, rất có thể đang lưu lạc nơi gió trăng. Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Ninh nặng trĩu như bị đè bởi ngàn cân đá.
- Trân Châu cô ương ở Kinh thành đã lâu rồi sao?
Dương Ninh dường như rất tùy ý hỏi một câu.
Hắn chợt nghĩ, nếu Tiểu Điệp thật sự lưu lạc bụi mù, cũng chỉ có thể xâm nhập vào đó mà tìm. Trân Châu cô nương thân ở trong trường gió trăng, không biết có thể dựa vào nàng hỗ trợ tìm manh mối chăng?
Trân Châu cười dịu dàng. Tuy nàng sống trong chốn bụi trần, nhưng dường như không bị ảnh hưởng gì nhiều. Lúc này, nàng mỉm cười đáp lại: Từ lúc mười một tuổi đã đến Kinh Thành, đến nay đã mười năm rồi.
- Ồ!
Dương Ninh mỉm cười, nói:
- Vậy chắc hẳn Trân Châu cô nương rất thông thạo Kinh thành?
- Hầu gia muốn hỏi nô tì có quen thuộc với nghề này không?
Mắt đẹp của Trân Châu khẽ xoay chuyển, mỉm cười đáp:
- Mười một tuổi nô tì đã bắt đầu kiếm ăn ở đây, mười năm trôi qua, coi như là thuộc nằm lòng rồi.
Giọng nàng như rất bình tĩnh, nhưng Dương Ninh nhạy cảm nhận ra trong giọng nói ấy mang theo chút vẻ mệt mỏi.
Đúng lúc này, xa xa truyền tới tiếng chiêng vang “Bang! Bang!”, theo đó là tiếng trống như sấm đánh. Dương Ninh đang kinh ngạc thì nghe một tiếng rít chói tai rạch qua bầu trời, có pháo hoa bay vào bầu trời mây, sáng lóa, như muôn hoa rực rỡ sắc màu. Chỉ trong chốc lát, trên sông Tần Hoài như biến thành thế giới trên mây, như một tiên cảnh.
Dương Ninh hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thì ra thời đại này đã phát minh ra pháo hoa rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo