Qua thái độ của Đoạn Thương Hải, Dương Ninh hiểu ngay Thu Thiên Dịch đúng là một nhân vật khó lường.
- Xem ra huynh thật sự biết rõ Cửu Khê Độc Vương.
Dương Ninh thở dài:
- Người hạ độc ta lần này, chính là đồ đệ của Cửu Khê Độc Vương.
Đoạn Thương Hải nói mà sợ hãi trong lòng:
- Hầu gia, ngài khẳng định là Cửu Khê Độc Vương?
Y cau mày, nói tiếp:
- Vậy thì việc này khó bàn rồi.
Cố Thanh Hạm cũng cau mày nói:
- Thương Hải, Cửu Khê Độc Vương đó là nhân vật thế nào?
- Cửu Khê Độc Vương là người Ba Thục Bạch Miêu.
Đoạn Thương Hải giải thích. - Tam phu nhân cũng biết, đất Ba Thục có nhiều người man, trong rất nhiều tộc người man, thế lực của người Miêu là mạnh nhất. Thường nói người Miêu bảy mươi hai động, chiếm cứ dãy núi Chúng Thủy của Ba Thục. Thục vương Lý Hoằng Tín ở Tây Xuyên thực lựcrất lớn , nhưng đối đãi với người Miêu cũng phải lấy trấn an làm đầu, không dám khinh thường đắc tội.
Cố Thanh Hạm gật đầu, đáp:
- Ta biết Tây Xuyên phần đông là người Miêu, nghe nói lúc đó người Miêu cũng hỗ trợ đấu tranh.
- Không sai.
Đoạn Thương Hải nói:
- Người Miêu bảy mươi hai động, lại chia làm Sinh Miêu và Thục Miêu. Sinh Miêu là chỉ người Miêu bị ngăn cách trong thâm sơn, chưa được khai hóa, Thanh Miêu và Hồng Miêu đều là Sinh Miêu. Còn Thục Miêu, họ có thể nói tiếng Hán, trao đổi mậu dịch cùng với người Hán. Hắc Miêu, Bạch Miêu và Hoa Miêu đều thuộc về Thục Miêu. Cửu Khê Độc Vương là người Bạch Miêu. Thực lực của người Bạch Miêu gần bằng người Hắc Miêu. Hắc Miêu thiện về cổ, Bạch Miêu thiện về độc. Cửu Khê Độc Vương chính là cao thủ dùng độc đứng đầu Bạch Miêu, cũng có thể nói là cao thủ dùng độc đứng đầu Tây Xuyên.
- Nếu là người Miêu, cớ sao tìm tới Kinh thành, gây thù kết oán với chúng ta?
Cố Thanh Hạm cau đôi mày liễu, hỏi:
- Cái tên Thu Thiên Dịch này, nghe giống như là người Hán.
- Đây là tên giả mà Cửu Khê Độc Vương dùng.
Đoạn Thương Hải giải thích:
- Trong Thục Miêu, không ít người có tên chữ Hán. Năm đó khi Thu Thiên Dịch chưa thành danh, đệ nhất cao thủ dùng độc ở Tây Xuyên là người của Đường thị, Đường gia là người Hán. Thu Thiên Dịch tìm tới Đường gia, so đấu độc thuật với gia chủ Đường gia. Khi đó Đường gia không thèm để một tên Bạch Miêu vào mắt, không cho Thu Thiên Dịch cơ hội. Theo ta được biết, chỉ không quá nửa tháng, Đường gia liên tụccó người bị độc chết. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Đường gia trên 270 miệng ăn chỉ còn lại không tới mấy người.
Cố Thanh Hạm hơi biến sắc, Dương Ninh cũng hít một hơi khí lạnh, hắn tất nhiênhiểu,, người ra tay độc ác như vậy nhất định là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch. Người này tâm ngoan thủ lạt, khó trách sẽ có một đồ đệ như A Não.
- Đường gia thân là thế gia dùng độc đứng đầu Tây Xuyên, vẫn phải trơ mắt nhìn trên dưới cả tộc lần lượt bị độc chết.
Đoạn Thương Hải nói, sắc mặt nghiêm trọng:
- Đường gia xuất thân dùng độc, trên giang hồ không ai trêu chọc họ, nên trong giang hồ họ cũng không có bằng hữu gì, lúc nguy nan, tất nhiên cũng không ai ra tay giúp đỡ họ.
- Đường gia giờ ra sao?
Dương Ninh hỏi.
Đoạn Thương Hải cười khổ đáp:
- Từ vài chục năm trước Đường gia đã thành nơi không còn lấy một con gà con chó. Lúc được phát hiện, gia chủ Đường gia đã trong tình trạng da thịt cả người khô héo. Trên cửa chính Đường gia, treo một lá cờ, viết năm chữ “Cửu Khê Thu Thiên Dịch”, từ đấy về sau, thanh danh Thu Thiên Dịch vang khắp thiên hạ, trên giang hồ, hễ nghe là biến sắc.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm tái nhợt.
- Thu Thiên Dịch xưa nay đều hoạt động ở Tây Xuyên, rất ít khi qua sông.
Đoạn Thương Hải tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm trọng:
- Hầu gia, ngài nói người hạ độc lần này là đệ tử của Thu Thiên Dịch, chẳng lẽ ngài đã từng đắc tội Cửu Khê Độc Vương?
Dương Ninh biết rõ chuyện nghiêm trọng, do dự một chút, rốt cục tóm tắt sơ lược chuyện đã xảy ra lúc trước. Đoạn Thương Hải giật mình, nói:
- Thì ra là thế. Nếu thật là thế, thì người hạ độc lần này chính là tiểu yêu nữ A Não đó rồi.
- Đường cô nương nói tiểu yêu nữ sẽ không từ bỏ ý đồ, có thể sẽ lại đến.
Cố Thanh Hạm lo lắng khộng thôi.
- Thương Hải, bọn âm hồn không tan đó cứ nhắm vào Ninh Nhi, ngươi nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ?
Đoạn Thương Hải nhíu mày:
- Hầu gia, theo ta thấy, lần này tiểu yêu nữ kia hạ độc hại người, chưa chắc đã là ý của Cửu Khe Độc Vương. Dù sao hắn cũng là người Bạch Miêu, nếu đồ đệ của hắn hại chết Hầu gia, thì chính là trắng trợn tạo phản. Triều đình chắc chắn không ngồi yên bỏ qua, người Bạch Miêu chắc cũng phải chịu tai vạ giáng đầu.
- Ngươi cho rằng đây là ý riêng của tiểu yêu nữ? – Cố Thanh Hạm hỏi.
Đoạn Thương Hải gật đầu và đáp:
- Cửu Khê Độc Vương không có thù với Hầu phủ chúng ta, mà hắn cũng không dám dễ dàng kết thù với triều đình. Đây chắc chắn là ý của riêng tiểu yêu nữ. Nếu là như vậy, chúng ta không cần lo lắng quá. Nếu là Cửu Khê Độc Vương tự mình ra tay, chúng ta chỉ có thể cầu viện Đại Quang Minh Tự. Ít nhiều gì thì Cửu Khê Độc Vương cũng e ngại Đại Quang Minh Tự. Hiện nay chỉ là một đồ đệ của Cửu Khê Độc Vương, chúng ta còn có Đường cô nương tương trợ, chưa hẳn không đối phó nổi tiểu yêu nữ kia.
Y hạ giọng nói:
- Chúng ta có thể đặt bẫy trong Hầu phủ, nếu tặc tâm của tiểu yêu nữ không mất, chúng ta có thể dẫn quân vào hũ.
Cố Thanh Hạm lắc đầu, nói:
- Ninh Nhi cũng có ý này, nhưng Đường cô nương nói tiểu yêu nữ đó rất giảo hoạt, nếu cô ta phát hiện, chỉ sợ sẽ hạ tử thủ với Ninh Nhi. Cô ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, không thể không đề phòng.
Đoạn Thương Hải lại cau mày, nói:
- Loại người này xuất quỷ nhập thần, rất khó đoán được hành tung của cô ta, hơn nữa không ai biết cô ta sẽ hạ độc bằng cách nào, khó mà phòng bị.
- Ngươi đã nghe qua “tẩy máu” hay chưa?
Dương Ninh im lặng một chốc, rốt cục hỏi:
- Dùng thảo dược tẩy rửa máu huyết một lần, liền trở nên bách độc bất xâm?
Đoạn Thương Hải ngạc nhiên thốt lên:
- Còn có loại thủ đoạn này ư? Ta thật sự chưa nghe nói bao giờ.
Dương Ninh bấy giờ mới nói ra đề nghị của Đường Nặc, hỏi bằng giọng nửa tin nửa ngờ:
- Y thuật của Đường cô nương thì khỏi bàn, nhưng tacũng chưa từng nghe nói có loại y thuật tẩy máu này.
- Ninh Nhi, ta thấy hay là cẩn thận vẫn hơn.
Cố Thanh Hạm thấp giọng nói:
- Ta không hề có ý nghi ngờ Đường cô nương. Nhưng theo những lời con vừa nói, lai lịch của Đường cô nương cũng không rõ ràng, hơn nữa lại có quan hệ sâu xa với tiểu yêu nữ…
Dừng một chút, nàng tiếp lời:
- Không thể không có lòng phòng bị người.
Đoạn Thương Hải khẽ vuốt cằm, nói:
- Hầu gia, Tam phu nhân nói rất có lý.
Y lo nghĩ rồi mới từ tốn nói:
- Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, vùng đất Tây Xuyên đông đúc kỳ nhân dị sĩ. Đã có Thu Thiên Dịch dùng độc đến mức cao thủ hóa cảnh, tất nhiên không thiếu những kỳ nhân dị sĩ khác. Đường cô nương đã nói có thể tẩy máu, tuy rằng nghe có vẻ không tưởng, nhưng chưa chắc đã không có thật. Dù sao chúng ta cũng chưa từng thấy, không dám khẳng định, nhưng cũng không thể quả quyết chối bỏ.
Dương Ninh cười, đáp:
- Ý của Đoạn Nhị ca là có thể tẩy máu?
- Ấy không không không…
Đoạn Thương Hải vội vàng khoát tay, nói:
- Hầu gia đừng hiểu lầm. Ta chỉ nói lời thật lòng với Hầu gia thôi. Nếu thật sự có thể bách độc bất xâm, dĩ nhiên là cầu còn không được rồi. Chỉ là… Chỉ là không biết Đường cô nương có mục đích gì khác không.
Y hạ giọng nói:
- Tuy nhiên thoạt nhìn Đường cô nương không giống người xấu, không giống hạng người sẽ làm hại Hầu gia, nếu không thì lần này Hầu gia trúng độc, chỉ cần cô ấy không ra tay, Hầu gia… Hầu gia không còn trở về được nữa rồi.
Cố Thanh Hạm nói, buồn rười rượi:
- Biết người biết mặt không biết lòng. Trước tiên không nêncho phép cho cô ấy tẩy máu cho con, để sau hẵng nói đi.
Mấy ngày tiếp theo, thủ vệ trong Hầu phủ càng thêm nghiêm cẩn. Đoạn Thương Hải càng là không rời Dương Ninh một bước. Vì đề phòng tiểu yêu nữ hạ độc lần nữa, Dương Ninh thậm chí còn âm thâm chuyển sang ở trong một sân viện nhỏ.
Có lẽ may nhờ Hầu phủ tăng cường phòng thủ, A Não không có cơ hội lẻn vào, thêm vào đó Dương Ninh đề cao cảnh giác, tất nhiên không dễ đắc thủ nên mấy ngày liên tục đều trôi qua trong yên bình.
Kể từ lúc đó Đường Nặc cũng không nhắc lại chuyện tẩy máu nữa.
Lại qua hai ngày, phong tỏa trong phố lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu thông suốt. Dương Ninh đã biết hoàng đế mới đăng cơ đã suất lĩnh đông đảo quan viên quay về Kinh thành, mà tiên đế cũng đã được đưa vào Hoàng lăng.
Tuy rằng trước đó không ít người mơ hồ cảm giác đương kim hoàng đế nhất định không đơn giản, thậm chí sẽ có nội loạn đổ máu, nhưng cuối cùng vẫnbình yên đến mức kinh ngạc. Tuy rằng dòng nước ngầm trong Kinh thành khuấy đảo điên cuồng, nhưng cuối cùng không biến thành một tràng chém giết tanh máu.
Tiếp theo là chiếu thư truyền kỳ thiên hạ, tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu thành Long Thái, đại xá thiên hạ.
Áp lực khẩn trương bao phủ trong Kinh thành thời gian gần đây, chỉ có những ai có mặt trong Kinh thành mới cảm nhận được. Nay đại cục đã định, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ít ai biết được đấy là thời khắc liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia, nhưng vẫn đều gắng gượng vượt qua.
Trong triều thay đổi thế nào thì bách tính bình dân không tài nào biết được, nhưng Hắc Đao Doanh vẫn được điều ra khỏi thành, trú đóng ở quân doanh ngoại thành như trước. Hổ Thần Doanh vẫn trấn thủ các cổng Kinh thành như xưa, còn hoàng gia Vũ Lâm Quân bị điều ra khỏi Kinh thành thì một lần nữa quay về Hoàng Thành, cảnh vệ hoàng cung.
Tuy nhiên có người phao tin đồn, sau khi Hoàng gia Vũ Lâm Quân bị điều ra khỏi Kinh thành, đã trải qua một lần thay đổi nhân sự cực lớn, rất nhiều tướng lãnh trung tầng cao tầng bị điều khỏi Vũ Lâm Doanh, thật ra là ngoài thăng trong lại hàng. Tuy rằng nhiều người nhờ thế mà được tước vị, hơn nữa bổng lộc tăng cao, nhưng lại bị tước mất thực quyền.
Là thật hay giả, dân chúng bình thường tất nhiên không biết, mà Dương Ninh cũng không rảnh quan tâm tới.
Tuy bóng đen mà A Não mang đến cho hắn còn chưa phai mờ, nhưng giờ đây thứ mà hắn quan tâm nhất lại là linh đan diệu dược trong tay Đường Nặc.
Tuy hoàng đế đã ban xuống thánh chỉ, tứ phong Dương Ninh làm Hầu, nhưng cũng không ban thưởng tiền vàng bạc trắng. Hiện nay tài vụ của Hầu phủ trong cảnh giật gấu vá vai, dựa theo tính toán của Cố Thanh Hạm, không chịu thêm quá hai tháng.
Phủ Cẩm Y Hầu không giống những vương tôn quý tộc khác, ngoại trừ thực ấp và hai cửa hàng, không còn nguồn kinh tế nào khác. Nay hiệu cầm đồ đã bị đốt, chỉ còn một hiệu thuốc. Chỉ dựa vào một hiệu thuốc để duy trì chi tiêu của cả một Hầu phủ, không nghi ngờ gì chính là một chuyện hoang đường. Trước tình huống này, chỉ có thể tìm một đường khác mà thôi.
Thuốc của Đường nặc, hiển nhiên là có tiềm lực về kinh tế rất lớn. Nếu những thứ thuốc này thật sự thần kỳ như vậy, tất nhiên có thể mở rộng sản xuất, đến lúc đó tất nhiên sẽ sinh tài sinh lộc, cát tài thịnh vượng.
Sáng sớm, lúc hai người bước vào Vĩnh Yên Đường, hiệu thuốc cũng vừa mở củaa buôn bán. Tống tiên sinh thấy hai người bước vào, lập tức chào đón, chắp tay mà rằng:
- Tiểu nhân bái kiên Hầu gia!
Rồi lão quỳ rạp xuống đất.
Cẩm Y Thế tử và Cẩm Y Hầu đương nhiên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cẩm Y Thế tử chỉ là người thừa kế Hầu tước, không có tước vị, mà Cẩm Y Hầu lại là Hầu tước thứ thiệt, Tống tiên sinh tất nhiên không dám khinh thường chút nào.
Dương Ninh biết tin mình kế thừa Hầu tước đã truyền ra, kéo Tống tiên sinh lại gần, cười nói:
- Không cần như thế, trước kia thế nào thì giờ cứ như thế ấy. Ngươi biết lý do ta tơi đây mà. Đứa bé kia đã trở lại chưa?
Tống tiên sinh nhìn về phía Đường Nặc, sửa sang lại xiêm y, cúi rạp người, nói giọng cảm thán:
- Đường cô nương, xin thứ cho lão hủ mắt vụng về, có mắt mà không nhìn thấy cao nhân. Nếu có đắc tội ở đâu, kính xin cô nương thông cảm cho. Giờ lão hủ thật sự được mở rộng tầm mắt rồi, biết cái gì gọi là “sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân” rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo