Không lâu sau, nghe thấy âm thanh trong phòng biến mất, hắn cảm giác như có vật gì đặt trong miệng mình, lúc này đến vị giác cũng có vấn đề, không cảm nhận được ngọt bùi đắng cay.
Chỉ cảm thấy đầu dần mơ hồ, trở nên mệt mỏi vô cùng, hắnrơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, hắn cảm thấy người hơi bủn rủn, nhưng cảm giác cứng ngắc như khúc gỗ đã biến mất tăm hơi. Hắn mở to mắt, Cố Thanh Hạm với đôi mắt đẫm lệ đang ngồi bên cạnh, thấy hắn mở mắt, trên gương mặt đẹp như lê hoa đái vũ laập tức hiện vẻ vui mừng, gọi:
- Ninh Nhi, con… Con tỉnh rồi à?
Dương Ninh cựa quậy muốn ngồi dậy. Cố Thanh Hạm vội đè ngực hắn lại, nói:
- Đừng vội cử động.
Rồi nàng quay đầu lại nói.
- Đường cô nương, cô mau sang đây xem chút đi.
Đường Nặc đi tới, đưa tay đặt trên mạch tay Dương Ninh, rồi nhanh chóng rút về, nói:
- Không còn gì đáng ngại cả.
- Tam nương, con đã ngủ bao lâu?
Dương Ninh cảm thấy ý nghĩ hơi chậm chạp, liền nhớ đến con rắn kia.
- Đúng rồi, mọi người có tìm được con rắn đó không?
Cố Thanh Hạm trả lời:
- Con đã hôn mê suốt một ngày, nếu không nhờ Đường cô nương, hậu quả… hậu quả khó mà lường được.
Trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Đường cô nương, đa… đa tạ cô.
Dương Ninh nhớ lại chuyện đến mình bị rắn độc cắn. Độc tính rất mạnh, nếu không nhờ Đường Nặc ra tay, chỉ sợ giờ đây mình đã chết rồi.
Đường Nặc khẽ lắc đầu, do dự một lúc rồi mới nói:
- Thật ra… ta nên xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi ta?
Dương Ninh thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Đường cô nương có ý gì?
Đôi mi thanh tú của Dường Nặc cau lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Là A Não!
- A Não?
Cả người Dương Ninh chấn động. Rất nhanh, hăn nhíu mày lại, hỏi:
- Là tiểu yêu nữ kia? Cô nói là nàng… Nàng đã đến Kinh Thành?
Cố Thanh Hạm không rõ hai người có ý gì, càng không biết tiểu yêu nữ là ai, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chính là nàng.
Đường Nặc nói:
- Độc ngươi trúng là Thất tâm nhị, không phải độc rắn, nhưng lại có thể đưa vào trong cơ thể rắn, chẳng những là rắn, mà cũng có thể đưa vào cơ thể của bò cạp, ong độc. Sau một thời gian dài những con vật này cũng sẽ mang loại độc tính này.
Dương Ninh nắm chặt tay, hỏi lại:
- Nàng muốn hại chết ta à?
- Chắc không phải muốn hại chết ngươi.
Đường Nặc nói:
- Thất tâm nhị không phải là chất độc trí mạng. A Não là đệ tử của Cửu Khê Độc Vương, am hiểu độc thuật, nếu nàng muốn lấy mạng ngươi, trong tay còn rất nhiều loại gặp máu là chết. . Thất tâm nhị không thể lập tức lấy mạng người ta, nếu ta không đoán sai, nàng cố ý kéo dài thời gian để ta giải độc.
Dương Ninh cau mày hỏi:
- Đây là có ý gì? Biết rõ cô có thể giải độc, nàng hạ độc còn ích gì?
Đường Nặc nói:
- Thất tâm nhị là tên một loại độc, loại độc này đều được chế thành từ bảy loại cỏ độc, nhưng bảy loại cỏ độc cách bào chế đều khác nhau. Đến nay, chí ít có 23 phương pháp phối chế, vì được chế từ dược liệu khác nhau, nên cách giải mỗi loại cũng khác nhau. Nhưng bệnh trạng khi phát độc lại cơ bản giống nhau, nếu phán đoán sai lầm, giải độc sai cách, chẳng những không thể nào giải được độc, mà còn kéo dài thời gian, khiến người vong mạng.
Dương Ninh thấy lạnh cả sống lưng:
- Nói cách khác, giờ đây, cô may mắn phán đoán chuẩn xác, nếu không…, nếu không ta không sống được?
Cố Thanh Hạm buột miệng hỏi:
- Ninh Nhi, tiểu yêu nữ mà các con nói tới là ai vậy?
- Là thứ yêu nữ vô pháp vô thiên lòng dạ độc ác.
Dương Ninh nói với giọng oán hận.
– Nếu ta tìm thấy cô ta, nhất định phải chém cô ta thành muôn mảnh.
Đường Nặc hơi trầm ngâm, rồi mới nói:
– Tính tình nàng ra sao ta hiểu rất rõ, giờ phút này mọi thứ vẫn chưa chấm dứt mà mới chỉ là bắt đầu thôi.
- Bắt đầu?
Dương Ninh hơi giật mình:
- Ý cô là, nàng ta vẫn còn xuống tay với ta?
Đường Nặc đáp bằng vẻ mặt nghiêm túc:
- Nàng muốn lợi dụng cơ thể ngươi như công cụ, so đấu độc thuật với ta, lúc này đã giải được độc, nàng sẽ không cam lòng từ bỏ đâu.
Dương Ninh cảm thấy ớn lạnh
Tính tình tiểu yêu nữ này thật ác độc, không xem tính mạng của người khác ra gì. Dương Ninh rất chán ghét cô ta. Đối với tiểu độc vật này, chỉ mong đừng bao giờ phải gặp lại.
Thế nhưng tiểu yêu nữ lại hệt như u linh, âm hồn không tan theo hắn tới tận Kinh thành.
Tối nay cô ta đã ra tay hạ độc, cũng chứng tỏ cô ta nắm rõ hành tung của hắn trong lòng bàn tay. Hơn nữa, dưới sự thủ vệ nghiêm mật của Hầu phủ mà lại có thể yên lặng không một tiếng động lẻn vào trong Hầu phủ, đây là một mối uy hiếp thật to.
Dương Ninh không sợ minh đao minh thương quang minh chính đại, nhưng loại u hồn làm người khác bị thương bằng ám tiễn lại khiến người ta khó lòng phòng bị.
Cố Thanh Hạm lại càng hãi hùng khiếp vía, vội la lên:
- Đường cô nương, vậy phải làm sao đây?
- Nếu thật như thế, chỉ có thể bố trí bẫy rập trong Hầu phủ, dụ cô ta sa lưới, một lần tóm gọn.
Dương Ninh oán hận nói:
- Bắt được tiểu yêu nữ rồi, nhất định phải lột da cô ta ra.
Đường Nặc đáp:
- Ngươi chớ xem thường nàng, ta chỉ sợ ngươi không bắt được nàng mà còn bị nàng hại ngược lại. Nay nàng chỉ lợi dụng ngươi như một công cụ, đấu độc với ta, nhưng nếu ngươi chọc giận nàng, ta chỉ lo nàng sẽ hạ độc thủ với ngươi, đến lúc ấy, dù là ta cũng không kịp cứu ngươi.
- Đường cô nương, cô hiểu rõ cô ta như vậy, hai người chắc là rất quen thuộc.
Cố Thanh Hạm cũng lo lắng lắm.
- Cô có thể đi tìm cô ta, nói với cô ta một câu không? Rằng chuyện này chúng ta sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng từ nay về sau, cô ta không thể ám hại Ninh Nhi nữa.
Đường Nặc lắc đầu, đáp rằng:
- Nàng sẽ không nghe lời ta đâu. Nếu có cơ hội, thậm chí nàng còn muốn lấy mạng ta nữa kìa.
Cố Thanh Hạm vừa sợ, vừa giận:
- Vậy biết làm sao bây giớ? Chẳng lẽ cứ chờ cô ta hại chúng ta như vậy?
Đường Nặc trầm mặc một lúc, rốt cục nói:
- Cũng không phải là không có cách, nhưng… Nhưng ta lo Tề Ninh không chịu đựng nổi.
- Cách gì vậy?
Đôi mắt Cố Thanh Hạm sáng rực lên.
Đường Nặc gằn từng chữ một:
- Tẩy máu!
- Tẩy máu?
Dương Ninh thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Cái đó nghĩa là sao?
Đường Nặc trả lời:
- Chính là dùng thảo dược tẩy rửa máu huyết trong cơ thể một lần. Một khi tẩy rửa thành công, nếu không có gì bất ngờ, cũng xem như là bách độc bất xâm.
Dương Ninh há to miệng, bỗng chốc không thốt ra được lời nào.
Cố Thanh Hạm cũng cảm thấy biện pháp này có hơi không tưởng, cau mày hỏi:
- Đường cô nương, cô… Cô nói là muốn dùng thảo dược thanh tẩy huyết trong người Ninh Nhi à? Đây… Cái này sao có thể?
Đường Nặc đáp:
- Thật ra ta cũng không hoàn toàn chắc chắn, hơn nữa lúc tẩy máu, phải chịu nỗi thống khổ vô cùng, không phải ai cũng chịu được.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Bất quá, nếu tẩy máu thành công, thì với thủ đoạn như củaA Não, cũng không có cách nào làm hại được Tề Ninh nữa.
Dương Ninh nửa tin nửa ngờ, hỏi:
- Ta nhớ lần trước trong sơn cốc, hình như cô cũng bị trúng độc của nàng ta, cô có tẩy máuchưa?
Đường Nặc lắc đầu, đáp
- Không phải ai cũng có cơ hội được tẩy máu, cần phải xét thể chất mà làm. Hiện nay chưa có cách nào tẩy máu cho âm thể. Ngươi là nam tử, là thân dương thể, hơn nữa… kinh mạch của ngươi to hơn của người thường một tí, chính là điều kiện để có thể tẩy máu. Đổi lại là người bình thường, cũng không thể làm được.
- Kinh mạch của ta to hơn người khác?
Dương Ninh nhịn không được đưa tay ra, quan sát mạch tay của mình, hỏi lại:
- Sao ta không thấy thế?
Đường Nặc nói:
- Đây là cách duy nhất mà ta nghĩ được lúc này. Chỉ là, có muốn tẩy máu không, ngươi có thể tự mình suy nghĩ cho kỹ.
- Đường cô nương, trước ta có ai từng tẩy máu hay chưa?
Dương Ninh hỏi:
- Cô có từng giúp người khác tẩy máu chưa?
Đường Nặc đáp:
- Sư phụ từng tẩy máu, hôm nay cơ thể của sư phụ đúng là bách độc bất xâm. Trước đây sư phụ đã từng muốn tẩy máu cho ta, nhưng ta là âm thể, thế nên người vẫn luôn tìm cách giúp âm thể tẩy máu.
Dừng một lát, nàng mới nói tiếp.
– Ta chưa tẩy máu cho người khác lần nào. Lúc sư phụ dạy ta phương pháp tẩy máu, đối tượng là khỉ núi, khỉ núi từng được tẩy máu, đều có thân thể độc dược khó xâm lấn.
Dương Ninh chỉ cảm thấy chuyện này quá là mơ hồ.
Nói thật lòng, nếu thật sự có thể biến cơ thể thành bách độc bất xâm, đương nhiên là chuyện nằm mơ cũng muốn. Nhưng máu là cơ bản của người, dùng thảo dược tẩy rửa máu huyết, chớ nói là thời đại này, dù là hậu thế cũng chưa từng nghe qua y thuật huyền diệu đến thế. Tuy nói hắn cũng bội phục y thuật của Đường Nặc, nhưng nói tới tẩy máu, Dương Ninh vẫn bán tín bán nghi.
Quan trọng nhất chính là, mặc dù Đường Nặc có phương pháp tẩy máu, nhưng chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người, mà đối tượng toàn là khỉ núi. Ai dám bảo đảm trên người khỉ núi thành công thì cũng thành công đối với cơ thể người chứ? Vạn nhất sẩy tay, không nói tới việc nguy hiểm tính mạng, nếu có sự cố gì, mình có bị biến thành một quái vật hay không đây?
Cố Thanh Hạm hiển nhiên cũng không tán đồng đề nghị này. Nàng do dự một chút, mới hạ giọng nói:
- Ninh Nhi, , không bằng phái người đi Thần Hầu Phủ. A Não kia muốn hại con, chính là phản tặc, có thể để Thần Hầu Phủ ra tay, có lẽ họ có thể bắt được cô ta.
Đường Nặc thu dọn hòm thuốc xong, nói với Dương Ninh:
- Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi. nếu đồng ý, phải chuẩn bị dược liểu tẩy máu ngay, hơn nữa phải bỏ ra ba ngày tẩy máu.
Dừng một chút, nàng lại nói thêm:
- Ta có đưa cho ngươi huyết đan, lần sau có trúng độc, phải lập tức ăn huyết đan vào, có thể kéo dài thời gian.
Dương Ninh khẽ gật đầu. Đường Nặc không nói thêm, quay người ra khỏi cửa.
- Ninh Nhi, con không sao chứ?
Cố Thanh Hạm vẫn còn sợ hãi từ tận đáy lòng:
- Lần này may mà có Đường cô nương, con… Con vạn lần không thể xảy ra chuyện gì nhé.
Nói đến đây, nàng xúc động nắm lấy tay Dương Ninh.
Dương Ninh cười đáp:
- Tam nương, người đừng lo. Chẳng phải Đường cô nương vẫn đang ở bên cạnh sao? Chỉ cần có Đương cô nương ở đây, sẽ không sao đâu.
- Nhưng Đường cô nương cũng không thể theo con một tấc không rời được.
Cố Thanh Hạm thở dài:
- Tiểu yêu nữ đó sao cứ hết lần này đến lần khác phải tìm đến thân con chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng Đoạn Thương Hải truyền vào:
- Hầu gia, là thuộc hạ!
Dương Ninh cho Đoạn Thương Hải tiến vào. Đoạn Thương Hải vào phòng, nhìn sắc mặt Dương Ninh rồi mới nói:
- Hầu gia, chúng tôi đã lật tung cả Hầu phủ lên, nhưng không phát hiện thích khách.
Dương Ninh ra hiệu cho Đoạn Thương Hải ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Đoạn nhị ca, huynh đã nghe qua Cửu Khê Độc Vương chưa?
- Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch?
Sắc mặt Đoạn Thương Hải thay đổi:
- Hầu gia, ngài… Sao ngài lại chọc tới lão độc vật đó? Chẳng lẽ…
Trong mắt y đầy vẻ kinh ngạc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo