Hoàng đế ban tước vị, trên dưới Hầu phủ đều vui mừng. Cố Thanh Hạm đã sớm chuẩn bị, để phòng thu chi phát một phần tiền thưởng cho mỗi người.

Trở lại đại đường, Dương Ninh chứng kiến hai chiếc hộp nhỏ Hoàng đế ban thưởng trên bàn, hắn cười nói với Cố Thanh Hạm:

- Tam Nương, nương nói trong này là gì? Lão thái giám kia nói là trân phẩm, hẳn là giá cả xa xỉ, nếu chúng ta thực sự thiếu bạc, bán hai món đồ này đi, chắc chắn có thể bán được giá tiền rất lớn.

Cố Thanh Hạm lườm Dương Ninh, tức giận nói:

- Đây là đồ vật Thánh thượng vừa mới ban thưởng, con còn muốn bán chúng nó đi? Chớ nói Hầu phủ sẽ không rơi vào tình trạng đói kém, dù cho thực sự xuống tới tình trạng kia, đồ Thánh thượng ban thưởng cũng không thể bán đi. Có người đang nhìn chằm chằm chờ con phạm sai lầm, tìm được điểm sơ hở của con, con bán đồ vật Thánh thượng ban tặng, chẳng phải là đưa sơ hở vào tay người ta rồi?

Dương Ninh cười ha ha nói:

- Con chỉ nói đùa một chút mà thôi.

Hắn lại nói:

- Con nói Hoàng đế này cũng thật là, tặng trân phẩm cái gì, cũng không thể biến thành bạc, nếu thật có lòng, thưởng mấy vạn lạng vàng mới là hiện thực.

Cố Thanh Hạm đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Dương Ninh, trách cứ:

- Ninh nhi, con đã là Hầu gia rồi, về sau nói chuyện càng phải cẩn thận, đừng nói những lời đại nghịch bất kính này, tai vách mạch rừng, bị người khác nghe thấy, lại có phiền toái.

Dương Ninh thấy hai cái hộp này một lớn một nhỏ, có cơ quan chế tác tinh xảo, chốt mở khiến người khác hết sức chú ý. Hắn mở hộp lớn ra, bên trong ánh sáng âm u nhàn nhạt. Cố Thanh Hạm liếc nhìn, thấy trong hộp gỗ đặt một miếng ngọc khí hình thanh kiếm.

Dương Ninh cẩn thận từng chút lấy ra, thấy chất liệu đúng là bạch ngọc tốt nhất, lại còn làm thành hình dạng một thanh bảo kiếm.

- Đây là ý gì?

Dương Ninh nghi ngờ nói:

- Ngọc kiếm? Cũng hiếm thấy.

Cố Thanh Hạm mỉm cười nói:

- Ý của Thánh thượng, hẳn là nói Cẩm Y Hầu võ huân cao ngất, thanh ngọc kiếm này, là nhắc nhở Hầu phủ chúng ta vẫn là một thanh bảo kiếm của Đại Sở, hoặc là nói, hi vọng con có thể trở thành bảo kiếm hộ quốc của Đại Sở.

- Tam Nương nói rất có lý.

Dương Ninh khẽ gật đầu, hắn vốn tưởng rằng là bảo vật hiếm có gì, hóa ra chỉ là một kiện ngọc khí.

Tuy rằng chất ngọc này không kém, nhưng kỳ thực muốn làm giả, cũng không bán được quá nhiều tiền.

Hắn bỏ ngọc kiếm vào hộp, mở hộp nhỏ, vốn tưởng rằng Hoàng đế này đã ban thưởng đồ, cũng không thể quá mức keo kiệt, ngọc kiếm không tính là đắt, hẳn chỉ là ý nghĩa tượng trưng, hàng cao cấp thực sự, chắc là ở trong hộp nhỏ. Nào ngờ sau khi mở ra, lại phát hiện trong hộp rỗng tuếch, không khỏi khẽ giật mình, Cố Thanh Hạm cũng hơi nghi hoặc.

- Đây là manh mối gì?

Dương Ninh hơi căm tức:

- Tặng đồ nào có chuyện tặng hộp không?

- Ninh nhi, bên trong… bên trong có trang giấy.

Cố Thanh Hạm vươn tay vào, cầm một trang giấy, vốn tưởng rằng bên trên sẽ viết cái gì, nhìn kỹ hai mặt một chút, dĩ nhiên là một tờ giấy trắng, đôi mày thanh tú cau lại, càng nghi hoặc.

Dương Ninh vốn đang chờ đợi đồ vật trong hộp nhỏ, ai biết chẳng những không có trân phẩm gì, ngay cả kiện ngọc khí cũng không có, cảm thấy hơi khó chịu, nhịn không được nói:

- Tam Nương, xem ra vị Hoàng đế mới này của chúng ta vô cùng keo kiệt.

- Chớ nói lung tung.

Cố Thanh Hạm cẩn thận quan sát một phen, thực sự không phát hiện được manh mối gì trên tờ giấy trắng, nàng nghi ngờ nói:

- Thánh thượng đã ban thưởng vật này, tuyệt đối không thể không có nguyên do, chỉ là… chỉ là một tờ giấy trắng, một chữ cũng không có, đó là có ý gì?

- Tam Nương, người tuyệt đối đừng nói Hoàng đế muốn ta thuần khiết giống như tờ giấy trắng này.

Dương Ninh đặt mông ngồi xuống:

- Ta còn tưởng rằng hôm nay có thể kiếm được một số, hiện giờ khen ngược, tặng mấy tên thái giám đã tốn không ít bạc, cho dù bán ngọc kiếm đi cũng không bằng được bạc chúng ta tặng ra, cuộc mua bán này chúng ta thiệt lớn rồi.

Cố Thanh Hạm cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn tờ giấy trắng như có suy nghĩ.

- Đúng rồi.

Dương Ninh bỗng nhiên nhướng chân mày, nghĩ tới điều gì, hô ra ngoài đại đường:

- Đoạn Nhị ca, Đoạn Thương Hải, ngươi tranh thủ thời gian tới đây.

(đoạn trước DN gọi Đoạn Thương Hải là nhị thúc)

Lúc này Đoạn Thương Hải đang ở bên ngoài, nghe được tiếng kêu, kích động tiến đến, cười nói:

- Hầu gia còn muốn thưởng ta cái gì sao? Không cần, Tam phu nhân đã thưởng tiền rồi, chẳng qua… !

Y mặt mày hớn hở, Dương Ninh lườm gã, chỉ tờ giấy trắng trong tay Cố Thanh Hạm nói:

- Đây là bảo vật Thánh thượng ban thưởng, ngươi xem một chút có chỗ nào trân quý?

Cố Thanh Hạm đưa tới, Đoạn Thương Hải hai tay nhận lấy, nhìn kỹ, cau mày nói:

- Hầu gia, đây là đồ vật Thánh thượng ban thưởng sao?

Y hoài nghi ra mặt.

Dương Ninh nói:

- Ngươi cũng không nhìn ra manh mối gì sao? Ta gọi ngươi vào, là bởi vì kiến thức rộng rãi của ngươi.

- Không dám nhận, không dám nhận.

Đoạn Thương Hải khiêm tốn, cười ha ha nói:

- Hầu gia để mắt rồi, phải chăng Hầu gia có chuyện gì muốn hỏi hay không?

- Biết rõ là tốt rồi.

Dương Ninh dựa vào ghế, lười biếng nói:

- Ta nghe nói có một số trang giấy, vừa nhìn cũng không nhìn ra cái gì, nhưng ngâm trong nước hoặc dùng lửa đốt, có thể xuất hiện chữ viết, ngươi nói điều này có đúng không?

Đoạn Thương Hải lắc đầu nói:

- Không phải. Biện pháp mà Hầu gia nói, quả thực có người sử dụng, chẳng qua trang giấy như vậy, đều có một đặc thù, đó là trang giấy cũ, mới có thể động tay động chân. Trang giấy trắng này mới tinh, ta liếc qua cũng nhìn ra không hề động qua tay chân, nếu Hầu gia không tin, chúng ta có thể thí nghiệm.

Dương Ninh vốn chỉ là ý tưởng đột phát, nhưng vẫn hết sức tin tưởng lời Đoạn Thương Hải nói. Y nói như vậy, tờ giấy trắng này quả thực không có trò gì.

- Được rồi, trước tiên thu lại đi, Hoàng đế để chúng ta chơi đoán chữ, chúng ta đoán không ra, sẽ có một ngày Hoàng đế sẽ nói cho chúng ta.

Tuy rằng Dương Ninh được phong tước, nhưng đồ Hoàng đế ban thưởng thực sự keo kiệt, vẻ hưng phấn lúc trước tan thành mây khói.

Chẳng qua đối với Hầu phủ mà nói, đây đương nhiên là chuyện lớn, cũng là chuyện chắc chắn phải ăn mừng.

Kinh thành đang trong thời kỳ đặc biệt, giăng đèn kết hoa đặt tiệc rượu đương nhiên không được, nhưng Cố Thanh Hạm vẫn để người trong phủ thu xếp một lần, ăn mừng trong phủ.

Trên bàn rượu, ban đầu Dương Ninh chỉ tùy ý uống mấy ngụm, nhưng hắn làm người hiền hòa, cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, mỗi một hạ nhân Hầu phủ đến nâng cốc chúc mừng, Dương Ninh tuy rằng hết sức khống chế, nhưng uống tới nửa đêm vẫn say bí tỷ, hơi choáng đầu hoa mắt, được Đoạn Thương Hải đỡ về phòng nghỉ ngơi.

Bản thân Đoạn Thương Hải cũng uống không ít, phái một người hầu hạ bên ngoài phòng Dương Ninh liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Dương Ninh cũng không biết ngủ bao lâu, mơ màng cảm thấy có gì đó không đúng, mở choàng mắt ngồi dậy, lại cảm thấy đùi đau đớn, lập tức cảm thấy một thứ dính nhơm nhớp nhúc nhích trên đùi. Hắn lắp bắp kinh hãi, lúc này trời còn chưa sáng, trong phòng đã tắt đèn, thấy không rõ là gì. Dương Ninh vươn tay qua, liền bắt được, bàn tay ẩm ướt, lập tức có gì đó nhanh chóng quấn lên tay mình, hắn lập tức rõ ràng, mình bắt được một con rắn.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân Dương Ninh, hai tay nắm con rắn kia, lại cảm thấy mu bàn tay mình đau đớn một hồi, lại bị cắn một cái.

- Con bà nó, lần này chắc xong đời rồi.

Lúc này cảm giác say sớm đã không còn sót lại cái gì, sau khi bị cắn, trong bóng tối, Dương Ninh nhìn rõ vị trí đầu con rắn kia, đã bị cắn hai lần, cũng không còn cố kỵ, hắn đưa tay, tốc độ cực nhanh, bắt được đầu rắn, chuẩn xác bóp vị trí bảy tấc của con rắn.

Con rắn cũng không lớn, khí lực Dương Ninh vốn không nhỏ, dùng sức nắm bảy tấc, cảm thấy con rắn kia quấn quanh tay mình đang co rút lại, hắn hô to một tiếng, dùng sức giật ra. Lần này hắn dùng hết toàn lực, giật con rắn ra, lập tức ném mạnh con rắn ra ngoài.

Hắn vừa hô lên, bên ngoài nghe được động tĩnh, liền có người ở ngoài cửa nói:

- Hầu gia, Hầu gia, làm sao vậy?

- Có rắn!

Dương Ninh cảm thấy trước mắt mình hơi hoa lên, trời đất quay cuồng, hơn nữa sau khi mình dùng sức quăng ra, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch trong nháy mắt. Hắn biết rõ đây cũng không phải cảm giác say, đích thị là rắn độc đã phát tác, nếu vô thanh vô tức, chỉ sợ chết ở trong cũng không có người nào biết, hắn hô lên:

- Nhanh… nhanh gọi người… !

Người kia biết chuyện không ổn, không quan tâm gì khác, dùng sức đạp cửa, nhìn thấy Dương Ninh lăn từ trên giường xuống, đang giãy giụa trên mặt đất, gã tiến lên đỡ lấy, vội la lên:

- Hầu gia, ngài làm sao vậy?

- Gọi… Gọi Đường cô nương… !

Lúc này Dương Ninh cảm thấy trước mắt đen kịt, không nhìn thấy cái gì, hơn nữa ngực bị đè nén, hô hấp cũng hết sức khó khăn:

- Ta… Ta trúng độc rồi… !

Người kia biết không thể chậm trễ, quay người ra ngoài, hô rách cuống họng:

- Người đâu mau tới đây, không xong rồi, người đâu mau tới đây… !

Rất nhanh, liền có mấy người xông vào viện nhỏ, tối nay tuy Hầu phủ thiết yến chúc mừng, nhưng cũng không sơ suất thủ vệ, nghe được động tĩnh, hộ vệ gần đó đã nhanh chóng chạy đến.

- Tranh thủ thời gian tìm Đường cô nương tới, Hầu gia trúng độc rồi… !

- Cái gì? Nhanh, tìm Đường cô nương!

- Nhanh đi thông báo Tam phu nhân. Đúng rồi, ngươi nhanh đi nói một tiếng với Đoạn Nhị ca, những người khác tranh thủ thời gian tìm kiếm xung quanh, có thích khách vào phủ.

Một hồi ầm ĩ, cũng không lâu lắm, trong phủ âm thanh vang lên khắp nơi.

Dương Ninh nằm trên mặt đất, cảm thấy trên người dường như chỗ nào cũng không còn cảm giác, lúc này đầu óc lại hết sức rõ ràng.

Hắn hoảng sợ trong lòng.

Hắn biết rõ, độc xà bình thường, dù độc tính có mạnh mẽ, cũng không thể phát tác lợi hại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa độc tính này lan tràn nhanh chóng, không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa trong Hầu phủ, mỗi ngày đều có người quét dọn các nơi, trong viện mình ở càng vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối không có khả năng có độc xà tiến vào trong phòng.

Khuya khoắt, một con rắn xuất hiện trên giường của mình, hơn nữa độc tính rất mạnh, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Có người muốn tính mạng của mình?

Bình thường Dương Ninh chẳng hề để ý nhiều chuyện, nhưng lúc gặp gỡ chuyện lớn, đặc biệt vào thời điểm nguy cấp, lại có thể giữ được tỉnh táo tuyệt đối.

Lúc này hắn đã nghĩ đến, chắc chắn có người muốn mượn con rắn độc này lấy tính mạng của mình, nhưng đối phương rốt cuộc là người nào? Trong Hầu phủ vẫn luôn thủ vệ sâm nghiêm, đặc biệt mấy ngày gần đây, càng thêm phòng giữ nghiêm mật, ai có thể lẻn vào Hầu phủ hạ độc thủ với mình? Nếu như không có người lẻn vào, chẳng lẽ trong Hầu phủ lại có người xuống tay với mình?

Nếu như mẹ con Tề Ngọc và Khâu Tổng quản còn ở đây, Dương Ninh chắc chắn sẽ nghĩ tới họ, nhưng mấy người kia đã bị trục xuất hỏi Hầu phủ, đương nhiên không thể nào là họ gây nên, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh như vậy.

Nghe được tiếng bước chân vang lên trong phòng, bên cạnh có người lo lắng gọi, nhưng hắn chỉ có thể nghe được động tĩnh bên cạnh, lại không nhìn thấy cái gì, thân thể giống như khúc gỗ, không có bất kỳ cảm giác nào.

 

0.15742 sec| 2437.578 kb