Một ngày này kinh thành vẫn luôn trong không khí căng thẳng, ngoại trừ Đoạn Thương Hải và Tề Phong ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, trên dưới Hầu phủ đều không bước chân ra khỏi nhà.
Dương Ninh đã không thể rời cửa, liền tu luyện Thanh Kinh trong phủ. Hiện giờ hắn đã có tiếp xúc với võ học, cũng biết tuy rằng thân phận Thế tử Cẩm Y của mình không lo ăn mặc, nhưng cũng bởi vậy, liền trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của một số người. Tuy nói Hầu phủ không ít hộ vệ, võ công đều không yếu, nhưng không thể mang theo đám người này bên người mười hai canh giờ mỗi ngày. Gặp phải địch thủ bình thường thì thôi, nếu gặp phải cao thủ thực sự, vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân để bảo vệ mình.
Hắn đã có ý định này, liền dụng tâm tu luyện Thanh Kinh. Chân Minh tiểu hòa thượng còn nhỏ tuổi, võ công đã không yếu, tuy rằng chưa hẳn đều là vì Thanh Kinh, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua tác dụng của Thanh Kinh. Hơn nữa Dương Ninh còn biết vị Tịnh Thuần chưa từng gặp mặt kia là Tứ lão thái gia của Tề gia, Thanh Kinh do lão truyền xuống, đương nhiên không phải không có duyên cớ, cho nên lúc rảnh rỗi, liền rút thời gian tu luyện.
Thanh Kinh là tâm pháp Phật gia, không có khả năng dựng sào thấy bóng, điểm này Dương Ninh biết rõ trong lòng, hiểu được phải chậm rãi phác họa tiến hành theo chất lượng, cho nên mặc dù tu luyện cả ngày, khí tức vẫn không cách nào bắt đầu lưu thông, nhưng hắn vẫn không nóng nảy.
Liên tục hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ vẫn không thể đi lại, theo tin tức Đoạn Thương Hải tìm hiểu biết được, Thái tử đã cử hành đại điển tế trời tại Đại Quang Minh Tự, hơn nữa chính thức đăng cơ làm Đế, chỉ chờ sau khi trở về kinh, lập tức chiêu cáo thiên hạ.
Dương Ninh nghĩ thầm mặc dù Thái tử đã đăng cơ, nhưng vẫn không thể bảo chứng đại cục đã định.
Vào lúc giữa trưa hôm nay, Triệu Vô Thương vội vàng tới nói:
- Thế tử gia, người trong nội cung đến, là thánh chỉ của Thái tử… không là của Thánh thượng tới, Phạm công công đã vào phủ rồi, Thế tử gia nhanh đi tiếp chỉ.
Dương Ninh hỏi:
- Thái tử… à, Tân Hoàng đế đã về kinh rồi sao?
- Còn chưa nghe nói Hoàng thượng đã hồi kinh.
Triệu Vô Thương nói.
Dương Ninh vội vàng đến chính đường Hầu phủ. Trên dưới Hầu phủ cũng vội vàng chạy tới, quỳ khắp trên mặt đất chính đường. Dương Ninh tiến đến, nhìn thấy Cố Thanh Hạm và Đoạn Thương Hải đều ở trong đó, chỉ là không thấy Tề Phong, nghĩ đến Tề Phong còn ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, ngoài ra Đường Nặc đương nhiên cũng không ở đây, trái lại người đàn ông xấu xí hắn mang về từ Giang Lăng ở sau cùng đám người, người khác đều quỳ, gã lại ngồi dưới đấy, ngây ngô cười nhìn mọi người.
Bên cạnh có người ra hiệu bằng mắt với gã, người đàn ông xấu xí kia làm như không thấy, dường như xem không hiểu ý, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Dương Ninh nhìn thấy thái giám đến tuyên chỉ đúng là Phạm công công tới lúc đưa tang Tề Cảnh lần trước, là người quen mặt, vài tên tiểu thám giám đi theo phía sau, có hai người còn bưng một chiếc hộp chế tác tinh xảo.
Thấy Dương Ninh xuất hiện, Phạm công công đã tươi cười nói:
- Thế tử, Thánh thượng có chỉ, trước tiên tiếp chỉ đi!
Dương Ninh chắp tay, lúc này mới quỳ xuống phía trước. Phạm công công mở Thánh chỉ ra, the thé giọng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế sắc viết: Tề Ninh ngươi, chính là cháu của Lão Hầu Nghĩa Công, trưởng tử của Tiên Hầu Tề Cảnh, anh tư tuấn sảng, ánh mắt như điện, huệ tộc mục tông… ban thưởng ngươi kế thừa vị Cẩm Y Hầu. Khâm thử!
(thánh chỉ viết dài, toàn Hán tự nên em cắt bớt lấy ý chính thôi ạ)
Phạm công công giọng nói ngắt ngừng, tiếp tục tuyên độc một đạo ý chỉ, mặt mày hồng hào. Dương Ninh nghe choáng váng đầu óc, cả bản thánh chỉ, có thể nghe hiểu chẳng qua một hai thành, nhưng những lời ban thưởng tước vị Cẩm Y Hầu này lại nghe hết sức rõ ràng. Mặc dù hắn biết tước vị Cẩm Y Hầu sớm muộn phải ban xuống, lại không ngờ được đột nhiên ban thưởng vào thời điểm này, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Tiểu Hầu gia, nhanh tiếp chỉ đi!
Phạm công công tươi cười nói:
-Tạp gia phải chúc mừng Tiểu Hầu gia rồi!
Lão thu thánh chỉ về, đi tới hai bước, đưa thánh chỉ tới.
Dương Ninh nhìn thấy thánh chỉ đưa qua, phục hồi tinh thần, vội đáp:
- Tạ chủ long ân!
Hai tay hắn nhận lấy, Phạm công công đã tự mình đỡ Dương Ninh dậy, giọng điệu ôn hòa:
- Tiểu Hầu gia, Thánh thượng rất coi trọng Tiểu Hầu gia, trong lòng nhớ kỹ Tiểu Hầu gia đó.
- Công công, Thánh thượng… Thánh thượng đã về kinh sao?
Dương Ninh hỏi.
Phạm công công tỏ vẻ thần bí khó lường, Cố Thanh Hạm đã đứng dậy tiến tới nói:
- Ninh nhi, mau mời công công vào đường uống trà.
Dương Ninh lập tức để ý, biết rõ quan trường không giống với giang hồ, lúc nào cũng không thể phớt lờ, lập tức cười nói:
- Mau mời công công vào, người tới, pha trà!
Phạm công công cười nói:
- Không làm phiền nữa, không làm phiền nữa, tạp gia đưa ý chỉ tới, sẽ không… !
- Công công vất vả truyền chỉ, chẳng lẽ ngay cả hớp trà cũng không thể uống sao?
Dương Ninh kéo cánh tay Phạm công công:
- Đi đi đi, vào uống trà.
Hắn nhìn lướt qua, thấy trên dưới Hầu phủ đều sắc mặt vui mừng, ngay Đoạn Thương Hải cũng không che giấu được kích động. Hắn hiểu tâm tình của những người này, chỉ hơi cười nhẹ một tiếng.
Phạm công công mặt mày hớn hở, nói:
- Như vậy đành làm phiền rồi.
Tiến vào chính sảnh, Dương Ninh rất khéo léo để Phạm công công ngồi ở thủ tọa, tuy rằng một Thái giám Tổng quản còn lâu mới có thể sánh được với Hầu tước, nhưng người ta làm việc trong cung, bên người Hoàng đế, nên tuyệt đối không thể lãnh đạm.
Sớm có người đi pha trà ngon đưa tới, ngay cả hai gã thái giám đi theo cũng không hề lãnh đạm.
- Công công trước nếm thử, trà này thế nào?
Dương Ninh biết rõ Cố Thanh Hạm làm việc chu đáo, nếu là trà chiêu đãi người trong nội cung, đương nhiên sẽ không kém.
Phạm công công nâng chung trà lên, nhấp một miếng, đặt chén trà xuống dựng ngón tay cái nói:
- Quả nhiên là trà ngon!
Lão lại nói:
- Đúng rồi, Thánh thượng còn đặc biệt ban cho hai kiện trân phẩm!
Lão quay đầu ra hiệu, hai thái giám bưng lấy hộp đi qua, đặt trên bàn cạnh Dương Ninh.
Dương Ninh không tiện mở ra trước mặt, cũng không biết Hoàng đế ban thưởng cái gì, lại nghe Phạm công công cười nói:
- Tiểu Hầu gia, hiện giờ Thánh thượng còn ở Đại Quang Minh Tự, thánh thể của tiên đế hiện giờ đã tới Hoàng lăng an nghỉ. Sau khi Thánh thượng tế trời, hai ngày này cầu phúc cho tiên đế tại Đại Quang Minh Tự, sau đó tự mình tới Hoàng lăng, cho nên mấy ngày nay nhất thời không trở về kinh thành.
Dương Ninh khẽ giật mình, nghĩ thầm mấy ngày nay nội cung làm việc đều ngoài dự đoán của mọi người. Thái tử đêm khuya ra khỏi thành, di thể tiên đế hôm nay cũng đột nhiên chở đi, Đoạn Thương Hải tin tức linh thông, nhưng mấy ngày này cũng chỉ là biết rồi mới tỉnh ngộ.
Đúng lúc này, liền thấy Đoạn Thương Hải đi tới từ cửa hông, tay bưng một cái khay. Dương Ninh nhìn sang, thấy trên khay đặt bốn thỏi vàng, một thỏi vàng ít nhất cũng phải mười lạng. Phạm công công thấy thỏi vàng, chỉ tùy ý lướt qua, lập tức nâng chung trà lên, bình tĩnh tự nhiên.
Đoạn Thương Hải nói bên tai Dương Ninh hai câu, Dương Ninh khẽ gật đầu, mỉm cười nói với Phạm công công:
- Thật ra sớm nghe nói bình thường công công không có yếu thích gì, chỉ thích nếm mấy ngụm trà, ở đây chuẩn bị chút bạc trà nước, xin công công vui lòng nhận cho!
Đoạn Thương Hải bưng khay qua, Phạm công công lập tức nói:
- Tiểu Hầu gia, việc này tuyệt đối không được, sao có thể khiến ngài tốn kém như thế.
Lão liên tục khoát tay:
- Không được, không được!
Dương Ninh nói:
- Công công cũng biết, hiện giờ với Hầu phủ mà nói, coi như là ngày đại hỉ, mời công công uống chén trà, công công cũng không nể mặt sao?
- Chuyện này… !
Phạm công công cười nói:
- Nếu Tiểu Hầu gia nói như thế, vậy thì từ chối là bất kình rồi.
Lão quay đầu nhìn thoáng qua, liền có một gã tiểu thái giám tiến đến, nhận lấy khay. Phạm công công lại ra hiệu, hai gã tiểu thái giám liền lui ra ngoài. Đoạn Thương Hải cũng lui ra ngoài theo, lại đút cho hai gã thái giám mỗi người một nén bạc.
Phạm công công thấy được, càng vui vẻ, nói:
- Tiểu Hầu gia thực sự quá khách khí rồi, về sau thời gian liên hệ còn dài, Tiểu Hầu gia phải chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
- Hẳn là công công chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
Dương Ninh thấy Phạm công công sai tiểu thái giám ra ngoài, đương nhiên là có lời nói, hắn bình thản giơ tay lên nói:
- Công công, uống trà!
Phạm công công mỉm cười gật đầu, mới thấp giọng nói:
- Tiểu Hầu gia, ngài và tạp gia thành thật với nhau, tạp gia ta cũng không gạt ngài, tước vị của Tiểu Hầu gia lúc này, cũng không đơn giản, sau lưng có không ít người không tán đồng việc này.
- Hả?
Dương Ninh bộ dạng khiêm tốn:
- Công công, lời này từ đâu mà nói? Chẳng lẽ ta đắc tội người nào?
- Có người dâng tấu, nói một số lời không dễ nghe về Tiểu Hầu gia, còn nói Tiểu Hầu gia không có phong phạm tiên Hầu, trái lại tiểu công tử quý phủ có tính nết của tiên Hầu.
Phạm công công thấp giọng nói:
- Trên tấu chương nói muốn để tiểu công tử quý phủ kế thừa vị Hầu tước, thậm chí… !
Lão nhìn trái phải, mới thấp giọng nói:
- Thậm chí Tề gia các ngài cũng có người nói xấu ngài sau lưng.
Dương Ninh biết rõ trong lòng, cười nhạt một tiếng, nói:
- Công công, ta và ngài nói chuyện chân thành, tiên phụ đi vội vàng, có người mưu đồ làm loạn, đây cũng là chuyện trong dự liệu của ta.
Phạm công công nói:
- Tình cảnh của Thánh thượng, thật ra cũng hơi tương tự Tiểu Hầu gia… !
Lão dừng lại một chút, mới cười nói:
- Thánh thượng hết sức coi trọng Tiểu Hầu gia, sau đại điển tế trời, lập tức hạ ý chỉ, ban thưởng Tiểu Hầu gia tước vị, đó là nhớ kỹ mấy đời Cẩm Y Hầu trung nghĩa với Đại Sở.
Dương Ninh ôm quyền đặt lên vai trái, cảm thán nói:
- Long ân của Thánh thượng, phủ Cẩm Y Hầu chỉ có thể sống chết thần phục, tuyệt đối không cô phụ nỗi khổ tâm của Thánh thượng.
Phạm công công cười nói:
- Thánh thượng nói, chờ sau khi trở về kinh, sẽ tìm Tiểu Hầu gia nói chuyện. Tiểu Hầu gia cũng có thể chuẩn bị trước, đến lúc đó cũng tiện diện Thánh.
Dương Ninh nghĩ thầm cũng không biết đây là lời nói khách khí của lão thái giám, hay là Hoàng đế mới kia thực sự coi trọng phủ Cẩm Y Hầu như thế, ngoài mặt lại cười nói:
- Đa tạ công công nhắc nhở, ta nhất định chuẩn bị kỹ.
Phạm công công liền đứng dậy nói:
- Tiểu Hầu gia, tạp gia còn phải trở về, sẽ không ở thêm nữa.
- Công công muốn đi Đại Quang Minh Tự sao?
Phạm công công gật đầu nói:
- Đúng thế, tạp gia phụng ý chỉ của Thánh thượng, đặc biệt về kinh ban đạo ý chỉ này, bây giờ phải trở về hầu hạ bên người Thánh thượng.
Dương Ninh cũng hơi giật mình, nghĩ thầm hóa ra lão thái giám này đặc biệt trở về kinh thành đến tuyên đọc đạo thánh chỉ này, xem ra tân Hoàng đế quả thực hết sức coi trọng chuyện này.
Tiễn bước đám người Phạm công công, trên dưới Hầu phủ đều chen trong viện, cả đám vui mừng khôn xiết. Dường như tảng đá trong lòng Cố Thanh Hạm cuối cùng cũng rơi xuống, kích động nói:
- Ninh nhi, Thánh thượng ban xuống ý chỉ, về sau con chính là Cẩm Y Hầu. Lão Hầu gia và Tướng quân dưới suối vàng có biết, đích thị là an ủi.
Nói tới đây, nàng không kìm được mà rơi nước mắt.
Trong lòng Dương Ninh cảm thán thế sự vô thường, hai tháng trước, mình vẫn chỉ là một tên ăn mày nhỏ ở thành Hội Trạch, hiện giờ âm chệch dương sai, thay đổi nhanh chóng, lại đã trở thành đường đường Cẩm Y Hầu, cuộc sống này quả thực huyền diệu khó lường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo