Thái độ của Tống tiên sinh hôm nay so với mấy ngày trước cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Dương Ninh chẳng cần hỏi nhiều cũng biết thuốc bột của Đường Nặc lần trước đã có tác dụng.
- Tống tiên sinh không cần như thế đâu.
Đường Nặc bình tĩnh như thường:
- Đứa bé ấy không sao chứ?
- Đâu chỉ không sao, khôi phục hoàn hảo như ban đầu, hoàn toàn không nhận ra là đã từng bị bỏng dầu sôi.
Tống tiên sinh giơ ngón cái lên, nói giọng tán thán:
- Đường cô nương, lần này lão hủ thật sự được mở rộng tầm mắt rồi.
- Tống tiên sinh, giờ biết cái gì gọi là “cao nhân” rồi chứ?
Dương Ninh cười ha hả:
- Ta tìm cho ông một trợ thủ như thế, ông cảm thấy thế nào?
- Không dám, không dám.
Tống tiên sinh đáp ngay:
- Hầu gia, Đường cô nương có khả năng cải lão hoàn đồng, ta không thể nào sánh được.
Lão thở dài, tiếp:
- Tuổi ta đã cao, thật ra… Thật ra đôi lúc cũng tự cho mình là đúng, kính xin Hầu gia cho phép ta từ chức, nơi này…
- Tống tiên sinh, ông đừng hiểu lầm.
Dương Ninh liền nói:
- Ông cho rằng ta đưa Đường cô nương đến đây là để thay thế ông đúng không? Nói thật với ông, lúc nào Đường cô nương rời đi ta cũng không biết. Nàng chỉ tạm thời ở chỗ này làm quen chút thôi, có lẽ một ngày nào đó sẽ tự mở một y quán cho mình.
- Hả?
Tống tiên sinh sau vài giây sững sờ lập tức nói:
- Đường cô nương y thuật cao minh, Hầu gia, thứ cho ta nói lời không lọt tai, miếu nhỏ của chúng takhông phải là đất dụng võ của cô ấy.
Đường Nặc lắc đầu, đáp:
- Kinh thành đông đúc, ta chỉ hi vọng có thể quan sát nhiều hơn, học hỏi được nhiều hơn.
Tống tiên sinh nói:
- Đường cô nương, nếu đã là một trong những cao thủ, cô nương cũng nên biết rằng y thuật cũng được chia thành phân tông lập phái đấy
Dừng một chút, lão tiếp:
- Đường cô nương có từng tham gia hội Hạnh Lâm chưa?
- Hội Hạnh Lâm?
Qua thái độ của Đường Nặc, Tống tiên sinh hiểu nàng không biết gì về điều này. Lão cười và giải thích:
- Hội Hạnh Lâm là đại hội y thuật cử hành ba năm một lần, địa điểm tổ chức là Kinh thành. Phụ trách tổ chức là Thái Y Viện, do chính Viện sử đại nhân của Thái Y Viện chủ trì, danh y diệu thủ khắp thiên hạ đều tề tụ ở Kinh thành, giao lưu với nhau… Thật ra, nói cho cùng, cuối cùng vẫn là so đấu y thuật và đề cử ba người có y thuật tốt nhất. Viện Sử đại nhân sẽ mời chào họ vào làm trong Thái Y Viện.
Lão cảm khái rằng:
- Có thể tiến vào Thái Y Viện, tất nhiên là chuyện vinh dự của cả một gia tộc
Đường Nặc thản nhiên đáp:
- Học tập y thuật để cứu người, có liên quan gì đến rạng danh gia tộc chứ?
Tống tiên sinh khẽ giật mình, không ngờ Đường Nặc lại nói chuyện thẳng thắn như thế, hơi xấu hổ, đành cười, đáp:
- Đường cô nương không màng danh lợi, tất nhiên không quan tâm những điều này. Ý của lão hủ là, nếu Đường cô nương muốn học thêm y thuật thì hội Hạnh Lâm vừa hay là một cơ hội tuyệt vời.
- Ai cũng có thể tham gia hội Hạnh Lâm à?
Dương Ninh hỏi.
Tống tiên sinh đáp:
- Chỉ cần là người trong Hạnh Lâm, không phân biệt nam nữ lão ấu, đều có thể tham gia. Đúng rồi, đợi sang tháng hai đầu xuân năm sau sẽ tổ chức hội Hạnh Lâm, thời gian sắp tới rồi.
Dương Ninh cười:
- Đường cô nương, đó đúng là một cơ hội tốt.
Đường Nặc từ chối cho ý kiến, nhưng lại hỏi:
- Ngươi đã nghĩ ra tên hay chưa?
Dương Ninh hiểu ý ngay, cười nói:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui, có thể gọi là “Hồi xuân tán” không?
- Hồi xuân tán?
Đường Nặc suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Tên này đỡ hơn trước kia một chút.
Nàng lấy từ người ra một tập giấy gấp phẳng, đưa cho hắn:
- Đây là cách điều chế, sử dụng thế nào, ngươi tự suy nghĩ đi.
Dương Ninh không ngờ Đường Nặc lại sáng khoải như thế. Hắn nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua nhưng không hiểu. Hắn cất kỹ tờ giấy rồi mới hỏi Tống tiên sinh:
- Tống tiên sinh, ông nói thử xem Hồi xuân tán này có được hoan nghênh hay không?
Tống tiên sinh vội nói:
- Hầu gia, không phải ta nịnh hót đâu, chỉ cần để lên tủ thuốc, ta chỉ sợ đến lúc ấy cung không đủ cầu.
Dương Ninh cười ha ha, nói:
- Vậy thì tốt quá. Hồi xuân tán này, chúng ta phải nghiên cứu cho tốt.
Đúng lúc này mọi người nghe tiếng ồn ã vọng lại từ xa, Dương Ninh không nhịn được bước ra ngoài, nhìn về phía phát ra tiếng đông. Cách đó không xa có một đám người túm lại, tựa như đang tranh chấp gì đấy.
Dương Ninh hiếu kỳ, đi thẳng qua, thì thấy bên này cũng là một hiệu thuốc, tên là Tế Thế đường, trước cửa đang có mấy người đang gây lộn
Cạnh đấy mười mấy người rãnh rỗi, chỉ trỏ, ba bốn tên trông như tiểu nhị đang đánh một tên ăn mày áo thủng lỗ chỗ. Trong miệng tên ăn mày đang kêu la gì đó.
Dương Ninh lách người vào, thấy trên nền đất trước cửa cũngcó một tên ăn mày áo thủng lỗ chỗ, đầu tóc rối bù, nằm không nhúc nhích. Bấy giờ một tiểu nhị chỉ tay vào tên ăn mày bị đánh, quát mắng:
- Ngươi mà còn ở đây hồ đồ nữa, đừng trách bọn ta hung ác. Cút mau!
Tên ăn mày cầu xin:
- Hắn sắp chết rồi. Các người là hiệu thuốc, có đại phu, cầu xin các người rủ lòng thương xót mà cứu hắn, ta nhất định sẽ đưa tiền chữa bệnh tới.
- Đừng phí lời!
Tiểu nhị mắng:
- Thứ đồ chơi bời lêu lổng như các ngươi chúng ta gặp nhiều rồi. Các ngươi sống hay chết, liên quan gì tới chúng ta?
Gã quay vào, lúc ra cầm theo một cây gậy, mắng:
- Ngươi có lăn đi không? Nếu không biến đi, ông đánh thật đó?
Ăn mày kia vẫn nói:
- Các ngươi hãy tin ta, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách kiếm được bạc, nếu các ngươi không cứu hắn, hắn sẽ chết thật đó.
- Kiếm được bạc?
Tiểu nhị cười lạnh, nói:
- Trộm cắp cướp giật?
Gã vung gậy gỗ giáng vào tên ăn mày.
Ăn mày vội lấy tay ôm đầu. Gậy của tiểu nhị chưa đánh tới, Dương Ninh đã trầm giọng quát:
- Dừng tay!
Giọng hắn đủ khí lực, mọi người bị âm thanh của hắn hấp dẫn. Mấy tiểu nhị cũng nhìn sang. Tiểu nhị tay cầm gậy gỗ thấy Dương Ninh nói lớn tiếng, không dám đắc tội, chỉ hỏi:
- Vị… vị thiếu gia này muốn làm gì?
Dương Ninh tiến lên, cau mày nói:
- Có chuyện gì thì từ từ nói, sao ra tay đánh người? Các ngươi ỷ có nhiều người nên khi dễ một mình hắn sao?
- Thiếu gia có chỗ không biết, sáng sớm chúng tôi vừa mở cửa thì tên chó chết này đã chắn ngay cửa ra vào, đòi chúng tôi xem bệnh cho hắn.
Tiểu nhị đó giải thích:
- Chúng tôi không đồng ý, hắn còn muốn xông vào trong, tất nhiên không thể khách khí với loại người này.
- Nếu là người bệnh, sao không xem bệnh cho người ta?
Dương Ninh lúc này mới phát hiện, tên ăn mày nằm trên đất tuổi hơn bốn mươi, người gầy gò, giờ nằm trên đất không động đậy. Khuôn mặt dơ bẩn của tên đó nổi đầy những chấm đỏ, kích cỡ gần như đồng tiền, máu chảy đỏ hồng, có vài chấm đỏ đã sưng lên, nổi bong bóng, nhìn rất đáng sợ.
Tiểu nhị cười lạnh mà nói:
- Bọn chúng không có nổi một phân tiền, sao xem bệnh cho chúng được?
- Các người xưng là Tế Thế đường, đã là tế thế, sao không có chút lòng thương hại người khác?
Dương Ninh nhíu mày, nói:
- Lẽ nào muốn thấy chết mà không cứu?
- Vị thiếu gia này nói không sai.
Tiểu nhị cũng cười lạnh.
- Chúng ta cũng muốn cứu tế thế nhân, nhưng chúng ta chỉ là một hiệu thuốc chứ không phải là thiện đường. Nếu thật sự khám bệnh miễn phí, tất nhiên sẽ không mở hiệu thuốc này.
- Hắn đã nói sẽ tìm cách kiếm bạc.
Dương Ninh thấy vẻ lạnh lùng của tiểu nhị, cảm thấy cực kỳ khó chịu:
- Các ngươi có thể đối xử đặc biệt, sắp xếp cho người ta trước, cho hắn ta thời gian để kiếm bạc, còn người thì cứu trước đi.
- Cũng có vài hiệu thuốc làm vậy. – Tiểu nhị nói: - Thế nhưng chưa từng nghe nói nhà nào xem bệnh miễn phí. Nếu nhà khác có thể, thì để bọn họ tự tìm tới đi, Tế Thế đường của chúng ta không có bản lĩnh này.
Gã tiểu nhị chỉ tên ăn mày nằm trên đất:
- Các người nhìn thử xem, nhìn bệnh của hắn không hề tầm thường, không khéo còn lây bệnh nữa đó, chính các người phải cẩn thận đó.
Đám người vây xem nghe nói như thế, đều không tự giác lui về sau, nới rộng khoảng cách.
Đúng lúc này, một tiếng ho khan vang lên, từ trong nhà có một người bước ra. Dương Ninh nhìn sang, thấy một trung niên mặc trường bào đi tới. Người nọ thấy Dương Ninh, lập tức tươi cười chào đón, bước chân nhanh hơn, chắp tay nói:
- Đây không phải… không phải là Cẩm Y Hầu gia sao? Mau mời vào, mau mời vào!
Dương Ninh cũng đã nhận ra, người đó là vị Hoàng đại phu đã gặp vài ngày trước, có sư huynh làm khám nghiệm tử thi tại Kinh Đô Phủ.
- Há, thì ra Hoàng tiên sinh xem bệnh ở đây.
Dương Ninh cười nói:
- Hoàng tiên sinh, ông đến xem đi, ccó bệnh nhân nằm trước cửa các người, chẳng những không ai mang đi chữa trị, còn vì thiếu tiền thiếu bạc mà cản ngay ngoài cửa, không biết đây có phải là y đức của Tế Thế đường bọn họ không đây?
Hoàng tiên sinh làm mặt lạnh, quát lớn:
- Còn không đưa người bệnh vào? cứu người quan trọng hơn, giờ này mà đi nói chuyện tiền bạc à?
Mấy tên tiểu nhị đều giật mình. Tên ăn mày luôn miệng nói đầy cảm kích:
- Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu!
Thấy mấy tên tiểu nhị không hề có ý đỡ người lên, đành tự mình tới ôm tên ăn mày trung niên.
Dương Ninh thấy lúc tên ăn mày trung niên được ôm lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn thì cau mày. Hoàng tiên sinh hình như cũng không nóng lòng cứu người, mà cười tủm tỉm, nói với Dương Ninh:
- Vừa nghe nói Hầu gia kế thừa tước Cẩm Y Hầu, quả là đáng mừng. Hầu gia, ngày thường muốn mời ngài cũng không được, hôm nay vừa hay, xin mời Hầu gia vào uống chén trà, không biết Hầu gia có cho ta vinh dự được đón tiếp không?
Dương Ninh biết rõ Hoàng tiên sinh chịu cho tên ăn mày này vào trong chính là nhờ mặt mũi của mình. Hắn phóng khoáng,, không thèm để ý thân phận, đối phương đã cho mình mặt mũi, chính mình ngay cả cửa cũng không vào khó tránh hơi khinh mạn đối phương. Cười nhẹ một tiếng, hắn vào cửa. Mấy tên tiểu nhị giờ mới biết Dương Ninh chính là Cẩm Y Hầu, tất nhiên không dám vô lễ, đã có người vào pha trà trước.
Tế Thế đường nhỏ hơn Vĩnh Yên đường rất nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có một gian phòng xem bệnh, ngay trong góc hiệu thuốc cómột lối ra vào. Ăn mày trung niên được đưa vào nằm trên một chiếc giường cây. Bấy giờ Hoàng tiên sinh mới chậm rãi đi qua. Dương Ninh trong lúc rãnh rỗi, cũng bước qua theo. Tuy nói đại phu chẩn bệnh kiỵ có người quan sát, nhưng Dương Ninh không phải người trong Hạnh Lâm, Hoàng đại phu cũng không thèm để ý.
Hoàng đại phu kêu người vén tay áo của ăn mày trung niên lên, muốn xem mạch, nào ngờ sau khi ống tay áo được kéo lên, chỉ thấy cả cánh tay của tên ăn màycũng bị phủ kín những bong bóng đỏ, vài chỗ bong bóng đã vỡ tan, từ trong chảy ra máu đỏ hồng hồng, nhìn rất buồn nôn.
Hoàng đại phu nhíu mày, đặt một mảnh vải đen lên mạch tay gã khất cái, lúc này mới dám đặt ngón tay lên bắt mạch. Chỉ trong một chốc, sắc mặt y đã trở nên nghiêm trọng, thu tay lại, y nói:
- Mạch tượng hỗn loạn, hình như lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương.
Y hỏi tên ăn mày đứng cạnh:
- Hắn ta bắt đầu xuất hiện chấm đỏ như vậy từ khi nào?
Tên đó đáp:
- Hơn mười ngày rồi. Ban đầu chỉ là những chấm nhỏ, năm sáu ngày trước bỗng đỏ lên, to ra. Đến hôm trước bắt đầu xuất hiện bọng máu. Lúc đầu cứ tưởng sẽ tự tan, nhưng từ sáng hôm qua, hắn không tự cử động được, hơn nữa cả người nóng ran. Đến tối hôm qua thì thậm chí còn không nói được tròn câu.
Hoàng đại phu như có điều suy nghĩ, đột nhiên nói với tên khất cái kia:
- Vén tay áo lên.
Tên khất cái chuẩn bị vén tay áo của khất cái trung niên lên, thì Hoàng đại phu cau mày nói:
- Vén tay áo của ngươi lên.
Tên ăn mày sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng vén tay áo của mình lên. Hoàng đại phu liếc nhìn, cau mày lại rồi đáp:
- Ngươi cũng bị lây bệnh rồi, ngươi biết chưa?
Dương Ninh thấy rõ, trên cánh tay của khất cái kia cũng xuất hiện những chấm đỏ, chỉ là chấm đỏ còn nhỏ và thưa, chưa nghiêm trọng như của tên ăn mày trung niên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo